Bảy Năm Thầm Yêu Thanh Mai Trúc Mã
Chương 8
12.
Trần Thiết Xuyên cứ thế mặt dày ở lì trong nhà tôi.
Tối đến ăn cơm, mẹ tôi bị anh ta dỗ cho cười toe toét, cứ liên tục gắp thức ăn cho:
“Tiểu Trần ăn nhiều một chút nhé——”
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tôi không nhúc nhích, mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi rồi đứng dậy ra mở cửa. Nhưng vừa mở ra thì bà đứng sững tại chỗ, như bị đóng băng.
Tôi cũng vội đứng lên, vừa liếc ra ngoài đã suýt nữa ngã ngửa!
Ngoài cửa, Hứa Cạnh Tiêu khoác trên người bộ vest cao cấp may đo, vai rộng eo thon, đeo kính gọng vàng, tay ôm bó hoa tươi rực rỡ. Cả người trông cứ như vừa bước ra từ một tấm poster điện ảnh – chấn động đến mức không thể tả!
“Cháu chào cô, cháu là Tiểu Hứa, bạn trai của Trình Hạ ạ.”
“Cô trẻ thật đấy, nếu cháu không hỏi trước thì còn tưởng là chị gái của Trình Hạ cơ.”
Anh lễ độ đưa bó hoa cho mẹ tôi, đôi mắt đào hoa cười đến sáng rực:
“Hôm nay đến đột ngột, mong cô chú đừng phiền. Trình Hạ không cho cháu đến, là cháu tự ý, nghe nói hôm nay là sinh nhật cô nên muốn tới chúc mừng.”
“Cháu… có thể vào nhà không ạ?”
Mẹ tôi mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:
“Vào… vào nhà nhanh đi, ai da, người tới là quý rồi, mang theo đồ làm gì cho tốn kém!”
Hứa Cạnh Tiêu đặt những túi quà xuống cửa, mỉm cười nhã nhặn:
“Không có gì quý giá đâu ạ, chỉ là chút tấm lòng nhỏ.”
Mẹ tôi lập tức lấy thêm bát đũa cho anh, Hứa Cạnh Tiêu ngồi xuống đối diện Trần Thiết Xuyên, mỉm cười nắm lấy tay tôi ngay trước mặt anh ta.
Phải nói thật, Trần Thiết Xuyên cũng đẹp trai, nhưng nhìn mãi suốt hơn hai mươi năm rồi, còn Hứa Cạnh Tiêu vừa gặp đã khiến người ta choáng ngợp ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Mẹ tôi gần như không dời mắt khỏi anh, nhất là khi Hứa Cạnh Tiêu “vô tình” nhắc rằng mình đang điều hành công ty riêng, doanh thu hàng năm chín chữ số, mà tập đoàn nhà anh thì đã lên sàn từ lâu — lúc đó miệng mẹ tôi cười tới mức gần như sắp rách đến sau gáy.
Trần Thiết Xuyên tay cầm đũa mà gân xanh nổi đầy, nụ cười cũng đã hoàn toàn cứng đờ.
Suốt bữa ăn, Hứa Cạnh Tiêu khéo léo dỗ dành mẹ tôi vui vẻ rạng rỡ, đến mức bà không hề nhắc tới chuyện ép tôi chia tay nữa, càng không còn mơ mộng gán tôi lại với Trần Thiết Xuyên.
Ngay cả ba tôi cũng chỉ biết gật đầu lia lịa.
Ăn cơm xong, hai người đàn ông lại cùng nhau vào bếp rửa bát, ra sức thể hiện. Mẹ tôi thì kéo tôi ra một góc, giọng điệu dịu dàng hơn nhiều:
“Trước giờ mẹ không nhìn ra, con gái mẹ cũng bản lĩnh ra phết đấy chứ. Bảo sao chê Thiết Xuyên không ra gì, hóa ra là tự mình kiếm được bạn trai ngon nghẻ thế này!”
Tôi liếc bà: “Giờ mẹ không ép con ở bên Trần Thiết Xuyên nữa à?”
Mẹ tôi bĩu môi: “Mẹ đâu có ngốc. Trước đây bảo con với nó ở bên nhau là vì điều kiện nó tốt, với cả mẹ cũng biết ngày trước con thích nó. Nhưng giờ thì khác, có Tiểu Hứa rồi… Tiểu Hứa còn nói con là mối tình đầu của nó, mà con biết rồi đấy, với đàn ông thì mối tình đầu là không giống ai cả.”
