Ánh nắng ban mai
Chương 5: Bước ngoặt quan trọng
Thành phố vào những ngày đầu xuân mang một vẻ đẹp tươi mới và tràn đầy sức sống. Những hàng cây ven đường bắt đầu đâm chồi nảy lộc, lá non xanh mơn mởn dưới ánh nắng ban mai. Gió xuân ấm áp thổi qua, mang theo hương thơm của hoa cỏ, làm cho không khí trở nên trong lành và dễ chịu. Tiếng chim hót líu lo trên cành cây hòa lẫn với tiếng xe cộ xa xa, tạo nên một bản nhạc vui tươi của mùa xuân.
Lý Tâm Di thức dậy với tâm trạng vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Cô cảm nhận được sự thay đổi tích cực trong cuộc sống của mình, và cô biết rằng một phần lớn là nhờ có Trần Gia Minh bên cạnh. Cô pha một tách trà xanh, nhâm nhi chậm rãi trong khi ngắm nhìn thành phố từ ban công nhỏ của căn hộ. Những tia nắng xuân chiếu qua, làm cho ly trà trong tay cô lấp lánh như ngọc bích, mang đến cảm giác tươi mới và hy vọng.
Sau bữa sáng đơn giản, Tâm Di quyết định đi bộ đến công ty, tận hưởng không khí trong lành của buổi sáng xuân. Trên đường, cô ghé vào một quán cà phê nhỏ quen thuộc, nơi cô thường mua một ly americano để tỉnh táo cho ngày làm việc. Quán cà phê nằm ở góc phố, với cửa kính lớn và những chậu hoa nhỏ xinh xắn trang trí bên ngoài. Bên trong, mùi hương cà phê thơm nồng lan tỏa, hòa quyện với tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng.
“Chào buổi sáng, chị muốn dùng gì hôm nay?” cô nhân viên quen thuộc mỉm cười hỏi.
“Một ly americano không đường, cảm ơn em,” Tâm Di đáp, rồi chọn một góc gần cửa sổ ngồi xuống. Cô mở điện thoại kiểm tra email công việc, nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tốt, không có gì có thể làm cô lo lắng.
Trong khi đang nhâm nhi ly cà phê, Tâm Di nhận được một tin nhắn từ Gia Minh: “Em có rảnh tối nay không? Anh muốn mời em đi ăn tối.”
Tâm Di mỉm cười, trả lời: “Vâng, em rảnh. Hẹn gặp anh ở đâu?”
“Hãy gặp nhau ở nhà hàng La Bella lúc 7 giờ tối nhé. Anh có điều muốn nói với em,” Gia Minh nhắn lại.
Tâm Di cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Cô không biết Gia Minh muốn nói gì, nhưng cô cảm nhận được rằng đó là điều quan trọng. Cô quyết định sẽ chuẩn bị thật đẹp cho buổi hẹn tối nay.
Sau một ngày làm việc hiệu quả, Tâm Di trở về nhà và bắt đầu chuẩn bị. Cô chọn một chiếc váy midi màu xanh dương nhạt, kết hợp với một chiếc áo khoác mỏng và đôi giày cao gót. Cô trang điểm nhẹ nhàng, làm nổi bật đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng. Khi nhìn vào gương, cô cảm thấy tự tin và hạnh phúc.
Đúng 7 giờ tối, Tâm Di đến nhà hàng La Bella, một nhà hàng sang trọng với không gian lãng mạn và ấm cúng. Nhà hàng được trang trí với ánh đèn vàng dịu nhẹ, những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, và những bản nhạc piano du dương vang lên từ góc phòng.
Gia Minh đã đến từ trước, anh mặc một bộ vest đen lịch lãm, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm. Khi thấy Tâm Di bước vào, anh đứng dậy, mỉm cười và tiến đến ôm cô nhẹ nhàng.
“Em đẹp quá,” Gia Minh khen ngợi, ánh mắt anh ánh lên sự ngưỡng mộ.
“Cảm ơn anh,” Tâm Di đáp, má cô ửng hồng.
