Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chồng Sắp Cưới Có Máu Điên

Chương 7



12. Từ khi kết hôn với Giang Mân, Đường Yên hiếm khi cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ như cô nghĩ. Ít ra, cô cũng đã cảm nhận được cái gọi là tình cảm yêu thương, cái gọi là gia đình rồi.
Giang Mân thật sự rất tốt, hắn bao bọc, che chở cô, yêu thương cô hết mực.
Gia đình Giang Mân cũng vậy, sau khi đăng ký kết hôn, hắn đưa cô về lại mặt. Bố mẹ Giang Mân và ông nội Giang đối xử với cô rất tốt, cứ liên tục nhắc bọn cô tranh thủ làm lễ cưới, mắng Giang Mân không ra gì vì không lo làm lễ kết hôn, để cô chịu thiệt.
Nhưng đây vốn là ý của Đường Yên, cô muốn hai người ổn định đã rồi mới tính tiếp. Ấy thế mà lúc Giang Mân bị mắng, hắn lại nhận hết tất cả trách nhiệm, cười ngốc nghếch hứa hẹn.
Cuộc sống vô cùng yên bình, yên bình đến mức khiến Đường Yên cảm thấy hoài nghi.
Đều là vì Đường gia hết, từ sau khi cô rời đi cho đến nay, chẳng thấy ai gọi điện hay làm phiền cả, giống như thật sự trở thành người xa lạ vậy.
Tuy Đường Yên không còn bận tâm gì tới Đường gia nữa, nhưng cô vẫn thấy khó hiểu. Bởi vì người ở Đường gia tính cách đặc biệt tham lam, sẽ không dễ dàng gì mà từ bỏ cơ hội kiếm lợi từ cuộc hôn nhân của Đường Yên cô.
Nhưng đến bây giờ vẫn không thấy xuất hiện, đúng là kỳ tích...
Đường Yên mãi sau này mới biết, hóa ra đều nhờ Giang Mân mà cô mới có một cuộc sống tự do thoải mái như thế này.
Tối đến, Đường Yên sau khi bận rộn ở xưởng vẽ thì vội vàng trở về. Cô vốn là một họa sĩ, yêu thích vẽ từ bé, sau khi du học cũng tập trung vào chuyên ngành này, bây giờ về nước nhờ có sự hỗ trợ của Giang Mân mà có một xưởng vẽ riêng cho bản thân.
Phấn đấu từ nhỏ, Đường Yên đã sớm có chút danh tiếng, tranh của cô bán cũng rất chạy. Cũng vì thế mà bây giờ mới phải tăng ca về trễ thế này.
Về đến nhà, cửa vừa mở ra thì một thân ảnh đã lao thẳng vào người cô rồi, ngay sau đó cả người Đường Yên cứ thế rơi vào vòng tay ấm áp của ai kia.
Hắn dụi vào vai cô, hôn lên cần cổ của cô, nũng nịu nói:
"Bà xã về rồi, nhớ em quá..."
"Để anh ôm ôm một chút thôi..."
Đường Yên bị anh dụi có hơi nhôt, cô cười cười đẩy Giang Mân ra: "Được rồi, người em bẩn lắm. Để em tắm xong lại ôm, nhé?"
Giang Mân ôm eo cô, mắt chớp chớp, lắc đầu:
"Người vợ không bẩn. Thơm lắm."
"Nào, ôm ôm một chút. Vợ... ôm anh... đi mà..."
Một tiếng "đi mà" vang lên có bao nhiêu ngọt ngào, Đường Yên phì cười vội vàng ôm lấy eo Giang Mân, thỏa mãn mong muốn của hắn.
