Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

ANH ẤY CHỌN EM GÁI TÔI

Chương 9: Anh Ấy Chọn Em Gái Tôi



13

Sau tiệc đính hôn, Phó Lăng Khôn chính thức nắm trong tay toàn bộ tài sản và quyền lực của nhà họ Phó. Cuộc chiến tranh giành gia sản này đã kết thúc với sự thất bại thảm hại của Phó Nhược Minh.

Người ta nói rằng Phó Nhược Minh bị tôi mê hoặc đến lú lẫn, đáng lẽ anh ta có khả năng thắng cao hơn Phó Lăng Khôn.

Tôi nghe những lời đồn đại đó chỉ cười nhẹ, chẳng có thời gian để tức giận. Tôi làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, đâu có thời gian để quan tâm đến mấy lời đồn đại ấy.

Phó Nhược Minh cũng vậy, sau khi mất đi tài sản nhà họ Phó, anh ấy thậm chí còn bận rộn hơn.

Chỉ đến đêm anh ấy đưa tôi ra hồ lần thứ hai, tôi mới biết anh ấy còn có một công ty khác ở bên ngoài.

Công ty này tuy không phô trương, nhưng thực lực lại rất mạnh mẽ, là do anh ấy dùng tài nguyên của nhà họ Phó để nuôi dưỡng. Giờ đây, công ty đó đã đủ khả năng nuốt chửng lại tài sản của nhà họ Phó.



Phó Nhược Minh đã sống ở nhà họ Phó từ lâu, anh ấy biết tất cả điểm yếu của gia tộc này, và công ty đó chính là khắc tinh của nhà họ Phó.

Còn công ty của tôi, dưới sự giúp đỡ của anh ấy, cũng đang phát triển một cách nhanh chóng.

Phó Nhược Minh nói, anh ấy không thể cho tôi danh phận phu nhân nắm quyền của nhà họ Phó, cũng không thể mang đến cho tôi những bó hoa tươi và sự ngưỡng mộ của mọi người. Thứ duy nhất anh ấy có thể cho tôi, là khả năng tự mình đạt được quyền lực, tiền bạc, hoa tươi và sự tán thưởng.

Anh ấy nói, đối với một con sói nhỏ, nuôi nó, cho nó tthịtđeer ăn, không bằng dạy nó cách săn mồi và giúp nó chiếm lĩnh một thảo nguyên.

Tôi hoàn toàn đồng ý. Khi những gì bạn có được đều do năng lực của bản thân mà giành lấy, bạn sẽ không còn lo được lo mất, không còn phải bước đi trên con đường đầy rẫy lo âu.

Ít nhất là tôi sẽ không còn phải đứng trước gương hàng ngàn lần để luyện tập cách để giống một người phụ nữ khác. Và tôi cũng không còn sợ bất kỳ ai sẽ bỏ rơi mình, dù người đó là cha của tôi hay người tôi yêu.

Phó Nhược Minh đã tặng cho tôi món quà và lời hứa tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến trên thế giới này.



14

Hai năm trôi qua nhanh chóng. Trong hai năm đó, chúng tôi không gặp lại người nhà họ Phó. Cho đến hôm nay, khi bà cụ nhà họ Phó qua đời. Bà đã chất chứa quá nhiều u uất trong lòng, bệnh tật kéo dài, cuối cùng không thể chịu nổi nữa.

Tôi và Phó Nhược Minh trở về để viếng bà. Phó Lăng Khôn cũng có mặt. Anh ta trông tiều tụy hơn khi xưa rất nhiều, ánh mắt ảm đạm đang nhìn tôi một cách sâu lắng.

Tôi biết anh ta đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Người con ngoài giá thú mà ông cụ nhà họ Phó nuôi dưỡng ở nước ngoài đã trưởng thành và trở về nước. Nghe nói, người này rất được ông cụ yêu quý.

Ông cụ nhà họ Phó vẫn còn ảnh hưởng lớn trong gia tộc và công ty, ông đã chia một phần tài sản của nhà họ Phó cho người con này.

