Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

ẤU NƯƠNG TÌM MẸ

Chương 7



Khi chọn đất chôn cất cho mẫu thân, Vương viên ngoại dè dặt đến tìm ta:

 

“Ấu Nương, có thể để mẫu thân con an táng tại làng chúng ta không? Chôn ở tổ phần nhà ta… như vậy mỗi năm ta có thể đưa con đến thăm nàng, cũng tiện hơn…”

 

Ta nhìn đứa trẻ trắng trẻo đang ngoan ngoãn nằm trong lòng ông ta, lại nhớ đến ánh mắt đầy lưu luyến của mẫu thân lúc lâm chung dành cho ông ấy, liền khẽ gật đầu.

 

Mẫu thân là người khổ mệnh.

 

Nếu đem chôn bà ở thôn Bàng Hoa, nơi bà từng là thê tử của phụ thân ta, thì đời đời kiếp kiếp cũng vẫn là phận thê tử nhà nghèo, khổ lại càng thêm khổ.

 

Chi bằng để bà ở lại nơi này, bên cạnh người bà từng thật lòng thương mến.

 

Dẫu ta vẫn nghĩ, Vương viên ngoại… thật ra cũng đáng chết.

 

Nhưng mẫu thân thích ông ấy, vậy thì ta tôn trọng bà, sẽ không động vào ông ấy nữa.

 

Phụ thân ta bị thị vệ dùng dây thừng thô trói chặt, nghe đến đoạn ấy còn định cãi lại, nhưng vừa hé miệng liền bị nhét đầy cỏ dại, không nói được gì nữa.

 

Khi dựng bia mộ cho mẫu thân, Vương viên ngoại đặt cho tiểu muội đang yên nghỉ trong vòng tay mẫu thân một cái tên: Vương Xảo Xảo.

 

Ông nói:

 

“Diêm Vương điểm tên chuyển thế, phải có tên họ đàng hoàng. Không thì chỉ là cô hồn dã quỷ…”

 

Mọi chuyện nơi đây xem như đã xong.

 



Quốc công gia đem lão Triệu giao cho huyện nha, khép vào tội g.i.ế.c người.

 

Nhờ có danh tiếng của ông, tri huyện đích thân ra mặt, phán cho lão một bản án lăng trì xử tử.

 

Quốc công gia tỏ ra vô cùng hài lòng.

 

Sau đó, ông dồn toàn bộ tinh thần vào việc… đối phó với phụ thân ta.

 

Tới nước này rồi, Quốc công gia cũng không còn gấp gáp nữa.

 

Ông mua một tiểu viện ở thành Dương Châu, đem phụ thân ta xích lại như con ch.ó trong sân, rồi mỗi ngày thong thả… mài dao.

 

Ta ngồi ở sân, lặng lẽ nhìn ông ta.

 

Phụ thân ta mỗi lần thấy ta, liền cười hì hì lấy lòng:

 

“Ấu Nương, con mau xin lão gia thả ta đi, con van xin giúp phụ thân một tiếng…”

 

“…”

 

Ta vẫn cứ nhìn mà không nói, khiến ông ta bắt đầu cuống.

 

“Ấu Nương, ta bán con cũng vì bất đắc dĩ thôi! Nhà mình nghèo, sống không nổi… Con xem giờ không phải sống rất tốt rồi sao?”

 

Ông ta nói đùa chắc?

 



Nếu người mua ta không phải là Tiêu Hoàn Bá, thì chỉ với khuôn mặt này, ta sớm đã bị bán vào chốn thanh lâu kỹ viện.

 

Tiêu Hoàn Bá từng nói, Dương Châu sấu mã khác với kỹ nữ hạ đẳng, tương lai phần lớn đều có thể làm thiếp hoặc ngoại thất cho thương nhân giàu có.

 

Thế nhưng ở nhà quyền quý, thiếp hay ngoại thất cũng chẳng khác nào hạ nhân, chẳng ai tôn kính cả.

 

Chỉ là vì những kẻ đó chưa từng tận mắt chứng kiến nữ nhân ở vùng sơn dã nghèo khó sống ra sao — không bằng cả súc vật.

 

Người nghèo thì chí khí cũng thấp.

 

Về sau, ta cũng bắt đầu mài dao.

 

Ta mài là d.a.o bếp trong nhà.

