Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CHỒNG TÔI LÀ BA CỦA BẠN TRAI CŨ

Chương 10



 

1.

Lần đầu tiên Cố Cẩn Thừa gặp vợ mình, anh mới mười tuổi, còn cô… chỉ vừa tròn một tháng.

Hôm đó có rất nhiều người, nhưng cô bé chỉ mỉm cười với mình anh.

Lần thứ hai gặp mặt là vào lễ “bốc đồ” (抓周) của cô.
Cô bé lảo đảo bò qua bút lông, sách cổ, sổ đỏ, thỏi vàng… rồi dừng lại trước mặt anh, bám lấy không buông.

Trong mười mấy năm sau đó, hai người rất ít khi chạm mặt nhau.

Ngày Cố Cẩn Thừa lần đầu tham gia một buổi thầu quan trọng, cổ áo sơ mi trắng bị dính một vết bẩn to tướng.
Lên sân khấu thế này chắc chắn sẽ bị đánh trượt, nhưng không còn cách nào khác.

 

Ngồi cuối hàng cùng cha, Hứa Nguyện nhìn anh rất lâu, rồi rón rén bước tới:
“Lấy cái này che tạm đi.”



Cô bé mở tay ra — là một chiếc kẹp tóc hình bướm màu xanh nhạt.

Cô kiễng chân, cẩn thận gài chiếc kẹp ngay nút áo đầu tiên của anh.

Không ngờ lại vừa vặn đến hoàn hảo: che được vết bẩn mà vẫn rất hài hòa.

Lúc anh đang phát biểu, đột nhiên có một con bướm bay vào hội trường, đậu lên chiếc kẹp bướm trước cổ áo.

Anh vô tình trở thành “người được bướm lựa chọn” — và cũng may mắn trúng thầu.

2.

Tất nhiên, chỉ vậy thì chưa đủ để anh lập tức yêu một cô gái.

Khi cha Hứa đề nghị hôn sự, Cố Cẩn Thừa cũng chỉ nghĩ: cưới về nuôi cho tốt, coi như trả ơn.

 



Cho đến một ngày… Hứa Nguyện cầm một chiếc ô xanh nhạt, ngược dòng người lao tới trước mặt anh:

“Em tới đón anh tan làm!”

Thực ra là không cần thiết.
Anh vốn có tài xế đưa đón đầy đủ.

Nhưng Hứa Nguyện kiên quyết che ô cho anh, không quan tâm anh cần hay không:

“Bạn nhỏ nhà người ta đều có người đón, anh cũng phải có chứ!”

Anh chưa từng thiếu ô, nhưng chiếc ô đó, người đó, là vì anh mà đến.

3.

Hứa Nguyện vô tư xông vào cuộc sống anh, chẳng kiêng dè mà chiếm lấy từng ngóc ngách.

Bàn làm việc chất đầy mô hình cô tỉ mỉ chọn mua, còn có tượng mèo nhỏ giơ lên một mảnh giấy ghi tay:
“Hôm nay không cố gắng, ngày mai biến thành rác.”



 

Giường lớn thì phủ kín thú nhồi bông, biến chiếc giường đôi thành gần như giường đơn.

Nhưng cũng hay, cô sẽ nằm sát vào anh hơn.

Phòng thay đồ trắng đen nghiêm túc của anh, cũng dần xuất hiện những sắc màu rực rỡ.

Không ai biết, dưới bộ vest đen lạnh lùng kia, anh lại đi tất màu may mắn cô chọn cho.

Hứa Nguyện còn có chiến lược thương trường riêng:
Nào là dẫm hình nhân, tưới nước sôi lên cây tài lộc của đối thủ, bơm tin xấu về đối thủ trên TikTok,…

Thỉnh thoảng còn ôm mèo chạy vòng quanh thư phòng, rồi nghiêm túc nói:
“Tiểu miêu đang giúp anh đuổi xui, mau cảm ơn nó đi!”

Những điều tưởng chừng vô lý ấy, lại là viên kẹo bạc hà trong đời sống u ám của anh.

Tiểu miêu đáng yêu. Cô ấy cũng vậy.



Tình yêu của mèo là vết cào và dấu răng, tình yêu của vợ anh… cũng thế.

 

Cô sẽ bất ngờ lao đến cắn anh một cái.

