CHIẾN THẦN HÔM NAY ĐÃ ĂN NHÂN SÂM CHƯA?
Chương 12
23.
Huyền Dạ lại như không hiểu, lại gần hỏi ta: “Nói xem nào! Tham Tham rốt cuộc ngươi đã làm gì, mà Công chúa Ngưng Sương lại đau lòng đến vậy.”
Cái này bảo ta nói thế nào đây?
Ta không thể nói rằng, ở phàm trần, ta và Công chúa Ngưng Sương đã thành một cặp, còn hành hạ nàng ta mười mấy năm, cuối cùng hành hạ đến c.h.ế.t chứ?
Vừa muốn mở lời, ta lại nhận ra trên cổ tay Huyền Dạ có một vệt đỏ, trông như bớt son, cực kỳ quen mắt, có cảm giác như đã từng quen biết.
Ta cố sức nhớ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra, vết bớt này, hình như từng xuất hiện trên người Hoàng hậu mà ta từng cưới ở phàm trần, sau khi vứt bỏ Công chúa Ngưng Sương.
Khi ta nhận ra điều này, kinh hãi không thôi.
“Sư tôn! Khi ta hạ phàm lịch kiếp, người ở đâu?”
Sắc mặt Huyền Dạ vẫn như thường, không lộ chút dấu vết nào.
“Đương nhiên, bản quân vẫn trấn thủ phong ấn, tuần tra Thiên Hà.”
Ta nghi hoặc nhìn hắn: “Thật vậy sao?”
Ta nhón chân lên, kề sát mặt hắn mà nhìn kỹ.
Vị Hoàng hậu của ta ở phàm trần là một yêu nữ mê hoặc lòng người, đã dụ dỗ ta làm không ít chuyện hoang đường.
So với Huyền Dạ trước mắt, quả thực chẳng hề giống nhau chút nào.
Huyền Dạ bị ta nhìn chằm chằm, biểu cảm trên mặt lại có chút không tự nhiên.
“Ngươi nhìn chằm chằm bản quân làm gì? Bản quân còn chưa hỏi ngươi, vì sao không có chuyện gì lại chạy đi lịch kiếp cùng Công chúa Ngưng Sương?”
Ta đáp: “Ta hỏi nàng ta, người ngươi thầm mến là ai, nàng ta nói nếu ta cùng nàng lịch kiếp, nàng ta sẽ nói cho ta biết.”
Huyền Dạ nghe vậy, có chút căng thẳng nuốt nước bọt.
“Ồ... thật vậy sao? Vậy nàng ta đã nói gì?”
Trong đầu ta, tức thì hiện lên cảnh Công chúa Ngưng Sương khóc lóc gào lên “Là ngươi! Là ngươi! Là ngươi!”
Vốn dĩ ta là kẻ lời gì cũng dám thốt ra, đột nhiên không biết nên nói thế nào.
Ta bừa bãi vứt lại một câu: “Nàng ta không nói!”
Rồi xoay người chạy đi.
Sau lưng, mơ hồ truyền đến tiếng Huyền Dạ thở phào nhẹ nhõm:
“Thật hú vía...”
Ta: “...”
Thật đúng là hắn.
Sau khi trở về, ta trằn trọc mãi không ngủ được.
Trong mộng toàn là những cảnh tượng đã trải qua ở phàm trần.
Huyền Dạ hắn thật sự quá chủ động, quá biết cách trêu ghẹo, toàn là những cảnh tượng không thể miêu tả.
Để bản thân bình tĩnh hơn một chút, ta trở về nguyên hình, vùi mình vào đất.
Nhưng không hiểu sao, trên đỉnh đầu ta lại nở ra những bông hoa nhỏ.
Nhìn những bông hoa trắng nhỏ mọc trên đầu, ta hoảng hốt không biết phải làm sao.
Tham Tham ta đây, dường như đã rơi vào lưới tình rồi!
Ngay khi ta không biết phải làm sao, một giọng nói vang lên ngoài cửa phòng ta:
“Tham Tham, đã ngủ chưa?”
--- Chương 24 ---
Ta làm sao mà ngủ được chứ!
Nhưng tổng không thể để Huyền Dạ biết, ta vì hắn mà đêm không thể chợp mắt được chứ?
Ta chỉ đáp: “Đã nghỉ ngơi rồi, Sư tôn có việc gì quan trọng sao?”
Huyền Dạ đáp: “Không có việc gì, chỉ là thấy ngươi sau khi trở về dường như tâm thần bất an, muốn đến xem thử.”
“Yên tâm, bản quân chỉ muốn bắt mạch cho ngươi, nếu thật sự không có gì, bản quân sẽ rời đi.”
Ta biết, Huyền Dạ không thấy ta không sao thì sẽ không đi.
Đành phải cứng đầu, hóa hình người, mở cửa cho hắn.
Trong sân, ánh trăng đang nồng đậm, Huyền Dạ trong bộ bạch y tựa như từ ánh trăng mà đến, cả người đều được phủ một lớp bạc lấp lánh.