 

Mỗi khi mài xong sắc bén, ta sẽ cầm d.a.o kề sát vào cổ phụ thân mà vạch vạch mấy đường.

 

Lần nào ông ta cũng sợ tới mức tiểu ra quần, bò lăn bò càng.

 

Đến ngày thứ năm, cuối cùng ông ta cũng chịu không nổi mà sụp đổ.

 

“Van xin các người… nói rõ đi… rốt cuộc muốn gì! Ta… ta chịu hết nổi rồi…”

 

Ta cầm d.a.o bếp, ngồi xổm trước mặt hắn, ánh mắt lạnh tanh:

 

“Lâm Thục Tĩnh…nàng ta đang ở đâu?”

 



Phụ thân sững người, ngay sau đó liền khóc tức tưởi:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Lẽ ra phải hỏi sớm chứ! Ta có giấu đâu…nàng ta xinh đẹp như vậy, bị ta bán vào Di Hồng Lâu ở ngay hẻm Liễu Hồng trong thành Dương Châu. Làm hoa khôi mấy năm, giờ đã thành tú bà ở đó rồi, thay ông chủ đếm bạc mỗi ngày! Sống sung sướng lắm!”

 

Nghe xong, Quốc công gia búng nhẹ ngón tay, con d.a.o sắc bén lập tức bay “soạt” một tiếng, cắm phập xuống ngay giữa hai chân phụ thân ta.

 

Không trúng chỗ hiểm, nhưng cũng đủ dọa ông hồn phi phách tán.

 

“Hu hu hu… xin tha mạng… tha mạng…”

 

Quốc công gia lệnh cho thị vệ kéo hắn lên đi trước dẫn đường, hắn vừa run vừa khóc, lê chân bước đi trong ánh mắt tò mò của người qua đường khắp phố.

 

Tới hẻm Liễu Hồng, ta từ xa đã thấy một nữ tử yểu điệu mặc áo đỏ thẫm, đứng trước cửa lầu xanh, uốn éo dụ khách như một cánh hồ điệp nghiêng nghiêng trong gió.

 

Chúng ta vừa bước tới, nàng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của phụ thân ta thì không nhịn được, đưa tay che miệng khẽ cười:

 

“Hứa Tuấn? Không ngờ…ngươi cũng có ngày hôm nay.”

 

Rồi nàng nhìn thấy ta, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

 

Ta dừng lại trước mặt nàng, nàng theo bản năng vươn tay, dịu dàng giúp ta vuốt mấy sợi tóc lòa xòa bên tai.

 

“Ấu Nương lớn rồi!”

 

Một tiếng “Ấu Nương” ấy… đột nhiên hòa làm một với giọng nói từng khắc sâu trong ký ức ta.



 

“Mẫu thân…”

 

Thì ra, người từng kiên nhẫn giúp ta chỉnh tóc, người mẫu thân vẫn hiện lên trong trí nhớ ta, chính là nàng.

 

Chỉ là, đã cách biệt quá lâu, khiến ta lẫn lộn nàng với người mẫu thân sau này.

 

Bởi vì… cả hai người đều đối xử với ta… rất tốt, rất rất tốt…

 

Quốc công gia nhìn dáng vẻ nàng, môi run run, nhẹ nhàng gọi hai tiếng:

 

“Tĩnh Tĩnh…”

 

Nàng thoáng sững người, lén liếc ông một cái, vội vàng đưa khăn tay che mặt.

 

“Ngài nhận nhầm người rồi!”

 

Nói rồi, nàng vội lùi vào trong lầu.

 

“Tĩnh Tĩnh…”

 

Quốc công gia hoảng hốt kéo ta chạy theo, nhưng bị một đám cô nương trong lầu lao ra chặn lại.

 

Bọn họ dường như đã được căn dặn từ trước, dù Quốc công gia rút từng nắm ngân phiếu lớn cũng không chịu lui bước.

 

Đến đám thị vệ cũng bị làm cho rối loạn, cuối cùng ngay cả phụ thân ta cũng bị đám đông chen lấn đẩy văng ra ngoài.



 

Chờ đến khi chúng ta kịp phản ứng, đã thấy mẫu thân nắm lấy dây thừng trói phụ thân, kéo ông ta lôi tuột vào hậu viện.

 

Chúng ta vừa gắng gượng thoát khỏi đám đông thì bỗng nghe vang lên một tiếng thét thảm thiết.

 

“A—!”

