Ba Năm Làm Vợ Hờ 1
Chương 4
20 Trương Thành Dương thở dài đầy thất vọng: “Làm cái gì mà làm, hôm nay em được nghỉ.
Không đúng, mai, mốt, ngày kia em cũng nghỉ hết.” “Diệp Diệp, đây là sếp của công ty — Tổng giám đốc Trương.
Em có thể nghỉ ngơi rồi.” Tôi: ???
Còn chưa kịp phản ứng gì thì Trương Thành Dương đã lôi tôi lên xe. “Tiểu Diệp, rốt cuộc em không hài lòng điều gì ở anh Cố vậy?
Anh ấy không đủ đẹp trai à?
Hay không đủ giàu?
Hay là không đủ dịu dàng, không đủ chu đáo?
Tại sao em không thể nhìn anh ấy thêm vài lần nữa chứ?
Làm ơn đi, giả vờ mù một lần thôi, thu nhận anh ấy được không?
Đừng để anh ấy quay lại dày vò tôi nữa!
Tôi và Du Du đã khó khăn lắm mới đến được với nhau, chịu không nổi kiểu tra tấn này nữa đâu!” Tôi bị tốc độ nói nhanh gấp mấy lần bình thường của anh ta làm cho choáng váng. “Anh… nói chậm lại một chút được không?” Miệng Trương Thành Dương há ra rồi lại ngậm lại, anh ta hít sâu một hơi. “Tiểu Diệp, anh Cố yêu em đến chết đi sống lại, không có em anh ấy sẽ chết.
Tôi cũng sẽ chết.
Vậy nên, em có thể nói cho tôi biết, phải làm sao em mới đồng ý không ly hôn không?” Câu chữ thì như kiểu thông báo phát thanh, nhưng tôi lại chẳng hiểu gì cả.
Cái gì gọi là Cố Cẩn Xuyên yêu tôi đến chết đi sống lại?
Không có tôi thì hắn chết?
Hắn yêu tôi từ khi nào chứ? 21 “Anh nói… Cố Cẩn Xuyên yêu tôi?” Tôi chỉ vào mình, hỏi lại không chắc chắn.
Trương Thành Dương gật đầu như giã tỏi. “Anh nói… không có tôi hắn sẽ chết?” Trương Thành Dương tiếp tục gật đầu. “Anh nói… hắn không muốn ly hôn với tôi?” Trương Thành Dương gật đầu lia lịa.
Tim tôi đang yên ổn bỗng đập loạn lên.
Tôi cố đè nén sự vui mừng trong lòng, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ hão huyền. “Nhưng… hắn từng nói, sẽ không bao giờ yêu tôi.” Giọng tôi dần trở nên buồn bã.
Trương Thành Dương sốt ruột: “Không có đâu!
Hắn yêu em, yêu rất rất nhiều.
Em xem, anh Cố thường xuyên tặng hoa cho em mà, đó chẳng phải đang theo đuổi em sao?” Tôi: “Tôi bị dị ứng phấn hoa.
Tôi còn tưởng hắn ghét tôi nên cố tình tặng hoa để khiến tôi khổ sở.” Trương Thành Dương: … Anh Cố à!
Anh sắp theo đuổi vợ mình đến tận âm phủ luôn rồi đấy! “Vậy… hắn còn hay tặng quà cho em mà, đúng không?” Tôi: “Lần nào tặng xong, hắn cũng bảo tôi đem cất vào két sắt.
Giống như sợ tôi đem đồ đó đi bán vậy.” Trương Thành Dương không nản, tiếp tục gợi ý: “Không phải hai người còn từng ăn tối dưới nến, đi xem phim, rồi cùng ra biển sao?” Tôi: “Sau bữa tối đó tôi bị viêm dạ dày, phim thì là phim kinh dị, tôi sợ đến mức mất ngủ cả tuần, còn vụ đi biển… tôi bị sứa đốt, trúng độc phải vào viện.” … Nghe xong, Trương Thành Dương mặt mày như mất hết sức sống.
Anh ta cảm thán: “Tiểu Diệp, em đúng là mạng lớn thật…” Rồi lại lộ vẻ tiếc nuối: “Tốt nhất hai người đừng ở bên nhau nữa, anh Cố… khắc em đấy.” “Nhưng mà, tôi thích Cố Cẩn Xuyên.” Giọng tôi nhẹ tênh, như thể đang nói chuyện với chính mình.
Nhưng Trương Thành Dương vẫn nghe thấy. “Em nói gì cơ?” Anh ta hét lên với âm lượng như vỡ loa. “Em… em nói em thích anh Cố??” Tôi nhìn anh ta, gật đầu thật nghiêm túc. “Ừ, tôi thích Cố Cẩn Xuyên.” 22 Khi tôi đến văn phòng của Cố Cẩn Xuyên, hắn đang quát tháo mấy người trong phòng. “Một việc nhỏ vậy mà làm cũng không xong, tôi nuôi các người có ích gì?
Nếu vợ tôi bị fan cuồng của Hứa Vi mắng đến bỏ đi, thì các người cũng khỏi cần làm nữa!