Ôm xong, Giang Mân thả cô đi tắm, còn hắn thì đi hâm nóng bữa tối. Sau khi kết hôn và sống chung, Đường Yên mới biết hóa ra hắn nấu cơm ngon lắm, so với đồ ăn trong nhà hàng không thua kém gì.
Hắn đảm đang hết xẩy, còn biết dọn dẹp nhà cửa, giúp cô giặt đồ, kiếm tiền cũng giỏi.
Đôi lúc Đường Yên muốn làm việc nhà thay hắn, Giang Mân sẽ đẩy cô vào phòng, lắc đầu nói:
"Truyền thống của Giang gia là đàn ông chiều vợ, hầu vợ, chứ không để vợ hầu ngược lại mình."
Đường Yên phì cười, ban đầu vốn nghĩ hắn bốc phét, nhưng sau vài lần về nhà chồng ăn cơm nghỉ qua đêm mới biết, hóa ra lời Giang Mân nói đều là sự thật.
Ở Giang gia đàn ông luôn xuống bếp, làm việc nhà rất giỏi, kiếm tiền cũng giỏi. Truyền thống này quả thật tốt đẹp, nên duy trì gìn giữ nó tới nhiều đời hơn nữa.
Ăn xong bữa tối, Giang Mân cùng Đường Yên làm tổ trên ghế sofa, hắn gối đầu lên chân cô, cùng cô xem phim truyền hình.
Chốc lát nói chuyện, Giang Mân lại ôm cô kể chuyển ở công ty, thao thao bất tuyệt cả tiếng.
Hắn nói:
"Hôm nay họp cổ đông, đám người kia thật quá quắt, còn ngu ngốc nữa. Một dự án không có triển vọng lại cứ đâm đầu vào, nhất quyết muốn làm."
"Tức ૮ɦếƭ chồng em rồi, đám cổ hủ đó sao lại lì lợm vậy chứ. Còn hùa với nhau ức hiếp anh... ôi, chọc điên ông đây!"
Nói đến đây, Giang Mân đột nhiên đổi sắc mặt, hắn nhào tới ôm Đường Yên, chu miệng phồng má nói:
"Vợ ôm ôm anh đi..."
"Đám cổ đông kia bắt nạt chồng em, anh tủi thân quá... huhu..."
"Em an ủi anh đi, thơm thơm anh đi, môi này... thơm ở môi ấy..."
Đường Yên nhìn Giang Mân diễn trò, ánh mắt cong cong, cô nhoẻn miệng cười, đột nhiên nâng cằm Giang Mân lên, thấp giọng hỏi:
"Giang Mân... em không thơm môi anh..."
Giang Mân buồn hiu, Đường Yên liền nói tiếp:
"Nhưng em muốn an ủi anh bằng cách khác..."
"Ông xã của em có muốn về giường không? Em "hôn" cái bên dưới cho anh..."
Hai mắt Giang Mân sáng rực lên, lập tức nhào tới bế Đường Yên chạy thẳng về phòng, hắn hô lên:
"Bà xã tuyệt nhất, yêu vợ nhất!"
Đường Yên bật cười thành tiếng, tay vòng qua cổ Giang Mân, ánh mắt cô nhìn hắn lúc này đã hoàn toàn khác so với trước kia.
Ngập tràn ôn nhu, ngập tràn tình yêu.
Phải, cô yêu Giang Mân, yêu hắn như cái cách hắn yêu cô hết lòng hết dạ thế này.
Vì yêu Giang Mân, cô càng muốn khiến hắn vui vẻ và hạnh phúc, muốn thấy hắn mỉm cười hạnh phúc mỗi ngày.
Giang Mân của cô...
...
Hết truyện.