Bà khẽ thở dài: “Thiết Xuyên cũng tốt, nhưng dù sao cũng từng dẫn bạn gái về nhà rồi. So qua so lại, vẫn thấy Tiểu Hứa hơn hẳn.”
Tối hôm đó, khi Hứa Cạnh Tiêu chuẩn bị về, đột nhiên anh ấy “a” lên một tiếng.
Mẹ tôi cuống lên hỏi: “Sao thế, Tiểu Hứa?”
Hứa Cạnh Tiêu cười khổ, đưa điện thoại cho mẹ tôi: “Các khách sạn gần đây đều hết phòng rồi ạ. Không sao đâu dì, cháu tìm chỗ khác cũng được.”
“Ở khách sạn cái gì mà ở khách sạn!” Mẹ tôi lập tức nắm tay anh ấy kéo lại: “Ở lại nhà đi, nhà còn phòng trống mà!”
Bà không quên quay sang nói với Trần Thiết Xuyên: “Thiết Xuyên này, dì không giữ cháu lại đâu nhé, nhà cháu gần rồi.”
Trần Thiết Xuyên sắc mặt tái nhợt, siết chặt nắm tay.
“Vâng, được ạ.”
13.
Hứa Cạnh Tiêu ở nhà tôi được đãi ngộ như khách quý.
Sáng hôm sau, mẹ tôi đã giục tôi đưa anh ấy ra ngoài chơi.
“Dẫn Tiểu Hứa đi dạo một chút đi con, ở nhà mãi chán lắm.”
Khu tôi ở thật ra chẳng có gì đặc biệt, chỉ có một ngọn núi nhỏ là hơi nổi tiếng, trên đó có một ngôi chùa được đồn là rất linh thiêng.
Tôi đang chuẩn bị dắt anh ấy đi thì không ngờ Trần Thiết Xuyên lại đến.
“Nếu không phiền, cho tôi đi cùng được không?” Anh ta cười nhàn nhạt. “Dù sao cũng là bạn bè bao nhiêu năm.”
Anh ta đúng là mặt dày thật sự, nhưng trước mặt ba mẹ tôi cũng không tiện nói nặng, đành đen mặt dắt cả hai cùng leo núi.
Đang mùa hè, núi xanh rì một màu, không khí ngập tràn hương lá mát lạnh. Tâm trạng tôi cũng tốt lên phần nào, hăng hái kéo Hứa Cạnh Tiêu leo núi. Vào chùa tôi còn thành tâm thắp hương cầu phúc.
Ai ngờ lúc tôi vừa bước ra, đã thấy anh ấy đang đứng viết gì đó lên tấm thẻ cầu nguyện treo ở góc sân chùa.
“Tên ngốc này viết gì thế?” Tôi tò mò lại gần, phát hiện trên tấm thẻ anh ấy vừa cẩn thận viết mấy chữ:
“Bạch đầu giai lão.”
(Cùng nhau đến răng long đầu bạc.)
Tim tôi khẽ run lên, anh đưa cho tôi một tấm thẻ nguyện:
“Muốn viết một điều ước không?”
Tôi cầm lấy thẻ, viết xong rồi đứng dậy, nhưng lại không treo lên ngay mà đi về phía một nhánh cây nhỏ nằm ở góc xa nhất của sân chùa.
Trần Thiết Xuyên đứng bên cạnh bỗng như nhớ ra điều gì, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Tôi cúi đầu tìm một lúc, rất nhanh đã thấy được tấm thẻ nguyện năm xưa tôi đã từng treo.
Đó là năm tôi mười tám tuổi, sau kỳ thi đại học, tôi cùng Trần Thiết Xuyên đến đây. Khi ấy tôi bảo anh ta viết, nhưng anh ta cười khẩy:
“Tôi không tin mấy thứ này. Muốn cái gì thì tự đi giành lấy, cần gì phải nhờ ông trời giúp.”
Thế là tôi tự mình viết rồi treo lên, ở một góc rất ít người đặt thẻ.
Trần Thiết Xuyên lúc đó còn hỏi tôi:
“Em ước cái gì? Thi đậu đại học hả?”
Tôi chỉ cười lắc đầu.
Giờ đã nhiều năm trôi qua, tấm thẻ đỏ ngày ấy đã phai màu, nét chữ cũng nhòe đi không ít.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra sự nhiệt huyết của năm tháng tuổi trẻ:
“Mong được ở bên Trần Thiết Xuyên.”
Tôi giật phăng tấm thẻ ấy xuống, không chút do dự ném thẳng xuống núi.
