Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CÁI GIÁ PHẢI TRẢ DÀNH CHO KẺ PHẢN BỘI

Chương 5



Từng bức ảnh đặc tả đều nằm trong đó.

Tôi không biết anh đã lặng lẽ in ra và cất giữ chúng từ lúc nào.

Ban đầu, tôi thực sự rất bất ngờ.

Bởi những email đó đều được cài chế độ tự hủy sau khi đọc.

Tôi vốn không muốn lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh đó,ngoài sự kinh ngạc và bất ngờ, tôi không cảm thấy khó chịu hay bị xúc phạm.

Có lẽ vì Dung Diễn Xuyên quá đỗi quân tử, quá đỗi lịch thiệp.

Nên dù anh âm thầm vượt qua ranh giới để làm chuyện như thế này,cũng khiến người ta cảm thấy hoàn toàn có thể thông cảm.

Tôi không nói với ai về chuyện này.

Chỉ lặng lẽ đặt chiếc hộp trở lại chỗ cũ.

Nhưng tất cả những bức ảnh đó, tôi đều mang đi và đốt sạch.

Khi rời khỏi hòn đảo, tôi gửi cho anh một tin nhắn,
yêu cầu anh tiêu hủy bản gốc và mọi bản sao.

Dung Diễn Xuyên mất một lúc lâu mới trả lời.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh không lịch thiệp khi phản hồi yêu cầu của một người phụ nữ.



“Khuynh Thành, tôi xin lỗi về chuyện những bức ảnh.”
“Nhưng thật sự, tôi không thể giữ lại dù chỉ một tấm sao?”

“Đó là tất cả những gì tôi có liên quan đến em trong suốt sáu năm qua.”

Tôi ngồi trên máy bay.

Máy bay chuẩn bị cất cánh.

Tôi cảm thấy hai má nóng bừng, không nhịn được dùng mu bàn tay chườm cho mát.

Tôi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, mở khóa rồi lại khóa màn hình, lặp đi lặp lại vài lần.
Cuối cùng, tôi mở khung tin nhắn và trả lời an.

“Ngài Dung, anh có thể giữ lại tấm chụp ngón tay có vết sẹo. Còn lại, hãy hủy hết.”

Dung Diễn Xuyên trả lời rất nhanh:
“Tuân lệnh.”

Tôi lật úp điện thoại xuống, không trả lời thêm.
Khi máy bay cất cánh, một tin nhắn cuối cùng của anh gửi đến:
“Khuynh Thành, khi nào tôi có thể đến thăm em?”

Vào dịp giỗ 10 năm của mẹ, tôi âm thầm trở về nước.
Lịch trình trở về được Dung Diễn Xuyên sắp xếp,
khách sạn tôi ở cũng thuộc chuỗi khách sạn của tập đoàn Dung.

Dung Diễn Xuyên nói, tôi là khách hàng đầu tiên của anh,dịch vụ hậu mãi của anh là trọn đời.

Nghĩ đến những bức ảnh anh từng giữ lại, tôi mỉm cười đồng ý.

Ngày đi viếng mẹ, anh đã cho người đến dọn dẹp khu mộ trước.

Những năm qua, Chu Cảnh Nhượng vẫn đến viếng mộ mẹ tôi hàng năm.



Năm nay chắc cũng không ngoại lệ.

Nhưng đáng tiếc, anh ta thậm chí không được bước vào khu núi, chứ đừng nói đến việc đến gần mộ mẹ để gặp tôi.

Như mọi năm, tôi ở lại hai ngày trên núi.

Ban ngày, tôi ở bên mộ mẹ,sắp xếp lại những bó hoa đã khô héo và dọn sạch cỏ dại mọc um tùm.

Tôi ở đó đến tận tối, rồi mới thong thả đi bộ một mình trở về.

Hai ngày đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và lần đầu tiên trong nhiều năm, lòng tôi bình yên lạ thường.

Cuộc đời của một con người là tổng hòa của vô số sự lựa chọn.

Tôi đã trả giá đắt cho những lựa chọn của mình khi còn trẻ.

Nhưng cũng chính những điều đó đã mở ra một khởi đầu mới.