Bà cụ đã đề phòng Phó Nhược Minh trong nhiều năm, ép mẹ anh ta đến mức phát điên, nhưng lại không đề phòng được người con thứ tư từ nước ngoài trở về, khiến bà tức giận đến nỗi mất đi.

Còn em gái ngoài giá thú của Phó Lăng Khôn, thấy tấm gương trước mắt, cũng tìm đến báo chí để công khai thân thế, quyết tâm chia phần tài sản.



Phó Lăng Khôn đang chịu áp lực rất lớn. Có lẽ áp lực này đã truyền sang cho Thẩm Lạc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Lạc tiều tụy, không còn ngọt ngào nhảy nhót như trước.

Cô ta tiến về phía tôi, nhìn chằm chằm vào tôi: “Cô đã cho Phó Lăng Khôn uống loại thuốc mê gì vậy?”

Tôi ngơ ngác: “Cô điên rồi à?”

Cô ta nghiến răng, khó che giấu vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt: “Hai năm rồi, Phó Lăng Khôn luôn bắt tôi mặc váy đỏ, đi giày cao gót, uốn tóc lọn lớn, bắt tôi học theo mọi thứ của cô. Thậm chí đến lúc ban đêm ngủ cùng tôi, anh ấy cũng gọi tên cô!”

Tôi chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Lúc này tôi mới nhận ra, trang điểm, kiểu tóc, quần áo của Thẩm Lạc đều giống tôi như đúc, cứ như thể sao chép lại.

Tôi thấy chuyện này thật nực cười, nhưng lại không thể cười nổi. Thời thế đã thay đổi, bây giờ Thẩm Lạc lại trở thành kẻ thế thân của tôi. Lẽ ra tôi nên cảm thấy đắc ý, nhưng lại chỉ thấy mệt mỏi tận sâu trong tâm hồn.

Tôi ngẩng đầu nhìn Phó Nhược Minh: “Đi thôi, em mệt rồi.”



Phó Nhược Minh nhìn lần cuối vào di ảnh của bà cụ nhà họ Phó, rồi nắm tay tôi: “Đi nào.”

Chúng tôi quay lưng rời đi.

Thẩm Lạc chửi rủa tôi từ phía sau, giọng cô ta cao vút và mất kiểm soát.

Tôi dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu.

15

Sau tang lễ của bà cụ nhà họ Phó, sự hỗn loạn trong gia đình họ vẫn tiếp diễn. Nhưng rất nhanh chóng, họ không còn tâm trí để tiếp tục ồn ào nữa.

Phía nhà họ Phó liên tục bị tấn công vào nhiều lĩnh vực kinh doanh trụ cột, khiến thị phần sụt giảm nghiêm trọng.



Ông cụ nhà họ Phó cùng con trai bị phanh phui hành vi kinh doanh phi pháp, trốn thuế, độc quyền cạnh tranh không lành mạnh. Những mảng tối trong quá khứ lần lượt bị phơi bày, dẫn đến việc bị điều tra. Cả gia đình nhà họ Phó chỉ còn mỗi Phó Lăng Khôn có thể thoát khỏi vụ việc này.

Thị trường chứng khoán biến động, các cổ đông ồ ạt bán tháo, ngân hàng thúc ép thu hồi nợ, chuỗi vốn của nhà họ Phó đột ngột bị cắt đứt. Chỉ trong một đêm, cả gia đình họ Phó sụp đổ, không còn gì để duy trì, và sẽ không còn xuất hiện những chuyện tiểu tam, tiểu tư, con ngoài giá thú nữa.

Trên thế giới này, gia tộc quyền quý giàu sang ấy đã không còn tồn tại nữa. Phó Lăng Khôn mất hết mọi thứ trong chớp mắt, từ một người được bao quanh bởi sự ngưỡng mộ, anh ta trở thành người mà ai cũng tránh xa.

Tôi nhờ người gửi cho anh ta một chiếc thẻ, trả lại toàn bộ số tiền chia tay mà anh ta từng đưa cho tôi.

