BẢO GIA TIÊN HỒ NHỊ NƯƠNG
Chương 6
Thẩm Diệu tái mét mặt, cả người sững sờ tại chỗ.
Chờ đến khi hoàn hồn lại, ông ta quay phắt sang, gầm lên với Thẩm Tư Kỳ.
“Mày có biết con đàn bà bên cạnh mày đã đi đâu không?!”
“Tao nói cho mày biết, cô ta đã quay về Tưởng gia!”
“Cô ta ôm vai bá cổ với Tưởng Chính, còn qua đêm luôn trong nhà hắn!”
“Thẩm Tư Kỳ, mày đúng là bị ngu lâu năm rồi!
“Thượng Quan Hồ là Bảo Gia Tiên của Thẩm gia, vậy mà mày lại đuổi cổ cô ấy ra ngoài!”
“Chưa kể, mày còn rước ngay con đàn bà của kẻ thù vào nhà!”
“Mày có hiểu không hả?!”
“Mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua, tất cả đều là do không còn Bảo Gia Tiên bảo hộ nữa!”
“Mày đúng là ngu hết thuốc chữa!”
“Sinh ra một đứa con ngu xuẩn như mày, tao thật có lỗi với liệt tổ liệt tông của Thẩm gia!”
Tôi liếc nhìn mấy vị tổ tiên đang đứng bên cạnh.
Nhìn họ, những khuôn mặt vốn đã chết lặng, giờ đây còn đen hơn cả mặt của Diêm Vương.
Từng người đều căm phẫn, nếu không phải vì giới hạn của âm dương, họ chắc chắn sẽ lao vào đánh chết Thẩm Tư Kỳ ngay lập tức!
Khi Thẩm Tư Kỳ nghe được tin này, toàn thân hắn đứng phắt dậy, liền gào lên với Thẩm Diệu:
“Ba, ông lừa tôi, Lăng Nhi không phải kiểu người như vậy!
“Ông nhất định đang lừa tôi!
“Hơn nữa, tôi không tin gì gọi là Bảo Gia Tiên, tôi chỉ tin vào chính mình!”
Bên cạnh tôi, Thẩm Thì Khanh siết chặt nắm tay đến kêu răng rắc, nghiến răng rồi bật ra một câu:
“Hồ nhị Thái Thái, nếu bà bảo tôi đi đánh chết hắn, tôi sẽ chấp nhận bất kỳ điều kiện gì!”
Tôi lạnh lùng cười. Mộ.t” C,hé/n Tiê/u Sầ[u:
“Bao gồm cả việc để anh ta mất hồn mất vía, Thẩm gia tan thành tro bụi?”
Hắn sững sờ, các gia chủ khác cũng ngẩn người.
Một lúc lâu sau, họ lại đồng loạt gật đầu.
“Vậy thì đã chẳng giữ được, tan biến thì tan biến.”
“Nhưng chúng tôi thật sự muốn tự tay đánh chết hắn!”
Tôi cười khẽ.
“Vậy thì tôi sẽ giúp các ông.”
Ngón tay tôi kết ấn, chúng tôi đồng loạt hiện ra trước mặt Thẩm Diệu và Thẩm Tư Kỳ.
“Thẩm Diệu, nếu ông đã đối xử tệ với tổ tiên như vậy, sao không để tôi cho ông một cơ hội để xin lỗi?
“Tôi đã đưa họ tới đây rồi.”
Thẩm Thì Khanh và các gia chủ khác đều mặc y phục của tù nhân thời cổ, thậm chí cả trang sức cũng vậy.
Còn tôi, tôi đã phục hồi lại hình dáng Hồ nhị Thái Thái.
Trang phục ôm sát, quý phái, vẻ ngoài quyến rũ mê hoặc.
Khi thấy chúng tôi xuất hiện đột ngột, với trang phục kỳ quái, Thẩm Diệu và Thẩm Tư Kỳ đều ngây người.
Thẩm Tư Kỳ không hiểu, hắn nhìn tôi ngẩn người rồi hỏi:
“Thượng Quan Hồ? Sao cô lại dẫn người về nhà chúng tôi vậy? Mấy người này không phải người, ma quái gì mà dọa chết người ta!
“Sao các người lại đến đây? Không thấy ai vào cửa mà?”
