Bản Giao Ước Số Phận
Chương 18
Sau khi Trần Hoàng bị bắt, mọi mối nguy hại với Thiên Vũ và Ngân Hà dường như đã được xóa bỏ. Những ngày căng thẳng và đầy hiểm nguy cuối cùng cũng lùi xa, để lại khoảng trống mà cả hai đều cảm nhận rõ rệt – một sự bình yên hiếm hoi trong cuộc sống vốn đầy sóng gió.
Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ biệt thự. Ngân Hà thức dậy, cảm nhận được sự yên tĩnh mà cô đã không trải qua từ lâu. Cô bước xuống phòng khách, thấy Thiên Vũ đang ngồi trên sofa, tay cầm một tách cà phê. Trông anh khác hẳn – nhẹ nhàng, thảnh thơi, và thoải mái hơn bao giờ hết.
"Cô đã dậy rồi à?" Anh hỏi, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
"Vâng. Đây là lần đầu tiên sau rất lâu tôi cảm thấy mình ngủ ngon đến vậy," cô đáp, mỉm cười nhẹ.
"Đó là điều tôi muốn dành cho cô – sự bình yên," anh nói, ánh mắt anh dừng lại nơi cô, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này.
Sau bữa sáng, cả hai quyết định đi dạo trong khu vườn phía sau biệt thự. Những bông hoa đang nở rộ dưới ánh mặt trời, tạo nên khung cảnh rực rỡ và yên bình. Ngân Hà khẽ ngắt một bông hoa, đưa lên ngửi, ánh mắt cô thoáng qua nét vui tươi mà Thiên Vũ đã lâu không thấy.
"Thiên Vũ, bây giờ anh đã hoàn toàn thoát khỏi mối đe dọa rồi, đúng không?" Cô hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút lo lắng.
"Đúng vậy. Với việc Trần Hoàng bị bắt và các mối liên kết của ông ta bị triệt phá, không còn ai đủ sức làm tổn hại chúng ta nữa," anh đáp, khẽ siết tay cô. "Nhưng điều quan trọng hơn là cô và gia đình cô được an toàn."
Cô mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên sự biết ơn. "Cảm ơn anh, Thiên Vũ. Không chỉ vì những gì anh đã làm, mà còn vì đã không bỏ mặc tôi, ngay cả khi mọi chuyện trở nên khó khăn nhất."
Anh lắc đầu, nhìn cô đầy dịu dàng. "Cô không bao giờ là gán***. Cô là người khiến tôi nhận ra rằng, trong thế giới lạnh lẽo và đầy tính toán này, vẫn có những điều đáng để bảo vệ."
Tối hôm đó, Thiên Vũ mời Ngân Hà đến phòng làm việc. Khi cô bước vào, anh đứng chờ sẵn bên bàn, trên đó là một chiếc hộp nhỏ.
"Cô có biết hôm nay là ngày gì không?" Anh hỏi, giọng anh có chút bí ẩn.
Cô lắc đầu, ánh mắt tò mò. "Ngày gì vậy?"
"Hôm nay là ngày mà hợp đồng giữa chúng ta chính thức kết thúc," anh nói, mở chiếc hộp ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. "Nhưng tôi không muốn đây là kết thúc. Tôi muốn nó là khởi đầu."
Ngân Hà sững sờ, đôi mắt cô tràn đầy cảm xúc. "Thiên Vũ, anh đang nói gì vậy?"
Anh bước đến gần cô, cầm lấy tay cô, ánh mắt anh đầy sự chân thành. "Ngân Hà, tôi muốn cô ở bên tôi, không phải vì hợp đồng hay bất kỳ lý do nào khác. Tôi muốn cô ở đây, vì tôi yêu cô. Cô có đồng ý không?"
Nước mắt lăn dài trên má cô, nhưng đó không phải là những giọt nước mắt buồn. Cô khẽ gật đầu, giọng cô nghẹn ngào. "Vâng, tôi đồng ý."
