Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chồng Tôi Là Mọt Phim Sướt Mướt

Chương 8



Chưa nói hết câu, tôi đã nghe bên kia vang lên giọng nữ mềm mại:

“Chu Cận, em tắm xong rồi nhưng quên mang đồ ngủ, em mặc đồ của anh được không?”

Tôi nghẹn lại, nước mắt lập tức trào ra.

“Chu Cận, đồ khốn! Chúng ta chia tay!”

Không để anh ta giải thích, tôi cúp máy ngay.

Tôi lao ra khỏi nhà họ Chu, bên ngoài trời lất phất mưa, tôi lang thang như con chó hoang.

Tuyệt vọng cùng cực. Và chính lúc đó, tôi gặp Phó Thành Châu.

“Cô gì ơi, cô không sao chứ? Cô muốn đi đâu, để tôi đưa đi.”



“Về sau anh nghĩ lại, chắc chính hôm đó anh đã phải lòng em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Phó Thành Châu ánh mắt lấp lánh, gương mặt đầy hoài niệm: “Sau đó anh liền nói với gia đình là muốn đi xem mắt với em.”

“Thì ra là anh chủ động sắp xếp à!”

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Trước đây tôi vẫn còn chút nghi ngờ, không hiểu vì sao anh lại chọn kết hôn với tôi, cứ nghĩ anh muốn tìm một người thay thế.

Không ngờ sự thật lại là như thế này.

“Phó Thành Châu, em yêu anh!”



Phiên ngoại 1

Đêm trước ngày cưới của tôi và Phó Thành Châu, Chu Cận đến.

“Diêu Diêu, nghe anh giải thích, trước đây tất cả chỉ là hiểu lầm.”

Không biết anh đã trải qua chuyện gì, toàn thân đầy thương tích, một chân còn vặn sang một góc kỳ lạ.

“Chu Cận, sao anh lại đến đây! Ở đây không hoan nghênh anh, mau cút đi!”

Tôi lạnh lùng nhìn anh tập tễnh bước về phía mình.

“Không phải vậy, anh chưa từng phản bội em!”

Tôi chưa bao giờ thấy anh khóc, nhưng lần này anh khóc rất thảm.



Nước mắt hòa cùng máu chảy xuống, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Dù sao cũng là người cùng nhau lớn lên.

Anh giúp tôi là tình nghĩa, không giúp cũng là lẽ thường.

Tôi chẳng thể trách anh quá nhiều.

“Chu Cận, anh đi đi! Ngày mai em kết hôn rồi, em không muốn anh ấy hiểu lầm.”

“Em kết hôn! Em yêu anh ta không? Em kết hôn thật sao!”

Anh bỗng bùng nổ, khác hẳn vẻ ôn hòa nho nhã thường ngày, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi:

“Anh… anh chưa từng bỏ rơi em! Là ba mẹ anh, họ nói chỉ cần anh ký hợp đồng với nhà họ Tôn, họ sẽ giúp nhà em.”



“Hôm đó khi em gọi điện, Tôn Nhã cố tình nói như vậy. Anh vốn muốn giải thích, nhưng ba mẹ anh bảo nếu anh nói thật cho em, họ sẽ không giúp nữa.”

“Cho đến khi anh thấy tin em sắp kết hôn trên TV, anh mới muốn đến tìm em. Nhưng không ngờ ba mẹ anh nhốt anh lại, điện thoại cũng bị tịch thu.”

“Anh phải nhảy cửa sổ ra mới tìm được em.”

Khi nói đến đây, cơ thể anh run lẩy bẩy, nhưng ánh mắt vẫn không rời tôi.

Thì ra là vậy… Tôi sững sờ nhìn anh, không biết phải làm gì.

“Đi với anh đi, Diêu Diêu, em đâu có yêu Phó Thành Châu đúng không?”

Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của anh, tôi chật vật tránh đi: “Xin lỗi, Chu Cận… em không thể đi với anh. Nhà em… xin lỗi.”