Còn đứng đực ra đó làm gì?
Gửi thư luật sư thì gửi, thuê đội bình luận thì thuê.
Trước giờ cơm trưa tôi phải thấy kết quả, biến!” Cửa phòng bật mở, những người vừa bị mắng nhìn thấy tôi đều ngẩn người.
Trần Phong là người phản ứng nhanh nhất: “Phu nhân.” Cả đám lập tức hoảng hốt, cảm nhận được áp lực từ phía sau, ai nấy đều nhanh chóng rút lui.
Thấy tôi đứng ngoài cửa, Cố Cẩn Xuyên vội vàng bước đến bên tôi. “Tiểu Tiệp.” Hắn gọi tôi rất khẽ, như thể chỉ sợ tôi bị dọa chạy mất.
Phía sau, Trương Thành Dương hờ hững nói: “Anh Cố, người tôi mang tới rồi, khỏi cần cảm ơn bằng bữa ăn đâu, sau này nể mặt tôi, đừng làm phiền tôi với Du Du là được rồi.” Nói xong, anh ta vung tay rời đi đầy phong thái.
Cố Cẩn Xuyên như thể không hề nghe thấy lời Trương Thành Dương, hắn nắm tay tôi, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu. “Tiểu Tiệp, dạo này em có thể tạm thời đừng xem điện thoại được không?” Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn, rồi bật cười. “Lời anh vừa nói lúc nãy, tôi nghe hết rồi.” Gương mặt vốn căng thẳng của hắn lập tức vỡ vụn: “Tôi có làm em sợ không?” Nhìn dáng vẻ này của hắn, cuối cùng tôi cũng tin những gì Trương Thành Dương nói trên xe.
Tôi kiễng chân, thì thầm vào tai Cố Cẩn Xuyên: “Cố Cẩn Xuyên, anh thích tôi đúng không?” Nói xong, tôi nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn.
Đôi mắt hắn bối rối đến rõ ràng, tai đỏ ửng ngay lập tức.
Dễ thương muốn chết. “Cố Cẩn Xuyên, có thể tôi sắp phá vỡ thỏa thuận rồi đấy.
Tôi thích anh.” Cố Cẩn Xuyên như hoá đá tại chỗ, đứng yên không nói nổi một lời.
Chỉ có trái tim đập mạnh trong lồng ngực chứng minh hắn vẫn còn sống.
Nhịp tim mãnh liệt ấy, tràn đầy sức sống. “Tiểu Tiệp, em… em vừa nói gì cơ?” Hắn căng thẳng và sợ hãi xác nhận lại.
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Tôi yêu anh, Cố Cẩn Xuyên.” Nói xong, tôi kiễng chân hôn lên đôi môi từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của tôi.
Quả nhiên, mềm mại như thạch trái cây. 23 Sau khi xác nhận tình cảm với nhau, tối đó Cố Cẩn Xuyên liền xuất hiện trong phòng tôi.
Hắn cởi áo ngủ, chỉ còn chừa lại hai cái nút, để lộ phần ngực săn chắc trước mặt tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp: “Vợ ơi, anh muốn ngủ chung với em.” Vai rộng, eo thon, chân dài, da trắng, mặt đẹp, toàn thân đúng chuẩn mười chín cộng. “Anh muốn gì?” “Muốn hết.” Thôi kệ, dụ thì dụ, tôi cũng thèm thân thể hắn lâu rồi.
Tôi dang tay, đón lấy hạnh phúc mà mình mong chờ bấy lâu.
Từ tận hưởng ban đầu chuyển sang chửi rủa giữa đêm.
Tận đến rạng sáng, tên khốn Cố Cẩn Xuyên kia mới thoả mãn mà tha cho tôi.
Trưa hôm sau, tôi ôm eo đau nhức, nghiến răng nghiến lợi.
Người ta bảo đàn ông ba mươi như sói như hổ, quả thật không sai!
Tôi khiêu khích nhìn hắn: “Cố Cẩn Xuyên, chúng ta ly hôn đi!” Hắn đè tôi xuống giường, nở nụ cười gian tà: “Vợ đói nữa rồi à?
Không sao, chồng đến chiều em ngay đây!” Tôi trừng mắt hoảng hốt, vừa định chạy thì đã bị hắn tóm cổ chân kéo lại.
Xong rồi, phen này ba ngày ba đêm không xuống nổi giường rồi! (Hết)
(Đã hết truyện)
Cô Dâu Chạy Trốn (đọc thử truyện)
                        📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
                                                    Hào Môn,
                            