Dưới ánh sáng dịu dàng của đèn phòng, Thiên Vũ nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay Ngân Hà. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai nhận ra rằng, mọi thử thách mà họ đã vượt qua không chỉ để bảo vệ nhau, mà còn để tìm thấy một điều quý giá – tình yêu thật sự.
Một tuần sau khi Trần Hoàng bị bắt, mọi chuyện dần trở lại quỹ đạo. Tập đoàn Thiên Vũ lấy lại sự ổn định, các mối nguy hiểm dường như đã hoàn toàn bị triệt tiêu. Với anh, đây là thời điểm để tập trung cho những gì thực sự quan trọng – tương lai của anh và Ngân Hà.
Một buổi sáng trong lành, Thiên Vũ dẫn Ngân Hà đến một căn biệt thự nhỏ nằm bên bờ biển. Khác xa với vẻ hào nhoáng và nguy nga của nơi anh đang sống, căn nhà này mang lại cảm giác ấm cúng và bình yên.
"Đây là nơi anh thường đến mỗi khi cần yên tĩnh," anh nói, nắm tay cô dẫn vào bên trong. "Và anh nghĩ, đây là nơi hoàn hảo để bắt đầu một chương mới cho chúng ta."
Căn nhà được thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, với cửa kính lớn hướng ra biển, nơi từng con sóng vỗ bờ như một khúc nhạc không lời. Ngân Hà không giấu được sự xúc động khi bước vào.
"Thiên Vũ, nơi này thật đẹp. Nhưng... tại sao anh đưa tôi đến đây?" cô hỏi, ánh mắt tò mò.
"Vì anh muốn cho cô thấy một phần khác trong cuộc sống của anh," anh đáp, khẽ mỉm cười. "Một phần mà anh chỉ muốn chia sẻ với cô."
Buổi tối, cả hai ngồi bên ngoài hiên nhà, ngắm nhìn mặt trời dần lặn trên biển. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, tạo nên khung cảnh lãng mạn và ấm áp.
"Ngân Hà," Thiên Vũ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Cô có biết vì sao anh lại chọn cô không?"
Cô quay sang nhìn anh, khẽ lắc đầu. "Tôi không biết. Và có lẽ, tôi vẫn luôn tự hỏi mình câu hỏi đó."
"Vì cô khác biệt," anh nói, ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy chắc chắn. "Cô không giống những người anh từng gặp. Cô không chạy theo thế giới của anh, mà chính sự giản dị, chân thành của cô đã khiến anh nhận ra rằng, đôi khi, điều quan trọng nhất không nằm ở quyền lực hay tiền bạc, mà là một người sẵn sàng ở bên mình, bất chấp mọi thứ."
Lời nói của anh khiến cô lặng người. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng từ, và trái tim cô lại một lần nữa rung động trước người đàn ông này.
"Thiên Vũ, anh đã thay đổi cuộc đời tôi theo cách mà tôi không bao giờ ngờ tới," cô nói, giọng cô nghẹn ngào. "Và tôi sẽ luôn biết ơn anh vì điều đó."
Vài ngày sau, Thiên Vũ tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại biệt thự, mời một số bạn bè thân thiết và gia đình của Ngân Hà. Đây là lần đầu tiên hai thế giới của họ thực sự hòa hợp, và cũng là dịp để Thiên Vũ chính thức giới thiệu Ngân Hà với mọi người.
Khi mọi người đã quây quần bên bàn tiệc, Thiên Vũ đứng dậy, cầm lấy tay Ngân Hà. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
"Ngân Hà, từ khi em bước vào cuộc đời anh, mọi thứ đã thay đổi. Em không chỉ mang đến sự bình yên, mà còn khiến anh nhận ra những điều thực sự quan trọng. Trước tất cả mọi người ở đây, anh muốn nói rằng: Anh yêu em, và anh muốn cùng em bước tiếp trên con đường phía trước."
