Câu Dẫn Chú Nhỏ
Chương 7
Trước khi đóng cửa, tôi bình thản nói với cô ta:
“Lâm Triều Vãn, tôi sẽ không che giấu hành tung của cô nữa. Bố mẹ cô sẽ sớm tìm đến. Đó là điều cô phải chịu.”
Phía sau cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng cô ta khóc nức nở, tan nát cả tâm hồn.
...
Tôi trở về phòng mình.
Phó Đình cũng đã ở đó.
Tôi mệt mỏi dựa vào lòng anh, rơi vài giọt nước mắt.
Ở phòng ký túc xá, người từng đối tốt với tôi nhất chính là Lâm Triều Vãn.
Hai năm cô ấy đối xử tốt với tôi là thật, nhưng sự phản bội ngu muội của cô ta cũng là thật.
Phó Đình vuốt nhẹ sau gáy tôi, giọng nói pha chút cười khinh miệt:
“Sao khóc? Anh thật sự không nhìn cô ta đâu.”
Tôi biết anh đang cố tình đổi chủ đề.
“Chú nhỏ, anh ghét thì thay bộ ga gối là xong.”
“Cái giường cũng vứt luôn thì phí quá.”
Phó Đình cứng người, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
“Đừng nhắc đến cô ta với anh.”
Vậy là tối nay anh dường như không còn chỗ ngủ.
Căn phòng khách duy nhất dưới tầng cũng đã bị Lâm Triều Vãn chiếm mất.
Đêm đã gần 11 giờ, anh ta mặc bộ pijama xanh đen, ánh mắt chứa đầy ý đồ, ngang nhiên đứng trước cửa phòng tôi:
“Nhóc con, cho chú ở nhờ một đêm nhé?”
Tên biến thái c.h.ế.t tiệt.
Anh ta lúc tán tỉnh cũng hay lấy quan hệ chú cháu ra làm trò đùa.
Tôi chẳng còn cách nào khác, nhỏ giọng đồng ý:
“Được.”
Thế là tôi thả con sói đó vào phòng.
Tôi co ro trong lòng anh ta, chuẩn bị tinh thần cho mọi chuyện có thể xảy ra.
Nhưng Phó Đình mà nổi “sóng” thì cũng đúng là phong độ thật.
Anh ta bóp nhẹ tà váy ngủ trên eo tôi, thản nhiên hỏi:
“Loại vải gì mà mềm tay thế này?”
Trước mặt tôi là cái cổ họng anh ta thỉnh thoảng chuyển động theo hơi thở.
Tôi đáp ngượng ngùng:
“100% cotton.”
Đầu ngón tay anh ta lướt đi lướt lại, cuối cùng dừng lại ở chỗ còn lạ lẫm với tôi.
Anh ta lại hỏi y như cũ.
Tôi lấy hết can đảm ôm lấy cổ anh ta, ngẩng cằm lên, hôn nhẹ một cái.
“Loại vải gì có quan trọng đâu?”
“Chú nhỏ, thật ra cảm giác mềm mại ở đây là do vải sao?”
Tôi liếc mắt, giọng nhẹ nhàng nhưng táo bạo hỏi.
Hơi thở Phó Đình lập tức trở nên rối loạn.
Đôi mắt sâu thẳm không đáy như chứa cả bão tố sắp tới.
“Nhóc con, giỏi đấy.”
Anh ta lật người đè lên tôi, nhìn tôi say đắm.
Bắt đầu bằng một nụ hôn, kết thúc bằng một nụ hôn.
Chuyến khám phá mới mẻ đầy bí ẩn ấy khiến tôi suýt mất mạng.
...
Kết thúc, tôi mềm nhũn như con cá lười đang hưởng thụ cuộc sống bình yên.
Phó Đình thì vẫn còn hứng “quậy phá”.
“Cái gì đây, bên trong là của anh, bên ngoài là của em?”
Anh ta nhẹ nhàng nói, tay vuốt ve sống lưng tôi không ngừng.
Tôi đến mức không còn sức nói chuyện.
