Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CHỒNG ĐỂ LẠI TOÀN BỘ TÀI SẢN CHO CON RIÊNG

Chương 8



Nói xong, tôi gọi luật sư đang chờ ngoài cửa bước vào.

Lúc đó, Lâm Diệu cũng đến, đứng ngoài phòng yếu ớt gọi:
“Cao Cao! Em đến rồi đây!”

Tôi cười nhạt, ra hiệu cho vệ sĩ để cô ta vào.

Vừa vào, Lâm Diệu đã lao đến bên giường bệnh, vừa khóc vừa run rẩy:

“Anh không có ở nhà mấy ngày nay, em với con bị người ta ức hiếp… Di chúc mình có thể sửa lại được không? Còn 10% thôi, để lại cho mẹ con em cũng được…”

Tôi bật cười, ngồi dựa lưng vào ghế, đá nhẹ vào người cô ta đang quỳ bên giường:



“Như cô mong muốn, di chúc đã sửa rồi. Chỉ là… lần này, cô không được một xu nào cả.”

Lâm Diệu không tin nổi nhìn tôi, rồi nhìn sang luật sư bên cạnh tôi, lại quay sang nhìn gương mặt đã quay sang chỗ khác của Cao Dương Vũ.

“Là cô lấy hết? Tôi không tin! Cao Dương Vũ đâu còn yêu cô nữa, sao có thể để lại hết cho cô được?!”

Cô ta nói đúng — Cao Dương Vũ không thể nào để lại toàn bộ tài sản cho tôi.

Nhưng điều mà cô ta không ngờ, là tôi đã có chuẩn bị từ trước.

Bất ngờ, cô ta đứng bật dậy, định nhào tới túm lấy tôi.



Tôi thẳng chân đá cô ta ngã lăn xuống đất, rồi dẫm mạnh lên người cô ta.

“Đừng diễn cái trò gái ngoan thánh thiện nữa. Đứa bé đó là con của ai trong bụng cô rõ nhất. Cô cũng khôn đấy — sợ con sinh ra không giống Cao Dương Vũ, nên chuyển sang ngủ với em trai ảnh.”

“Cô với nó diễn cảnh yêu đương trước mặt tôi, còn biết tôi cho người quay lại — nên cố ý diễn sâu. Nhưng tiếc là vẫn không qua mặt được tôi.”

Lâm Diệu cố vùng dậy, tôi lại nhấn mạnh chân xuống lần nữa.

Tới lúc tôi thấy mỏi chân mới chịu buông ra, nhưng vừa buông ra, cô ta đã lao thẳng về phía Cao Dương Vũ.

Cô ta túm cổ anh ta, gào lên đầy giận dữ:



“Mẹ kiếp! Tao bị mày đùa giỡn suốt cả năm trời, cuối cùng lại là mày tinh trùng yếu! Giờ còn không cho tao lấy nổi một đồng? Mày chết luôn đi cho rồi!”

Thấy tình hình căng thẳng, tôi vội vàng giả vờ hoảng hốt gọi bác sĩ ngoài cửa vào.

Nhưng chưa kịp có ai đến, Lâm Diệu đã liên tục đấm đá, gào thét điên cuồng.

Chưa đầy một phút sau, Cao Dương Vũ tắt thở.

10

Tôi là người sắp xếp tang lễ cho Cao Dương Vũ – đơn giản, gọn gàng.



Tôi chọn đại một cái hũ đựng tro rẻ tiền rồi kết thúc mọi chuyện. Coi như chấm dứt trọn vẹn mười năm hôn nhân của chúng tôi.

Ngay trong ngày anh ta qua đời, mẹ chồng tôi đã đệ đơn kiện ra tòa, yêu cầu chia tài sản theo quy định: vợ, mẹ, anh em – mỗi bên một phần ba.

Tôi mỉm cười, lấy ra di chúc cuối cùng của Cao Dương Vũ:

“Anh ấy… quyên tặng toàn bộ tài sản.”

Mẹ chồng, em chồng và Lâm Diệu ngồi ở ghế nguyên đơn, mặt ai nấy đều kinh ngạc không tin nổi.