Cả căn phòng lặng đi trong vài giây, trước khi tiếng vỗ tay vang lên. Ngân Hà không kìm được nước mắt. Cô nhìn anh, khẽ gật đầu và nói: "Em cũng yêu anh. Và em sẽ luôn ở đây, bên anh."
Dưới ánh sáng dịu dàng của những ngọn đèn trong khu vườn, Thiên Vũ khẽ quỳ xuống, lấy ra chiếc nhẫn mà anh đã chuẩn bị từ trước.
"Ngân Hà, em có đồng ý làm vợ anh không?" anh hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
Cô mỉm cười qua hàng nước mắt, gật đầu. "Vâng, em đồng ý."
Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, và mọi người xung quanh cùng nhau chúc mừng hạnh phúc của họ. Đó không chỉ là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời họ, mà còn là khởi đầu cho một chương mới – chương mà họ sẽ cùng nhau viết nên, không còn những âm mưu, nguy hiểm, chỉ còn lại tình yêu và sự gắn kết.
(Đã hết truyện)
Đại Tiểu Thư Biết Bói (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Tôi là con gái ruột thật sự, vừa ra khỏi đảo đi du lịch ngày đầu tiên đã bị ba mẹ ruột tìm về.
Con gái giả Hạ Linh vừa mở miệng đã buộc tội tôi ăn cắp trang sức của cô ta, còn giả vờ rộng lượng nói tặng cho tôi luôn.
Ông bố rẻ tiền thì chán ghét, quăng cho tôi 1 triệu, bảo lấy đi kết hôn liên hôn.
Tôi bấm tay tính một cái:
“Trang sức của cô ở gian nhỏ dưới tầng hầm đấy, lần sau giấu kín chút nhé!”
“Còn ông, tài khoản cổ phiếu một đêm bốc hơi chín trăm triệu, ai ngu mà đi liên hôn với nhà ông chứ!”
Xui xẻo hết sức!
1
Ngày đầu tiên tôi về, con gái giả Hạ Linh từ trên lầu bước xuống, cả người toàn hàng hiệu, quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Cô ta nắm chặt tay tôi, làm ra vẻ cảm động:
“Chị đã về rồi, vậy em cũng nên về với ba mẹ ruột của em thôi!”
“Chị ơi, vậy ba mẹ ruột của em đâu?”
Tôi nhìn cái mặt vừa phẳng vừa nhạt nhòa của cô ta, bấm tay tính một cái:
“Trong núi mười tám khúc ngoằn ngoèo, cô có dám đi không?”
Dù sao, ba mẹ nuôi cô ta dáng dấp cũng coi được, nhìn gen này của Hạ Linh thì chắc chắn không phải con ruột rồi.
Tôi đã tính xong cả rồi, chỉ là Hạ Linh không chịu chấp nhận thôi!
Cô ta lập tức đỏ mắt, nước mắt rưng rưng.
Ông bố mở miệng dàn xếp:
“Được rồi, Hạ Linh, con là đứa trẻ nhà họ Hạ nuôi lớn, nhà này chẳng thiếu miếng cơm manh áo của con, từ nay cứ ở lại sống chung đi.”
Hạ Linh nghe xong thì xúc động ôm lấy bọn họ khóc như mưa.
Tôi chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, chẳng buồn quan tâm.
Về đến phòng, Hạ Linh liền bắt đầu giở trò.
“Chị, em biết chị không thích em chiếm vị trí của chị, nhưng em vô tội mà.”
“Nếu chị không thích thì nói thẳng, đâu cần ăn cắp dây chuyền của em. Đó là quà sinh nhật mẹ tặng em đấy!”
Bà Hạ liếc tôi, trong mắt đầy khó chịu:
“Con, trả dây chuyền cho em đi. Nếu con thích, mẹ mua cho con một cái khác.”
Tôi lại bấm tay tính, nhìn Hạ Linh cười nhạt:
“Dây chuyền của cô nằm trong gian nhỏ dưới tầng hầm đó, lần sau giấu kỹ vào một chút.”
Nghe vậy, khóe miệng cô ta co giật.
