Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạn Trai Cũ, Tránh Xa Tôi Ra

Chương 5



10

Về sau, tôi nghe nói Tần Mục Trạch cuối cùng vẫn cưới Tống Noãn Noãn.

Tôi chỉ nhàn nhạt cười.

Dù sao… kiếp trước tôi đã dốc hết tất cả cho anh ta, đến cả mạng sống cũng chẳng giữ nổi.

Bảo anh ta buông xuống tất cả, làm sao dễ dàng như vậy?

Chỉ là, nghe đâu mẹ anh ta Tần Phu nhân đã sớm sắp xếp cho anh ta một mối hôn sự môn đăng hộ đối.

Hai bên thậm chí đã có liên lạc qua lại rồi.

Nhưng Tống Noãn Noãn thì hết lần này đến lần khác dọa chết, làm ầm ĩ lên.

Không còn cách nào khác, Tần Mục Trạch đành phải cưới cô ta.

Còn Tần Phu nhân?

Cũng chỉ có thể bịt mũi mà chấp nhận con gái của người giúp việc năm xưa bước vào cửa nhà họ Tần.



Bà ta nói gì ấy nhỉ?

“Cảm giác cứ như… nuốt phải ruồi bọ vậy.”

Về chuyện sau hôn nhân của bọn họ, tôi không quan tâm.

Dù sao, lúc này Giang Dư Bạch cũng vừa kết thúc chuỗi ngày bận rộn chuẩn bị triển lãm.

Chỉ là tôi không ngờ—ngay ngày khai mạc, tôi lại bị đẩy lên hot search...

Chỉ vì trong từng bức tranh của anh—đều là tôi.

Là tôi khi đi du lịch, ngồi dưới bầu trời đầy sao.

Là tôi khi uống cà phê, đối diện với muôn ánh đèn neon ngoài phố.

Là tôi khi trưa về, ngồi trên ghế mây lim dim trong nắng vàng.

Hôm ấy, Giang Dư Bạch cầu hôn tôi.



Khi chiếc nhẫn trượt qua ngón áp út, tôi mới hiểu…

Thì ra được một người dùng cả trái tim mà yêu thương là điều hạnh phúc đến vậy.

 

[Phiên ngoại – Tần Mục Trạch]

Tôi đã trọng trở về.

Lần này, tôi thực sự cứu được Tống Noãn Noãn.

Mấy ngày đầu, chỉ cần mở mắt thấy cô ấy vẫn còn nằm bên mình—tôi mới dám tin mình đã thật sự trọng sinh.

Tôi đưa cô ấy đi ngắm cực quang.

Mua cho cô ấy những món trang sức xa hoa nhất.

Cô ấy nói đi máy bay mệt? Vậy thì tôi mua luôn một chiếc chuyên cơ tư nhân.

Tôi cưng chiều cô ấy. Yêu thương cô ấy.



Nhưng… không hiểu vì sao, ánh mắt của bạn bè quanh tôi, dần dần có chút là lạ.

Nhưng… ai quan tâm chứ?

Ai có thể hiểu được tôi?

Ai biết, kiếp trước tôi đã sống trong tội lỗi, trong dằn vặt biết bao năm tháng?

Giờ đây, ông trời cho tôi một cơ hội làm lại tôi nhất định phải giữ lấy.

Chỉ là…

Có một điều khiến tôi khó chịulà khi biết được Từ Chi Ý cùng người đàn ông khác đi xem phim.

Cô ấy không phải rất yêu tôi sao?

Kiếp trước, dù tôi đối xử với cô ấy ra sao, cô ấy vẫn một lòng một dạ không rời.

Vậy mà kiếp này… ánh mắt cô ấy nhìn tôi, lại mang theo đôi phần xa lạ.

Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm lắm.



Tôi bận rộn hết mức để yêu thương, chiều chuộng Noãn Noãn.

Kiếp này, tôi chỉ mong cô ấy có thể sống thật hạnh phúc.

Nhưng dần dần, tôi bắt đầu nhận ra…

Cuộc sống này, có chút nhạt nhẽo.

Thỉnh thoảng đi du lịch thì còn ổn,

Nhưng cứ mãi rong ruổi, cứ mãi trên đường—ai mà chịu nổi?

Thôi thì… chỉ cần Noãn Noãn vui là được rồi.

Người giáng cho tôi một cú trời giáng… lại là anh tôi – Tần trấn.

Anh ta thế mà lại thay thế tôi, trở thành tổng giám đốc của Tần thị.

Mẹ tôi gọi điện cả đêm không dứt,

Ra lệnh tôi phải lập tức quay về.



Tôi lúc đó thật sự hoang mang.Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đánh mất vị trí tổng giám đốc.