 

Là giọng của phụ thân.

 

Ta và Quốc công gia lập tức đuổi theo, lần theo âm thanh mà chạy đến một tòa tiểu lâu trong viện sau.

 

Khi tới nơi, tiểu lâu đã bốc cháy hừng hực.

 

Trong sảnh tầng một, phụ thân ta nằm bất động giữa biển lửa, n.g.ự.c cắm một con d.a.o găm, c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Còn mẫu thân — đứng bên cửa sổ tầng hai, nhìn ta cười dịu dàng.

 

“Mẫu thân… sao người lại ngốc như vậy?”

 

Ta bất chấp lửa cháy hừng hực, toan lao vào trong, lại bị Quốc công gia túm chặt, dùng sức hất mạnh ta lùi lại phía sau.

 

Sau đó… ông như thần tiên hạ phàm, tung người lên cao.

 

Khi ngọn lửa gần như sắp nuốt chửng lấy mẫu thân, ông từ cửa sổ kéo mẫu thân ra, ôm chặt lấy mẫu thân, xoay người đáp xuống đất.

 

Lúc chạm đất, mẫu thân vùi đầu vào n.g.ự.c ông mà bật khóc nức nở.



 

“Phụ thân… đã quá muộn rồi… muộn quá rồi… nữ nhi… nữ nhi…”

 

Quốc công gia ôm nàng thật chặt, như thể đang ôm lấy một bảo vật vô giá.

 

“Là lỗi của phụ thân… Tĩnh Tĩnh đừng sợ! Có phụ thân ở đây… đừng sợ nữa…”

 

Di Hồng Lâu bị thiêu rụi, các cô nương bên trong đều được giải thoát, lấy lại thân phận tự do.

 

Về phần kẻ đứng sau thao túng, sau khi nhận được một khoản bạc lớn thì cũng lặng lẽ rút lui, không gây thêm sóng gió.

 

Chỉ là… hắn vừa ra khỏi thành đi thăm thân thích, giữa đường liền bị sơn tặc chặn lại, bạc bị cướp sạch, sau cùng c.h.ế.t thê thảm dưới loạn đao.

 

Còn ta và mẫu thân, không quay về phủ Quốc công nữa.

 

Chúng ta ở lại Dương Châu, mở một tiệm dệt vải nho nhỏ, chuyên thu nhận những nữ nhân bị bán như lợn gà giữa chốn nhân gian.

 

Giúp họ khôi phục thân phận lương dân, dạy nghề cho họ để có thể tự nuôi sống chính mình.

 

Khi lão phu nhân dưỡng bệnh xong xuôi, vội vã đuổi đến Dương Châu, vừa hay trông thấy mẫu thân ta đang ngồi dạy các cô gái thêu thùa trong sân.

 

Bà run rẩy đưa tay che miệng, hai mắt rưng rưng.

 

Chỉ sợ tất cả những gì đang hiện hữu trước mắt… chỉ là một giấc mộng mà thôi.

 

Hết.



(Đã hết truyện)

NHƯ TRÂN NHƯ BẢO (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngọt, Nữ Cường, Chữa lành,

Ngày thành bị phá, ta nhặt được muội muội.

Ta nuôi dưỡng muội ấy thành bá chủ Khang Bình phường. Muội ấy vung gậy ngang mày lạnh lùng đối diện với nam tử trước mặt, "Ngươi đừng đến làm phiền tỷ tỷ của ta."

Đối phương chỉ nhướng mày, "Trẫm là ca ca ruột của ngươi."

Sau này, mối quan hệ huynh muội của họ càng trở nên căng thẳng.

Vĩnh An công chúa gọi ta là tỷ tỷ.

Hoàng đế lại khăng khăng muốn nàng gọi ta là "Hoàng hậu tẩu tẩu."

--- (1) ---

Mỗi ngày giờ Dần, ta đều đúng giờ bày sạp bán bữa sáng bên ngoài Khang Bình phường.

Trước tiên dỡ bàn ghế xuống, sau đó đốt than cho bùng cháy, hầm xương heo thành canh nóng hổi, mùi thơm ngon quyến rũ tự nhiên sẽ chiêu dụ khách đến.

Khách khứa ra vào đa phần là những gương mặt quen thuộc, "Ôi, nương tử tử què chân hôm nay lại làm món ngon gì thế?"