Hắn còn đang hoang mang, thì Thẩm Diệu đột nhiên quỳ xuống trước một gia chủ sau lưng tôi, khóc lóc.
“Cha ơi? Là cha sao?
“Cha thực sự trở về rồi sao? Con xin lỗi cha, con không dạy dỗ tốt thằng cháu của mình, con xin lỗi cha!”
Chưa kịp nói hết, ông ta đã bị một cái tát vang lên!
“Ông không chỉ có lỗi với tôi, ông còn có lỗi với tổ tiên của chúng ta, chính tổ tiên đã giúp nhà họ Thẩm có được Bảo Gia Tiên, thế mà các ông lại đuổi bà ấy đi!
“Thật là không có mắt mà!”
“Xin lỗi thì phải xin lỗi với họ chứ!”
Nói xong, ông ta để mấy gia chủ phía sau bước ra.
Thẩm Diệu hoàn toàn ngây người, sau một lúc mới phản ứng lại, cuống quýt quỳ xuống, lần lượt lạy từng gia chủ một!
“Con bất hiếu Thẩm Diệu xin lỗi tổ tiên nhà họ Thẩm, con không xứng làm con cháu nhà họ Thẩm…”
Thẩm Tư Kỳ hoàn toàn đứng ngây ra.
Hắn nhìn Thẩm Diệu, ngơ ngác hỏi:
“Ba, ba có ý gì vậy? Tổ tiên nhà họ Thẩm đã lên đây sao?
“Sao có thể như vậy? Quá vô lý rồi!” M”ộ:t/ C]hé.n T/iêu, S”ầu.
Còn chưa nói dứt lời, mặt hắn đã bị giáng liên tiếp mấy cái bạt tai!
Gương mặt lập tức sưng vù, tím bầm, trông vô cùng ghê tởm.
Là do Thẩm Thời Khanh và các đời gia chủ khác ra tay.
“Thẩm Tư Kỳ, phải không?!”
“Ta hao tổn tâm cơ trói Bảo Gia Tiên về bảo hộ gia tộc, thế mà mày lại báo đáp chúng ta theo cách này sao?!”
“Tại sao những đời trước ai cũng có thể kiên trì giữ mình, chỉ có mình mày là làm không nổi?!”
“Mày nghĩ Thẩm gia có thể đứng vững cả trăm năm đều nhờ vào thực lực sao?
“Không có may mắn và sự bảo hộ, dù có giỏi đến đâu cũng chỉ là cành đơn lẻ loi, chẳng chóng thì chầy cũng gãy đổ!”
“Còn cái đồ ngu xuẩn như mày, uống được vài giọt ‘mực Tây’ là tưởng mình cao siêu lắm đúng không?!”
“Hôm nay không đánh chết mày thì không cam tâm!”
Dứt lời, Thẩm Thời Khanh lại xông lên đánh túi bụi vào Thẩm Tư Kỳ.
Thẩm Diệu đứng một bên nhìn thấy con trai bị tổ tiên đánh đến thê thảm, chỉ có thể khóc rống lên trong tuyệt vọng.
Mà Thẩm Tư Kỳ thì sao?
Hắn bị đánh đến toàn thân đầy thương tích, da thịt rách toạc, máu me đầm đìa.
Chỉ còn biết nức nở cầu xin.
“Con biết lỗi rồi! Con biết lỗi rồi! Xin các ngài tha cho con!”
“Con không biết cô ấy chính là Bảo Gia Tiên của Thẩm gia! Con thực sự không biết! Không ai nói với con cả!”
“Con xin thề, sau này sẽ không bao giờ dám nữa! Xin các ngài tha cho con một mạng!”
Nhưng lời cầu xin của hắn hoàn toàn vô dụng.
Những nắm đấm vẫn mưa rơi trên người, không có cách nào tránh né.
Thấy van xin vô ích, hắn vùng vẫy bò dậy, lao đến trước mặt tôi.
Nắm chặt lấy vạt váy tôi, ngước lên, đôi mắt đầy tuyệt vọng.
“Vợ ơi, anh xin em…
“Em nói giúp anh đi… Chúng ta tái hôn, làm lại từ đầu được không?!”
Tôi một cước đạp thẳng vào ngực hắn, sắc mặt tràn đầy chán ghét.