Mẹ tôi đã cố gắng rất nhiều, Nhưng cũng không thể xoay chuyển tình hình.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể lùi về tuyến sau.

Lúc ấy, tôi vẫn nghĩ chỉ cần mình cố gắng, thì sớm muộn cũng có thể ngồi lại vị trí đó.

Nhưng tôi không ngờ, bố mẹ của Tống Noãn Noãn lại gây ra một vụ rắc rối lớn như thế.

Hợp đồng lại chính là do tôi ký.

Lần này, đến chức giám đốc tôi cũng khó mà giữ nổi.

Lang thang trên phố, tôi chẳng rõ sao lại bước tới cửa nhà Hứa Chi Ý.

Tôi đã uống rượu, toàn thân mệt mỏi.

Tôi nhớ, kiếp trước mỗi lần tôi say,

Chi Ý luôn nấu cho tôi một bát canh giải rượu.



Nhưng bây giờ…

Tôi thậm chí không còn đủ tư cách để bước qua cánh cửa ấy.

Hôm đó, tôi không ở bên “bản sao” của Tiểu Thanh Mai, mà lại đưa cô ấy đi tìm bố mẹ của Noãn Noãn.

Tôi nhớ rất rõ rất lâu trước đây, tôi đâu có yêu Tống Noãn Noãn.

Khi ấy, Hứa Chi Ý là bạn gái của tôi.

Cô ấy cười lên rất đẹp. Tôi đã theo đuổi cô ấy suốt hai năm.

Hai năm đó, tôi đã dốc hết sức lực, cô ấy mới chịu trở thành bạn gái tôi.

Nhưng tôi đã đánh mất cô ấy từ khi nào?

Là từ lúc Tống Noãn Noãn qua đời? Hay là những đêm tôi không về nhà sau khi cưới?

Hay là những lần tôi tổn thương cô ấy, đổ hết trách nhiệm cái chết của Noãn Noãn lên vai cô ấy?

Hoặc có lẽ… là vào khoảnh khắc cả hai chúng tôi cùng rời khỏi thế gian này ở kiếp trước?



Tôi hối hận rồi.

Chị Ý…

 

(Đã hết truyện)

TỬ ĐỒNG (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: HE, Hiện Đại, Nữ Cường, Chữa lành, Trả Thù, Gia Đình, Đô Thị, Học Đường,

Sau khi thêm phương thức liên lạc của crush, anh ấy hỏi tôi: 【Cô là ai?】

 

Tôi cẩn thận hỏi: 【Xin hỏi có phải chính anh là người yêu tôi đến c.h.ế.t đi sống lại, không có tôi thì không sống nổi, nhớ tôi đến phát bệnh, nhất định phải ở bên tôi không?】

 

Crush lập tức gọi điện tới, giận dữ quát lên:

 

"Hoàn toàn không có!"

 

"Vô lý hết sức!"

 

"Chuyện hoang đường như vậy là ai nói với cô??"

 

Tôi ho nhẹ một tiếng:

 

"Không, không ai nói cả."

 

"Là tôi tự nghĩ ra."

 

Crush: ?

 

1

 

Trong khoảnh khắc im lặng, tôi cảm nhận rõ ràng sự cạn lời của Tằng Chiêu.

 

Tôi cười gượng một tiếng, tự giới thiệu: "Tôi là Giang Niệm, cùng câu lạc bộ nhiếp ảnh với anh đó."

 

Tằng Chiêu rõ ràng có ấn tượng với tôi, nghe vậy cười khẩy: "Nhìn thì ngoan hiền, mà đầu óc ngày nào cũng nghĩ mấy thứ hoang đường."

 

Tôi có chút ngượng ngùng: "Cũng tại muốn để lại ấn tượng sâu sắc với anh thôi, tôi biết anh có nhiều người theo đuổi, sợ anh không nhớ tôi."

 

Tằng Chiêu tiếp tục hừ lạnh: "Còn chuyện gì không? Không thì cúp máy đây."

 

"Ê ê, có có!" Tôi vẫn muốn nói chuyện thêm với anh, vội vàng bịa chuyện, "Sắp tới có lễ gì đó, anh định sẽ ăn mừng sao?"

 

Tằng Chiêu khó hiểu: "Dạo này có lễ gì à?"

 

Tôi vắt óc suy nghĩ: "Sinh, sinh nhật tôi?"

 

Tằng Chiêu: ?

 

2

 

Cảm ơn Tằng Chiêu chỉ cúp máy mà không xóa tôi khỏi danh sách bạn bè.

 

Tôi gửi cho anh một sticker “sorry sorry”.