Phó Đình nhếch cằm.
Từ cổ họng thoát ra một tiếng cười khẩy:
“Anh vừa ném vào đấy.”
Tôi: “……”
Ok, muốn chơi thì chơi.
...
Sau đó một thời gian, Phó Đình bận rộn hơn bao giờ hết.
Còn cuộc sống học đường của tôi trở nên thật bình lặng.
Lâm Triều Vãn bị bố mẹ ép nghỉ học, rồi theo họ về quê.
Cuối cùng cô ấy dường như không cưới tên què kia mà lấy một người đàn ông trong làng, gia cảnh khá giả, ngoại hình và tính cách đều bình thường.
Người trong làng ai cũng khen cô ấy phúc khí, được gả cho người đàn ông hoàn hảo như thế.
Khi nghe tin này, lòng tôi nghẹn ứ lâu lắm.
So với Lâm Triều Vãn, tôi lại đau lòng nhiều hơn cho những “cô gái bướm” vẫn còn bị giam cầm trong mê tín phong kiến, không thể thoát ra được.
Nhìn thấy những điều nhỏ nhặt mà đoán biết được điều lớn lao, tôi không thể tưởng tượng còn bao nhiêu chuyện như vậy đang tồn tại ở những nơi lạc hậu.
Dòng u uất đó theo tôi suốt cả ngày.
Cho đến lúc hoàng hôn, Phó Đình đến đón tôi.
Anh thản nhiên lái thẳng xe vào trong trường, đỗ ngay dưới khu ký túc xá.
Các bạn trong câu lạc bộ chưa từng thấy Phó Đình, ngạc nhiên hỏi tôi:
“Đây là người gì của cậu vậy?”
Tôi chưa kịp trả lời thì phía sau vang lên giọng nói thân quen đến không thể quen hơn:
“Bạn trai.”
Phó Đình bước đến bên tôi, bóng cây đổ nhạt trên vai anh.
Chúng tôi đứng trước bao ánh mắt ngỡ ngàng.
Anh không ngại ngần chào hỏi bạn bè tôi, tự giới thiệu:
“Chào các bạn, tôi là bạn trai của Thẩm Ngọc.”
Mấy bạn trong câu lạc bộ hào hứng ríu rít bên tôi:
“Bạn trai cậu thật ngầu, hát hay nữa!”
“Thảo nào cậu lại từ chối mấy người theo đuổi trong trường.”
“Đẳng cấp khác biệt hẳn!”
Tôi giấu tay sau lưng, bước theo anh nhẹ nhàng.
Lên xe, tôi nghiêng đầu cười rạng rỡ nhìn anh:
“Vậy sau này tôi còn phải gọi anh là chú dượng không?”
Phó Đình nhìn thẳng về phía trước, một tay cầm vô lăng.
Nhếch mày, anh đáp:
“Đổi lúc đổi chỗ thì vẫn có thể gọi.”
Tôi ngơ ngác: “Hả?”
“Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng ngủ của cậu.”
Đủ rồi…
Tôi nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
(Bị đè bẹp) Mấy người kia vẫn cười tươi như không có chuyện gì, lịch sự gọi tôi là chị dâu.
Tôi ngạc nhiên vì họ thay đổi nhanh đến vậy.
Sau này tôi mới biết, Phó Đình đã leo lên đỉnh tháp quyền lực trong giới này.
Trở thành người nắm quyền mới, có tiếng nói tuyệt đối.
Trước đây vẫn có người hợm hĩnh đùa cợt với anh vài câu.
Còn giờ, đến chuyện “thỉnh thoảng” cũng bị triệt tiêu hoàn toàn.
Dù trong lòng họ nghĩ gì về tôi và Phó Đình, cũng không ai dám bày tỏ ra ngoài mặt.
Đó chính là kết quả của việc Phó Đình bận rộn làm việc liên tục suốt thời gian qua.
Anh cũng thật lòng giữ lời hứa với tôi.
...
Đêm đó, Phó Đình mệt lả.