Tôi không phải thánh nhân, càng không phải thần tiên.
Tôi không thể biết trước mỗi lựa chọn của mình là đúng hay sai.

Nhưng tôi sống mà không hổ thẹn với lương tâm.

Ngày rời đi, tôi nhẹ nhàng lau chùi tấm ảnh của mẹ lần cuối.

Mẹ cười dịu dàng và đầy yêu thương,
khiến cả cơn gió thoảng qua cũng trở nên mềm mại.

Tôi đứng dậy, quay lưng lại, và nhìn thấy Dung Diễn Xuyên.



Trong những tháng năm dài tôi đi khắp nơi, anh thường xuyên gọi điện hoặc gửi email hỏi tôi:
“Khuynh Thành, tôi có thể đến thăm em không?”

Nhưng lần nào tôi cũng từ chối.

Mãi lâu sau, tôi mới biết, thật ra anh luôn âm thầm đi theo dấu chân tôi.

Những quốc gia, thành phố mà tôi từng đến, anh đều ghé qua.

Chỉ là, anh không bao giờ để tôi biết, cũng không bao giờ làm phiền tôi.

“Em định ở lại trong nước một thời gian sao?”

Tôi lắc đầu:

“Không, em không ở lại.”

“Vậy điểm đến tiếp theo là đâu?”

Dung Diễn Xuyên nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi vẫn nhìn thẳng phía trước, không quay lại nhìn anh,chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt:

“Muốn quay lại hòn đảo nhỏ ấy, ở thêm vài ngày.”

Bước chân của Dung Diễn Xuyên khựng lại trong giây lát.

“Khuynh Thành?”



Tôi dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn anh, nụ cười làm đôi mắt tôi cong lên dịu dàng.

“Ngài Dung, không biết trong dịch vụ hậu mãi của anh, có bao gồm cả điều này không?”

Mặt trời vượt qua dãy núi cao, xuyên qua tầng mây mà tỏa sáng.

Những tia sáng tựa ánh vàng vụn, xa xăm rơi vào đáy mắt anh.

Trong ánh mắt ấy, dần dần xuất hiện một nụ cười:
“Khuynh Thành, hòn đảo ấy, ngay từ đầu đã ghi tên em rồi.”

Tâm trạng của Chu Cảnh Nhượng ngày càng không ổn định.

Vào dịp giỗ 10 năm của mẹ Tống Khuynh Thành,
anh vốn định đích thân đi viếng.

Nhưng hôm đó ngọn núi đã bị phong tỏa, anh không thể tiến thêm bước nào.

Nghe nói là có một nhân vật quan trọng trở về thăm viếng người thân.

Ban đầu, anh không để ý nhiều.

Nhưng khi đoàn xe xa hoa rời khỏi, anh dường như đã nhìn thấy Tống Khuynh Thành.

Đoàn xe dừng lại ở chân núi khoảng mười mấy phút.
Lúc đầu, Chu Cảnh Nhượng chỉ nhận ra Dung Diễn Xuyên –người kế thừa bí ẩn và trầm lặng của nhà họ Dung.

Sau đó, anh thấy Dung Diễn Xuyên tự mình bước xuống xe và cung kính đón một cô gái trẻ.

Xung quanh họ là rất nhiều vệ sĩ.



Chu Cảnh Nhượng chỉ nhìn thoáng qua một lần.

Nhưng chỉ một lần ấy, tim anh gần như ngừng đập.

Anh và Tống Khuynh Thành lớn lên bên nhau.

Họ yêu nhau ba năm, rồi làm vợ chồng ba năm.

Làm sao anh lại không nhận ra vợ mình?

Nhưng tất cả mọi người đều biết,

Tống Khuynh Thành đã chết trong một vụ tai nạn xe thảm khốc.

Chính anh cũng đã tận mắt nhìn thấy những bức ảnh khám nghiệm tử thi.

Từng chi tiết đều khớp hoàn toàn, không thể sai sót.

Nhưng trên đời này, làm sao lại có hai người giống nhau đến vậy?

Lại xuất hiện đúng dịp giỗ mẹ cô ấy?

Trong lòng Chu Cảnh Nhượng nảy sinh một ý nghĩ điên rồ và phi lý:

Phải chăng Tống Khuynh Thành đã giả chết để trả thù anh?