(Đã hết truyện)

THOÁT KHỎI BỂ KHỔ TÔI SỐNG CUỘC SỐNG MỚI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Kết hôn năm năm, chồng tôi dẫn người tình mới mang thai đến tiệm vải của tôi để đặt may quần áo.

Anh ấy cưới tôi là do bị ép buộc, chưa bao giờ muốn tôi sống yên ổn.

Để ép tôi ly hôn, cách dăm bữa nửa tháng anh ta lại dẫn một cô gái khác đến sỉ nhục tôi.

Tôi nuốt hết ấm ức, lặng lẽ may đồ cho từng cô gái.

Lần này, anh ta dẫn theo một hoa khôi đang mang thai, muốn tôi may yếm cho đứa con sắp chào đời.

Tôi cười, từ chối: “Ngày mai bận lo thủ tục ly hôn, không rảnh may đồ.”

01

“Em dám nói lại lần nữa xem.”

Tạ Tu Văn vốn luôn điềm đạm, nhẹ nhàng.

Lúc này gương mặt anh ta lạnh như băng, ánh mắt gắt gao nhìn tôi.

“Tôi nói, ngày mai tôi sẽ ly hôn, không rảnh làm yếm cho đứa bé trong bụng cô Vãn Yên.”

Vãn Yên nép trong vòng tay Tạ Tu Văn, cười dịu dàng.

Tạ Tu Văn cưng chiều cô ấy hết mực, từ đầu đến chân toàn vàng bạc lấp lánh.

Nhìn cô ta, cứ ngỡ là tiểu thư con nhà danh giá.

Chỉ riêng chiếc áo mà cô ta đang mặc đã là vải quý từ Tây Vực, giá trị bằng cả gia tài.

Tôi kinh doanh tiệm vải nhiều năm, cũng chưa từng thấy qua loại vải này.

Nhờ phúc của cô ta, tôi mới có cơ hội thêu lên loại vải đó.

Tất cả quần áo trên người Vãn Yên, từ ngoài vào trong, đều do tôi làm.

Kể cả áo lót cô ta mặc sát người.

Cô ta xoa bụng, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, nhưng giọng nói lại cố tỏ vẻ ngây thơ:

“Chị à, chị hiểu lầm rồi phải không? Em dù có mang thai cũng không ảnh hưởng gì đến chị đâu mà.”

Tạ Tu Văn vẫn chăm chú nhìn tôi.

Như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt anh ta sáng lên:

“Em đang lo chuyện này à? Ghen sao?”

“Không, tôi chỉ là mệt mỏi rồi.”

Cưới anh ta ba năm, tôi đã quá chán việc nhìn anh ta ve vãn những người phụ nữ khác ngay trước mặt mình.

Cũng chán phải may quần áo cho từng người tình của anh ta.

Tạ Tu Văn bước tới, nắm chặt tay tôi:

“Em muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn? Tôi không cho phép!”

“Không phải chính anh là người nói ly hôn trước sao?”

Ngày cưới, khách khứa đông đủ, nhạc trống tưng bừng.

Tôi đợi anh ta rất lâu, lâu đến mức trăng đã lên cao.

Khi anh ta vén khăn voan của tôi, dưới ánh nến đỏ, khuôn mặt anh ta đẹp như điêu khắc, lông mày dường như bớt phần lạnh lùng.

Tôi chưa kịp vui mừng thì nghe anh ta nói:

02

“Hay là… ly hôn?”

Anh ta lấy tôi hoàn toàn không phải do tự nguyện.

Cha tôi và cha Tạ Tu Văn là anh em chí cốt.

Nhà tôi bán vải, nhà anh ta bán rượu.

Hai gia đình lúc đó làm ăn phát đạt, để thắt chặt quan hệ, liền định sẵn hôn ước cho tôi và anh ta từ nhỏ.

Sau đó, cha mẹ tôi lên phía Bắc nhập hàng, không may bị thổ phỉ giết hại.

Gia nghiệp nhà tôi từ đó sa sút, bị họ hàng chia chác.

Tôi còn nhỏ, năng lực yếu, suýt không giữ nổi tiệm vải nhỏ – nơi khởi đầu của cha mẹ tôi.

Vì muốn tìm chỗ dựa, tôi đã cầu cứu nhà họ Tạ.

Không ngờ cha của Tạ Tu Văn giữ lời hứa, ép anh ta cưới tôi.