Tôi quay người chạy vào nhà, không dám ngoái lại.



Tôi sợ chỉ cần nhìn thêm một lần, mình sẽ hối hận.

Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy giọng mình trong điện thoại:

“Con trai bà đang ở dưới nhà tôi, bà đến đón nó về đi. Nó bị thương nặng lắm, bà qua đón nhé…”

Phiên ngoại 2

Tôi mang thai và sinh được một bé gái.

Phó Thành Châu mấy đêm liền không ngủ, ngồi canh con, sợ con bị… bắt cóc?!

Tôi: mặt đầy dấu hỏi.

Kết hôn nhiều năm rồi, tôi vẫn không hiểu nổi não anh hoạt động thế nào.



Đêm tối trời yên, anh mang một cái ghế đẩu nhỏ ngồi cạnh nôi con, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nó.

“Thành Châu, khuya thế này rồi, có muốn nói chuyện gì kích thích một chút không?”

Nghe tôi nói, mắt anh sáng lên “soạt” một cái, miệng còn tỏ vẻ ngượng gạo nhưng lại cố mạnh miệng: “Đã muốn thì anh chiều!”

Vừa nói vừa tháo cúc áo.

“Khoan đã, để em.”

Tôi nhìn anh đầy tình cảm, vòng tay qua cổ, áp môi vào tai anh, khẽ thì thầm đầy ám muội:

“Thành Châu, anh nói xem khi con gái cưới, mình nên chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn nhỉ?”

Bỏ qua vẻ mặt tan vỡ và tuyệt vọng của anh, tôi vỗ tay một cái.



Đêm nay trăng đẹp thật, rất thích hợp để… đi ngủ.

(Đã hết truyện)

MANG TH A I SAU LY HÔN (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình,

Ly hôn ba tháng, tôi phát hiện mình mang thai.

Trong buổi gặp mặt ra mắt sếp mới, tôi nôn đến mức ói cả nước vàng, quay đầu thì bắt gặp ánh mắt nặng nề của chồng cũ.

Tôi bán nhà, nghỉ việc, trong đêm thu dọn đồ đạc tính chuồn đi ngay, thế mà lại bị chặn ở sân bay.

“Chạy vội vậy? Nói xem lần này tại sao mới vén váy đã muốn biến luôn?”

Sếp mới được điều xuống đột ngột, tổ chức cuộc họp khẩn.

Tôi ngồi trong phòng họp, nghe mấy tiếng xì xầm bên cạnh, tâm trí cứ để đâu đâu.

Tôi chẳng quan tâm sếp mới là ai, chỉ quan tâm đứa bé trong bụng mình.

Rời xa Lục Thời Xuyên ba tháng, hôm nay mới phát hiện mình có thai.

Con của cái đồ cặn bã đó!

Trong lòng tôi âm thầm rủa cho tổ tiên mười tám đời nhà anh ta, thì xung quanh đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay, còn có tiếng kêu kinh ngạc.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, lập tức giật nảy mình!

Người đàn ông đứng trên bục, cao lớn tuấn tú, lại chính là Lục Thời Xuyên?

Thành phố nhỏ như Đồng Thành làm gì chứa nổi “Đại Phật” như anh ta!

Tôi chớp mắt mấy lần, nghi ngờ mình hoa mắt.

Đúng lúc đó ánh mắt anh ta quét qua, tôi lập tức cứng người.

Chạm mắt nhau một giây, anh ta lại bình thản dời mắt đi, làm như người xa lạ.

Phải rồi, tôi căng thẳng làm gì?

Chỉ là người mình không thích nữa thôi, đã ly hôn ba tháng rồi.

Chỉ là…

Lâu không gặp, tên khốn này còn đẹp trai hơn trước!

Ly hôn xong lại lên đỉnh phong.

Tôi thấy buồn bực vô cùng, khẽ đặt tay lên bụng.

Cánh tay bị bạn đồng nghiệp Trần Việt ngồi cạnh húc nhẹ một cái, cậu ta còn nháy mắt liên tục với tôi.