Rồi tôi treo lên thẻ mới mà mình vừa viết:
“Mong năm mới truyện bùng nổ, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió!”
Trần Thiết Xuyên không cùng chúng tôi quay về.
Tôi cũng chẳng bận tâm, tối hôm đó liền bay về Bắc Kinh cùng Hứa Cạnh Tiêu.
Không biết có phải điều ước hôm trước linh nghiệm thật không, nhưng kể từ khi truyện của tôi được “ném” cho loạt phiếu đề cử kim cương, lượt xem cứ thế tăng vùn vụt không dừng lại. Biên tập viên của tôi phấn khích khen tới tấp:
“Trước đây đọc truyện của em cứ thấy thiếu lực, nữ chính thì nhu nhược. Vậy mà đổi sang thể loại sảng văn, nhịp truyện trơn tru hẳn! Hiện tại có công ty ra giá bản quyền 1 triệu 3, dù là giá đầu tay nhưng thế là cao rồi, em có đồng ý không?”
Tôi ôm gối lăn lộn trên giường mấy vòng vì phấn khích, chia sẻ tin vui này với Hứa Cạnh Tiêu xong còn định tranh thủ viết thêm ít chữ, thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nhìn qua mắt mèo, tôi giật mình — là Trần Thiết Xuyên.
Anh ta trông vô cùng mệt mỏi, mặt hơi đỏ, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, cả người phủ bụi như vừa từ một chuyến đi dài trở về.
Tôi vội mở cửa:
“…Anh bị gì thế?”
Trần Thiết Xuyên trong ấn tượng của tôi luôn là người phong độ tự tin, điềm tĩnh ung dung. Chưa bao giờ tôi thấy anh ta lôi thôi và bệ rạc đến vậy.
Trần Thiết Xuyên run rẩy giơ tay lên, trong lòng bàn tay là một tấm thẻ gỗ cũ kỹ, đã phai màu.
“Anh tìm lại được thẻ ước rồi.”
Anh ta vừa nói, đôi mắt cũng dần đỏ lên, giọng khàn khàn:
“Anh ở dưới chân núi tìm suốt hai ngày… cuối cùng cũng tìm thấy.
Trình Hạ, thẻ đã tìm lại được rồi, em… em có thể quay về không?”
Tôi nhìn anh ta, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Xin lỗi, Trần Thiết Xuyên.”
“Em thực sự chỉ xem anh là bạn thôi.”
“Anh đừng lãng phí thời gian vì em nữa.”
Đó chính là câu nói năm xưa anh từng nói với tôi.
Một người thông minh như anh ta, chắc chắn sẽ nhớ rõ.
Cũng bởi vậy, nước mắt mới bất ngờ lăn dài trên gò má anh.
Tôi lùi lại, bước vào căn phòng ngập ánh đèn ấm áp,
Đóng cánh cửa lại, dứt khoát cắt đứt tia sáng cuối cùng trong đôi mắt anh ta.
14.
Rất lâu rất lâu sau đó, lâu đến mức tôi đã bán được bản quyền cho mấy cuốn sách, trở thành biên kịch có tiếng, chính thức chạm tay vào tự do tài chính.
Mẹ tôi không còn giục tôi đi thi công chức nữa, mỗi khi có dịp là khoe với hàng xóm: “Con gái tôi giỏi giang lắm, tự mình làm nên sự nghiệp cơ đấy.”
Trần Thiết Xuyên đã ra nước ngoài. Vẫn luôn độc thân, chẳng kết hôn, cũng không trở lại.
Nhưng mỗi dịp sinh nhật và Tết, anh ta đều gửi quà về cho tôi.
Tất cả đều bị Hứa Cạnh Tiêu ném đi trong cơn tức giận.
Lúc ấy tôi và Hứa Cạnh Tiêu đã kết hôn được ba năm, con cũng đã biết gọi “mẹ” rồi.
Một lần, khi anh đang chơi với con, tôi mượn điện thoại anh để đăng nhập vào trang tiểu thuyết vì điện thoại tôi hết pin, không ngờ lại vô tình phát hiện ra một dãy ký tự tài khoản quen thuộc.
Tôi sững sờ.
“Người năm đó… là anh sao?”
“Khoan đã, nhưng làm sao anh biết em viết truyện? Làm sao anh biết em đăng ở đâu?”
“Vì sao… vì sao anh lại làm thế?”
Hứa Cạnh Tiêu như vừa sực nhớ ra chuyện đó, ôm con tựa vào người tôi, khóe môi khẽ cong lên.
