CẦU VỒNG SAU CƠN MƯA
Chương 14
“Giang Vãn, em không thể đưa Tiểu Vũ đi. Nó là con gái của anh!” – cuối cùng, anh ta tuyệt vọng nói.
“Bản án của toà ghi rất rõ: quyền nuôi dưỡng Tiểu Vũ thuộc về tôi.” – Tôi bình tĩnh trả lời. – “Và con bé cũng đã chọn đi cùng tôi.”
“Nhưng như vậy, anh sẽ không được gặp con nữa…”
“Anh có thể đến Bắc Kinh thăm con bé, hoặc để con về thăm anh vào các kỳ nghỉ.”
“Nhưng con bé không thể cứ thế rời khỏi cuộc sống của anh được.”
Tôi nhìn Tống Cảnh Thần, trong lòng bỗng dâng lên một chút thương hại.
Anh ta đã mất Bạch Thi Dạ, giờ lại sắp mất luôn cả con gái.
Nhưng tất cả những điều này — đều là lựa chọn của anh ta gây ra.
“Tống Cảnh Thần, có những hậu quả, là anh phải tự mình gánh chịu.” Tôi bình thản nói.
“Lúc anh chọn phản bội, lẽ ra anh nên nghĩ đến ngày hôm nay.”
“Anh…”
“Tự chăm sóc bản thân đi. Tiểu Vũ sẽ nhớ anh.”
Lần cuối cùng gặp mặt, Tống Cảnh Thần ôm chặt lấy Tiểu Vũ, bật khóc như một đứa trẻ.
“Ba, ba phải thường xuyên gọi điện cho con đấy nhé.” Tiểu Vũ vỗ nhẹ vào lưng anh ta.
“Ừ, ba nhất định sẽ thường xuyên gọi cho con.”
“Phải ăn uống đầy đủ, làm việc nghiêm túc.”
“Ừm, ba sẽ làm được.”
“Ba, con tha thứ cho ba rồi.” Tiểu Vũ nhẹ giọng nói, “Tuy ba làm sai, nhưng ba vẫn là ba của con.”
Nghe con gái nói vậy, Tống Cảnh Thần càng khóc dữ dội hơn.
Khi máy bay cất cánh, tôi nhìn thành phố dưới chân ngày càng thu nhỏ lại, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Ở nơi này, tôi đã từng có những năm tháng đẹp đẽ nhất, cũng từng nếm trải sự phản bội đau đớn nhất.
Giờ đây, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.
“Mẹ, mẹ có hối hận không?” Tiểu Vũ ngẩng lên hỏi tôi.
“Hối hận gì cơ?”
“Hối hận vì đã rời xa ba.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Không hối hận.”
“Vì sao ạ?”
“Vì có những tổn thương là không thể tha thứ, có những niềm tin một khi đã vỡ thì không bao giờ lành lại được.” Tôi ôm chặt con bé vào lòng.
“Hơn nữa, bây giờ chúng ta không phải đang rất tốt sao?”
“Ừm, chúng ta rất tốt.” Tiểu Vũ dụi đầu vào ngực tôi, khẽ nói:
“Mẹ, con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con, bảo bối của mẹ.”
Máy bay xuyên qua tầng mây, bay về phía một thành phố mới, một cuộc sống mới.
Tôi biết phía trước vẫn sẽ có rất nhiều thử thách, nhưng tôi không còn sợ nữa.
Vì tôi đã học được cách bảo vệ bản thân, học cách giữ vững giới hạn của mình, học cách sống vì chính mình.
Quan trọng nhất, tôi có Tiểu Vũ.
Chỉ cần có con bé bên cạnh, tôi sẽ có dũng khí để đối mặt với mọi khó khăn.
Khi đến Bắc Kinh, trời vừa chạng vạng.
Hoàng hôn buông xuống, cả thành phố được nhuộm trong sắc vàng rực rỡ.
“Mẹ ơi, Bắc Kinh to quá!” – Tiểu Vũ áp mặt vào cửa kính xe, ngạc nhiên nói.
“Ừ, rất to.” – Tôi mỉm cười, “Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây, có bạn mới, khởi đầu mới.”
“Vậy mình có hạnh phúc không ạ?”
“Sẽ hạnh phúc. Nhất định sẽ hạnh phúc.”
Ba tháng sau, chúng tôi đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở Bắc Kinh.
