Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

17 Lần Ly Hôn

Chương 24



24

Cô ta không cam lòng!

Cắn răng chịu đau, cô ta xông thẳng vào phòng bệnh của ông cụ nhà họ Ngụy, vừa lúc thấy

Ngụy Lâm Thần và Tống Vi Vi nắm tay nhau, chuẩn bị làm thủ tục công chứng di chúc.

“Họ không đủ điều kiện thừa kế!”

Lưu Mộng Tuyết hét lớn.

“Họ vì tiền của ông cụ nhà họ Ngụy mà không biết xấu hổ!”

“Đứa con trong bụng Tống Vi Vi, căn bản không mang dòng máu nhà họ Ngụy!”

Bên trong phòng bệnh bao trùm một sự im lặng đầy kỳ lạ.

Vi lão phu nhân lên tiếng trước: “Đúng là đồ mất mặt!”

“Lôi ra ngoài!”



Lưu Mộng Tuyết không ngừng gào thét: “Trong bụng Tống Vi Vi là nghiệt chủng, là đứa con hoang!”

“Không cho phép cô xúc phạm vợ tôi.”

Ngụy Lâm Thần rút ra một tờ giấy giám định, đưa đến trước mặt Lưu Mộng Tuyết – đó là kết quả xét nghiệm ADN.

Kết quả cho thấy đứa bé trong bụng Tống Vi Vi chính là con ruột của Ngụy Lâm Thần.

Đôi mắt Lưu Mộng Tuyết trợn tròn đến mức sắp rớt ra khỏi hốc mắt, bắt đầu la hét điên cuồng:

“Không thể nào! Các người làm giả! Một nghìn tỷ là của tôi, là của tôi…”

Cô ta điên loạn, la hét inh ỏi.

Mọi người xung quanh thì thầm bàn tán: “Tổng giám đốc Tần lại từ bỏ cô Tống vì một người đàn bà điên như thế này à?”

“Thật không hiểu nổi, mắt mù hay sao mà chọn nhầm người đến thế.”

Lưu Mộng Tuyết bị lôi ra khỏi phòng bệnh vẫn chưa thôi la lối.

Tần phu nhân thì vẫn còn đứng ngoài hành lang, ôm hy vọng rằng dù không được chia hết, thì cũng sẽ có phần trong khối tài sản ngàn tỷ đó.



Ai ngờ lại thấy Lưu Mộng Tuyết bị kéo ra ngoài trong bộ dạng điên dại.

Người xung quanh cười nhạo: “Bà Tần này, đây chính là cô con dâu mà bà vừa mắt đó sao?”

“Trông chẳng khác gì một con điên, thật đáng sợ.”

Gương mặt Tần phu nhân đỏ bừng vì xấu hổ. Bà ta lao tới, giơ tay tát thẳng vào mặt Lưu Mộng Tuyết:

“Câm miệng lại! Đồ đàn bà điên! Hôm nay phải để Tần Diễn Chi ly hôn với cô cho bằng được!”

“Ly hôn?! Không đời nào! Dựa vào đâu mà ly hôn với tôi? Hồi đó là ai mặt dày cầu xin tôi giữ lại đứa bé này để kế thừa tài sản…”

Lưu Mộng Tuyết nhất quyết bám lấy nhà họ Tần.

Dù gia đình họ Tần đã nhìn rõ bản chất thật của cô ta, muốn kiện ra tòa ly hôn cũng không thể tìm được lý do chính đáng khiến cô ta sai trong cuộc hôn nhân này.

Vì những lời lẽ điên rồ của Lưu Mộng Tuyết mà cổ phiếu công ty của Tần Diễn Chi cũng tụt dốc không phanh.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục nuôi dưỡng Lưu Mộng Tuyết.



Một năm sau.

Tần Diễn Chi như kẻ bợ đỡ đi tiếp khách, sau khi tiễn hết khách khứa, anh ta đến công viên để giải rượu.

Thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô đang tựa vào vai một người đàn ông, tay đẩy một chiếc xe nôi đôi.

Khi cô quay mặt lại, khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân.

Nhìn là biết, cô thật sự đang hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Sống mũi Tần Diễn Chi chợt cay xè.