"Trời sắp trở lạnh rồi, phải ăn chút canh nóng hổi mới được! Một bát hoành thánh vừa thơm vừa lớn năm văn, mười cái hoành thánh lớn! Bánh nướng và bánh cuốn ba văn một cái, giá vẫn như cũ!" Ta dùng khăn vải xanh quấn đầu, tươi cười chào hỏi.

"Được thôi, cho một bát hoành thánh, thêm một cái bánh." Người đến là một tiểu lại của Lễ Bộ, cũng là khách quen của sạp.

Khang Bình phường nằm ở góc đông nam Hoàng thành, gần Hồng Lư Tự và Thượng Thư Tỉnh, những người qua lại đều có chút tiền nhàn rỗi, cũng chịu chi.

Gió thu thổi qua, mang theo mùi thơm nồng nàn lan tỏa đến những người dậy sớm vội vã trên đường, rồi lại kéo họ đến trước sạp của ta.

Ta thành thạo lặp lại động tác thả hoành thánh, vớt hoành thánh, đồng thời dặn dò Bảo Nương, người lần đầu tiên đi bán cùng ta, "Bảo nhi, giúp tỷ tỷ mang bát này qua đó."

Bảo Nương lanh lợi đưa canh, thu bát.

"Nương tử què chân, đây là tiểu muội của ngươi sao?" Có người thấy Bảo Nương dễ thương đáng yêu, không kìm được cất tiếng hỏi.

"Là tiểu muội của ta, hôm nay muội ấy lần đầu đi bán cùng ta." Ta yêu chiều nhìn muội ấy một cái, khẽ nói, "Mệt thì cứ ngồi nghỉ một lát."

"Trông lại không giống nương tử què chân ngươi chút nào." Có kẻ lắm lời trêu chọc, Bảo nhi trợn mắt phượng, chưa kịp nói, ta đã cười kéo muội ấy ra sau lưng ta, mặc kệ muội ấy nhe nanh múa vuốt, "Bảo nhi đương nhiên đẹp hơn ta."

Bảo nhi tuy là một cô nương, nhưng lại sinh ra đôi mắt sáng, lông mày anh khí. Kể từ khi ta bế muội ấy từ đống dân tị nạn về, đã bốn năm trôi qua, từ một tiểu hài tử khóc lóc đã lớn thành một đại cô nương.

Chân ta cũng bị thương vào ngày cứu muội ấy.

Đại phu nói, xương bị lệch khớp, nếu sớm mời danh y, có lẽ còn có thể chữa khỏi.

Ta không nói điều này với Cha và A nương, chỉ nói đời này đành phải như vậy.

Trước đây người khác gọi ta là Quý Nhị Nương, giờ thì đều gọi ta là nương tử què chân.

Ta sinh ra đã biết làm đồ ăn, trong đầu luôn nảy ra những ý tưởng kỳ lạ, cứ như là ký ức kiếp trước vậy.

Cha ta vốn chỉ là một tiểu thương bán bánh gạo đi khắp phố phường, ta từ nhỏ đã nhìn người làm bánh không thay đổi. Đến khi ta lớn, liền tự ý thêm vào vài hương vị mới.

Ngày xuân bán bánh hoa hòe, ngày hạ bán bánh gạo nếp vàng mát lạnh, ngày thu thêm bánh cua vàng, ngày đông ta không cho Cha gánh gồng đi khắp nơi nữa. Chúng ta gom góp tiền thuê một cửa tiệm ở chợ Đông, mỗi ngày hai canh giờ, bán các loại bánh mì và bánh ngọt.

Ta ngày ngày gảy bàn tính, tính toán khi nào có thể mở một quán ăn của riêng mình.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.

Thời tiết ngày một nóng hơn, giá lương thực ngày một cao hơn, đến sau này, ngay cả tiệm lương thực cũng không còn gạo.

Mặc dù Cha sớm đã mua gạo theo sắp xếp của ta, nhưng người vẫn ngày ngày ra cổng tiệm lương thực đợi tin tức, trở về lại thở dài thườn thượt.

"Con à, ngoài kia biết bao nhiêu người cầu một miếng cơm."

Không có lương thực, dân tị nạn ngoài cổng thành ngày càng nhiều.

Rồi sau đó, Ung Thân Vương tạo phản.

Bởi vì thê tử và nữ nhi của người bị Hoàng đế triệu vào cung, rồi không bao giờ ra nữa.

....



Bình luận