Nhìn thấy ta, hắn mỉm cười, nắm lấy cổ tay ta, thả thần thức, dò xét nội tức của ta.
Nhưng lại thấy hắn đột nhiên lại gần, tựa vào đỉnh đầu ta mà ngửi ngửi.
“Mùi gì mà thơm ngọt đến vậy?”
“A!”
Ta vội vàng ôm lấy đầu.
“Không có mùi gì cả, ngươi ngửi nhầm rồi!”
Không thể để hắn biết, ta đã ra hoa!
Bàn tay Huyền Dạ đang giữ cổ tay ta, bỗng siết chặt hơn.
“Ta là sư tôn của ngươi, quan tâm thân thể ngươi, có gì mà không thể nói?”
Không biết vì sao, thấy hắn đến gần, trong đầu ta liền toàn là những cảnh tượng không thể miêu tả, vô thức nhắm mắt lại.
Huyền Dạ thấy ta như vậy, lại không có động tác gì, chỉ nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, mới nói bên tai ta: “Xem ra không có gì nghiêm trọng, chỉ là hỏa khí hơi vượng mà thôi, trước khi ngủ nhớ niệm mấy biến Thanh Tâm Chú.”
Tình trạng của ta thế này, niệm chú gì cũng vô dụng rồi!
Nghĩ đến đây, ta cắn răng một cái, mở mắt nhào hắn vào tường.
Huyền Dạ không ngờ ta lại nhào tới, cả người hắn ngây ra đó.
“Tham Tham, ngươi... ngươi đang làm gì?”
Ta hít một hơi thật sâu, hỏi hắn: “Người ngươi thầm mến, có phải là ta không?”
“Và nữa... người con gái thành hôn với ta ở phàm trần, có phải là người hóa thân thành không?”
Huyền Dạ bị ta dồn vào góc tường, không tự nhiên quay đầu đi.
“Hồ đồ! Bản quân không biết ngươi đang nói gì!”
Ta thấy mặt hắn đỏ đến tận cổ, nói không phải hắn, ta cũng không tin chứ.
“Ngươi nói dối! Nếu đã không phải, ngươi vì sao không dám nhìn vào mắt ta?”
Huyền Dạ cứng miệng: “Bản quân không thích nhìn thẳng vào mắt người khác!”
Ta cười: “Thật sự không phải?”
Huyền Dạ: “Nói không phải, là không phải!”
Ta đưa tay, vuốt ve má hắn.
Ở phàm trần những năm qua, những điều ta nên hiểu, hay không nên hiểu, đều đã hiểu cả rồi.
Ta nhón chân kề sát môi hắn nói: “Ồ, nếu đã vậy, Sư tôn hẳn là không có tình cảm với ta, vậy ta hỏi người, người hẳn sẽ không có cảm giác gì đúng không?”
Nói xong, liền chặn kín môi hắn.
Đêm đó, Huyền Dạ chảy m.á.u mũi mà rời đi, nụ hôn của nhân sâm chúng ta, quá bổ mà.
Mặc dù hắn vẫn không chịu thừa nhận người thành hôn với ta ở phàm trần chính là hắn, nhưng không sao, năm đó hắn đợi ta mọc tơ tình đã đợi một ngàn năm, nay ta cũng có thể đợi hắn!
Kiểu gì cũng đợi được thôi!!!!
(Hết)
(Đã hết truyện)
MỘT CUỘC CƯỚI THAY, MỘT LẦN GẢ THẾ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
HE,
Ca ca ta đào hôn ngay trước ngày thành thân.
Không còn cách nào khác, ta buộc phải giả danh ca ca, thay mặt thành hôn cùng hảo tỷ muội từ thuở nhỏ.
Nhưng khi lớp khăn voan đỏ được vén lên, khuôn mặt lộ ra lại không phải tân nương ta quen thuộc, mà là...
Ca ca của nàng ấy!
Người này không ai khác chính là Tiểu Tướng quân Bùi Văn Khánh lừng lẫy, danh tiếng vang dội khắp đất Lương Châu!
Lúc này, gương mặt thanh tú, điển trai của Bùi Văn Khánh vẫn điềm nhiên như không, giọng nói được bẻ cao vờ làm nữ nhân, cất lời:
“Phu quân, nên uống rượu giao bôi thôi.”
Ta: ???
01
Chiếc ly rượu bị ta đẩy ra ba lần.
Bùi Văn Khánh chẳng hề tỏ vẻ khó chịu, vẫn đưa tới lần thứ tư, giọng nói dịu dàng đầy ý cười:
“Phu quân, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, uống xong rượu hợp cẩn, chúng ta nên động phòng thôi.”
Ta ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú, đội mũ phượng, khoác hồng bào, dáng vẻ thanh lệ khó phân biệt nam nữ nhưng rõ ràng cao hơn ta một cái đầu của Bùi Văn Khánh, lòng nghẹn ngào không thốt nổi một lời.
Động cái búa ấy.
Hôn sự do Thiên tử ban.
Kết quả lại thành một “tân nương” giả nam và một “tân lang” giả nữ.