Về đến nhà, như hành xác, anh ta lấy một chiếc điện thoại cũ kỹ ra. Trong đó, lưu giữ đầy ắp những lời yêu thương ngọt ngào của Tống Vi Vi năm xưa:

【Chồng ơi, em mang loại bia anh thích nhất về rồi, lát gặp nhé.】

【Chồng à, em đau bụng quá, tan làm đến đón em nha, chụt chụt.】

【Chúc mừng sinh nhật chồng yêu, nhớ ước nguyện là – Tần Diễn Chi và Tống Vi Vi mãi mãi bên nhau nhé…】



Vừa nhìn, nước mắt đã rơi không ngừng.

Đúng lúc ấy, Lưu Mộng Tuyết không biết từ đâu xông vào, giật lấy điện thoại trong tay Tần Diễn Chi, ném ra xa.

Cô ta gào lên như điên: “Tần Diễn Chi! Vợ của anh là tôi!”

“Con đàn bà đó đã kết hôn với người khác rồi! Anh còn lưu luyến cái gì nữa?!”

Mắt Tần Diễn Chi đỏ ngầu, trừng mắt nhìn kẻ điên trước mặt: “Tất cả là tại cô! Là vì cô!”

Anh ta định chạy đến nhặt lại điện thoại.

“Ha ha ha…”

Lưu Mộng Tuyết cười như phát điên, rồi bất ngờ đá bay chiếc điện thoại về phía ban công.

Tần Diễn Chi vội vàng chạy theo.

Lưu Mộng Tuyết theo sát phía sau, giọng đầy mỉa mai:

“Tần Diễn Chi, là anh, là anh đã hết lần này đến lần khác đòi ly hôn.”



“Là anh đã vì tôi mà sỉ nhục Tống Vi Vi.”

“Là anh tưởng rằng nếu cô ấy từng tha thứ một lần, thì sẽ tha thứ mãi mãi.”

“Là anh quá ngu ngốc!”

“Rắc–” một tiếng, như thứ gì đó trong đầu Tần Diễn Chi sụp đổ.

Anh ta đột ngột vung tay, đẩy mạnh Lưu Mộng Tuyết.

Đúng lúc ấy, tai nạn xảy ra.

Lưu Mộng Tuyết vốn đã dựa vào lan can, bị cú đẩy của Tần Diễn Chi làm mất thăng bằng, nửa người đổ ra ngoài — rồi rơi thẳng từ tầng 28 xuống.

Tiếng hét chói tai xé tan bầu trời, sau đó là im lặng đến rợn người.

Tần Diễn Chi cúi đầu nhìn xuống, bóng tối sâu thẳm như muốn nuốt chửng lấy anh.

Anh nhớ lại suốt một năm qua, mình sống khốn khổ ra sao, từ vị thế cao ngất rơi xuống tận cùng của sự thất bại.

Nhớ đến những lời nhạo báng, khinh miệt không ngớt.



“Ha ha ha ha ha…”

Anh ta bật cười điên loạn, rồi trong một khoảnh khắc, trèo qua lan can, không chút luyến tiếc… nhảy xuống.

Gió rít gào bên tai.

“Bịch” một tiếng vang dội.

Thân thể anh ta vỡ nát, máu me loang lổ khắp mặt đất.

Trong khoảnh khắc nhắm mắt lại, anh chỉ nghĩ đến một điều–Vi Vi, nếu anh chết rồi… em có bao giờ nhớ đến anh không?

Ba ngày sau khi Tần Diễn Chi chết, Tống Vi Vi mới nghe được tin.

Tần phu nhân trong đêm đó cũng hóa điên.

Còn lòng Tống Vi Vi, lại vô cùng bình thản.

Cô thắt lại tạp dề, nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của Ngụy Lâm Thần.



Đây là sinh nhật đầu tiên cô được ở bên anh.

Cô muốn chuẩn bị cho ông xã thân yêu một bất ngờ thật lớn!

(HOÀN)

(Đã hết truyện)

NHÂN VẬT VÔ DANH (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Tôi là một nhân vật quần chúng vô danh trong tiểu thuyết, bàn tay tôi đang dần trở nên trong suốt.

Lúc tôi co ro ở góc sân thượng phơi nắng cho bàn tay, một thiếu niên loạng choạng đẩy cửa sắt bước ra.

Anh ta vấp chân, ngã nhào một cái, bàn tay vô tình chạm vào mu bàn tay tôi.

Khoảnh khắc đó, bàn tay tôi lại hiện lên ánh sáng.

Nhưng lúc này, anh ta đã nhảy qua lan can, đứng trên mép sân thượng.

Gió thổi làm đồng phục trên người anh ta bay phần phật.

Tôi lao đến với tốc độ nhanh nhất đời mình, nắm chặt ống quần anh ta.

“Đợi đã! Đừng vội chết!”