                                                    HE,
                            
                                                    Hiện Đại,
                            
                                                    Ngôn Tình,
                            
                                                    Thiên Kim,
                            
                                                    Tình Cảm Gia Đình,
                            
                                                    Trọng Sinh,
                            
                                                    Vả Mặt,
                            
                                                
                    
1.
Còn ba mươi phút nữa là đến giờ bắt đầu làm lễ cưới, tìm thấy Phó Lẫm trong phòng thay đồ.
Cách một cánh cửa, bên trong truyền đến tiếng đùa khó .
“Cô dâu sắp sân , Phó còn ở đây mây mưa với em dâu thế?”
Những em của ngươi một câu một câu:
“Anh Phó còn hiếm cái ? Anh Phó chúng ngày nào cũng cưới cô dâu, đêm nào cũng làm chú rể!”
“Nói thì , nhưng Phó dù cũng đã đính hôn với Thẩm đại tiểu thư mà–”
“Không thể nào, còn sợ Thẩm Du ? Nhà họ Thẩm đã sụp đổ từ lâu , phượng hoàng rụng lông bằng gà.”
Phó Lẫm dường như khẽ một tiếng.
Hắn : “Được , còn là do trong nhà thúc giục , Thẩm Du cũng khá ngoan ngoãn.”
“Ra ngoài hết , và em dâu chuyện cần xử lý.”
Mọi khúc khích đẩy cửa .
Va đang ngoài cửa.
“Tê—— chị dâu, chị dâu.”
Trong sự im lặng, hít một thật sâu.
Tôi im lặng căn phòng thay đồ hỗn loạn.
Còn cô gái Phó Lẫm, rõ mặt.
“Em thấy hết ?” Phó Lẫm quan tâm: “Đừng làm loạn. Đám cưới vẫn diễn bình thường, sẽ qua ngay.”
Vải voan trắng tay áo gần như xé rách, cố hết sức kìm nén tiếng run trong giọng .
“Anh–”
Chỉ một chữ, nghẹn ngào nên lời.
“A Du, lời.”
Hắn thờ ơ dỗ dành nhưng tay vẫn quấn lấy mái tóc dài của cô gái .
Thấy im nhúc nhích, cuối cùng cũng nhíu mày khó hiểu.
“Làm , Thẩm Du.”
Hắn thấy vết nước mắt má , đột nhiên nhận điều gì đó, đến cong cả lưng.
“Không chứ? chẳng lẽ em thật sự cho rằng, cưới em là vì thích em?”
Phó Lẫm giống như thấy thú vị vô cùng, lặp một cách thích thú——
“Thẩm Du, em tưởng thật ?”
2.
Chẳng lẽ, ?
Tôi ngây Phó Lẫm gần như nước mắt.
Tôi và Phó Lẫm là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng lớn lên.
Sau nhà sa sút, chuyển khỏi đại viện, gặp đã là mười mấy năm .
Cậu bé ngày nào còn sẽ cưới đã lớn .
Hắn đốt pháo hoa khắp thành phố để cầu hôn .