Nếu chuyện này đến tai Hoàng thượng, không biết Bùi gia và Tạ gia có bao nhiêu cái đầu để chém.
Dòng suy nghĩ của ta bị ngắt ngang khi Bùi Văn Khánh ghé sát mặt lại, giọng hạ thấp, đầy ý uy hiếp:
“Tạ Nhị Nương tử, người trong cung vẫn còn đứng chờ ngoài kia.”
“Nàng cũng không muốn ca ca nàng và muội muội ta bị phát vãng* biên cương chứ?”
(*) Đày đi nơi xa
“Bùi gia và Tạ gia thành một đôi hay hai đôi thì cũng là thành. Dù gì chúng ta đã bái thiên địa, đã là phu thê. Ly rượu này, nàng nên uống.”
Bùi Văn Khánh, người đứng thứ ba trong danh sách “Lang quân lý tưởng” của khuê các kinh thành.
Còn ta, một đại tiểu thư rỗng tuếch, cầm kỳ thi họa chẳng thông.
Thương vụ này, xem ra ta lời lớn.
Ta cắn răng, hạ quyết tâm, cánh tay đan chéo, uống hết chén rượu hợp cẩn.
Đêm ấy, nến long phượng cháy sáng, giường kỷ kẽo kẹt vang dội.
Hương rượu hòa quyện vị son, ngân hà chao đảo một đêm.
Ngay trước khoảnh khắc thiếp đi, trong đầu ta chỉ có hai chuyện.
Ta mới là “tân lang” mà, cớ gì ta lại ở dưới?
Và, chả trách tên cẩu nam nhân này tuổi trẻ mà đã giữ được chức tướng lĩnh một phương.
Hắn thật sự... có tài đấy.
*
Sáng hôm sau, khi ta nửa tỉnh nửa mê.
Ngón tay thô ráp của ai đó lướt qua làn da trần của ta, khiến cả người nổi da gà.
Trong giấc mơ, ta tung cú móc trái, rồi lại móc phải:
“Lớn gan thật! Dám quấy nhiễu giấc mơ của ta!”
Tay ta bị giữ lại, cả người bị cuốn vào một cái ôm ấm áp.
Bên tai vang lên tiếng cười sảng khoái:
“Bảo sao muội muội ta cứ khen nàng đáng yêu.”
Ta mở mắt, đầu óc từ mơ màng dần tỉnh táo.
Phòng ốc ngổn ngang, lòng ta cũng rối như tơ vò.
Nhưng chưa kịp định thần, đã bị bắt đi dâng trà.
Cha ta nhìn Bùi Văn Khánh trong bộ nữ trang và ta trong bộ nam trang, thở dài, đưa tay day trán, miệng cười khổ:
“Thôi, hủy diệt đi.”
Mẹ ta lưỡng lự một hồi, cuối cùng lấy ra chiếc vòng ngọc bích đã chuẩn bị sẵn, nhìn bàn tay to lớn với khớp xương lộ rõ của Bùi Văn Khánh khi hắn nâng ly rượu, ánh mắt đầy khó xử:
“Chiếc vòng này, e là không vừa.”
“Để lần tới, lần tới mẹ chuẩn bị quà khác.”
Bùi Văn Khánh bắt chước dáng vẻ các khuê nữ che miệng cười duyên:
“Mẹ, ngại quá rồi.”
Ngay sau đó, ngoài kia rộ lên tin đồn rằng cha ta, người yêu con như mạng, sáng sớm đã dùng nước trà phun ra từ miệng để rửa mặt cho ta.
“Phu quân, chàng không sao chứ?” Bùi Văn Khánh cầm khăn thêu lau mặt cho ta.
Cha ta, đang cố uống trà để trấn tĩnh, lại phun thêm một ngụm nữa lên mặt ta.
Chuyện này không trách được cha ta.
Ai bảo Bùi Văn Khánh có một biệt hiệu là...
Sát Thần.
Nhìn hắn lúc này quả thật có chút chướng mắt.
02
Ban ngày, ta làm phu quân, Bùi Văn Khánh làm thê tử.
Ban đêm, vai trò lại hoán đổi.
Ngoài kia, người ta đồn rằng:
“Đại Lang Tạ gia quả là dũng mãnh phi thường, không thua gì các chiến tướng nơi biên cương.”
Và:
“Nhị nương tử Bùi gia trông dáng vẻ phúc hậu, đúng là được ăn uống rất tốt.”
Ca ca gửi thư về:
“Muội muội an khang:
Muội rốt cuộc đã làm cái trò gì thế?
Tại sao mấy người kể chuyện khắp nơi đều nói ta có tuyệt kỹ ‘chuyển luân chi thuật’ của Lã Bất Vi?
Muội giả mạo ta cũng không cần liều mạng như vậy chứ?”
Ta vừa xoa eo, vừa hồi âm:
“Chúc ca ca bình an:
Huynh cứ c.h.ế.t dần ngoài đó đi. Từ nay, lão nương chính là đích trưởng tử rồi.”
Một vòng tay từ phía sau choàng lấy ta, vô cùng tự nhiên mà ôm ta vào lòng.
“Phu nhân, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