Bởi vì trên thế gian này, ngoài anh – người hiểu rõ cơ thể cô ấy nhất, thì chỉ có cô ấy tự biết mà thôi.



Vậy nên, việc lừa dối anh ta, thật ra không hề khó khăn.

Ý nghĩ này vừa nảy lên, Chu Cảnh Nhượng dần chìm vào sự điên loạn và cuồng vọng.

Anh ta bắt đầu túc trực tại nghĩa trang nơi mẹ của Tống Khuynh Thành an nghỉ.

Rồi đến Tống Viên mới xây, ở đó suốt cả đêm.

Tất cả những nơi mà anh nghĩ Tống Khuynh Thành có thể xuất hiện, Chu Cảnh Nhượng đều tìm đến.

Nhưng không có bất kỳ kết quả nào.

Tinh thần của anh ngày càng suy sụp.

Mỗi đêm, anh liên tục mơ.

Trong giấc mơ, Tống Khuynh Thành trở về tìm anh,
nhưng không phải là hình ảnh dịu dàng, xinh đẹp như trước.

Cô xuất hiện với thân thể bị cháy xém, khuôn mặt biến dạng, tứ chi không trọn vẹn, hoặc một gương mặt sọ người kinh dị, máu và nước mắt chảy ròng qua bảy lỗ.

Dưới sự giày vò ấy ngày qua ngày, tinh thần của Chu Cảnh Nhượng cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.

Một ngày nọ, khi lái xe ra ngoài để trốn nợ anh ta đã đâm thẳng vào rào chắn trên đường cao tốc.

Anh không chết ngay tại chỗ, nhưng bị liệt hoàn toàn từ cổ trở xuống, chỉ còn lại chút hơi tàn trong bệnh viện suốt gần một năm trời, cuối cùng anh mới tận hưởng cái đau đợn tột cùng.

Cái chết của anh không có ai lo liệu hậu sự.
Sau khi hỏa táng, tro cốt của anh bị bỏ lại ở nơi lưu trữ,không ai chi tiền để đưa anh về an nghỉ.



Ngày Chu Cảnh Nhượng qua đời, trên một hòn đảo nhỏ ở đất nước xa xôi, pháo hoa rực rỡ phủ kín cả bầu trời, kéo dài suốt cả đêm.

Trong màn đêm sáng tựa ban ngày,một người đàn ông tuấn tú và dịu dàng cúi xuống hôn người phụ nữ anh yêu.

Giữa những âm thanh rộn ràng, náo nhiệt, cơn gió biển khẽ mang theo lời thì thầm của anh:

“Khuynh Thành, anh đã muốn hôn lên nốt chu sa này của em, hàng ngàn hàng vạn lần rồi.”

( HẾT )

(Đã hết truyện)

#GSNH143 - BÁU VẬT CỦA TRÁI TIM (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Quay lại Chương 15

Hơi thở của Trần Cảnh Hành trở nên rối loạn: “Em là con gái, nên biết giữ ý một chút.”

“Vậy… anh thích em giữ ý sao?”

Anh cúi mắt nhìn tôi, như sợ tôi buồn, lông mày nhíu lại, giọng dịu dàng dỗ dành:

“Em có thể… hơi không giữ ý cũng được, nhưng chỉ được thế trước mặt anh thôi.”

Thấy tôi vẫn không vui, anh bất lực thở dài:

“Thôi được, em thấy thế nào vui thì cứ làm thế đi.”

Đây là câu Trần Cảnh Hành nói với tôi nhiều nhất trong những năm sau này.

Vì tôi không còn người thân trên đời, anh càng xót xa, càng bao dung.

Anh sợ tôi chịu thiệt, càng sợ tôi không vui dù chỉ một chút.

Ngày chúng tôi chính thức xác định mối quan hệ, Trần Cảnh Hành nghiêm túc giới thiệu tôi với gia đình và bạn bè.

Tôi không biết là trùng hợp hay cố ý, nhưng khi giới thiệu tôi với mấy đứa em họ, anh nói một câu nghe rất quen:

“Sau này gặp Niệu Niệu, đừng gọi linh tinh. Cô ấy là chị dâu chính thức của các em.”