Bà Hạ sững người, vội sai người làm đi tìm.
Quả nhiên, tìm được thật.
Tôi khoanh tay đứng tựa cửa, nhìn cô ta:
“Trò giành sủng mấy trò vặt này lần sau đừng diễn nữa. Tôi ba tuổi là thấy chán rồi.”
Ai đời mới ba tuổi đã bị ép theo sư phụ học bói toán chứ!
Mặt Hạ Linh lúc trắng lúc xanh, mắt lại đỏ hoe.
Tôi chẳng còn hứng xem kịch, đóng cửa phòng cái rầm.
Tối đó, bà Hạ mang một cốc sữa đến phòng tôi.
“Ờm… con tên gì?”
“Tôi tên là Mạnh Chi, tạm thời chưa muốn đổi tên, phiền phức lắm.”
Bà ấy thoáng áy náy:
“Chi Chi, con về là tốt rồi. Hạ Linh từ nhỏ được chúng ta nuông chiều quá, con mới về, nó hơi lo lắng thôi. Thật ra nó cũng tốt lắm.”
Tôi nhếch môi cười nhạt:
“Bà Hạ, năm xưa tôi bị ôm nhầm, chẳng phải do bà vội vàng đi hẹn hò với nhân tình đó chứ?”
Câu nói vừa dứt, mặt bà ấy lập tức xanh lè.
Bà ấy đứng bật dậy:
“Cô… cô nói cái gì?”
“Tôi nói, hai mươi năm không gặp, khỏi cần cố gắng giả lắm, cứ bình thường đi.”
“À với lại, tôi bị dị ứng sữa.”
Khóe miệng bà ấy giật liên hồi, bưng cốc sữa chạy đi thẳng, không ngoái lại.
Tôi thở phào một hơi. Nhà họ Hạ này cũng chẳng thoải mái hơn đảo chút nào.
Nhưng thôi, dù sao cũng đỡ phải học lắm thứ như ở đảo.
Ở đây, nằm không hưởng thụ vẫn hợp với tôi hơn.
Miễn là họ đừng đến chọc tôi.
Quả nhiên, từ đó bà Hạ và Hạ Linh đều yên phận.
Chúng tôi bình yên sống chung.
Tôi thì mỗi ngày ngoài ăn uống, xem phim, còn rảnh rỗi thì nhắn về đảo báo bình an.
Người bên đó chỉ nhắn lại một câu:
“Cứ coi như đi nghỉ mát, không vui thì về.”
Đúng thế, coi như đi nghỉ thôi, dù sao ở đâu cũng thoải mái hơn trên đảo.
Đặc biệt là đầu bếp nhà họ Hạ, bánh ngọt làm ngon tuyệt!
Tôi xắn một miếng to bánh hạt dẻ nhét vào miệng, vị ngọt béo khiến tôi sung sướng vô cùng.
Ngay lúc đó, sau lưng vang lên một giọng nói:
“Coi bộ cô nhàn rỗi ghê nhỉ. Hai mươi tuổi rồi mà cả ngày chỉ ăn với chơi, đi theo tôi đến công ty.”
Là ông bố rẻ tiền của tôi.
Vốn dĩ tôi chẳng muốn đi, nhưng ông ta dọa sẽ cắt nửa phần bánh hạt dẻ.
Thôi được rồi, đi thì đi!
Công ty nhà họ Hạ nằm trong một tòa nhà cao tầng, người ra người vào đều mặc vest chỉnh tề, toàn bộ là tinh anh trong giới.
Tôi mặc đồ thoải mái đứng giữa đám người này đúng là chẳng ăn nhập chút nào.
Nhưng mà, tôi vốn dĩ thản nhiên quen rồi.
Tôi cứ thế đi theo sau Hạ tổng – giờ vẫn chưa quen gọi là ba nên tạm gọi vậy.
Một đường đi thẳng vào phòng họp.
Hạ tổng ra hiệu cho tôi ngồi ở hàng ghế cuối.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