“Cút!”
“Đừng có gọi tôi là vợ! Chỉ nhìn anh một cái thôi tôi cũng thấy bẩn!”
“Anh lấy đâu ra tự tin mà nghĩ tôi còn muốn ở bên cạnh anh?!”
Lúc này, Thẩm Thời Khanh cũng không nhịn nổi, lạnh lùng châm chọc.
“Mày có biết cô ấy là ai không?” Mộ/t, C.hé]n Tiê/u” Sầ[u:
“Cô ấy là Hồ Tiên Nhị Thái Nãi, là một trong những đại tiên linh thiêng nhất mà vô số người cầu xin cũng chẳng được!”
“Nếu không phải do ta dùng Trói Tiên Thừng buộc cô ấy lại, mày nghĩ Thẩm gia có thể có ngày hôm nay sao?”
“Sợ rằng ngay cả mày, cũng chưa chắc tồn tại trên đời này!”
“Ngay cái khoảnh khắc mày thay lòng đổi dạ, cô ấy đã hoàn toàn thoát khỏi Thẩm gia rồi.”
“Mày đã bị vứt bỏ từ lúc đó!”
“Đồ ngu!”
Thẩm Tư Kỳ sững sờ tại chỗ, chết lặng nhìn tôi.
Từng khoảnh khắc giữa tôi và hắn như một thước phim tua ngược trong đầu hắn.
Tôi đối xử tốt với hắn thế nào.
Tôi đã cứu hắn ra sao.
Những đại nạn hắn gặp phải, từng thứ một, tôi đều đã ra tay giải quyết giúp hắn.
Tất cả như một cuộn phim, lướt qua trước mắt hắn.
Sắc mặt hắn bỗng chốc tái nhợt.
Cả người như mất đi linh hồn.
Môi run rẩy, miệng lẩm bẩm.
“Thì ra… Thì ra… là em đã luôn ở phía sau giúp anh… cứu anh…”
“Thì ra… điều tốt đẹp nhất… vẫn luôn ở ngay bên cạnh anh…”
“Là anh không biết trân trọng…”
“Là anh nông cạn… bị thế gian phù phiếm làm mờ mắt…”
“Là anh sai rồi… Sai không thể cứu vãn…”
“Anh có lỗi với em… có lỗi với em…” M”ộ,t/ C[hé:n T/iêu” Sầ/u]
Thẩm Thời Khanh thấy hắn như vậy, không nhịn được muốn xông lên đánh tiếp, nhưng bị tôi ngăn lại.
“Tôi đã hứa với Phủ Quân sẽ không gây náo loạn dương gian.”
“Cho các ngài đánh một trận, đã là cực hạn rồi.”
“Nếu ngài muốn đánh chết hắn, tôi sẽ không đồng ý.”
Thẩm Thì Khanh ngây người.
“Nhưng giá phải trả của chúng ta là hồn bay phách tán, chỉ có thể đánh một trận sao? Các người lừa chúng tôi à?”
Tôi cười.
“Lừa gì chứ? Tôi rõ ràng đã nói là chỉ đánh một trận thôi mà.
“Hơn nữa, báo ứng của hắn không phải là các ông phải chịu.
“Và tôi muốn các ông nhìn thấy tận mắt Thẩm gia sẽ bị hủy hoại như thế nào.”
Ánh mắt của họ ngay lập tức tràn ngập sự sợ hãi, nhìn tôi mà hỏi:
“Cô muốn làm gì?”
Tôi cười nhạt.
“Đương nhiên là báo thù.”
Chưa kịp để họ phản ứng, tôi vung tay lên, cả bọn liền bay lên giữa không trung.
Họ nhìn thấy Thẩm Diệu và Thẩm Tư Kỳ từ trạng thái ngây người tỉnh lại.
Cảm giác như họ vừa trải qua một giấc mơ, trong mơ bị tổ tiên đánh.
Nhưng nhìn vết thương trên người, họ lại mơ hồ cảm thấy không phải là mơ.
Cho đến khi Thẩm Diệu nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hoảng loạn.
“Ông chủ, xong rồi, chuyện hai năm trước công trường của chúng ta gặp sự cố, khiến hơn trăm người chết đã bị nhà họ Tưởng đưa ra ngoài!