Anh ta đã khác xưa, và tôi cũng không còn như trước. Bây giờ tôi không cần dựa vào số tiền chia tay của ai để sống.

Phó Lăng Khôn gửi trả lại chiếc thẻ, nhờ người nhắn lời cảm ơn.

Tôi biết dù lạc gầy còn lớn hơn ngựa béo, cuộc sống của anh ta cũng không đến nỗi tồi tệ. Tôi cũng biết anh ta có khả năng, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục lại được, nên tôi nhận lại thẻ và không nhắc đến chuyện đó nữa. Ngược lại, Thẩm Lạc, người từng thề sống thề chết bên Phó Lăng Khôn, lại ly hôn ngay lập tức sau khi nhà họ Phó sụp đổ.



Nhưng hành động nhanh chóng của cô ta cũng không cứu được nhà họ Thẩm.

Công ty của ba tôi, vốn dựa vào sự phát triển của nhà họ Phó mà tồn tại, sau khi nhà họ Phó sụp đổ chưa đầy nửa tháng, cũng bị phanh phui hàng loạt hành vi sai trái, không thể tiếp tục duy trì, và tuyên bố phá sản.

Vào ngày công ty của ba tôi phá sản, trời đêm rất đẹp. Tôi và Phó Nhược Minh đứng trước cửa sổ, ngắm trăng và cùng nâng ly.

Anh ấy đưa chỉ tay ra ngoài cửa sổ một cách phô trương, ngón tay hầu như muốn chỉ thẳng lên trời: “Trăng sáng quá.”

Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn trên tay anh ấy phản chiếu một ánh sáng bạc lấp lánh.

Tôi bị anh chọc cười không ngớt, học theo sự phô trương của anh ấy, giơ ngón tay áp út ra ngoài cửa sổ: “Đúng thế, ánh trăng chiếu sáng chiếc nhẫn của em thật đẹp.”

Anh đưa tay nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau, hai chiếc nhẫn cưới lặng lẽ bên nhau.



Chúng tôi không ai nói gì.

Một lúc sau, anh ấy mỉm cười, dịu dàng nói: “Cảm ơn em, bà Phó, vì đã cho anh không còn cảm thấy cô đơn.”

Tôi rúc vào lòng anh , thì thầm đáp: “Em cũng cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh đã cho em sức mạnh, để từ nay em không còn sợ hãi bị ai đó bỏ rơi, kể cả là anh.

Ánh trăng thật đẹp, vòng tay anh thật ấm áp, lòng em thật bình yên, như thế là đủ.

(Hết)

(Đã hết truyện)

SAU KHI KẾT HÔN VỚI TRÚC MÃ, CHÚNG TÔI VẪN CHIA TAY (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình,

Sau khi cưới thanh mai trúc mã, tôi với anh ấy vẫn chẳng thân thiết gì.

Ngoài việc “sinh hoạt vợ chồng” mỗi tối như một nghi thức, cơ bản là chẳng mấy khi gặp mặt.

Tính cách anh ấy rất lạnh nhạt, ngay cả khi tôi đề nghị ly hôn, anh cũng chỉ hơi sững người một chút, rồi chống tay rời khỏi người tôi.

“Ừ, biết rồi.”

Tôi nói: “Con tôi cũng không giữ. Sau này làm phiền anh chăm sóc nó.”

“Không sao.”

Tôi vẫn cố chấp nói thêm: “Mấy năm nay anh cũng cực rồi, cảm ơn anh.”

Hành lý của tôi không nhiều, một cái vali là chứa hết mọi thứ.

Trước khi rời đi, tôi quay lại đóng cửa cẩn thận.

Hạ Hoành, thân trên đầy vết cào, đứng im lặng ngoài ban công hút thuốc.

1

Tin em gái tôi – Lâm Thư Kiều về nước leo lên hot search.

Dù sao cũng là một vũ công nổi tiếng từ khi còn trẻ. Trong video phỏng vấn, cô ấy mặc váy đỏ, vẫn nóng bỏng và rực rỡ như xưa.