Mãi về sau, Cố Cẩn Thừa mới hiểu: Có một cảm giác gọi là “thích mang tính sinh lý”.

Cô rực rỡ và sống động như vậy. Yêu cô, dễ dàng hơn cả hít thở.

4.

Lúc Hứa Nguyện khóc lóc đòi ly hôn, Cố Cẩn Thừa hoảng thật sự — kiểu hoảng không biết làm gì luôn ấy.

Bạn anh khuyên “yêu cưỡng chế”, còn gửi cho anh cả đống tiểu thuyết thể loại “chim hoàng yến”.

Nhưng anh cảm thấy, yêu cưỡng chế không phải là giam cầm, mà là dùng tất cả những gì cô yêu để níu cô lại.



Vậy nên, anh mới chuẩn bị sẵn thỏa thuận hủy hôn, tặng cô một khoản tiền không bao giờ tiêu hết, đảm bảo cho nửa đời còn lại.

Và đúng là anh đã làm đúng.

Vợ nhỏ của anh ngoan ngoãn, không ghen tuông, không làm loạn, dỗ phát là hết giận.

 

Nhưng điều anh ghét nhất, chính là… cô quá hiểu chuyện.

Anh muốn làm chồng cô, cũng muốn làm bạn trai cô, muốn nhìn thấy cô làm nũng, bướng bỉnh, ngang ngược.

Cố Cẩn Thừa thường nói:
“Anh cần nhiều thời gian để dạy cô ấy hiểu rằng… không cần phải hiểu chuyện đến thế.”

5.

Năm thứ sáu sau khi cưới, Tây Qua Pi mất.



Hứa Nguyện ngất xỉu trong phòng khám thú y, về nhà thì không ăn không uống, cứ ôm đồ chơi mèo ngồi đờ ra.

Ba tôi nghe tin, lại… bắn pháo hoa ba ngày liên tiếp.

“Bảo bối, em xem cái này nè.”

Cô lau nước mắt nhìn lại — trước ngực anh mới có thêm một hình xăm.

 

Cố Cẩn Thừa xăm hình Tây Qua Pi lên người mình.
Mỗi lần anh hít thở, chú mèo nhỏ trên da cũng khẽ động theo từng nhịp.

“Em xem đi, Tây Qua Pi vẫn ở đây này.”

Hứa Nguyện lại gục vào ngực anh, ôm lấy cơ bắp rồi khóc tiếp một trận nữa — lần này là khóc… vào viện luôn.

Bác sĩ khám xong, thông báo: có thai ba tuần.



Đúng bằng khoảng thời gian Tây Qua Pi rời về sao Mèo.
Chắc nó cũng… không nỡ rời xa ngôi nhà này.

Chỉ có điều, Cố Cẩn Thừa thỉnh thoảng cũng hơi hối hận vì đã xăm ở vị trí đó.
Bởi vì, Hứa Nguyện lại có thêm một lý do chính đáng để lột áo anh:
“Cho em xem Mi Mi cái nào!”

(Đã hết truyện)

HOÀNG TUYỀN KHÔNG HẸN NGÀY GẶP LẠ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại,

Ta đưa ra quyết định rời bỏ Lục Minh.

Vào ngày ấy, cũng như mọi ngày thường, ta chuẩn bị triều phục cho chàng, rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đi cẩn thận trên đường.” Chàng từ phía sau ôm lấy ta, lời nói khẽ khàng như gió thoảng bên tai: “Phu nhân vất vả rồi.

Được cưới nàng là phúc lớn của ta.” Đúng lúc đó, tiểu đồng mang báo tới: “Xe ngựa đã sẳn sàng.” Ta dịu dàng đáp lại: “Đi mau lên, kẻo trễ giờ vào triều.” Chàng lưu luyến buông tay, rồi bước chân lại vội vã không ngừng.

Ta hiểu, chàng chính là muốn đi nhanh tới chỗ ngoại thất — nơi một nữ tử trẻ trung, xinh đẹp, biết làm nũng, chiều chuộng.

Khi ta ra khỏi cửa, Trương mụ mỉm cười hỏi: “Phu nhân hôm nay lại tới xem hí khúc rồi phải không?” Ta nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, tối nay ta không về dùng bữa.” Tối nay chàng sẽ ở lại nơi ngoại thất, còn ta, cũng từ đây… vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại. 1 Ta chống ô, từng bước từng bước một chậm rãi tiến về phía trước.