Tiểu Vũ kết bạn được với rất nhiều bạn học mới, thành tích học tập cũng rất tốt.
Công việc của tôi tiến triển thuận lợi, đồng nghiệp thân thiện, sếp cũng rất tin tưởng tôi.
Cuối tuần, tôi và Tiểu Vũ thường cùng nhau đi công viên, đi bảo tàng, ghé thăm những nơi thú vị.
Cuộc sống tuy giản dị nhưng đầy ắp niềm vui.
Thỉnh thoảng, Tống Cảnh Thần vẫn gọi điện, mỗi lần đều chỉ để trò chuyện với Tiểu Vũ.
Anh ta hỏi con bé sống ở Bắc Kinh thế nào, học hành ra sao, có nhớ bố không.
Tiểu Vũ luôn kiên nhẫn trả lời, nhưng chẳng bao giờ chủ động nhắc đến chuyện muốn về thăm anh ta nữa.
Trẻ con luôn có khả năng thích nghi mạnh mẽ hơn người lớn tưởng rất nhiều.
Một ngày nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ chị Linh.
“Nghe nói em sống rất ổn ở Bắc Kinh?”
“Vâng, cảm ơn chị vì lời khuyên trước đây.”
“Vậy thì tốt.” – Chị Linh cười – “À, có tin này muốn nói với em: dạo gần đây Tống Cảnh Thần đã đi làm lại rồi.”
“Ồ.”
“Còn nữa, nghe nói Bạch Thi Dạ đã sinh con ở quê, là một bé trai.”
“Ừ.”
“Em không muốn biết thêm gì sao?”
“Không có gì để biết cả.” – Tôi bình thản – “Chuyện đó đã là quá khứ rồi.”
“Cũng phải, giờ em đã có cuộc sống mới.”
Chị Linh ngừng một chút, rồi nói tiếp:
“Giang Vãn, chị luôn rất khâm phục sự dũng cảm của em.”
“Dũng cảm gì cơ ạ?”
“Dũng cảm để buông bỏ, dũng cảm để bắt đầu lại.” – Chị Linh nói –
“Nhiều người phụ nữ khi gặp phải chuyện như em, hoặc là nhẫn nhịn chịu đựng, hoặc là trả thù đến cùng. Nhưng em thì không giống họ.”
“Em chọn con đường khó nhất, nhưng cũng là đúng đắn nhất.”
“Cảm ơn chị đã nói vậy.”
“Hãy sống thật tốt nhé, Giang Vãn. Em xứng đáng có được điều tốt đẹp hơn.”
Sau khi gác máy, tôi đứng trên ban công, lặng lẽ nhìn về phía dãy núi xa.
Mùa thu ở Bắc Kinh thật đẹp – bầu trời cao vời vợi, những đám mây trắng như bông trôi lững lờ.
Nơi đây không có ký ức đau thương, chỉ có hy vọng cho tương lai.
Tôi nghĩ, đây chính là cuộc sống mà tôi hằng mong muốn.
Một cuộc sống đơn giản, thuần khiết –
Không phản bội, không dối trá.
Chỉ có tôi và Tiểu Vũ, chỉ có căn nhà nhỏ ấm áp của hai mẹ con.
“Mẹ đang nghĩ gì vậy?” – Tiểu Vũ đi tới, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Mẹ đang nghĩ về cuộc sống mới của chúng ta.”
“Mẹ thích không?”
“Rất thích.” – Tôi ôm lấy con bé, “Còn con thì sao?”
“Con cũng rất thích.” – Tiểu Vũ khẽ nói.
“Mẹ ơi, con thấy dạo này mẹ xinh hơn trước nữa.”
Tôi bật cười: “Thật sao? Vì sao con lại nghĩ vậy?”
“Vì bây giờ mẹ luôn cười.”
Phải rồi, bây giờ tôi luôn cười.
Vì tôi cuối cùng cũng đã học được cách sống vì chính mình, học cách trân trọng hạnh phúc trước mắt.
Có những người, vốn dĩ chỉ là người qua đường trong đời mình.
Có những tổn thương, sinh ra là để khiến chúng ta trưởng thành.
Quan trọng là – sau bao giông bão, ta vẫn có thể tin vào ánh mặt trời, vẫn có thể can đảm ôm lấy ngày mai.
Đây chính là màn phản kích của tôi.
Không phải là trả thù, cũng không phải là hận thù.