“Hot search chẳng thể xóa được, bây giờ bên trên đã bắt đầu chú ý rồi.
“Hiện giờ có người từ cục công an đã đến công ty, chuẩn bị điều tra, còn một nhóm nữa đang đi đến khu nhà cũ của chúng ta!”
Thẩm Diệu làm rơi điện thoại xuống đất, tỉnh lại thì hai tay ôm đầu, đau khổ mà khóc lóc.
“Xong rồi, lần này thật sự xong rồi.”
Thẩm Tư Kỳ cũng như bị sét đánh trúng.
“Sao lại thế được, sao lại bị lộ ra? Không phải trước đó đã giấu kín rồi sao?
“Đúng rồi, lúc đó là vợ tôi giúp tôi giải quyết, tôi chỉ nói với cô ấy một câu, chuyện này cứ như chưa từng xảy ra, sao giờ lại bị lật lại như thế…”
“Liệu vợ tôi có thực sự là Bảo Gia Tiên giúp tôi sao?
“Nhưng tôi lại đi ly hôn với cô ấy, giờ tôi phải làm sao?”
Hắn quay sang hỏi Thẩm Diệu: Mộ:t, C]hé.n T”iêu/ Sầu.
“Ba, tôi phải làm sao bây giờ…”
Nhưng Thẩm Diệu hoàn toàn không thể trả lời hắn.
Bởi vì ông ta đột ngột bị nhồi máu cơ tim, ngã xuống đất và bất tỉnh.
Thẩm Tư Kỳ khóc thảm thiết, ôm lấy ông ta.
Cho đến khi người từ cục công an đến và đưa ông ta đi.
Bọn họ nhìn thấy Thẩm Tư Kỳ bị áp giải đi, sau khi sự thật về tai nạn được làm rõ, hắn bị tuyên án tử hình.
Thẩm Diệu qua đời.
Thẩm thị bị Tưởng thị thôn tính.
Bản thân Thẩm Tư Kỳ cũng sắp chết, cuối cùng hắn hoàn toàn sụp đổ, bật khóc nức nở.
Nhưng hình phạt dành cho hắn vẫn chưa kết thúc.
Linh Nhi đến thăm hắn.
Cô ta nói ra một sự thật.
“Tôi là Bảo Gia Tiên của Tưởng gia.”
“Đứa con trong bụng tôi là của Tưởng Chính. Tôi chưa từng ngủ với anh.”
Hai câu nói ngắn ngủi, đánh thẳng vào thần kinh Thẩm Tư Kỳ.
Hắn chết lặng.
Sau đó là một sự im lặng không hồi kết.
Thì ra nỗi đau lớn nhất không phải là khóc đến tan nát cõi lòng, mà là sự tĩnh lặng đến mức tuyệt vọng.
Thẩm Tư Kỳ nhận lấy quả báo của mình.
Tôi xoay người, nhìn về phía Thẩm Thời Khanh và các đời gia chủ khác, giọng nói lạnh băng.
“Các người đã thấy kết cục cuối cùng của Thẩm gia rồi chứ?”
“Lẽ ra các người đã phải hồn phi phách tán.”
“Nhưng ta đã hứa với Phủ Quân sẽ đưa các người quay về.”
“Thực ra nghĩ lại, nếu các người biến mất hoàn toàn, có lẽ đó lại là một sự giải thoát.”
“Nhưng mang theo một chút ý thức, vĩnh viễn không ngày không đêm, mãi mãi hồi tưởng về kết cục của Thẩm gia… có lẽ còn đau đớn hơn.”
“Vậy nên, đây mới chính là số phận của các người.” M,ộ[t” C.hé/n: Tiêu/ S”ầ/u
Bọn họ kinh hoàng nhìn tôi, hoảng sợ cầu xin tôi ban cho họ sự tiêu vong.
Tôi từ chối.
Tay bấm quyết, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ của họ, gửi tất cả bọn họ trở về Địa Phủ.
Tiếp tục chuỗi ngày vô tận trong bóng tối, không ngày không đêm, mãi mãi bị giam cầm trong ký ức đau khổ.
Còn tôi, bí mật trở về hang ổ của mình.
Tìm một cái cớ rồi mới xuất hiện lại, tránh để lũ hồ tử hồ tôn của tôi lấy ra làm trò cười.