Pháo hoa rực rỡ thắp sáng bầu trời đêm, đôi mắt long lanh và thâm tình.
“A Du hồi nhỏ gả cho .”
“Bây giờ, còn tính ?”
Móng tay cắm da thịt, cơn đau khiến trở về thực tại.
May mà phát hiện kịp thời. Tôi nghĩ.
Vẫn thể tính.
Ánh mắt của những em của Phó Lẫm đang đổ dồn .
Cười nhạo. Thích thú.
Tôi hít một thật sâu, bước đến mặt Phó Lẫm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của , tháo chiếc nhẫn đính hôn mà chính tay thiết kế ngón giữa bên tay trái của .
“A Du, em làm gì –”
Lời đột ngột dừng .
Tôi nhanh chóng tháo chiếc nhẫn tay , đó ném cả hai chiếc nhẫn xuống bể bơi ngoài cửa sổ.
“Không việc gì, cứ tiếp tục .”
Tôi nghiêm túc giải thích: “Tôi chỉ sợ thấy chiếc nhẫn sẽ mất hứng.”
3.
Tôi chạy trốn.
Ban đầu, bước khỏi phòng thay đồ với tốc độ bình thường.
Tôi xé toạc phần váy đuôi cá vướng víu, bước chân ngày càng nhanh.
Dù thì địa điểm tổ chức đám cưới cũng quá lớn.
Vừa chạy qua phòng tiệc, rẽ hành lang dài biết dẫn đến .
Đài phát thanh đã vang lên “Lệnh truy nã.” bắt .
“A Du giận dỗi với , biết trốn .”
Giọng khàn khàn của Phó Lẫm vang lên: “Nếu các vị tân khách thấy cô , xin hãy đưa cô về phòng thay đồ, nhà họ Phó sẽ hậu tạ.”
Hắn nhất định bắt về, cùng diễn nốt vở kịch .
Một nữ khách ngang qua cảm thán: “Thật hâm mộ cô dâu, Phó quá chiều chuộng cô !”
“ đúng ! Không biết tu mấy kiếp mới phúc khí !”
Phúc khí cho cô, cô ?
Xa xa, luôn cảm thấy đang bao vây về hướng .
Có lẽ bọn họ đã phát hiện qua camera giám sát.
Tôi nhất thời hoảng loạn, vội vàng rẽ hành lang phòng khách.
Nhà họ Phó đã chuẩn phòng nghỉ cho từng khách tham dự đám cưới.
hành lang quá dài, gần như thấy điểm cuối.
Phía , tiếng bước chân thưa thớt của vệ sĩ đã đến gần.
Tôi nhịn đau ở mắt cá chân, trốn căn phòng gần nhất.
Cách một cánh cửa, rõ tiếng lẩm bẩm của vệ sĩ.
“Lạ thật, chạy …”
Tôi che miệng, cố hết sức kìm nén tiếng thở hổn hển trong cổ họng.
Một lúc lâu.
Tiếng bước chân ngoài cửa đã im bặt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì phát hiện trong phòng còn .
Đó là một đàn ông mặc vest.
Hai chân dài bắt chéo, dáng vẻ lười biếng.
Lúc , đang chống cằm, nhàn nhã .
Thấy ngẩng đầu lên, khẽ: “Ồ. Tôi phát hiện cái gì đây?”
“——Cô dâu bỏ trốn?”
4.
Đó là ánh mắt của kẻ săn chằm chằm con mồi.
Tôi vô thức lùi , đôi giày cao gót nghiêng một bên, để ý đã trẹo chân.
“A!”
Một tiếng kêu kinh hãi, ngã một vòng tay mang theo mùi tuyết tùng.
Nhẹ nhàng thanh mát, quen thuộc đến lạ.
Tôi ngẩn ngẩng đầu lên, nhưng khóe mắt vô thức rơi lệ.
“Tôi–”
Tôi đã gặp ở ?