Mà là đứng lên, sống tốt hơn, trở thành phiên bản rực rỡ nhất của chính mình.
Đó mới là sự phản kích đẹp đẽ nhất.
【TOÀN VĂN HOÀN】
(Đã hết truyện)
Đừng ăn bậy (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Vả Mặt,
“Mạnh Vãn Tình, đồ đàn bà điên, sao cô dám hạ đ//ộc Thanh Tư!”
Phó Lâm đột ngột xô cửa phòng thí nghiệm, toàn thân toát ra khí lạnh, mắt đỏ ngầu.
Tôi đang gi//ải ph//ẫu chuột thí nghiệm, nghe thấy vậy ngón tay khựng lại, từ từ ngẩng đầu lên:
“Hạ độc? Hả, Phó Lâm, tôi đã sớm nhắc nhở anh rồi, đó là một con thỏ thí nghiệm, những nguy hiểm của nó chắc anh không thể không biết chứ?”
“Tôi đang cứu mạng cô ấy đấy, nếu chậm vài phút nữa, e rằng sẽ không đơn giản chỉ là rửa ruột, thụt tháo đâu.”
“Cô bớt nói vớ vẩn đi!” Phó Lâm đá mạnh vào cửa, tạo ra tiếng động lớn.
“Cô ấy chỉ ăn một miếng thịt thôi! Bây giờ người vẫn đang ở bệnh viện rửa ruột đặt ống! Cô nói với tôi đây là cứu mạng cô ấy à?”
Tôi tháo găng tay dính máu ra, vừa rửa tay vừa giải thích:
“Con thỏ đó mang 98 loại virus, tỷ lệ t//ử v//ong khi uống vào dưới 5%, nhưng tỷ lệ loét đường tiêu hóa trong thời gian ủ bệnh lên đến 92%.” “Rửa ruột, thụt tháo, loại bỏ virus còn sót lại, là giải pháp tối ưu nhất hiện nay.”
Tôi dừng lại một chút, nhìn anh ấy.
“Bằng không, Phó tổng muốn đánh cược 5% đó, hay muốn nhìn cô ấy nát ruột nát gan?”
Sắc mặt Phó Lâm tái mét, lồng ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng là nửa chữ cũng không tin:
“Cho dù… cho dù là như vậy! Cô cũng không thể báo cảnh sát nói cô ấy trộm động vật thí nghiệm! Cô biết điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ấy…”
“Chẳng lẽ không phải trộm sao?” Tôi ngắt lời anh ấy, “Tài sản thí nghiệm mà tôi bỏ ra 5 triệu tệ để mua, không phải Tống Thanh Tư lấy từ chỗ tôi đi, chẳng lẽ là tôi tự tay buộc nơ tặng cô ấy à?”
“Cô… cô ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ!”
Giọng Phó Lâm đột ngột cao lên, “Cô làm ầm ĩ lên như vậy, làm sao cô ấy làm người ở công ty? Cô ấy từ một huyện nhỏ thi ra, đi đến bây giờ biết bao nhiêu là khó khăn!”
“Không phải chỉ là một con thỏ thôi sao? Chỉ có 5 triệu tệ thôi mà! Nhà cô thiếu chút tiền này sao? Mua thêm vài con nữa chẳng phải được rồi sao!”
Tôi bật cười, “Cô gái nhỏ? Phó Lâm, tôi và cô ấy không bà con thân thích gì, dựa vào đâu mà tặng không cô ấy 5 triệu tệ? Tiền nhà tôi là từ trên trời rơi xuống à?”
“Cô––!” Phó Lâm bị tôi nghẹn đến mức mặt tím tái, chỉ vào mũi tôi mắng, “Vô cảm! Mạnh Vãn Tình, cô đúng là lạnh lùng vô tình!”
“Đúng vậy, tôi chính là lạnh lùng, không thể sánh bằng Phó tổng tấm lòng nhân ái của anh.”
Tôi thản nhiên đón nhận ánh mắt giận dữ của anh ấy, nở một nụ cười lạnh.
“Nữ thư ký qua sinh nhật, anh không chớp mắt tặng một chiếc xe sang trọng hàng triệu, kết quả đến lượt vợ mình, một bó hoa hồng 98 tệ đã tống tiễn tôi rồi, lại còn là trả tiền khi nhận hàng.”
