Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ba Trăm Ngàn và Xiềng Xích Đạo Đức

Chương 14



Khâm phục vì tôi biết giữ vững nguyên tắc, không bị đạo đức trói buộc, lại còn có thể vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa đảo.

Trần Tuyết còn vui hơn tôi: “Mạn Lạc, hay quá! Cuối cùng thì chẳng ai nói xấu cậu nữa rồi!”

Tôi mỉm cười: “Ừ, mọi thứ qua rồi.”

“Còn khoản tiền thưởng đó, cậu định dùng thế nào?” Trần Tuyết tò mò hỏi.



“Một phần mình sẽ gửi tiết kiệm, làm học phí và phí sinh hoạt.” Tôi đáp, “Phần còn lại, mình muốn đăng ký vài lớp học năng khiếu, học những thứ mình thích.”

Kiếp trước, vì bị Lâm Trí kéo chân, tôi đã bỏ lỡ rất nhiều điều mình yêu thích, sống dè dặt, mệt mỏi.

Kiếp này, tôi muốn sống cho chính mình.

Làm điều mình muốn làm, sống cuộc đời mình mong muốn.



“Tuyệt quá!” Trần Tuyết vỗ tay, “Mình ủng hộ cậu! Cậu muốn học gì, mình sẽ đi học cùng!”

“Được thôi.” Tôi nhìn nụ cười chân thành của Trần Tuyết, trong lòng thấy ấm áp.

Cuộc sống cuối cùng đã trở lại quỹ đạo.

Tôi mỗi ngày đi học, ôn bài, tham gia lớp năng khiếu, thỉnh thoảng cùng Trần Tuyết đi dạo phố, xem phim.



Không còn sự quấy rầy của Lâm Trí, không còn lời đồn đại, không còn những màn trói buộc bằng đạo đức.

Cuộc sống của tôi trở nên yên bình và trọn vẹn.

Thỉnh thoảng, tôi lại nhớ đến bản thân mình ở kiếp trước.

Cô gái nhiệt huyết, bồng bột, nhưng lại yếu mềm và quá để tâm đến ánh mắt người khác.



Nếu không có lần trọng sinh ấy, có lẽ tôi sẽ mãi mãi không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của sự trói buộc đạo đức, và cuối cùng chỉ có thể lặp lại bi kịch của kiếp trước.

Nhưng bây giờ, tôi đã phá bỏ xiềng xích.

Tôi hiểu rằng, lòng tốt là một sự lựa chọn, chứ không phải nghĩa vụ.

Tôi có thể tốt bụng, nhưng sự tốt bụng của tôi phải có góc cạnh, phải có giới hạn.



Tôi có thể giúp người khác, nhưng tôi không thể vì giúp người khác mà hủy hoại cuộc đời mình.

Hôm đó, khi đi ngang bảng thông báo của trường, tôi thấy dán một tờ thông báo mới.

Là bài báo cáo tiếp theo về việc tuyên dương học sinh dũng cảm cứu người.

Trong bài viết, họ tường thuật chi tiết quá trình tôi cứu người, cũng nhắc đến những chuyện đã xảy ra sau đó.



Đoạn cuối cùng là lời của hiệu trưởng:

“Dũng cảm cứu người là một đức tính đáng khen ngợi. Nhưng chúng ta càng phải hiểu rằng, anh hùng cũng là những con người bình thường, họ có cuộc sống riêng, có quyền lợi riêng. Chúng ta không thể dùng danh xưng ‘anh hùng’ để trói buộc họ, yêu cầu họ hy sinh vô điều kiện. Sự tôn trọng thật sự là thấu hiểu lựa chọn của họ, bảo vệ quyền lợi của họ, chứ không phải dùng xiềng xích đạo đức để dồn họ đến bước đường cùng.”

Nhìn dòng chữ ấy, tôi mỉm cười.

Ánh nắng xuyên qua tán lá, rơi xuống bảng thông báo, cũng nhẹ nhàng phủ lên người tôi.



Ấm áp và rực rỡ.

Tôi biết, cuộc đời mới của mình chỉ vừa mới bắt đầu.

Và lần này, tôi sẽ nắm chặt nó trong tay, sẽ không bao giờ để bất kỳ ai, bất kỳ điều gì hủy hoại nó nữa.

(Toàn văn hoàn)

(Còn tiếp)

#GSNH155 - CHỊ GÁI TỪ CÔ NHI VIỆN (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Xem lại Chương 7

9

Bạn bè cũ quay lưng, xúm lại bắt nạt Thẩm Minh Châu.

Cô ta không chịu nổi, đổ hết lỗi lên đầu tôi.

Vài hôm an phận, cô ta lại muốn giở trò.

Trước giờ học, tôi vào nhà vệ sinh.

Xong việc, cửa phòng không mở được.

Nhưng trò mèo này không làm khó tôi.

Tôi leo qua vách ngăn, nhảy xuống, thấy Minh Châu cầm xô nước chuẩn bị dội.

Thẩm Minh Châu đúng là ngu, chỉ biết mấy trò này.

Tôi nhấc chân đá lật xô.

Nước dơ đổ thẳng vào Minh Châu, ướt sũng như lau nhà bằng người.

Cô ta hét như bị chọc tiết: “Chung Tịch!!! Tao muốn mày chết!!!”