Từ nhỏ, tôi đã thích anh ấy.

Nên tôi đồng ý.

Nghĩ rằng lớn lên cùng nhau, dù anh ấy không yêu tôi, thì ít nhất chúng tôi cũng có thể tôn trọng lẫn nhau. Rồi sau này ở chung lâu dần chắc chắn sẽ có tình cảm.

Nhưng nào ngờ, anh ấy dẫn hết cô này đến cô khác đến tiệm vải của tôi để sỉ nhục tôi mỗi ngày.

Khi thì là những ca kỹ phong tình vạn chủng.

Lúc lại là những đào hát dịu dàng như nước.

Hoặc những vũ nữ nhỏ nhắn, ngây thơ.

Cưới anh ta ba năm, tôi mới biết vùng Túc Châu này có nhiều mỹ nhân đến vậy.

Kiểu nào anh ta cũng thích.

Chỉ là không thích tôi mà thôi.

Nhưng chưa bao giờ anh ta dẫn người nào đến tiệm tôi lần thứ hai.

Ngoại trừ hoa khôi của Xuân Phong Lâu, Vãn Yên.

03

Cô ta, đối với Tạ Tu Văn, thực sự khác biệt.

Anh ta đã chi cả nghìn lượng vàng để mua đêm đầu tiên của cô ấy.

Hôm sau, liền đưa cô ta đi khắp nơi khoe khoang, cuối cùng là đến tiệm vải của tôi.

Khi biết tôi là vợ của Tạ Tu Văn, cô ta bẽn lẽn gọi tôi một tiếng “chị”.

Tạ Tu Văn nhẹ nhàng cạ mũi cô ta: “Cô ấy làm sao xứng đáng làm chị em với em?”

Phải, trong lòng anh ta, tôi thậm chí còn không xứng đáng làm vợ.

Mũi tôi cay xè.

Miễn cưỡng cười, giúp cô ta chọn vải, đo kích cỡ.

Chẳng bao lâu sau, anh ta lại đưa cô ta đến.

Lần này, cô ta không còn lúng túng như lần trước khi biết thân phận của tôi.

Biết rằng Tạ Tu Văn không phải chỗ dựa của tôi, cô ta tự nhiên chẳng xem tôi ra gì.

Cô ta thản nhiên chọn tới chọn lui.

“Toàn là loại vải tầm thường, chỉ có tay nghề thêu của phu nhân là khá, chứ không thì tôi cũng chẳng thèm nhìn.”

Tạ Tu Văn dựa hờ vào khung cửa, dáng vẻ lười biếng.

Đôi mắt như sóng nước khẽ gợn, chỉ chăm chăm nhìn cô ta.

“Vợ tôi thêu giỏi, làm ra bộ đồ nào cũng hợp với sắc đẹp của em.”

“Anh Tạ, anh nói xem loại vải nào hợp với em nhất?”

Tạ Tu Văn đưa ngón tay thon dài, chỉ vào một tấm vải.

Vãn Yên cười vui: “Tấm lụa này mềm mại, may đồ lót chắc sẽ rất hợp.”

Đã đành là phải may quần áo cho phụ nữ của anh ta.

Nhưng lại muốn tôi làm cả yếm cho cô ta?

Anh ta thật sự giẫm nát lòng tự trọng của tôi dưới chân.

04

Tôi định từ chối thì Tạ Tu Văn đưa cho tôi một thỏi vàng.

Dù nó không thể so với số vàng anh ta bỏ ra để mua đêm đầu tiên của Vãn Yên.

Nhưng cũng đủ bằng lợi nhuận mấy năm trời của tiệm tôi.

Tạ Tu Văn thường xuyên dẫn người đến tiệm tôi quậy phá, cả thành ai cũng biết.

Mọi người đồn đoán, chẳng lẽ tôi không giữ đạo làm vợ, nên mới không giữ được trái tim chồng?