 

Rồi lập tức hiện ra một dấu chấm than đỏ.

 

Chết tiệt, cảm ơn hơi sớm rồi.

 

Tôi nhìn cái dấu chấm than đỏ mà muốn khóc, đang định kể khổ với bạn cùng phòng thì màn hình chợt sáng lên—

 

Ơ, tôi lại được add lại rồi!

 

Tằng Chiêu còn nhắn cho tôi một tin: 【Cuối tuần cậu có đi hoạt động câu lạc bộ không?】

 

Tôi lập tức hăng hái: 【Đi đi đi!】

 

Tằng Chiêu: 【Vậy thì tôi không đi.】

 

Tôi sững người, gửi tiếp tin nhắn, lại thấy dấu chấm than đỏ xuất hiện trở lại.

 

Hai ngày sau, cuối tuần, buổi team building của câu lạc bộ, Tằng Chiêu quả nhiên không đến.

 

Tôi mặc bộ đồ kiểu Chanel nhỏ, giữa cái nóng hầm hập mà suýt phát điên, đến mức hội trưởng cũng không chịu nổi nữa, thì thầm nói với tôi: "Tằng Chiêu hôm nay thực ra có đến đấy, đang trốn trong nhà vệ sinh nam ở dãy học thứ nhất."

 

Tôi lập tức chắp tay với cậu ta:

 

Đa tạ!

 

3

 

Cuối tuần, tòa nhà học vắng tanh, nên tôi đứng trước nhà vệ sinh nam ngó nghiêng cả buổi cũng chẳng ai nhìn tôi như đồ biến thái.

 

"Đi đâu rồi nhỉ…"

 

Vừa tìm người vừa nhìn đồng hồ, sắp đến giờ xe khởi hành rồi!

 

"Giang Niệm?"

 

Phía sau vang lên một giọng gọi, tôi quay đầu lại thấy người đến: "Cố vấn."

 

"Cậu đứng trước nhà vệ sinh nam làm gì vậy?" Anh ấy ngạc nhiên, "Đang đợi người à?"

 

Tôi gật đầu lia lịa.

 

"Vậy chắc cậu ấy không ở nhà vệ sinh tầng một đâu." Anh giơ cái biển nhỏ trong tay, "Nhà vệ sinh bị rò nước, phải sửa chữa, tôi vừa lấy biển sửa từ phòng dụng cụ."

 

Vậy à.

 

Nghe vậy tôi đành leo lên tầng hai, không có ai.

 

Tầng ba, cũng không.

 

Lên cao nữa thì tôi lười, chắc Tằng Chiêu không đến mức leo lên tầng bốn tầng năm để đi vệ sinh chứ?

 

Tìm mãi không thấy người, tôi đành gọi cho hội trưởng: "Bao lâu nữa thì xe khởi hành vậy? Tôi vẫn chưa tìm thấy Tằng Chiêu."

 

Giọng hội trưởng có phần khó xử: "Xe tới rồi, chỉ còn chờ cậu thôi…"

 

"Ồ ồ, vậy thôi khỏi." Tôi lau mồ hôi, "Mấy cậu cứ đi đi, cùng lắm lát nữa tôi gọi xe đi sau."

 

Hội trưởng đồng ý.

 

Cúp máy xong, tôi định xem giá gọi xe từ trường đến khu cắm trại bao nhiêu, còn chưa mở được app thì nhận được tin nhắn từ một bạn nữ cùng câu lạc bộ:

 

【Giang Niệm, cậu không đi nữa à?】

 

Tôi trả lời thật: 【Tôi đang tìm Tằng Chiêu, lát nữa sẽ bắt xe đến nhập hội.】

 

Bạn nữ im lặng vài giây rồi gửi lại: 【Nhưng Tằng Chiêu đang trên xe rồi.】

 

Tôi nghe vậy sững người.

 

Giây tiếp theo, bạn ấy gửi một tấm ảnh — Tằng Chiêu đang ngồi cùng hội trưởng, nói cười vui vẻ.

 

Bạn nữ giải thích: 【Tôi nghe được họ nói chuyện, hội trưởng đang giúp Tằng Chiêu lừa cậu đấy.】

 

【Trời nóng thế này mà còn trêu cậu, họ thật quá đáng.】

 

4

 

Tôi nhìn bức ảnh, im lặng.

 

Gương mặt tươi cười nhẹ nhõm của Tằng Chiêu trong ảnh, đôi mắt sáng long lanh, lại càng đẹp trai hơn.

 

Tôi thích anh ta, chẳng phải cũng vì khuôn mặt này sao?

 

Vậy thì, theo logic, tôi cũng có thể thích người có gương mặt đẹp khác.



Bình luận