Lúc đó tôi mới để ý không khí trong phòng có gì đó sai sai.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi.

“Cô Lương.” Trợ lý Hứa trên bục hắng giọng, “Tổng Giám đốc Lục mời cô phát biểu ý kiến về triển vọng phát triển của công ty.”

Tôi: …

Ánh mắt Lục Thời Xuyên sâu thẳm, cứ thế nhìn chằm chằm tôi.

Đôi mắt đẹp của tên khốn này lúc nhìn người ta cứ như có tình ý ngập tràn, dễ làm người ta hiểu lầm.

Giờ phút này còn lấp lánh như chứa cả nghìn vạn vì sao, dùng “biển trời sao” để tả cũng không quá chút nào.

“Cô Lương.” Giọng Lục Thời Xuyên vẫn thấp và khàn, kiểu giọng trầm như loa bass, “Mất tập trung không phải thói quen hay đâu.”

Một cơn buồn nôn đột ngột dâng thẳng lên cổ họng, tôi vội bụm miệng lao ra nhà vệ sinh.

Tôi đóng cửa lại, nôn thốc nôn tháo đến mức ói cả nước vàng, khi đi ra còn hoa cả mắt.

Xem ra đứa bé này đúng là không dễ nuôi!

Tôi cúi xuống vốc nước rửa mặt, súc miệng, ngẩng đầu lên thì thấy trong gương chính là khuôn mặt của Lục Thời Xuyên.

Ngũ quan sắc nét, đẹp trai vô đối.

Nửa ngụm nước kẹt trong cổ họng làm tôi sặc dữ dội.

Lục Thời Xuyên cau mày nhìn tôi ho gần một phút mà vẫn không có ý định rời đi.

Tôi cố trấn tĩnh lại, lấy khăn giấy lau tay rồi nhanh chóng bước ngang qua người anh ta.

Cổ tay bị giữ chặt, cả người tôi theo đà ngã vào lòng anh ta.

Mùi nước hoa cạo râu mát lạnh quen thuộc lẫn với mùi thuốc lá.

“Lục tổng.” Tôi vội vàng lùi hẳn một bước, “Tôi còn phải vào họp.”

Lục Thời Xuyên nheo mắt nhìn tôi, ánh mắt chậm rãi dừng lại ở bụng tôi.

Toàn thân tôi lập tức căng như dây đàn, ngón chân cũng co lại.

“Không khỏe à?”

Tôi siết chặt tay, cố gắng cười: “Hôm qua đi nhậu với đồng nghiệp, nôn mửa tiêu chảy suốt.”

Ánh mắt anh ta vẫn bình thản, mà trán tôi bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.

Một lúc lâu sau, giọng anh ta mới vang lên:

“Đi khám chưa?”

“Họp xong tôi đi.”

Lục Thời Xuyên liếc tôi một cái rồi cuối cùng cũng quay người bước đi.

Tôi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, hít sâu một hơi.

Dù đã ly hôn, không còn quan hệ gì, nhưng chuyện có thai thì chắc chắn không giấu được.

Lục Thời Xuyên không chỉ tỉ mỉ mà còn rất tinh mắt.

E là công ty này tôi không ở lại được nữa rồi.

Tôi không quay lại phòng họp mà lập tức viết luôn đơn xin nghỉ việc.

Thu dọn qua loa đồ đạc trong văn phòng rồi đi thẳng ra cổng công ty.

“Bíp—”

Tiếng còi xe vang lên.

Một chiếc xe sang màu đen lướt sát tôi rồi thắng gấp, tôi vội lách qua nhường đường.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt góc cạnh rõ nét của Lục Thời Xuyên.

Ặc.

Giờ họp công ty nhanh vậy sao? Hay đơn xin nghỉ chưa được duyệt? Lại xảy ra chuyện gì nữa đây?

“Lên xe.” Lục Thời Xuyên nói gọn lỏn.

“Không cần đâu Lục tổng, tôi…”



Bình luận