Phó Lâm như bị dẫm phải đuôi:
“Chiếc xe đó là tôi đã hứa sẽ thưởng cho cô ấy vì thành tích công việc! Cô lại không thiếu xe! So đo với cô ấy những chuyện này có ý nghĩa gì sao?!”
“Tôi không so đo.” Tôi cầm khăn ướt khử trùng lau tay một cách chậm rãi, “Tôi chỉ đang dùng biện pháp pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình.”
“Đồ điên! Tôi không có gì để nói với cô!” Gân xanh trên trán Phó Lâm nổi lên, quay người định bỏ đi, “Ngày mai luật sư của tôi sẽ tìm cô nói chuyện!”
“Đứng lại.” Giọng tôi không cao, nhưng vô cùng nghiêm túc.
Anh ấy dừng bước quay đầu lại.
Tôi nhìn thẳng vào anh ấy, giọng điệu nghiêm túc:
“Trước khi trời sáng, nếu Tống Thanh Tư được bảo lãnh ra ngoài, vậy thì chúng ta ly hôn.”
“Cô uy hiếp tôi?” Phó Lâm trừng mắt nhìn tôi một cách hung dữ.
“Phó Lâm, là anh đã vượt quá giới hạn.”
Giọng tôi bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Được, rất tốt, Mạnh Vãn Tình, coi như cô tàn nhẫn!”
Nói xong, anh ấy đóng sầm cửa phòng thí nghiệm lại.
Sau khi Phó Lâm rời đi, phòng thí nghiệm lại trở về sự tĩnh lặng ch chóc.
Tôi không chút biểu cảm đeo găng tay mới vào, tiếp tục tiến hành thí nghiệm chưa hoàn thành trên bàn giải phẫu.
Cho đến 3 giờ sáng, tôi làm xong việc trở về nhà, nhưng lại phát hiện trong nhà không có ai.
Không ngờ tôi ngủ một giấc dậy, tin tức nóng hổi đã bùng nổ.
#Tổng giám đốc tập đoàn Phó thị khuya khoắt đưa vợ yêu đi khám thai! Nghi ngờ sắp có tin vui!#
Ảnh kèm theo là Phó Lâm ôm Tống Thanh Tư đang quấn áo khoác vest của anh ấy, tư thế thân mật.
Một tấm khác còn chói mắt hơn, là hai người nằm trên giường bệnh viện, ôm nhau ngủ.
Điều mỉa mai hơn nữa là bệnh viện này lại là bệnh viện tư nhân do gia đình tôi nắm quyền kiểm soát.
Tôi nhếch mép cười lạnh, trực tiếp gọi đến đường dây nóng của luật sư riêng:
“Soạn thảo thỏa thuận ly hôn, ngay bây giờ.”
Thực ra, sự kết hợp giữa tôi và Phó Lâm, ngay từ đầu đã không chỉ đơn thuần là tình cảm.
Tôi là con gái duy nhất của nhà họ Mạnh, người thừa kế duy nhất của Mạnh thị Công nghệ Sinh học.
Nhưng tôi chỉ thích nghiên cứu học thuật, chỉ muốn cắm rễ trong phòng thí nghiệm.
Sau nhiều vòng đấu tranh và cân nhắc với gia đình.
Chúng tôi quyết định chọn một người chồng có thể gánh vác bản đồ kinh doanh của Mạnh thị từ lĩnh vực bổ trợ công nghiệp, để anh ấy duy trì hoạt động của Mạnh thị trên thị trường vốn.
Sau này nếu có con, đế chế kinh doanh của Mạnh thị đương nhiên sẽ được kế thừa bởi dòng máu.
Phó Lâm, chính là quân cờ được chọn.
Mặc dù quy mô của Phó thị Dược phẩm vẫn còn khoảng cách so với Mạnh thị của chúng tôi, nhưng tôi đánh giá cao sự quyết đoán và tham vọng kinh doanh mà anh ấy thể hiện.
Phó thị dưới sự tiếp quản của anh ấy trong hai năm đã phát triển mạnh mẽ, lúc đó mọi người đều nói đây là một cuộc hôn nhân hoàn hảo.
Ngay cả bản thân tôi, cũng đã từng tin tưởng vào câu chuyện cổ tích này trong một thời gian ngắn.
Đến nỗi sau này, những sự thiên vị và chăm sóc bất thường của anh ấy dành cho Tống Thanh Tư, tôi đều giả vờ như không nhìn thấy.