“Lúc trước em từng chia sẻ truyện của mình lên Weibo một lần, dù xóa rất nhanh… nhưng anh đã kịp thấy rồi.”
“Còn vì sao à—” Anh cười híp mắt, “Anh đã đọc hết tất cả truyện của em. Anh thấy em viết rất tốt, đặc biệt là cuốn mới hồi đó.”
“Anh cảm thấy em chỉ thiếu một cơ hội để được nhìn thấy thôi. Mà xem ra, ánh mắt anh cũng không tệ nhỉ. Về sau anh không vote nữa, nhưng truyện của em vẫn nổi như thường.”
Một dòng cảm xúc chua xót pha lẫn ấm áp dâng lên trong lồng ngực, tôi lao đến ôm chầm lấy anh.
“Con, con—!” Anh la lên, rồi dứt khoát đặt con sang một bên, siết chặt vòng tay ôm lấy tôi.
Nắng trưa rải nhẹ trên bờ vai chúng tôi.
Thì ra không biết từ khi nào, mùa hè đã lặng lẽ ghé tới.
-Hết-
(Đã hết truyện)
GIỚI HẠN 3 ĐIỂM (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
HE,
Hiện Đại,
Nữ Cường,
Tôi tên là Trần Niệm, một học sinh lớp 12 bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nếu phải nói có điều gì khiến tôi không quá đỗi tầm thường, thì đó chính là cô bạn cùng bàn tôi - Lâm Vi Vi.
Trong mắt thầy cô, cô ấy là thiên tài; trong miệng các phụ huynh, cô ấy là thần đồng. Mỗi lần thi cử, Vi Vi luôn vững vàng đứng đầu toàn khối.
Còn tôi—chính là cái đứa mãi mãi chỉ xếp hạng nhì.
Điều kỳ lạ nhất chính là, dù là kỳ thi lớn hay kỳ thi nhỏ, thi tháng hay thi giữa kỳ, tổng điểm của cô ấy luôn luôn, chính xác, không hơn không kém, cao hơn tôi đúng 3 điểm.
Hệt như một lời nguyền không thể phá vỡ.
Cho đến một ngày, tôi vô tình phát hiện ra bí mật của cô ấy.
Chương 1:
Trước kỳ thi đại học, tôi bắt đầu kế hoạch trả thù của mình.
Cô ấy muốn dùng tôi làm bàn đạp để lên đỉnh vinh quang, thì tôi sẽ đích thân kéo cô ấy xuống vực sâu tuyệt vọng.
Ngày thi đại học hôm ấy, cô ấy bước vào phòng thi với vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Còn tôi, sẵn sàng trình diễn một màn lật ngược tình thế ngoạn mục nhất cuộc đời này.
“Sau đây thầy sẽ công bố kết quả thi tháng lần này.”
Thầy Vương, giáo viên chủ nhiệm, đẩy nhẹ gọng kính, tay cầm bảng điểm quyết định số phận cả tháng sắp tới của chúng tôi.
“Hạng nhất, Lâm Vi Vi, 713 điểm.”
Lời vừa dứt, cả lớp lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Lâm Vi Vi khẽ mỉm cười khiêm nhường, nhưng khóe mắt liếc về phía tôi như kim châm vào da thịt.
Mang theo chút thương hại, và cả một sự khoe khoang rất khó nhận ra.
Tôi siết chặt cây bút trong tay, tim chìm xuống tận đáy vực.
Quả nhiên lại như thế.
Thầy Vương hắng giọng, ánh mắt đảo qua tôi, không hề che giấu vẻ thất vọng.
“Hạng hai, Trần Niệm, 710 điểm.”
Lại là 3 điểm.
Suốt ba năm, hơn 900 ngày đêm, mỗi lần thi, không hơn không kém, luôn luôn là 3 điểm.
Giống như một lời nguyền chuẩn xác đến mức đáng sợ.
Rõ ràng lần này, tôi chắc chắn mình đã tìm ra cách giải tốt hơn cho câu cuối của bài toán khó.
Rõ ràng trong bài văn lần này, tôi đã dùng thêm rất nhiều tư liệu mới tích lũy rất xuất sắc.
Nhưng kết quả, vẫn là như vậy.
Giọng của thầy Vương vẫn vang vọng trong lớp học.
“Bạn Lâm Vi Vi là niềm tự hào của lớp ta. Đầu óc linh hoạt, học một hiểu mười.”
“Các em phải noi gương bạn ấy nhiều hơn nữa.”
“Đặc biệt là một số bạn, rõ ràng đã cố gắng rất nhiều, nhưng mãi chẳng thông minh lên nổi, phải tự nhìn lại mình xem vấn đề nằm ở đâu.”