Ngõ nhỏ dẫn vào Thính Vũ Hiên rất dài, mưa tí tách rơi trên mặt ô, phát ra âm thanh trong trẻo, rồi dần nhỏ dần xuống mặt đất.

Cuối ngõ là căn phòng của Thính Vũ Hiên, tiếng cười nói vang vọng không ngừng.

Nơi đó vốn có vẻ thanh nhã, yên tĩnh.

Có người canh giữ cẩn thận, thường ít ai quấy rầy, nên cửa phòng cũng không cần phải đóng.

Ta vô tình vấp phải một viên đá dưới chân, suýt nữa ngã nhào.

Chiếc vòng trong tay ta đột ngột vỡ tan, Những mảnh ngọc vương vãi khắp mặt đất.

Nước mắt tự nhiên trào ra.

Cúi người nhặt lấy những mảnh ngọc vỡ, Thì nghe thấy tiếng của Lục Minh vang lên. “Ta khác gì bọn họ, tam thê tứ thiếp.” “Trong đời này, người ta yêu thương nhất, chỉ có phu nhân.” Hẳn là chàng đã uống rượu, giọng nói say sưa, lờ đờ.

Ta siết chặt mảnh ngọc xanh trong tay, đôi mày nhíu chặt cũng nhẹ nhàng giãn ra. “Chỉ tiếc thay…” Lục Minh thở dài nặng nề: “Cưới về rồi mới hay, nàng thật quá nhạt nhẽo.” Ta cố gắng bấm chặt móng tay vào da thịt, Mảnh ngọc vỡ cứa vào lòng bàn tay, máu tươi rỉ ra, đôi mắt ta chứa đầy bi thương. “Chàng còn nói yêu thiếp nhất, Lục Minh.” Giọng nữ nhỏ nhẹ, mang chút nũng nịu và oán trách: “Chàng nói yêu phu nhân nhất, vậy thiếp là gì hả?” “Chàng còn bảo thiếp làm chàng vui vẻ nhất nữa mà.” Bên cạnh có người cười rộ lên: “Thằng đàn ông, mặc quần vào đã là đổi tính ngay.” “Miệng đàn ông, toàn lời dối trá.” “Ngươi chỉ là một đào nương, lấy gì mà tranh giành tình cảm?” “Lục lang, xem bọn thiếp…” Giọng nữ tử mềm mại như tơ lụa, khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy thương xót. 2 “Các người, đừng mở miệng nữa.” “Giao Giao, không chỉ là đào nương, sau này sẽ chính thức bước vào cửa nhà này.” Giọng Lục Minh vang vọng, chắc nịch như lời thề sắt cắt. “Lục lang, lời chàng nói là thật sao?” Lục Minh đáp: “Chúng ta từng thề trước Nguyệt Lão, sao có thể nuốt lời?” “Thôi thôi, hai người đừng làm trò nữa trước mặt ta.” “Sợ phu nhân của ngươi tới đây đấy à?” Lục Minh cười lớn: “Nàng ấy yêu ta, yêu đến mức sống chết không rời.” “Chỉ có điều… sau này nàng nhớ giữ miệng, dù sao nàng ấy là chính thất, cưới bằng tám chiếc kiệu lớn, ta không muốn làm nàng tổn thương.” “Chàng còn dám nói không yêu nàng ta nữa sao?” Nữ tử lại nũng nịu.

Lục Minh kéo nàng vào lòng, đặt lên đùi, rồi nhẹ nhàng trấn an: “Chuyện nhỏ thế này mà cũng giận sao.” Nữ tử quấn lấy cổ chàng: “Lục Minh, hôm nay chàng phải ở lại với thiếp… không được về với nàng ta đấy.” “Được rồi, Giao Giao ngoan của ta, nàng ấy quá nhạt nhẽo, không thể so sánh với phong lưu vạn chủng của nàng, đương nhiên ta sẽ ở cạnh nàng rồi.” Ta đứng ngoài cổng, khẽ lắc đầu.

Chàng từng hứa sẽ chung sống cùng ta trọn đời, một người.

Thật ra, đã sớm có người bên ngoài.

Nhưng ta chẳng còn muốn bước vào để chất vấn nữa.



Bình luận