Không đợi hết, đàn ông đã bế thẳng lên giường.
“Sợ đến ?”
Hắn cau mày, nhéo lấy mắt cá chân sưng cao của .
Tôi đến nỗi mặt đỏ bừng, hổ vô cùng, tìm chút thể diện cho .
“Không .” Tôi nhỏ giọng thanh minh: “Là do đó chạy lâu quá nên mới trẹo.”
Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, gì, biết .
“Này.” Tôi kéo kéo tay áo : “Anh thể đừng giao ?”
Hắn cúi mắt : “Hai nhà Phó Thẩm đã hôn ước, giúp em.”
Tôi buông tay áo , gần như tuyệt vọng nhắm mắt .
“ mà, cũng là nhà họ Phó.”
Người đàn ông khẽ.
“Thẩm tiểu thư, cân nhắc đổi đối tượng hôn ước ?”
Trên đài phát thanh, lệnh truy nã của Phó Lẫm phát hết lần đến lần khác.
Tôi nghĩ, lẽ cũng giống như Phó Lẫm, cần một đối tượng kết hôn để đối phó với trưởng bối trong nhà.
Mặc dù .
Tôi vẫn lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn dây dưa rõ với những cô gái khác ?”
“Yên tâm, chú giống những trai trẻ .”
Người đàn ông lắc đầu. Trong mắt ý dễ nhận .
“Chú giữ đạo đức đàn ông.”
5.
Thời gian đám cưới mở màn liên tục trì hoãn .
Phó Lẫm phong tỏa địa điểm, rầm rộ tìm .
Có vẻ như nếu tìm thì sẽ bỏ cuộc.
Giống như đã hạ quyết tâm, nhất định kết hôn .
Không biết từ lúc nào, màn đêm đã buông xuống.
“Phó Lẫm sắp phát điên .”
Phó Trường Yến đang giường dưỡng thương, thở dài.
“Hôm nay chắc là ngoài .”
Tôi lắc lắc chân thương, vô tư nghịch điện thoại.
Tại . Cảm thấy ngày càng nóng.
“Chú Phó.” Tôi thò đầu khỏi chăn: “Điều hòa hạ thấp xuống một chút. Nóng quá.”
Vừa xong, giọng mềm nhũn vô lực, như đang làm nũng.
Phó Trường Yến cau mày, đến sờ trán : “Sao thế ?”
Đầu óc như một đống hồ dán.
Tôi lẩm bẩm rõ ràng: “… Nóng.”
Có ăn nhầm thứ gì nên sốt ?
Tôi mơ màng nhớ , đột nhiên nhớ ——
Buổi sáng khi Phó Lẫm phòng thay đồ, đã từng đút uống một cốc sữa.
Hương vị lạ. , sữa tươi vận chuyển bằng đường hàng từ nước ngoài đều như .
“A Du sẽ thích.”
Lúc đó, Phó Lẫm đã như .
Bàn tay đặt trán thon dài lạnh lẽo, như ngọc bích.
Ngọn lửa tà ác trong lồng ngực thiêu đốt khiến mất hết lý trí.
Tôi cọ cọ, vùi mặt lòng bàn tay Phó Trường Yến, thoải mái thở dài.
Mát quá.
Trong đầu, một giọng gào thét——
Không đủ, vẫn đủ.
Đến khi thần trí tỉnh táo hơn một chút.
Váy cưới của và bộ vest của Phó Trường Yến đã rơi đầy sàn.
Phó Trường Yến thản nhiên , thái độ dung túng.
Từ đầu đến cuối, hề phản kháng, như đang dung túng cho một đứa trẻ hiểu chuyện.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰
 
   
                 
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
         
        