BÍ MẬT TRONG THỎI SON
Chương 8
Để không bật cười trước mặt họ, tôi đành vừa đẩy từng người ra ngoài vừa lảm nhảm cho đỡ tức.
May mà họ cũng biết điều, chưa kịp dùng nhiều sức, họ đã tự động rút lui.
Tôi vừa định thở phào thì phía sau vang lên tiếng mẹ chồng, giọng đầy lạnh lùng:
“Tống Kim Nhã, mày cố ý đúng không?”
13.
Đến mẹ chồng cũng nhận ra rồi thì tôi cũng chẳng buồn diễn nữa.
Tôi nở nụ cười rạng rỡ với bà:
“Đúng vậy. Tôi cố ý đấy.”
“Trần Thư Xuyên là một thằng khốn. Tôi ước gì anh ta chết ngay cho rồi.”
“Mày… tao biết ngay mà! Mày đúng là đàn bà độc ác!” – mẹ chồng vừa gào vừa định giơ tay lên đánh tôi.
Tôi nắm lấy cổ tay bà, vả thẳng vào mặt, rồi đẩy bà nhào vào lòng chị dâu:
“Tôi đã nộp đơn ly hôn lên tòa rồi. Mời các người lập tức dọn ra khỏi nhà tôi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, từng chữ từng chữ nhấn mạnh:
“Đồ già vô dụng. Quên chưa nói cho bà biết — tiền tiết kiệm trước hôn nhân của tôi hơn chục tỷ. Nhưng giờ không còn liên quan gì đến nhà họ Trần nữa rồi. Bởi vì… các người không đáng nhận một xu nào.”
Nói rồi, tôi xách túi bước đi đầy kiêu hãnh.
Ngồi trong xe, tôi mở lại camera phòng khách thì thấy đã bị bọn họ tháo mất.
Không sao. Tôi chuyển sang camera trong phòng bệnh.
Tôi thấy mẹ chồng đang ngồi bên giường bệnh, vuốt má Trần Thư Xuyên và thề thốt:
“Con à, mẹ sẽ cố vay cho đủ tiền chữa trị. Tài sản của Tống Kim Nhã sớm muộn gì cũng là của nhà họ Trần mình thôi!”
Tôi tắt camera, lắc nhẹ ly rượu vang trong tay, khẽ cười:
“Mẹ chồng à, vậy thì… chờ mà xem.”
Ngay lúc đó, tôi nhận được video mới từ thám tử tư.
Tôi lập tức ra khỏi nhà và hẹn cháu trai ở bãi xe tầng hầm trung tâm thương mại.
Sau khi xin lỗi cháu trai, tôi viện cớ nói rằng sếp đến đón tôi ra sân bay để đi công tác nước ngoài, rồi vội vàng rời đi.
Lúc rẽ qua góc hành lang, tôi thấy cháu cúi xuống nhặt chìa khóa xe tôi lên — tôi khẽ cười.
Hai tiếng sau, trước giường bệnh của Trần Thư Xuyên, mẹ chồng phấn khích nói:
“Ổn rồi, ổn rồi!”
Tôi mang giày cao gót bước vào, mỉm cười hỏi:
“Mẹ à, cái gì ổn rồi ạ?”
14.
Mẹ chồng trông thấy tôi thì hét lên như thể gặp ma:
“Cô… cô… sao cô lại ở đây?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì chị dâu tóc tai rối bù đã chạy ào vào phòng.
“Không xong rồi! Không xong rồi! Tiểu Uy bị tai nạn xe, chết rồi!”
“Cái gì?! Cô nói gì cơ?!”
Mẹ chồng nắm chặt tay chị dâu, hoảng loạn đến mức rớt cả răng giả:
“Cô lặp lại lần nữa xem!”
“Tiểu Uy lái một chiếc xe con, xe mất thắng, đâm thẳng vào xe tải. Thằng bé chết tại chỗ…”
Nói đến đây, chị dâu không thể nói tiếp, ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.
Mẹ chồng trợn trắng mắt, suýt ngất tại chỗ. Bà lắp bắp:
“Sao có thể như vậy… Rõ ràng là tôi… tôi…”
Nói tới đây, bà như chợt nhớ ra gì đó, chỉ tay thẳng vào tôi, giận dữ hét lên:
“Tống Kim Nhã, có phải cô giở trò đúng không?!
Rõ ràng là tôi làm hỏng thắng xe của cô! Sao người chết lại là Tiểu Uy?!”