Hai người ngồi xuống bàn, và Gia Minh gọi món ăn. Họ trò chuyện vui vẻ về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, về công việc và những dự định tương lai. Nhưng Tâm Di cảm nhận được rằng Gia Minh có điều gì đó muốn nói, và cô kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi bữa tối kết thúc, Gia Minh hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt Tâm Di và nói: “Tâm Di, anh có điều muốn nói với em.”
Tâm Di gật đầu, tim cô đập mạnh.
“Trong suốt thời gian qua, anh đã nhận ra rằng em là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Em là người đã mang đến cho anh niềm vui, sự ấm áp và tình yêu thương. Anh không thể tưởng tượng cuộc sống của mình mà không có em bên cạnh,” Gia Minh nói, giọng anh run run vì xúc động.
Tâm Di cảm thấy mắt mình cay cay, cô không ngờ rằng Gia Minh sẽ nói những lời này.
“Anh yêu em, Tâm Di. Anh muốn chúng ta chính thức trở thành một cặp, và anh hy vọng em sẽ đồng ý,” Gia Minh nói, tay anh run run khi cầm lấy tay cô.
Tâm Di mỉm cười, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. “Em cũng yêu anh, Gia Minh. Em đồng ý.”
Gia Minh đứng dậy, ôm chặt Tâm Di vào lòng, và hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào dưới ánh đèn vàng ấm áp của nhà hàng. Họ cảm nhận được tình yêu sâu đậm và sự gắn kết mạnh mẽ giữa hai tâm hồn.
Sau buổi tối đó, mối quan hệ của họ bước sang một trang mới. Họ dành nhiều thời gian hơn cho nhau, chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn, và cùng nhau xây dựng những kỷ niệm đẹp. Tâm Di biết rằng cô đã tìm được người đàn ông của đời mình, và cô cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Chương 5 kết thúc với hình ảnh Tâm Di và Gia Minh tay trong tay, bước đi trên con đường rợp bóng cây, dưới ánh trăng sáng lung linh. Họ biết rằng tình yêu của họ sẽ còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với sự tin tưởng và tình cảm chân thành, họ sẽ vượt qua tất cả và cùng nhau đi đến cuối con đường.
(Đã hết truyện)
#GSNH198 - KIẾP NÀY, KHÔNG LÀM PHÓ PHU NHÂN (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Chương trước: https://khotruyenhay.org/gsnh198-kiep-nay-khong-lam-pho-phu-nhan/gsnh198-chuong-7
Lưu An An ngay lập tức trợn mắt rồi ngất xỉu.
Trong khi đó, tiểu thư Trình – vốn nóng nảy – lập tức giữ lấy con dao trái cây trên bàn, lao về phía Thẩm Minh Nguyệt rồi đâm thẳng.
Nhưng nhờ người hầu kịp thời can thiệp, nhát dao chỉ trượt qua mặt Minh Nguyệt, rồi để lộ máu chảy xối xả.
Phó phu nhân tức giận hét lớn: “Thẩm Minh Nguyệt đã giết chết con của Thành An!
Gọi cảnh sát!
Bắt cô ta lại!
Cô ta phải đền mạng!” Đồng thời, Phó Thành An – người được phân công giám sát công trình – đã sớm quên mất nhiệm vụ của mình.
Tên quản lý dự án biển thủ ngân sách đã lợi dụng mỹ nhân và rượu chè để mua chuộc anh ngay từ ngày đầu tới công trường, khiến Phó Thành An chìm đắm trong lạc lối, không còn lối thoát.
Trở về Hải Thành, Phó Thành An báo cáo ông nội rằng công trình không có vấn đề gì, mọi người đều làm việc cẩn thận, nghiêm túc.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, ông cụ Phó đã nhận được một báo cáo khác, chi tiết hơn từ nhóm giám sát độc lập.
Báo cáo rõ ràng: Có rất nhiều cốt thép không đạt chuẩn.
Có nhiều khoản tiền bị biển thủ.
Và đặc biệt, trang cuối cùng liệt kê tên người nhận hối lộ – Phó Thành An – cùng số tiền lên tới mười triệu tệ, kèm theo hàng loạt trang sức và đồ cổ từ các buổi đấu giá.