Nhưng lần này, anh ấy lại dám đưa tay vào phòng thí nghiệm của tôi.
Đây là sự nghiệp, ước mơ của tôi, cũng là giới hạn không thể chạm tới của tôi.
Đúng lúc này, điện thoại rung lên gấp gáp.
Màn hình hiện lên tên của bố Phó.
Tôi nhấn nghe, giọng bố Phó có chút lo lắng truyền đến:
“Vãn Tình à, những tin tức linh tinh đó con thấy rồi chứ? Tuyệt đối đừng tin mấy phóng viên lá cải đó nói linh tinh!”
“Thằng Phó Lâm đó, bố biết đôi khi nó làm việc thiếu suy nghĩ, nhưng đây chắc chắn là hiểu lầm! Con cho nó tám trăm cái gan, nó cũng không dám ngoại tình đâu!”
“Con yên tâm! Bố nhất định sẽ bắt Phó Lâm cho con một lời giải thích rõ ràng! Nếu nó dám phụ bạc con, bố sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân nó!”
Nửa tiếng sau, bố mẹ Phó dẫn Phó Lâm về nhà.
Phó Lâm mặt mày u ám, vest nhăn nhúm, hai mắt đỏ ngầu, ánh nhìn như dao cứa dán chặt vào tôi:
“Mạnh Vãn Tình! Mấy cái hot search đó… là cô bỏ tiền mua phải không?!”
Tôi ngồi ăn sáng bên bàn, tay cầm thìa khuấy nhẹ ly cà phê, không buồn ngẩng đầu lên:
“Anh nghĩ sao?”
“Tôi biết ngay là cô mà!!” – Anh ta rống lên như thú bị chọc tức.
Phó Lâm hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ tay vào mặt tôi gào lên:
“Dùng chiêu trò truyền thông bẩn thỉu để ép tôi nhượng bộ! Mạnh Vãn Tình, cô quá độc ác rồi!”
Chưa dứt lời, anh ta đã vớ lấy ly sữa trên bàn ném thẳng về phía tôi.
Sữa ấm hắt thẳng lên người tôi, thấm ướt cả áo.
Cha của Phó Lâm mặt cắt không còn giọt máu, hoảng loạn lao tới, vung tay tát con trai một cái thật mạnh:
“Thằng khốn! Con đang làm gì vậy hả? Vãn Tình là vợ con đấy!”
Phó Lâm nghiến chặt quai hàm, ánh mắt không dám tin nhìn cha mình:
“Ba! Rõ ràng là cô ta cố tình gây chuyện…”
Giọng anh ta khàn đặc, đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.
Tôi rút khăn giấy lau sơ phần ngực bị ướt, cau mày đứng dậy:
“Được rồi. Vậy thì dứt khoát luôn đi. Ký đơn ly hôn.”
Lời vừa dứt, ngoài cửa vang lên tiếng gõ đều đặn.
Luật sư riêng của tôi bước vào, trên tay cầm một tập hồ sơ đen, gương mặt nghiêm nghị:
“Tiến sĩ Mạnh, đây là bản dự thảo đơn ly hôn và thỏa thuận tiền hôn nhân mà cô yêu cầu. Mời cô xem qua.”
Phó Lâm lập tức quay phắt đầu lại, đồng tử co rút:
“Đơn… ly hôn?! Mạnh Vãn Tình, cô thật sự muốn ly hôn sao?!”
Tôi nhận lấy tài liệu, thậm chí không buồn lật xem, đặt thẳng lên bàn trước mặt anh ta:
“Ký đi.”
Phó Lâm nhìn chằm chằm vào tờ đơn ly hôn, các ngón tay run lên nhưng vẫn không động vào.
Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe đầy phẫn uất và tuyệt vọng:
“Tôi không ký!”
“Mạnh Vãn Tình, chỉ vì một con thỏ thôi sao?”
Anh ta bật cười, tiếng cười đầy cay đắng và khó tin:
“Chỉ vì một con thỏ chết tiệt, mà cô đòi ly hôn với tôi?”
“Em giận đúng không? Anh bồi thường! Anh mua cho em mười con, một trăm con giống y chang! Đừng ly hôn có được không?”
Tôi nhìn Phó Lâm lúc này với gương mặt lộ rõ vẻ van nài, mà trong lòng đã hoàn toàn nguội lạnh.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