Nhưng điều thu hút sự chú ý của tôi lại là bức ảnh cuối cùng.

Qua cửa kính xe hạ xuống một nửa, đầu của Lâm Thư Kiều đúng lúc che mất nửa mặt người đàn ông bên cạnh.

Dù không thấy rõ gương mặt, nhưng từ đường nét chân mày, sống mũi và góc cằm có thể đoán được đó là một người đàn ông có ngoại hình rất thu hút.

Chưa kể, tư thế của hai người trông cứ như đang hôn nhau.

Fan của Lâm Thư Kiều phát cuồng, bắt đầu truy tìm chủ nhân của chiếc xe.

Tôi chỉ nhìn một cái là nhận ra: chiếc xe đó là của chồng tôi – Hạ Hoành.

Dù sao thì đó cũng là chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn toàn cầu, rất khó nhầm lẫn.

Xem ra tối nay Hạ Hoành không về rồi.

Vậy nên tôi yên tâm chiếm trọn chiếc giường rộng hơn hai mét trong phòng ngủ.

Nửa đêm, một cánh tay lạnh như băng khiến tôi tỉnh giấc.

“Dậy rồi à?” Người đó rất lịch sự, “Xin lỗi, làm phiền em rồi.”

Tôi còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, một lúc sau mới nhớ ra phải ngồi dậy.

Anh ấy đã bế tôi lên, chừa ra nửa giường cho mình.

“Xin lỗi,” tôi nói, “Tôi tưởng tối nay anh không về.”

Đèn bật sáng, Hạ Hoành quay lưng về phía tôi, cởi áo choàng tắm.

Ánh sáng ấm áp phủ lên phần cơ lưng và cổ anh một lớp vàng nhạt, trông như một bức tranh sơn dầu – vừa mạnh mẽ, vừa đẹp đẽ.

Một phút sau, phần cổ ấy áp sát tôi.

“Có thể hôn không?”

Anh hỏi rất lịch sự.

Nhưng thực tế thì không hề chờ tôi đồng ý.

Trong khoảnh khắc môi chạm môi, tôi cảm nhận rõ ràng mồ hôi bắt đầu thấm ra từ cổ anh dưới tay tôi.

Hạ Hoành chống tay ngồi dậy, với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường.

Sau đó cau mày —
“Sao lại hết rồi?”

“Xin lỗi… tôi quên mua.” Tôi lí nhí nói.

Hạ Hoành cúi đầu nhìn tôi vài giây, rồi nằm xuống bên cạnh, giọng nghe có vẻ rất ân cần:

“Không sao. Mai tan làm, tôi tiện đường mua nguyên một thùng về.”

Một thùng…

Sớm biết thế đã không giấu đi rồi.

Tôi cắn răng, nói: “Vậy làm phiền anh nhé.”

“Không có gì.”

2

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nửa giường bên kia đã trống không.

Tôi chỉ lướt điện thoại một chút, không ngờ đã tới tận mười hai giờ trưa.

Người đàn ông cùng tôi ngủ tối qua lại lên báo.

Tổng giám đốc Tập đoàn Hạ thị – Hạ Hoành, được mời tham dự buổi biểu diễn đầu tiên của Lâm Thư Kiều sau khi cô ấy về nước.

Lần này, cư dân mạng không chỉ lôi ra chuyện chiếc xe tối qua là của Hạ Hoành, mà còn dùng kính lúp để phân tích — khẳng định chắc chắn hai người đã qua đêm cùng nhau.

Vì cho dù Hạ Hoành mặc một chiếc áo sơ mi đen cổ cao, vẫn không che được dấu hôn trên cổ.

Còn môi của Lâm Thư Kiều thì vừa hay bị trầy nhẹ.

Chỉ cần tưởng tượng cũng đủ biết tối qua hai người đã cuồng nhiệt thế nào.

Tin tức quá hot, rất nhanh có người trong cuộc tiết lộ —

Năm đó, Hạ Hoành từng vì muốn cưới Lâm Thư Kiều mà sẵn sàng từ bỏ quyền thừa kế của Hạ thị.