“Cố gắng cũng phải có phương pháp đúng đắn.”
Mỗi lần thầy nói cụm từ “một số bạn”, đều như con d.a.o cùn cứa đi cứa lại lên trái tim tôi.
Ánh mắt cả lớp đổ dồn lên người tôi, thương hại, mỉa mai, hả hê khi thấy người khác thất bại—tất cả đều hiện rõ mồn một.
Tôi trở thành biểu tượng cho sự “cần cù vô vọng” và “chẳng có thiên phú”.
Lúc này, Lâm Vi Vi quay đầu lại, giọng nói dịu dàng như làn gió xuân tháng Ba.
“Trần Niệm, đừng nản lòng, lần này cậu đã giỏi lắm rồi.”
“Có phải là câu hai trong bài vật lý cuối cùng cậu tính sai không?”
Cô ấy nhẹ nhàng nói ra chính xác chỗ duy nhất tôi không chắc chắn.
Toàn thân tôi cứng đờ.
Sao cô ấy lại biết?
Rõ ràng bài thi còn chưa phát xuống.
Khóe môi cô ấy cong lên rõ rệt, còn đưa tay vỗ nhẹ vai tôi:
“Lần sau tiếp tục cố gắng nhé, chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi.”
Điệu bộ ấy như một vị quân vương nhân từ đang an ủi thần tử luôn thất bại dưới chân mình.
Tôi nhìn vào gương mặt hoàn hảo không tì vết ấy, trong lòng lần đầu tiên dâng lên một sự nghi hoặc đầy hoang đường:
Liệu đây thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Về đến nhà, mẹ cầm phiếu điểm nhìn tôi, khẽ thở dài:
“Niệm Niệm, có phải con mệt quá rồi không? Hay là xin nghỉ vài hôm thư giãn chút nhé?”
Bố ngồi bên cạnh hút thuốc, hàng chân mày cau chặt lại:
“Học cùng lớp với Vi Vi, áp lực đúng là không nhỏ.”
“Người ta là thiên tài, mình sao mà so được với người ta.”
Ngay cả bố mẹ tôi cũng cảm thấy tôi không bằng cô ấy.
Tôi nhốt mình trong phòng, từng bước từng bước rà soát lại kỳ thi vừa rồi.
Mỗi một chi tiết, mỗi một bước làm bài, đều rõ nét như in trong tâm trí.
Không thể nào. Theo tính toán của tôi, điểm số ít nhất cũng phải từ 715 trở lên.
Tại sao lại là 710?
Ngay lúc ấy, dường như có một luồng điện yếu ớt chợt lóe lên trong đầu tôi.
【Đinh—】
【Phát hiện d.a.o động cảm xúc mãnh liệt của ký chủ, đang bổ sung năng lượng…】
Âm thanh gì vậy?
Tôi giật mình ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía.
Căn phòng trống không.
Là ảo giác ư?
Nhưng cảm giác giống như bị sợi dây vô hình điều khiển, lại càng lúc càng rõ ràng hơn.
Trong đầu tôi, bỗng hiện ra một ý nghĩ táo bạo tới mức điên rồ.
Nếu như…
Nếu như có khả năng điểm của tôi thật sự bị người khác “đánh cắp” thì sao?
Một khi ý nghĩ ấy vừa nhen nhóm, nó lập tức giống như dây leo điên cuồng lan khắp trong lòng tôi.
Ngày hôm sau là thứ Hai, tiết đầu tiên đã có bài kiểm tra tiếng Anh.
Bài kiểm tra tổng 30 điểm, toàn bộ là nghe viết từ vựng.
Đây là điểm mạnh nhất của tôi, hầu như tôi chưa từng để mất điểm.
Trước khi phát bài, Lâm Vi Vi làm bộ như vô tình quay sang hỏi tôi:
“Trần Niệm, tối qua cậu học thuộc hết từ vựng chưa?”
“Tối qua tôi xem phim hơi khuya, quên gần hết rồi.”
Cô ấy làm ra vẻ áy náy, nhưng ánh mắt chẳng hề có lấy một chút hoảng loạn nào.
Tôi khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Giáo viên tiếng Anh bắt đầu đọc từ.
Tôi siết chặt cây bút, tim đập dữ dội.
Một kế hoạch điên rồ đã được tôi nhanh chóng vạch ra trong đầu.
Tôi phải thử.
Tôi phải kiểm chứng cái suy đoán hoang đường của mình.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