Trước ánh mắt sững sờ của họ, tôi bình thản đưa bản di chúc cho thẩm phán, cùng danh sách chi tiết hơn một trăm vạn tệ tiền quyên góp.



Lâm Diệu bước thẳng đến trước mặt tôi, giận dữ chất vấn:

“Không thể nào! Làm gì có chuyện chỉ còn một trăm mấy chục vạn?! Cô chắc chắn giấu tiền! Mau giao ra đây!”

“Tôi sẽ không để cô sống yên đâu!”

Tôi cười nhẹ, rồi cúi đầu trước thẩm phán:

“Thưa quý tòa, tất cả tài liệu, bằng chứng cần nộp tôi đều đã nộp đầy đủ. Còn về lời cáo buộc của nguyên đơn — theo luật, ai tố cáo thì người đó phải đưa ra bằng chứng, đúng không ạ?”

Thẩm phán gật đầu, yêu cầu Lâm Diệu xuất trình bằng chứng.



Dĩ nhiên là cô ta chẳng có gì cả.

Toàn bộ tài sản trong thời kỳ hôn nhân tôi đã chuyển đi hợp pháp, hợp lý, hợp lệ.

Từ đó, bọn họ không nhận được một xu nào.

Tôi vô cùng hài lòng.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Tôi đặc biệt đi nộp trước phí bảo quản tro cốt một tháng cho Cao Dương Vũ.

Tôi nhớ không nhầm thì quá hạn sẽ bị xử lý tiêu hủy, nhỉ?
Hahahahahahaha…



Tài sản trong nước, tôi chỉ giữ lại một căn hộ nhỏ, đủ để làm nơi trưng bày bộ sưu tập túi xách của mình.

Tôi nhìn số dư trong tài khoản và những bài review du lịch trên app, vui đến mức không khép nổi miệng.

Giấc mơ vòng quanh thế giới cuối cùng cũng sắp thành hiện thực — trước năm 35 tuổi.

Điểm đến đầu tiên… chọn ở đâu đây nhỉ?

Thái Lan vậy.

Các anh người mẫu sáu múi ơi, chị đại giàu có đây rồi nhé!

(Đã hết truyện)

MANG TH A I SAU LY HÔN (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình,

Ly hôn ba tháng, tôi phát hiện mình mang thai.

Trong buổi gặp mặt ra mắt sếp mới, tôi nôn đến mức ói cả nước vàng, quay đầu thì bắt gặp ánh mắt nặng nề của chồng cũ.

Tôi bán nhà, nghỉ việc, trong đêm thu dọn đồ đạc tính chuồn đi ngay, thế mà lại bị chặn ở sân bay.

“Chạy vội vậy? Nói xem lần này tại sao mới vén váy đã muốn biến luôn?”

Sếp mới được điều xuống đột ngột, tổ chức cuộc họp khẩn.

Tôi ngồi trong phòng họp, nghe mấy tiếng xì xầm bên cạnh, tâm trí cứ để đâu đâu.

Tôi chẳng quan tâm sếp mới là ai, chỉ quan tâm đứa bé trong bụng mình.

Rời xa Lục Thời Xuyên ba tháng, hôm nay mới phát hiện mình có thai.

Con của cái đồ cặn bã đó!

Trong lòng tôi âm thầm rủa cho tổ tiên mười tám đời nhà anh ta, thì xung quanh đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay, còn có tiếng kêu kinh ngạc.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, lập tức giật nảy mình!

Người đàn ông đứng trên bục, cao lớn tuấn tú, lại chính là Lục Thời Xuyên?

Thành phố nhỏ như Đồng Thành làm gì chứa nổi “Đại Phật” như anh ta!

Tôi chớp mắt mấy lần, nghi ngờ mình hoa mắt.

Đúng lúc đó ánh mắt anh ta quét qua, tôi lập tức cứng người.

Chạm mắt nhau một giây, anh ta lại bình thản dời mắt đi, làm như người xa lạ.

Phải rồi, tôi căng thẳng làm gì?

Chỉ là người mình không thích nữa thôi, đã ly hôn ba tháng rồi.

Chỉ là…

Lâu không gặp, tên khốn này còn đẹp trai hơn trước!

Ly hôn xong lại lên đỉnh phong.