Tất cả đều do Phó Thành An mang về.
Chỉ cuối tập hồ sơ mới có dấu vân tay của các nạn nhân tại công trình.
Nhìn đống tài liệu dày cộp, ông cụ Phó nổi giận đến mức đập thẳng tập hồ sơ vào mặt cháu: “Là người thừa kế Phó thị mà dám coi thường chất lượng dự án, chỉ biết hưởng thụ xa hoa.
Nếu để Phó thị lọt vào tay mày, sớm muộn gì tập đoàn cũng sụp đổ!” Tất cả những chứng cứ này đều do cha tôi cử người hỗ trợ Phó Thành Hạo thu thập, cùng với Cố Hành Chu phái người đi tìm các nạn nhân để lấy lời khai, xác nhận bằng dấu vân tay.
Bằng chứng rõ ràng như vậy, dù ông cụ Phó có thương yêu Phó Thành An đến đâu cũng không thể bỏ qua.
Phó Thành An bị cách chức, cổ phần bị thu hồi, chính thức bị loại khỏi ban điều hành Phó thị.
Trở về nhà, anh ta mới nhận ra mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi: hai đứa con chưa kịp chào đời đều đã mất, còn Thẩm Minh Nguyệt thì bị cảnh sát bắt giữ.
Anh đến thăm cô, giọng gằn từng chữ: “Đồ đàn bà độc ác!
Cô đã giết con tôi!
Tôi nhất định ly hôn với cô!” Thẩm Minh Nguyệt không khóc, cũng không gào thét, chỉ lạnh lùng nhìn anh: “Tôi đã từng nghĩ cưới anh là sự lựa chọn đúng đắn, không ngờ đó lại là khởi đầu cho toàn bộ nỗi đau của tôi.
Nhưng giờ tôi không còn sợ nữa, vì người tình của anh – họ sẽ không thể sinh con được nữa.
Tôi đã tự tay giết chết con của họ.
Phó Thành An, nếu tôi không có, thì người khác đừng hòng có!” Cô bật cười lớn, máu đen trào ra nơi khóe môi: “Tôi biết anh sẽ ly hôn với tôi, chỉ tiếc là đã quá muộn rồi.
Tôi sắp chết rồi, và vẫn chết trong danh nghĩa vợ anh.
Nếu sau này anh cưới ai khác, thì cũng chỉ là vợ kế mà thôi.
Ha ha ha… giống như mẹ anh vậy!
Người vợ chính thức của Phó gia chỉ có tôi!” Thẩm Minh Nguyệt từ giã cuộc đời.
Phó Thành An điên lên, hoàn toàn suy sụp, ngày ngày say trong rượu, chẳng buồn trở lại Phó thị nữa.
Năm sau, hội đồng quản trị Phó thị đều đồng loạt đề cử Phó Thành Hạo làm phó tổng giám đốc.
Cuối năm đó, ông cụ Phó chính thức trao quyền cho anh, và Phó Thành Hạo trở thành tổng giám đốc của tập đoàn.
Còn tôi thì chẳng còn quan tâm gì tới Hải Thành nữa.
Giờ tôi đang mang thai, chỉ muốn toàn tâm làm một người mẹ.
Khi con chào đời, Cố Hành Chu đang ở phòng trẻ, đang lắp ráp chiếc ngựa gỗ.
Tôi nhẹ nhàng gọi anh: “Chồng ơi, con của chúng ta không đợi được nữa rồi, con sắp đến rồi.” Tôi đau đớn suốt cả đêm.
Sáng ra, một tiếng khóc trong trẻo vang vọng, phá tan màn đêm tĩnh lặng.
Khi đứa bé được đẩy ra khỏi phòng sinh, Cố Hành Chu ôm chặt lấy tôi: “Vợ à, em đã sinh cho anh một đôi rồng phượng, cảm ơn em.” Tôi nhìn người chồng bên cạnh và hai đứa bé đang ngủ say trong vòng tay, lòng tôi ngập tràn hạnh phúc.
Với cuộc đời này như vậy, đủ rồi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