Tôi mặt lạnh, quay lưng bước đi.

Muốn chết? Người sắp chết là cô mới đúng.

10

Mẹ tôi hành động nhanh. Trong thời gian ngắn, bà lấy được kết quả giám định cha con giữa Thẩm Minh Châu và Thẩm Quân: xác suất 99,9% là cha con ruột.

Mẹ còn thuê thám tử thu thập bằng chứng Thẩm Quân ngoại tình, nhờ luật sư chuẩn bị đơn ly hôn.

Về nhà, tôi thấy mẹ thẫn thờ trước bản thảo đơn ly hôn.

Tôi quên rằng mẹ và Thẩm Quân sống bao năm, lòng hẳn khó chịu.

Tôi ngồi bên, chẳng biết an ủi thế nào. Dỗ người không phải sở trường của tôi.

Mẹ nhận ra tôi, chạm nhẹ lên mặt, liên tục xin lỗi.

Hóa ra, mẹ phát hiện tôi bị lạc năm xưa không phải tai nạn, mà là âm mưu của mẹ ruột Thẩm Minh Châu, nhằm để con gái bà thay vị trí tôi trong nhà họ Thẩm.

Mẹ nghẹn ngào:

“Con mất tích, mẹ luôn tìm… nhưng không chắc đã cố đủ. Khi đó, mẹ không biết có thể làm mẹ tốt của hai đứa…”

“Mẹ chủ trương không kết hôn, lấy Thẩm Quân là bị ép. Sau này, ông ta tẩy não mẹ—đừng tìm, nhận nuôi đứa khác là được. Mẹ nghe theo.”

“Thẩm Quân lén đưa Minh Châu về, nói sợ mẹ đau lòng. Nhưng mẹ và Minh Châu chưa từng thân…”

“Lần đầu gặp con, mẹ biết ngay con là con gái mẹ. Nhưng mẹ sợ… con giống mẹ hồi trẻ: thông minh, sắc sảo, kiêu ngạo. Mẹ không biết đối mặt thế nào.”

“Con… tha thứ cho mẹ được không?”

Tôi không đáp.

Tôi không trách lớn lên ở cô nhi viện, nhưng không đủ tư cách nói đứa trẻ bị lạc năm ấy không quan tâm việc mẹ bỏ cuộc sớm.

Không khí lặng đi, Thẩm Quân và Thẩm Diễn Thần về.

Mẹ lấy lại bình tĩnh, ném kết quả xét nghiệm và ảnh ngoại tình lên mặt Thẩm Quân.

Thẩm Quân định nổi giận, nhưng thấy ảnh thì tái mét.

Mẹ đẩy đơn ly hôn trước mặt ông ta.

Thẩm Diễn Thần sững sờ, nhặt bản xét nghiệm, đọc đi đọc lại, không hiểu…

Rồi hắn hiểu.

Hiểu rằng Thẩm Minh Châu – em gái hắn cưng mười mấy năm – là em ruột cùng cha khác mẹ.

Nhưng thay vì vui, hắn sụp đổ, níu tay Thẩm Quân, hỏi dồn như điên:

“Ba… cái này là sao? Mau nói là giả! Mau nói!!”

“Không thể nào! Minh Châu sao có thể là em ruột con?!”

Thôi xong, một cú twist đi vào lòng đất.

Thẩm Quân chưa hiểu sao con trai phản ứng dữ, nhưng mẹ tôi tỉnh ngộ.

Tôi chưa từng thấy mẹ giận thế. Bà lao tới, tát hai cái vào mặt Thẩm Diễn Thần:

“Cho dù không ruột thịt, cũng là em gái con! Con dám làm chuyện đó?!”

Mặt Thẩm Diễn Thần in dấu tay đỏ, nhưng hắn không quan tâm, ngồi phịch xuống, đờ đẫn.

Mẹ mệt mỏi ngồi xuống ghế, chống tay vào sofa:

“Thẩm Quân, ký đơn đi. Ký rồi dắt ‘cậu con trai ngoan’ đi luôn. Tôi không muốn thấy hai người nữa.”

Thẩm Quân thấy mẹ quyết tâm, quỳ xin tha thứ.

Tôi gọi bảo vệ, lệnh kéo cả hai đi.

Thẩm Quân giãy giụa, nhưng bị kẹp chặt.

Hôm sau, ông ta mặt dày đến công ty, bị bảo vệ lôi ra.

Một thời sau, mẹ tặng tôi mô tô mới.

Tôi yêu thích, dắt xe ra bãi đất trống tập chạy.

Đang chạy, một xe hơi cũ nát lao tới.

Vài hôm không gặp, Thẩm Minh Châu đầu bù tóc rối, mắt đỏ ngầu, lái như điên lao vào tôi.

Tôi vặn ga, lướt sát mép xe cô ta chính xác.

Cô ta mất lái, xe lao xuống vực.

Xác nhận con gái chết, dì ba – mẹ ruột Thẩm Minh Châu – phát điên.

Thẩm Quân chỉ sau một đêm già đi chục tuổi.

Còn tôi?

Tôi theo mẹ học quản lý công ty, từng chút làm quen con đường sự nghiệp.

Dù thế nào, phía trước là ánh sáng.

[HOÀN]



Bình luận