Tôi không đáp, chỉ giả vờ kinh hãi, lấy tay che mặt:
“Mẹ à, thì ra là mẹ cố tình phá phanh xe của con…
Mẹ muốn con chết, mà cuối cùng lại chính cháu trai mẹ chết. Vậy có được xem là quả báo không?”
Trước khi mẹ chồng kịp nổi điên, tôi đã nhanh chóng bỏ chạy.
Trên đường chạy còn cố tình làm đổ cả rổ trái cây, con dao gọt hoa quả rơi cái “xoảng” xuống ngay trước mặt chị dâu.
Tôi liếc nhìn Trần Thư Xuyên — hai mắt trợn tròn, nơi khóe mắt rỉ ra một giọt nước mắt.
Trước khi đi, tôi không quên đóng cửa phòng lại.
Quả nhiên, trong phòng vang lên tiếng gào điên dại của chị dâu:
“Bà giết con tôi, bà phải đền mạng!”
Ngay sau đó là tiếng ẩu đả kịch liệt, la hét thảm thiết liên hồi.
Ba phút sau, bên trong im phăng phắc.
Tôi lập tức gọi báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến nơi, mẹ chồng đã chết, còn chị dâu vẫn còn thoi thóp thở.
Trông là biết cũng không sống được bao lâu nữa.
Tôi cúi xuống bên tai chị ta, thì thầm:
“Tôi biết mẹ chồng định giết tôi, nên tôi cố tình để con chị leo lên chiếc xe đó.”
Chị ta trợn mắt, cố đưa tay lên bóp cổ tôi, nhưng còn chưa chạm tới thì đã tắt thở.
Trần Thư Xuyên tận mắt chứng kiến tất cả, nhìn tôi với ánh mắt như muốn xé xác.
Tôi cũng cúi sát tai anh ta, nhỏ giọng:
“Chồng yêu à, anh bị viêm phổi là vì tôi trộn vi khuẩn nấm chân vào son môi đấy.”
Mắt Trần Thư Xuyên trợn càng lúc càng lớn, gào khàn hai tiếng “đồ đàn bà độc ác”, nhịp thở dồn dập.
Tôi không để anh ta yên:
“Sau khi anh chết, tôi sẽ đem tro cốt của cả nhà anh đổ hết vào bồn cầu công cộng để mọi người nhà họ Trần mãi mãi bên nhau, sạch sẽ ngăn nắp.”
Tít tít tít tít…
Máy đo nhịp tim vang lên — Trần Thư Xuyên tắt thở hoàn toàn.
15.
Tôi nộp đơn lên tòa án, khởi kiện để đòi lại toàn bộ số tiền mà Trần Thư Xuyên đã chuyển cho chị dâu trong thời kỳ hôn nhân.
Sau khi thắng kiện, tôi quyên góp toàn bộ số tiền đó cho các bé gái nghèo ở vùng núi.
Còn tôi? Tôi bắt đầu một hành trình mới trong sự nghiệp.
(Đã hết truyện)
Khương Chuẩn, Đợi Anh! (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Ngược,
BE,
1.
“Chồng cô không đến cùng cô sao?”
Tôi nắm chặt tờ giấy chuẩn đoán trong tay rồi lắc đầu, anh bây giờ chắc đang ở sân bay để đón Trì Viễn.
“Bác sĩ, bệnh của tôi nghiêm trọng lắm sao?”
“Ung thư xương, giai đoạn cuối”.
“Tạch” một tiếng, tai tôi giờ đây như bị mất đi thính lực, cái gì cũng không nghe thấy.
Tôi dựa vào bức tường lặng ngắt của bệnh viện, rồi lấy điện thoại ra gọi vào số được tôi đặt biệt danh là chồng.
Vào lúc tôi tưởng cuộc gọi của mình sẽ lập tức bị dập ngắt, thì bất ngờ lại được nhấc máy lên nghe: “Anh bây giờ đang có chút chuyện, lát nữa sẽ gọi lại cho em sau”.
Tôi còn chưa kịp nói gì, đã thấy anh tắt máy.
Tôi mặc kệ hình tượng của mình mà ấm ức khóc nấc lên trong bệnh viện, lúc nãy tôi đã nghe thấy giọng nói của Trì Viễn trong điện thoại, đúng vậy mỗi lần đều như thế, chỉ cần có cô ấy ở đó, tôi vĩnh viễn luôn là phương án B.
Trong lòng tôi giờ đây như bị hàng ngàn con kiến cắn, đau đến xé tận tâm can.
Cho đến khi kim đồng hồ chỉ vào con số mười hai, cửa mới được mở ra.