Nhưng vào thời khắc quyết định, Lâm Thư Kiều lại từ chối lời cầu hôn.

Bởi vì cô ấy không muốn từ bỏ sự nghiệp múa để làm con dâu nhà họ Hạ.

Nhiều năm sau tái ngộ, hai người từng bỏ lỡ nhau thời trẻ giờ đều là nhân vật đỉnh cao trong lĩnh vực của mình.

Từng ánh mắt, từng cử chỉ của họ đều như ngập tràn tình cũ chưa quên.

Bình luận dưới bài viết toàn là lời khen: “Trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp.”

Chỉ có một tài khoản phụ không tên, không ảnh đại diện, không người theo dõi, liên tục đăng vài dòng:

【Giả đấy, anh ta có vợ rồi.】

Rất nhanh sau đó, bị một đám người nhào vào chửi rát mặt:

【Có vợ thì sao chứ? Mối tình đầu thời niên thiếu đâu phải ai cũng thay thế được!】
【Anh ấy rồi cũng sẽ ly hôn thôi, rồi quay lại theo đuổi Lâm Thư Kiều mà!】

Tôi còn chưa kịp ấn like cho mấy bình luận đó thì khu vực chủ đề trên mạng đã bị một tấm ảnh chiếm sóng.

Là ảnh hậu trường sau khi tiết mục múa kết thúc — Hạ Hoành tặng hoa cho Lâm Thư Kiều.

Lâm Thư Kiều ôm bó hoa, cười như một cô bé.

Còn Hạ Hoành – người từ trước đến nay luôn lạnh lùng, khi nhìn cô ấy lại như bị lây lan cảm xúc, cũng mỉm cười.

Dù nụ cười rất nhạt, nhưng lại mang một nét dịu dàng hiếm thấy.

Tim tôi bỗng khựng lại, hàng loạt cảm xúc phức tạp trào dâng —

Quen nhau mấy chục năm, kết hôn năm năm.

Tôi chưa từng thấy Hạ Hoành cười với tôi như thế.

Cũng chưa từng, được anh tặng hoa.

3

Nếu nói Lâm Thư Kiều là nỗi day dứt không thể buông bỏ của Hạ Hoành thời niên thiếu, thì tôi chính là trách nhiệm mà nhà họ Hạ ép anh phải gánh.

Lâm Thư Kiều, tôi và Hạ Hoành – ba người chúng tôi đều lớn lên trong cùng một khu, học chung một trường.

Nhưng hai người họ còn từng theo học thư pháp cùng một thầy, quan hệ vì vậy càng thân thiết.

Còn tôi? Mãi đến nửa tháng sau khi cưới mới có được số liên lạc riêng của Hạ Hoành.

Hồi mới kết hôn, Hạ Hoành làm thêm suốt nửa tháng trời không về nhà một lần.

Mẹ chồng biết chuyện, đích thân đến nhà, trách tôi không biết quan tâm đến sức khỏe chồng.

Lần đầu tiên tôi gửi tin nhắn cho anh:

【Xin lỗi đã làm phiền, tối nay anh có về ăn cơm không?】

Nửa tiếng sau, anh trả lời:

【Xin hỏi ai vậy?】

【Lâm Mãn.】

【Cảm ơn, không cần đợi tôi.】

Phải đến ba tháng sau, Hạ Hoành mới chủ động nhắn cho tôi dòng đầu tiên:

【Mai ăn Tất niên.】

Tôi trả lời:

【Có chuyện gì sao?】

【Phải về nhà cũ một chuyến.】

【Vâng, em cần mang gì không?】

Một lúc sau, điện thoại tôi báo chuyển khoản thành công:
【Ngân hàng Bưu điện – Tài khoản đuôi số 730 vừa nhận: 1.000.000,00 tệ. Số dư hiện tại: 1.000.123,00 tệ.】

Hạ Hoành nhắn lại:

【Em quyết định là được.】

Từ lúc đó tôi đã hiểu:
Hạ Hoành sẽ không yêu tôi.



Bình luận