Chẳng làm gì, chỉ ôm tôi vào lòng rồi ngủ thiếp đi.
Tôi cũng nhắm mắt theo anh.
Mơ thấy ngày đầu gặp Phó Đình ở đám tang bố mẹ.
Bố tôi sống khi còn không có mối làm ăn lớn với nhà họ Phó.
Gia sản bị các bác chia gần hết.
Tám tuổi, tôi chỉ có trong túi năm đồng và hai viên kẹo.
Kẹo là để người lớn dỗ trẻ con, tôi đã hiểu điều đó từ rất sớm.
Vậy nên tôi dành hết tiền chạy đi mua một bông hoa cát tường.
Trước khi Phó Đình rời đi, tôi hổn hển chạy theo anh.
Nắm lấy vạt áo, cẩn thận đặt bông hoa vào lòng bàn tay anh.
“Anh ơi, em có thể theo anh về nhà không?”
Anh nắm lấy bông hoa, cũng nắm lấy tôi.
Khi thế giới của tôi sụp đổ tan tành, tôi được kéo vào một thế giới mới của anh.
Dưới ánh ban mai, tôi bước tới trước mặt anh.
(Hết)
(Đã hết truyện)
Ánh nắng ban mai (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Thành phố vào buổi sáng sớm luôn mang một vẻ nhộn nhịp đặc trưng. Những con đường chật kín xe cộ, tiếng còi xe inh ỏi hòa lẫn với tiếng người nói chuyện, tạo nên một bản giao hưởng quen thuộc của cuộc sống đô thị. Ánh nắng ban mai len lỏi qua những tòa nhà cao tầng, chiếu xuống vỉa hè đông đúc, mang theo hơi ấm và chút hy vọng mong manh cho một ngày mới. Gió khẽ lùa qua, cuốn theo mùi hương thoảng của cà phê từ những quán nhỏ ven đường, hòa quyện với không khí se lạnh của sáng sớm.
Lý Tâm Di đứng lặng lẽ tại trạm xe buýt gần nhà, đôi mắt sáng trong veo khẽ nheo lại khi ánh nắng chiếu vào. Cô là một cô gái trẻ với mái tóc đen dài óng ả, thường được buộc gọn gàng phía sau để tiện cho công việc. Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch, kết hợp với quần âu màu xám nhạt và khoác thêm một chiếc áo blazer mỏng – bộ đồ công sở quen thuộc của một nhân viên văn phòng bình thường. Tay cô cầm một chiếc túi xách nhỏ màu be, bên trong đựng vài thứ lặt vặt: điện thoại, chìa khóa, một quyển sổ tay và cây bút cô luôn mang theo.
Tâm Di làm việc tại một công ty quảng cáo ở trung tâm thành phố. Công việc của cô không quá nổi bật, chỉ là những ngày ngồi trước máy tính, chỉnh sửa nội dung, lên ý tưởng cho các chiến dịch quảng cáo nhỏ. Cuộc sống của cô cũng giản dị như chính con người cô: sáng đi làm, tối về nhà, cuối tuần đọc sách hoặc xem một bộ phim yêu thích. Cô không có quá nhiều tham vọng, chỉ mong một cuộc đời yên bình, không xáo trộn.
Như mọi ngày, Tâm Di thức dậy từ sớm, chuẩn bị một bữa sáng nhẹ với bánh mì và một ly trà sữa, rồi ra trạm xe buýt để bắt đầu ngày mới. Cô thích cảm giác ngồi trên xe buýt, nhìn qua cửa sổ ngắm dòng người vội vã, suy nghĩ lan man về những điều nhỏ nhặt. Nhưng hôm nay, mọi thứ dường như không theo kế hoạch. Xe buýt đến muộn hơn thường lệ, khiến cô phải đứng chờ thêm gần mười phút. Cô nhìn đồng hồ, kim phút đã chỉ sang con số 7:45. Nếu không nhanh, cô sẽ trễ giờ làm – điều mà cô luôn cố gắng tránh, bởi Tâm Di tự hào về sự đúng giờ và trách nhiệm của mình.