À, suýt quên.
Tôi còn mang theo Linh Nhi.
Giao cô ta cho Xà Tiên Thái Nãi xử lý.
Không có Bảo Gia Tiên, Tưởng thị rất nhanh cũng sụp đổ.
Sau đó, một gia tộc khác trỗi dậy – Phí thị.
Nghe nói gia tộc này rất có nền nếp. Mộ/t” C:hé.n Tiêu/ Sầu.
Không chỉ có gia phong tốt, mà còn làm nhiều việc có lợi cho đất nước và dân sinh.
Dù không mời Bảo Gia Tiên, họ vẫn trở thành người đứng đầu ngành.
(Toàn văn hoàn.)
(Đã hết truyện)
Ly Hôn Chớp Nhoáng, Kết Hôn Chớp Nhoáng (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
1.Tài khoản phụ của Lâm Dực trên Weibo đăng một đoạn video.Trong video, anh ta ôm chặt lấy một cô gái, cả hai cùng nhảy bungee. Tiếng hét vang lên inh tai – vừa sợ hãi, vừa phấn khích.Xem xong, lòng tôi lại lạ kỳ bình lặng.Tối đó, tôi vẫn như mọi khi, nhắn tin vài câu với Lâm Dực, trò chuyện qua loa rồi chúc nhau ngủ ngon.Tôi không biết anh ta đã trở về từ chuyến công tác lúc nào. Anh chỉ gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nói:“Tối nay tan làm anh qua đón, anh có chuyện muốn nói.”Anh đưa tôi đến một nhà hàng, ngồi đối diện tôi, trầm mặc không nói, nhưng điện thoại thì không rời tay.Trong lúc ăn, điện thoại anh cứ liên tục đổ chuông. Mỗi lần đọc tin nhắn, khoé môi anh lại bất giác cong lên, ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn.Đến khi ăn xong, anh mới lên tiếng:“Bữa tối hôm nay, coi như là bữa chia tay của tụi mình.”Tôi thong thả lấy khăn giấy lau khóe miệng, anh tiếp tục:“Anh đã yêu một người con gái khác, cô ấy chính là hình mẫu hoàn hảo trong lòng anh, là nàng thơ mà anh mơ ước. Nếu em gặp cô ấy, em sẽ hiểu cho anh.”Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cười nhạt:“Được, vậy thì chia tay đi.”Anh sững người, một lúc sau mới phản ứng lại, gương mặt dần rạng rỡ:“Dù sao cũng bên nhau 9 năm rồi, nếu em có điều kiện gì, cứ nói, anh nhất định sẽ đáp ứng.”Tôi cười, nói:“Không cần đâu.”Tôi đứng dậy, cầm túi xách, lịch sự nói lời tạm biệt:“Nếu không còn gì nữa, tôi đi trước đây.”2.Tôi bắt đầu yêu Lâm Dực từ năm 20 tuổi, đến nay đã 9 năm.Càng lớn, tôi càng bị ám ảnh bởi nỗi lo “gái ế lớn tuổi”. Nỗi sợ ấy lên đến đỉnh điểm vào đầu năm nay.Vì chuyện kết hôn, tôi đã nhiều lần thúc ép anh ta. Cũng vì vậy mà cãi nhau không ít. Mỗi lần cãi xong là chiến tranh lạnh. Lần lâu nhất kéo dài hơn một tháng, từ ngày 20/5 đến 25/6, sinh nhật anh ta, tôi tặng quà rồi chủ động xuống nước làm hòa.Chắc cũng từ lúc đó, trái tim tôi bắt đầu nguội lạnh.Hôm tôi đồng ý chia tay Lâm Dực, về đến nhà, tôi gọi cho bạn cùng bàn thời cấp ba, Hứa Mặc Dương.Tôi hỏi:“Cuối năm ngoái, lúc mẹ tôi nằm viện, cậu từng nói nếu đến năm 35 tuổi tôi vẫn chưa lấy chồng thì cậu sẽ cưới tôi. Lúc đó là nói đùa hay thật lòng vậy?”Hứa Mặc Dương im lặng một lúc rồi hỏi lại:“Đã xảy ra chuyện gì sao?”Tôi kể lại rất bình thản:“Tôi và Lâm Dực đã hoàn toàn chấm dứt. Nếu cậu không chê, có thể cưới tôi sớm hơn một chút.”Anh ấy hỏi tiếp:“Bây giờ cậu đang ở đâu? Gửi địa chỉ cho tôi.”Tôi lập tức gửi định vị nhà cho anh.Một lát sau anh nhắn lại:“Chờ tôi.”3.Tôi chờ Hứa Mặc Dương suốt 3 tiếng đồng hồ, nhưng anh ấy vẫn không đến.Tôi nhắn tin không thấy trả lời, gọi điện thì không ai bắt máy.Xem ra, ước mơ được kết hôn của tôi lại một lần nữa tan vỡ.Nhưng tôi không trách anh ấy. Thật ra tôi muốn kết hôn, cũng không phải vì thích anh ấy, mà là… có một lý do khác.