Vừa dứt lời, trước mắt tôi liền xuất hiện những dòng chữ vàng lơ lửng trên bầu trời.

【Cô gái này là ai vậy?】
【Cười xỉu, quần nam phụ sắp bị kéo tuột rồi!】
【Anh ta vốn muốn tan biến nhẹ nhàng, bay theo gió, ai dè lại không dám nữa. Nhỡ nhảy xuống mà mất quần thì mất mặt quá.】
【Nam phụ: Khoan đã, mình lên đây để làm gì nhỉ?】
【Ban đầu là cảnh đau lòng, ai ngờ biến thành trò hề.】
【Báo! Báo! Nhìn kìa, quần lót anh ta là họa tiết báo nè hahahaha!】

Anh ta cứng ngắc giữ chặt cạp quần, che đi nửa mảnh hoa văn báo đã lộ ra.

Lẽ ra chỉ cần bước thêm một bước là xong, nhưng lúc này anh ta nhìn tôi đang ôm ống quần mình, nghĩ ngợi rồi không dám nhảy nữa.

Vì nhảy thì quần sẽ bị kéo tụt.

“…Cô có thể buông tay không?”

Giọng anh ta lạnh lùng, nhưng lại hay đến mức, theo gió, theo nắng, len lỏi vào tai tôi từng chút một.

Tôi lắc đầu.

“Từ góc này mà nhảy xuống sẽ không chết, chỉ bị mắc ở ban công tầng ba, gãy chân trái, cuối cùng thành kẻ tàn tật.”

Gió nhẹ, giọng tôi cũng nhẹ.

Nhưng chắc anh ta đã nghe rõ.

Anh ta vô thức lùi lại một chút.

Tàn tật — với một thiếu niên kiêu ngạo thế này là đòn chí mạng.

Khi anh ta còn ngẩn ra, tôi đã cho anh ta một cú quật qua vai.

“Bộp!”

Anh ta bị đập xuống đất, bật ra tiếng rên đau đớn, người co lại thành một cục.

Ồ, tôi quên mất là anh ta bị thương.

【Cười muốn xỉu, cô gái quần chúng này mạnh ghê, nam phụ to con vậy mà cũng bị quật ngã.】
【Nam phụ bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, tôi là ai, tôi đang ở đâu?】

Tôi ngồi xổm xuống, dùng bàn tay trong suốt chọc chọc anh ta, bàn tay như hút dưỡng chất, từng chút từng chút khôi phục lại ánh sáng.

Anh ta đột ngột đẩy tôi ra, cảnh giác như một con thú bị thương.

Tôi tiếc nuối thu tay về.

【Cô gái này là sao vậy?】
【Là NPC hay là nhân vật lỗi game?】
【Tôi hiểu rồi, cô ấy là nhân vật quần chúng, sắp biến mất, chạm vào nam chính hoặc nam phụ thì được thế giới công nhận và không biến mất nữa?】

Tôi từng tận mắt thấy những người giống mình — không tên không tuổi, từ bàn tay, rồi bàn chân dần trong suốt, cuối cùng bị thế giới nuốt chửng trong lặng lẽ.

Vừa nãy tôi cũng nghĩ, mình sẽ bị nuốt mất.

Nhưng khi chạm vào anh ta, tay tôi lại thôi trong suốt.

Có lẽ như lời “bình luận” kia nói, vì anh ta là nam phụ, nên tiếp xúc với anh ta khiến thế giới ngừng xóa bỏ tôi.

Tôi cần anh ta.

Anh ta không thể chết.

“Đau à? Nhảy lầu còn đau hơn đấy. Cái này chịu không nổi thì lát nữa nhảy kiểu gì?”

Gió thổi tung tóc tôi, tôi mỉm cười dịu dàng.

Anh ta nằm trên đất.

Anh ta nhìn tôi, đáy mắt đầy u ám, nguy hiểm, nhưng lần đầu xen lẫn chút do dự.

Tôi thấy ở cổ, nơi cổ áo đồng phục mở ra, có một vết cắt sâu hoắm, chói mắt.

Bắt gặp ánh mắt tôi, anh ta vội kéo khóa áo lên, che kín vết thương.

Anh ta loạng choạng đứng dậy, định đi.

Tôi lẽo đẽo theo sau, như một cái đuôi.

Từ cầu thang vọng ra những tiếng nói lộn xộn.

“Tôi thấy tận mắt nó lên sân thượng, đi đi đi, cái thằng mặt trắng này mấy lần làm Tư Du khóc, ông đây không giết nó thì không nuốt trôi cục tức!”