Anh nhìn tôi, trong ánh mắt chứa vài phần hổ thẹn: “Xin lỗi, tối nay anh có hẹn với bạn”.
Tôi đoán người bạn ấy có lẽ là Trí Viễn.
Tôi nắm chặt sổ bệnh án trong tay, muốn anh hai tháng cuối cùng này sẽ luôn kề bên tôi: “Phó Cẩn, em…”
“Nếu như em vẫn chưa ngủ, vậy thì kí đi”. Phó Cẩn nói.
Tôi nhìn anh đang cầm tờ giấy ly hôn, bao lời muốn nói liền bị chặn lại ngay cổ họng, trong miệng liền sộc lên một ngụm máu tanh, tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, rồi ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà.
Tôi nhếch nhác lau đi vết máu vừa rồi, nước mắt không biết tự lúc nào liền rơi xuống từng giọt tí tách.
Tôi lê lết tấm thân mệt mỏi của mình bước ra ngoài sau nửa tiếng đồng hồ, rồi dứt khoát ký lên tờ giấy ly hôn, sau đó chuẩn bị đồ đạc rời đi.
Phó Cẩn chau mày: “Em đi luôn bây giờ?”
Tôi không nói gì.
Anh nhìn tôi đang cho đồ vào va li nói: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai rồi đi”.
Tôi vốn muốn từ chối, nhưng lúc này cơn đau bất giác ập tới: “Tối nay em ra phòng dành cho khách ngủ”.
Đi đến cửa, Phó Cẩn hỏi tôi: “Em rất thích cậu ấy sao?”
“Thích, rất thích”.
Phó Cẩn “Ừm” một tiếng: “Vậy thì tốt, không uổng cô vô ích em thích cậu ấy lâu như vậy, có thể, cho anh biết cậu ấy là ai không?”
Tôi nghi hoặc nhìn anh, sao tôi dường như lại cảm thấy được điều khác thường từ lời nói của anh.
“Anh ấy giống anh, đều không thích em”.
Vào một khoảnh khắc nào đó, Phó Cẩn nghĩ người đó chính là bản thân mình.
Tôi sang phòng khách, lấy ra thuốc giảm đau mà bác sĩ kê cho tôi, rồi cùng với nước mắt nuốt ực vào trong.
Được một lúc, cơn đau dần dần biến mất.
Tôi cả đêm không ngủ, sáng sớm tỉnh dậy thì kéo vali rời đi.
Lúc mở cửa lại nhìn thấy tàn thuốc ngay trước cửa, người đàn ông mắt đỏ hoen, vừa nhìn là biết cả đêm không ngủ.
Tim tôi bất giác trở nên hồi hộp, như chờ đợi một điều gì đó.
Phó Cẩn dập tắt điếu thuốc trong tay mình: “Anh tiễn em”.
Ánh sang le lói duy nhất trong lòng tôi cuối cùng cũng bị dập tắt, rồi nực cười nói: “Ừm”.
Cả đoạn đường đi hai chúng tôi đều không nói gì, rồi điện thoại của Phó Cẩn đổ chuông.
Không biết đối phương đã nói gì, mà khiến anh chau mày nói lát nữa sẽ qua ngay.
“Là Trí Viễn?” tôi hỏi.
“Ừm”.
“Anh để vali lên phía trước dùm em là được, đừng để cô ấy đợi quá lâu”.
Anh cuối cùng vẫn tiễn tôi đến chung cư: “Anh đã sớm cho người đến dọn rồi, trong điều khoản ly hôn thì bất động sản và tài sản anh sẽ để luật sư đến nói rõ hơn với em sau”.
“Ừm”.
Đợi anh đi khỏi, tôi cuộn tròn thân mình trên sô pha, rồi không biết tự lúc nào liền ngủ quên mất, cuối cùng là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Người gọi đến là Giang Tân.
“Cậu dạo này biệt tăm biệt tích đi đâu đấy hả, tài khoản không thấy đăng cái gì lên cả, fans có lẽ chuẩn bị vác gạch đến nhà cậu luôn rồi đấy”.
Tôi là một blogger về du lịch, ước mơ là muốn đi đến tận cùng chân trời góc bể mọi nới trên thế giới, Giang Tân là sếp mà tôi ký hợp đồng với bên công ty, từ lúc tôi cùng với Phó Cẩn kết hôn xong, tần suất đăng video càng ngày càng ít, anh bình thường cũng không nói gì tôi, chỉ có lần này là vì tôi nửa năm nay không hề đăng gì nên mới phải liên lạc.
Tôi cổ họng đau rát, muốn nói nhưng lại chẳng phát ra được âm thanh nào.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