4
Năm ngoái, mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn đầu, đúng lúc đó Lâm Dực lại đi công tác ở xa, một mình tôi hoang mang rối loạn, chẳng biết bấu víu vào ai, nên đã gửi một tin nhắn vào nhóm bạn học cấp ba.
Tôi viết:
“Trong số các cậu, có ai quen người nào trong Bệnh viện Nhân Dân không?”
Lúc ấy, Hứa Mặc Dương – người mà tôi đã không liên lạc suốt năm, sáu năm trời – bất ngờ trả lời:
“Tớ làm bác sĩ ở Bệnh viện Nhân Dân, cậu có chuyện gì thì thêm WeChat tớ, nói rõ hơn nhé.”
Sau đó, Hứa Mặc Dương giúp tôi liên hệ chuyên gia, cuối năm, mẹ tôi được phẫu thuật, sức khỏe phục hồi khá tốt. Trong thời gian đó, chỉ cần có thời gian rảnh, anh ấy đều đến phòng bệnh thăm mẹ tôi. Nhờ vậy, giữa tôi và anh ấy lại dần thân thiết trở lại.
Một lần, hai chúng tôi ngồi ở ghế dài hành lang nói chuyện, chẳng biết thế nào mà lại nhắc tới Lâm Dực.
Anh ấy hỏi:
“Nghe nói cậu và bạn trai quen nhau nhiều năm rồi nhỉ? Mà sao tớ chưa từng thấy cậu ấy tới thăm bác gái?”
Lúc đó tôi đã quá thất vọng với Lâm Dực, nhưng vẫn cố gắng gượng cười để bênh anh ta:
“Anh ấy cũng muốn về lắm, nhưng không còn cách nào khác, lần này công ty giao cho anh ấy nhiệm vụ quan trọng, chưa hoàn thành thì chưa thể về.”
Hứa Mặc Dương gật đầu, một lúc sau lại nói:
“Bác gái sức khỏe không tốt, may mà phát hiện bệnh sớm, còn cứu được một mạng. Tớ nghe bà nhắc nhiều lần là hy vọng hai người sớm kết hôn, bà mong có cháu bồng bế rồi.”
Một câu nói của anh ấy như đánh trúng tâm can tôi. Ban đầu tôi còn định giấu, nhưng mắt đã bắt đầu đỏ lên mất rồi.
Tôi im lặng rất lâu, cố nuốt nước mắt vào trong, khịt mũi nói:
“Tớ muốn kết hôn chứ, nhưng anh ấy thì chưa muốn.”
Hứa Mặc Dương khẽ nhíu mày, có lẽ là muốn an ủi tôi, nên bật cười và bảo:
“Không sao, rồi cậu cũng sẽ lấy được chồng thôi. Nếu tới năm ba mươi lăm tuổi mà cậu vẫn chưa kết hôn, thì đến tìm tớ, tớ cưới cậu!”
Câu nói đó khiến tôi bật cười, nước mắt cũng rơi theo nụ cười ấy.
5
Tôi đồng ý lời cầu hôn của Hứa Mặc Dương. Có lẽ sợ tôi đổi ý, hôm sau anh ấy đã kéo tôi đi đăng ký kết hôn.
Sau khi nhận được sổ đỏ, anh còn nắm tay tôi, mỗi người cầm một quyển, chụp một tấm hình trước ống kính điện thoại.