Cô gái hôm đó cùng anh đến tiệc nhà họ Lộ nhìn chúng tôi, cười rạng rỡ:

“Chị dâu, em biết ngay anh Cảnh Hành thích chị mà.”

Tôi vừa ngại vừa ngạc nhiên, trước đây còn nghi ngờ mối quan hệ giữa họ.

“Hôm đó vừa bước vào, mắt anh Cảnh Hành đã dán chặt lên chị.”

Trần Vi cười hì hì, ôm cánh tay tôi: “Nhưng chị dâu xinh thật, em cũng thích chị lắm!”

Tôi không kìm được, ngoảnh lại nhìn anh.

Ông trời thật công bằng. Những gì bạn mất đi, vào một thời điểm nào đó, sẽ có người bù đắp bằng cách khác.

“Nhìn gì thế?”

Anh xoa nhẹ đầu tôi, mắt đầy bất lực xen lẫn cưng chiều:

“Nhìn đến ngẩn người rồi kìa.”

“Anh đẹp trai quá…” Tôi ôm cánh tay anh, khẽ thở dài.

Khoảnh khắc ấy, như thể tôi trở lại những năm tháng thiếu nữ vô tư.

Trần Cảnh Hành nghiêm nghị liếc tôi:

“Người đẹp trai như anh, sau này mãi là của em, vui không?”

Tôi tất nhiên rất vui. Nhân lúc không ai để ý, tôi nhón chân hôn trộm lên cằm anh.

Anh khẽ ho, ngón tay nắm tay tôi nóng lên.

“Đừng vội, trời chưa tối mà.” Anh thì thầm.

Nhưng tôi vẫn nắm chặt tay anh, kéo anh ra khỏi đại sảnh, chạy đến cuối hành lang vắng.

“Niệu Niệu…”

Anh nắm tay tôi, bảo tôi chạy chậm lại.

Dưới ánh trăng, tôi ngước nhìn khuôn mặt điển trai của anh.

Không kìm được, tôi nâng mặt anh: “Bác sĩ Trần…”

“Hình như vấn đề tăng sinh của em vẫn chưa ổn, tối nay lại hơi đau… anh kiểm tra giúp em nhé?”

Ngón tay tôi chậm rãi lướt xuống, qua lồng ngực, chạm vào tay anh.

Rồi tôi nắm tay anh, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, giữ chặt.

“Thuốc của bác sĩ Trần… hình như không hiệu quả.”

“Anh bảo rồi, thuốc chỉ là một phần, phải kết hợp vật lý trị liệu. Anh làm giúp em nhé?”

Anh vừa nói, vừa cúi đầu, để ánh trăng mờ nhạt bao trùm cả hai.

Lần này, tôi không phân biệt được anh nghiêm túc hay trêu đùa, nhưng tôi chẳng còn tâm trí để đoán.

Trần Cảnh Hành hôn tôi, các ngón tay đan chặt.

“Niệu Niệu…”

“Ưm…” Tôi choáng váng vì nụ hôn của anh, cả người lâng lâng.

“Trước đây anh từng nói… anh đã thích một cô gái.”

“Hả?” Tôi mở to mắt, định đẩy anh ra.

“Cô gái đó từng ngủ thiếp trong thư viện, ngay trước mặt anh.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, giọng phảng phất ý cười: “Anh đã nhìn cô ấy ngủ rất lâu.”

“Lúc đi, anh đánh thức cô ấy, chỉ vào quyển sách của cô ấy.”

“Anh để lại số điện thoại trong cuốn sách đó.”

“Nhưng cô ấy hình như không thấy.”

“Trần Cảnh Hành…” Tôi sững sờ.

Hồi đó, tôi chỉ lo xấu hổ vì bị anh bắt gặp chảy nước miếng khi ngủ, nào để ý anh chỉ vào cuốn sách nào…

“Nhưng may là chưa quá muộn. Những gì thuộc về anh, sớm muộn cũng là của anh.”

Anh siết chặt tôi, thì thầm bên tai: “Niệu Niệu, em là điều quan trọng nhất anh từng đánh mất… nhưng may mắn thay, anh đã tìm lại được.”

[HOÀN]



Bình luận