Cuối cùng, xe buýt cũng xuất hiện ở góc đường, ì ạch tiến đến trạm. Tâm Di thở phào, bước lên xe và tìm một chỗ đứng gần cửa sổ. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, khi xe vừa lăn bánh được vài phút, cô nhận ra tình hình giao thông hôm nay tệ hơn cô tưởng. Những chiếc xe ô tô xếp hàng dài bất động, tiếng còi xe vang lên không ngớt, và xe buýt của cô cũng rơi vào tình trạng “chết máy” giữa dòng xe cộ đông đúc.
Tâm Di nhìn ra ngoài, khẽ thở dài. Qua khung kính mờ hơi sương buổi sáng, cô thấy những người đi đường vội vã, ai nấy đều mang vẻ mặt căng thẳng. Cô kiểm tra lại đồng hồ – 8:05. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô chắc chắn sẽ muộn. Không muốn để lại ấn tượng xấu với đồng nghiệp, Tâm Di quyết định hành động. Cô nhấn chuông xin xuống xe ở trạm gần nhất, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi bước xuống vỉa hè.
Quãng đường từ đây đến công ty không quá xa, nhưng cũng đủ để khiến đôi giày cao gót của cô phải làm việc hết công suất. Tâm Di bước nhanh, cố gắng len lỏi qua đám đông người đi bộ. Thành phố buổi sáng thật đẹp, với những hàng cây xanh mướt hai bên đường và ánh nắng nhảy nhót trên vỉa hè, nhưng hôm nay cô không có thời gian để tận hưởng. Mồ hôi lăn dài trên trán, cô khẽ đưa tay lau đi, tự nhủ phải giữ hình ảnh chỉn chu khi đến công ty.
Trong lúc vội vã, Tâm Di vô tình va phải một người đi ngược chiều. Sức va chạm không mạnh, nhưng đủ để khiến cô giật mình ngẩng đầu lên. Trước mặt cô là một chàng trai cao ráo, mặc vest đen lịch lãm, đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh nắng. Anh có khuôn mặt điển trai với sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm ánh lên chút ngạc nhiên xen lẫn ý cười. Mái tóc anh được chải gọn gàng, nhưng vài lọn tóc khẽ bay trong gió, làm tăng thêm vẻ phóng khoáng.
“Xin lỗi, tôi không cố ý,” Tâm Di vội nói, cảm thấy má mình nóng lên vì ngượng.
“Không sao, tôi cũng đang vội,” chàng trai đáp lại, giọng nói trầm ấm và dễ chịu như một ly cà phê nóng trong buổi sáng lạnh.
Hai người nhìn nhau một thoáng, không khí giữa họ bỗng trở nên lặng lẽ giữa dòng người ồn ào. Tâm Di mỉm cười gượng gạo, định bước tiếp thì nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.
“Xin lỗi, cô có biết đường đến tòa nhà ABC không? Tôi đang tìm đường đến đó nhưng có vẻ bị lạc,” chàng trai lên tiếng, giọng nói mang chút bối rối hiếm thấy.
Tâm Di quay lại, hơi bất ngờ. Tòa nhà ABC chính là nơi cô làm việc. Cô mỉm cười, đáp: “Tôi cũng đang đến đó. Anh có thể đi cùng tôi, không xa đâu.”
Chàng trai thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười chân thành. “Cảm ơn cô, tôi thật may mắn khi gặp được người tốt bụng như cô.”
Hai người bắt đầu bước đi cùng nhau, giữ một khoảng cách vừa phải. Ban đầu, cả hai đều im lặng, chỉ tập trung vào việc đi nhanh để kịp giờ. Nhưng rồi, chàng trai phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Tôi là Trần Gia Minh,” anh giới thiệu, giọng nói nhẹ nhàng. “Hôm nay tôi có một cuộc họp quan trọng ở tòa nhà ABC, nhưng xe của tôi bị hỏng giữa đường, nên đành phải đi bộ.”