“Thật lên rồi à? Không lẽ định nhảy lầu?”

“Nhảy cái gì mà nhảy? Nó có gan đó chắc? Nó ăn trộm sợi dây chuyền một triệu của Tư Du, nhảy lầu là xong chuyện à? Chết rồi thì qua tìm con mẹ điếc của nó mà đòi tiền!”

Mặt anh ta tái nhợt.

2

Anh ta hoảng hốt lùi lại, như một con mèo bị dồn vào góc, toàn thân dựng hết gai lên.

Nhưng đám người kia đã phát hiện ra anh ta.

“Ông đây biết ngay là mày không dám chết! Trốn à! Thằng ranh con!”

Tên cầm đầu tung một cú đá.

Anh ta bị đá ngã, đập mạnh vào cửa, khiến cửa sân thượng bật mở.

【Thảm quá đi mất, nam phụ của tôi… tôi không nỡ nhìn. Tôi muốn tua thẳng đến đoạn sau, khi nam phụ mạnh mẽ trở lại và điên cuồng trả thù! Đám chó chết này phải chết hết!】
【Ôi, đau lòng quá! Ai đó mau cứu anh ấy đi.】
【Cốt truyện thay đổi rồi, lẽ ra nam phụ sẽ nhảy xuống, nhưng giờ không chết, đúng như lời cô gái quần chúng kia nói, thành tàn phế luôn.】
【Tất cả tại cô gái quần chúng nhiều chuyện kia…】

Tôi nhìn chằm chằm cảnh này, nụ cười dần tắt.

Ngẩng đầu lên, tôi khẽ nói:
“Các người… cũng muốn nhảy lầu à?”

Không khí chết lặng.

Vài nam sinh sững lại, như không hiểu tôi vừa nói gì.

“Mày nói gì?” — tên cầm đầu nhướng mày, mặt đầy khinh bỉ — “Em gái à, nói lại xem?”

Tôi khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng như vừa hỏi thăm thời tiết:
“Tôi hỏi, các người… cũng muốn nhảy lầu à?”

Hắn cau mày: “Con mẹ nó, bị ngu à.”

Mắng tôi?!

Tôi bắt chước hắn, tung một cú đá thật mạnh.

Hắn ngã sầm xuống đất, bụi bay mù mịt.

Hắn ôm bụng, ho ra máu.

Tôi hơi áy náy, cúi xuống xin lỗi:
“Xin lỗi nhé, không khống chế được lực… Anh đá anh ta mà còn chẳng khiến anh ta ho ra máu.”

???

Hắn co quắp trên đất, nửa ngày không thốt ra được câu nào.

Hai tên còn lại nhìn tôi đầy kinh hãi.

“Các người cũng muốn đá anh ta sao?” — tôi chỉ vào nam phụ đang mặc quần lót báo, lễ phép hỏi một câu.

Cuối cùng, bọn họ không đá, chỉ dìu tên bị tôi đá văng kia bỏ đi.

Nam phụ quần lót báo dường như đã ngất xỉu.

“Đừng chết.”

“Tôi cần anh.”

Tôi ngồi xổm bên cạnh, chọc chọc vào mặt anh, anh không có phản ứng.

Làm sao đây?

【Anh ấy ngất rồi đó, cô gái, mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi.】
【Cho anh ấy ít thuốc đi, bệnh viện xa lắm.】

Thuốc à?

Tôi nhanh chóng chạy xuống lầu, tới tiệm thuốc mua.

Quay lại, tôi kéo khóa áo anh, bắt đầu bôi thuốc cho anh.

Anh đau đến tỉnh dậy.

Vết thương cũ chồng thêm vết mới, trông rất đau.

“Sao em lại thành ra thế này? Họ lại đánh em à?” — anh nhìn những vết thương của tôi, lo lắng hỏi.

Tôi phẩy tay.

“Bọn tép riu đó, tôi một đá là xong. Tiền tôi nhặt được không đủ mua thuốc, mà tôi lại không có tiền, nên bị ông chủ tiệm thuốc đánh. Tôi không đánh trả đâu nhé, mỗi cú đánh tính một đồng, tôi đếm kỹ rồi, đủ thì tôi chạy.”

Tôi nhếch môi cười, hình như còn dính chút máu trên răng.

Mùi máu tanh, nhưng tôi quen rồi. Tôi tiếp tục bôi thuốc cho anh.

Chỉ là… tôi thấy mắt anh đỏ lên.



Bình luận