Tin đồn lan khắp nơi, khiến tiệm vải của tôi không còn khách nào lui tới.

Nếu không nhờ Tạ Tu Văn thỉnh thoảng ghé qua, cùng một vị khách quen bí ẩn luôn ủng hộ,

Thì có lẽ tiệm này của tôi đã sập từ lâu.

Lời từ chối vừa lên đến miệng lại bị tôi nuốt ngược xuống.

“Nếu Yên nhi thích, sẽ có thưởng.”

Nghe thật nực cười.

Đường đường là vợ của nhà họ Tạ – gia tộc giàu nhất Túc Châu,

vậy mà lại phải sống nhờ vào tiền thưởng khi may đồ cho những người phụ nữ của chồng mình.

Đã không giữ được tình yêu của anh ta, tôi chẳng có lý do gì để từ chối tiền bạc.

Đây là công sức tôi làm ra, không ai có quyền coi thường.

Tạ Tu Văn thấy tôi nhận tiền, liền cười lạnh, nói ba tiếng “tốt lắm”.

Tôi không hiểu nổi, tôi đã để anh ta sỉ nhục, anh ta còn giận cái gì nữa?

Tạ Tu Văn nói, giọng lười biếng:

“Da của Yên nhi trắng như tuyết, màu hồng đào sẽ rất hợp.”

Vãn Yên ngượng ngùng đỏ mặt, liên tục trách yêu.

Nghe đến đây, lòng tôi thắt lại.

Chiếc kéo trên tay vô ý cắt vào lòng bàn tay, tôi cũng chẳng cảm nhận được đau đớn.

Anh ta cố tình dùng chuyện này để sỉ nhục tôi.

Tôi nhớ rất rõ.

Đêm đó, khi tôi bất chấp xấu hổ cởi hết đồ để dụ dỗ anh ta.

Tôi cũng mặc một chiếc áo lót màu hồng đào.

Anh ta chê tôi không biết điều như những kỹ nữ.

05

Năm ngoái, mẹ chồng ngày ngày nhắc chuyện muốn có cháu bồng.

Nhưng từ sau khi kết hôn, anh ta chỉ ngủ ở phòng riêng.

Một người vợ như tôi còn nguyên vẹn, làm sao có con cho bà?

Lần duy nhất, tôi gạt bỏ lòng tự trọng của mình, cởi hết quần áo trước mặt anh ta.

Lúc đó, anh ta đang xem ảnh một vũ nữ mà anh ta thích.

Ánh mắt chỉ liếc qua tôi một cái, đầy khinh thường.

“Trông như khúc gỗ vậy, học theo Nhuỵ nhi chút đi mà biết cách chiều chồng.”

Nhuỵ nhi là kỹ nữ nổi tiếng, cũng là người anh ta đang mê mẩn lúc bấy giờ.

Anh ta nói tôi không bằng cả một kỹ nữ.

Tôi nhặt lại quần áo, bỏ chạy trong tủi nhục.

Mỗi khi nghĩ lại, lòng tôi đau đớn không thôi.

Rõ ràng ngày bé, anh ta rất tốt với tôi.

Dù anh ta hay cùng tôi nghịch ngợm, nhưng mỗi lần bị phạt, anh ta đều đứng ra chịu tội thay.

Những chiếc bánh ngon nhất trong nhà, anh ta luôn để dành một phần, sáng sớm mang đến cho tôi.

Đi đâu, anh ta cũng muốn đưa tôi theo.

Vậy mà bây giờ, nhìn tôi thêm một giây thôi cũng khiến anh ta chán ghét.

Có lẽ, ngay từ đầu việc tôi thích anh ta đã là sai lầm.

Thay vì tiếp tục giày vò nhau, chi bằng thuận theo ý anh ta, đồng ý ly hôn.

Nhưng giờ đây, anh ta lại không chịu buông tay.



Bình luận