Tâm Di gật đầu, quay sang nhìn anh. “Tôi là Lý Tâm Di, tôi làm việc ở đó. Hôm nay xe buýt kẹt xe quá, nên tôi cũng phải đi bộ để không trễ giờ.”
Gia Minh cười khẽ. “Có vẻ chúng ta cùng cảnh ngộ nhỉ? Thành phố này đôi khi thật biết cách thử thách con người.”
Câu nói của anh khiến Tâm Di bật cười. Từ đó, cuộc trò chuyện giữa họ bắt đầu tự nhiên hơn. Họ nói về tình hình giao thông tệ hại, về những ngày bận rộn trong tuần, và dần dần chuyển sang những chủ đề cá nhân hơn. Gia Minh kể anh là một kiến trúc sư, công việc của anh đòi hỏi sự sáng tạo và tỉ mỉ. Hôm nay, anh đến tòa nhà ABC để gặp một khách hàng lớn, người có thể quyết định tương lai của dự án anh đang ấp ủ.
Tâm Di cũng chia sẻ về công việc của mình. Cô kể về những ngày ngồi hàng giờ để chỉnh sửa nội dung quảng cáo, những lúc phải thức khuya để hoàn thành deadline. Dù công việc không quá hào nhoáng, cô vẫn yêu thích nó vì những khoảnh khắc sáng tạo bất ngờ.
“Cô có vẻ là người rất kiên nhẫn,” Gia Minh nhận xét, ánh mắt anh ánh lên sự tò mò. “Công việc như vậy chắc hẳn không dễ dàng.”
Tâm Di mỉm cười, khẽ nghiêng đầu. “Cũng không hẳn, tôi chỉ cố gắng làm tốt nhất trong khả năng của mình thôi. Còn anh, làm kiến trúc sư chắc hẳn áp lực lắm?”
“Đúng vậy,” Gia Minh gật đầu. “Nhưng tôi thích cảm giác khi nhìn thấy ý tưởng của mình trở thành hiện thực. Nó giống như vẽ nên một giấc mơ vậy.”
Cuộc trò chuyện cứ thế tiếp diễn, nhẹ nhàng và thoải mái như một cơn gió thoảng qua. Tâm Di nhận ra Gia Minh là một người thú vị, anh có kiến thức rộng, cách nói chuyện hài hước nhưng không kém phần sâu sắc. Còn Gia Minh, anh cảm thấy cô gái đi bên cạnh mình thật dễ gần, với nụ cười dịu dàng và ánh mắt sáng đầy sức sống.
Khi tòa nhà ABC hiện ra trước mắt, cả hai đều chậm bước lại, như không muốn cuộc trò chuyện kết thúc quá sớm. Gia Minh dừng hẳn, quay sang nhìn Tâm Di. “Cảm ơn cô đã dẫn đường cho tôi. Nếu không có cô, có lẽ tôi đã trễ cuộc họp và gây ấn tượng xấu với khách hàng.”
Tâm Di lắc đầu, mỉm cười. “Không có gì đâu, tôi cũng đang đến đó mà. Chúc anh có một cuộc họp thành công.”
Gia Minh nhìn cô, ánh mắt anh thoáng chút lưu luyến. “Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau lần nữa,” anh nói, giọng điệu mang theo chút hy vọng.
“Có thể,” Tâm Di đáp lại, rồi khẽ gật đầu chào trước khi bước vào tòa nhà.
Khi cánh cửa kính khép lại sau lưng, Tâm Di cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng và vui vẻ một cách khó tả. Cuộc gặp gỡ tình cờ với Gia Minh đã làm cho buổi sáng của cô trở nên đặc biệt hơn. Cô bước vào thang máy, bắt đầu ngày làm việc như thường lệ, nhưng trong đầu vẫn thoáng hiện hình ảnh của chàng trai lịch lãm và nụ cười ấm áp của anh. Cô tự nhủ rằng có lẽ họ sẽ gặp lại, và trong lòng cô, một cảm giác mong chờ nhỏ bé bắt đầu nhen nhóm.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