Anh cười nói:
“Từ hôm nay, em chính là vợ anh rồi!”
Trên đường về, anh lái xe, còn tôi thì buồn chán nghịch điện thoại. Tình cờ, tôi lướt thấy một bài đăng trên WeChat Moments của Lâm Dực, đăng cách đó vài phút.
Anh ta viết:
“Nàng thơ của tôi.”
Trong ảnh là anh ta và một cô gái tay trong tay, ánh mắt nhìn nhau ngọt ngào. Tôi chỉ liếc qua là nhận ra ngay, chính là cô gái từng cùng anh ta nhảy bungee.
Tôi lướt xuống bình luận, rất nhiều bạn chung đều ngạc nhiên:
“Cậu chia tay với Thường Tịnh rồi sao?”
“Tớ nhớ nhầm à? Người yêu cậu không phải là Thường Tịnh à?”
“Đầu năm nay còn thấy Thường Tịnh nói đang lên kế hoạch kết hôn với cậu mà?”
Lâm Dực tự mình bình luận bên dưới bài đăng:
“Tôi và Thường Tịnh đã chia tay từ lâu rồi, mong mọi người đừng nhắc tới người không liên quan nữa, bạn gái tôi sẽ không vui.”
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Chúng tôi vừa chia tay ngày hôm qua, thế mà hôm nay anh ta lại bảo là chia tay từ lâu.
Hứa Mặc Dương tiện miệng hỏi:
“Cười gì đấy?”
Tôi đáp:
“Xem được một thằng dở hơi mới ngoài hai mươi mà đã lẫn trí như cụ ông rồi.”
Anh bật cười:
“Vậy thì nên khuyên người ta đi khám sớm. Nếu cần chồng em hỗ trợ gì, cứ nói một tiếng là được.”
Tôi cười toe:
“Không kịp nữa rồi, em block nó rồi.”
6
Sau khi kết hôn, tôi chuyển tới sống cùng Hứa Mặc Dương.
Chúng tôi là người lớn, lại là vợ chồng hợp pháp, dù chỉ là cưới vội, tôi cũng chẳng có gì phải ngại.
Một tháng sau, khi đang đi siêu thị cùng anh, tôi tình cờ chạm mặt Lâm Dực và “nàng thơ” của anh ta.
Lâm Dực đẩy xe đi trước, còn cô gái kia thì đang chọn sữa chua ở quầy mát.
Thấy tôi, Lâm Dực chủ động chào:
“Trùng hợp ghê.”
Tôi liếc qua xe đẩy của anh ta – mì gói, bánh quy, socola…
Cũng hợp lý thôi, nhìn cô gái đó chắc chỉ tầm đôi mươi, thích đồ ăn vặt là chuyện bình thường.
Tôi cũng từng rất mê mấy món đó, nhưng mỗi lần chưa kịp trả tiền, Lâm Dực đã tự ý đem bỏ lại lên kệ. Khi tôi hỏi, anh ta lạnh nhạt bảo:
“Toàn là đồ ăn vặt rác rưởi, anh làm vậy là vì tốt cho em.”
Chưa kịp nói gì, Hứa Mặc Dương đã cầm một gói mì cay từ kệ đưa cho tôi, cười bảo:
“Nhớ hồi cấp ba em hay ăn cái này lắm, giờ còn ăn nữa không?”
Mắt tôi sáng rỡ:
“Còn! Em muốn mua vài vị khác nhau nữa, với cả móng gà cay nữa!”
Anh mỉm cười cưng chiều rồi đi tới trước, gom sạch cả đống đồ tôi thích vào xe.
Lâm Dực cau mày:
“Bạn trai em?”
Tôi đáp bâng quơ:
“Không, là chồng tôi…”
Tôi còn chưa nói xong, anh ta đã gật gù kiểu đã hiểu rõ:
“Ồ… người dự phòng? Hay là kiểu mập mờ chưa xác định?”
Tôi nhún vai:
“Nghĩ gì thì nghĩ. Tôi đi trước đây. Chúc anh với nàng thơ của anh trăm năm hạnh phúc nhé.”
Nói xong, tôi quay người chạy về phía Hứa Mặc Dương. Nhưng tôi biết, sau lưng mình, ánh mắt kia vẫn dán chặt vào tôi không rời.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