Tôi thấy buồn bực vô cùng, khẽ đặt tay lên bụng.

Cánh tay bị bạn đồng nghiệp Trần Việt ngồi cạnh húc nhẹ một cái, cậu ta còn nháy mắt liên tục với tôi.

Lúc đó tôi mới để ý không khí trong phòng có gì đó sai sai.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi.

“Cô Lương.” Trợ lý Hứa trên bục hắng giọng, “Tổng Giám đốc Lục mời cô phát biểu ý kiến về triển vọng phát triển của công ty.”

Tôi: …

Ánh mắt Lục Thời Xuyên sâu thẳm, cứ thế nhìn chằm chằm tôi.

Đôi mắt đẹp của tên khốn này lúc nhìn người ta cứ như có tình ý ngập tràn, dễ làm người ta hiểu lầm.

Giờ phút này còn lấp lánh như chứa cả nghìn vạn vì sao, dùng “biển trời sao” để tả cũng không quá chút nào.

“Cô Lương.” Giọng Lục Thời Xuyên vẫn thấp và khàn, kiểu giọng trầm như loa bass, “Mất tập trung không phải thói quen hay đâu.”

Một cơn buồn nôn đột ngột dâng thẳng lên cổ họng, tôi vội bụm miệng lao ra nhà vệ sinh.

Tôi đóng cửa lại, nôn thốc nôn tháo đến mức ói cả nước vàng, khi đi ra còn hoa cả mắt.

Xem ra đứa bé này đúng là không dễ nuôi!

Tôi cúi xuống vốc nước rửa mặt, súc miệng, ngẩng đầu lên thì thấy trong gương chính là khuôn mặt của Lục Thời Xuyên.

Ngũ quan sắc nét, đẹp trai vô đối.

Nửa ngụm nước kẹt trong cổ họng làm tôi sặc dữ dội.

Lục Thời Xuyên cau mày nhìn tôi ho gần một phút mà vẫn không có ý định rời đi.

Tôi cố trấn tĩnh lại, lấy khăn giấy lau tay rồi nhanh chóng bước ngang qua người anh ta.

Cổ tay bị giữ chặt, cả người tôi theo đà ngã vào lòng anh ta.

Mùi nước hoa cạo râu mát lạnh quen thuộc lẫn với mùi thuốc lá.

“Lục tổng.” Tôi vội vàng lùi hẳn một bước, “Tôi còn phải vào họp.”

Lục Thời Xuyên nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt chậm rãi dừng lại ở bụng tôi.

Toàn thân tôi lập tức căng như dây đàn, ngón chân cũng co lại.

“Không khỏe à?”

Tôi siết chặt tay, cố gắng cười: “Hôm qua đi nhậu với đồng nghiệp, nôn mửa tiêu chảy suốt.”

Ánh mắt anh ta vẫn bình thản, mà trán tôi bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.

Một lúc lâu sau, giọng anh ta mới vang lên:

“Đi khám chưa?”

“Họp xong tôi đi.”

Lục Thời Xuyên liếc tôi một cái rồi cuối cùng cũng quay người bước đi.

Tôi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, hít sâu một hơi.

Dù đã ly hôn, không còn quan hệ gì, nhưng chuyện có thai thì chắc chắn không giấu được.

Lục Thời Xuyên không chỉ tỉ mỉ mà còn rất tinh mắt.

E là công ty này tôi không ở lại được nữa rồi.

Tôi không quay lại phòng họp mà lập tức viết luôn đơn xin nghỉ việc.

Thu dọn qua loa đồ đạc trong văn phòng rồi đi thẳng ra cổng công ty.

“Bíp—”

Tiếng còi xe vang lên.

Một chiếc xe sang màu đen lướt sát tôi rồi thắng gấp, tôi vội lách qua nhường đường.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt góc cạnh rõ nét của Lục Thời Xuyên.

Ặc.

Giờ họp công ty nhanh vậy sao? Hay đơn xin nghỉ chưa được duyệt? Lại xảy ra chuyện gì nữa đây?

“Lên xe.” Lục Thời Xuyên nói gọn lỏn.

“Không cần đâu Lục tổng, tôi…”



Bình luận