CHỒNG TÔI LÀ TRA NAM MẤT TRÍ
Chương 8
Nếu sau này anh khôi phục trí nhớ, liệu có trách tôi vì đã “ngủ” với anh lúc anh mất trí không?
“Em tỉnh rồi à?”
Anh quay lại từ ban công, giọng khàn đặc như người thức trắng cả đêm vì hút thuốc quá nhiều.
Tôi liếc nhìn gạt tàn đầy đầu lọc thuốc — tôi đoán đúng rồi, nhưng không hiểu anh phải dằn vặt đến mức nào?
Anh tiến đến, hôn lên trán tôi:
“Dậy đi rửa mặt.”
Hành động rất thân mật, nhưng lại có cảm giác như… trở về trạng thái ban đầu.
Chính là Thương Dự trước khi mất trí — ngay cả khi làm chuyện thân mật, cũng lễ độ, luôn hỏi trước có được hay không.
Không giống với Thương Dự mất trí – người luôn chủ động, mạnh bạo, chẳng hề kiêng nể.
Nếu là phiên bản mất trí nhớ, giờ chắc đã ôm tôi lăn ra ngủ tiếp rồi.
Tôi nhìn anh chăm chú.
Anh dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
Tôi nheo mắt lại, cảnh giác nhìn anh:
“Anh… khôi phục trí nhớ rồi đúng không?”
Anh không ngờ lại bị bóc trần nhanh như vậy.
Cả đêm suy nghĩ, anh định tiếp tục giả mất trí — kéo dài được ngày nào hay ngày đó, đến lúc hợp đồng hết hạn rồi cũng có thể tìm lý do hoãn lại chuyện ly hôn.
Nhưng không ngờ, tôi hiểu anh đến mức đó.
Dù gì cũng đã bên nhau ba năm — những thói quen nhỏ của anh, tôi đều biết rõ.
“… Ừm. Nhưng anh không muốn ly hôn.”
13
Tôi cũng không ngờ… anh lại đánh thẳng vào tim như vậy.
Tưởng đâu anh sẽ tiếp tục giở chút chiêu trò, âm thầm níu kéo không cho tôi ly hôn.
Không ngờ lại nói thẳng như thế.
Thật ra Thương Dự cũng đến mức liều rồi — cứ giữ cái vẻ cao lãnh kiêu ngạo mãi, thì vợ thật sự sẽ mất.
Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt nghiêm túc.
“Lúc trước anh nghĩ… anh không muốn trở thành gánh nặng của em. Ba năm là khoảng thời gian anh cho em lựa chọn — nếu em có thể yêu anh, thì chúng ta sẽ đi tiếp đoạn đường còn lại; nếu không, anh sẽ buông tay để em được tự do.
Anh biết em từng bị gia đình ràng buộc, nên anh đã cố gắng hết sức nâng đỡ em, mong rằng… dù cuối cùng em có rời khỏi anh, cũng có thể vững vàng độc lập, sống với điều em thật sự yêu thích.
Anh thừa nhận trước kia mình diễn quá giỏi, nhưng bây giờ… bất kể em có yêu anh hay không, anh vẫn muốn được ở bên em cả đời.”
Từ ban đầu chỉ là ham sắc đẹp, đến sau này là bị nhân cách chinh phục.
Thật sự rất khó không rung động trước một người yêu theo kiểu “dẫn đường” như thế này.
Anh rất thông minh — thay vì cho cá, anh dạy tôi cách câu cá, đúng là đã cho tôi quá nhiều điều quý giá.
Tôi nhìn anh, chậm rãi gật đầu.
“Được… không ly hôn.”
14
Khi tôi đang thay quần áo, Thương Dự gọi điện cho Tịch Mặc.
“Alo? Sao cậu biết vợ tôi không ly hôn nữa rồi? Thôi khỏi, cậu không có vợ thì làm sao hiểu được cảm giác này.”
Tịch Mặc: “Cũng không muốn hiểu đâu.”
Thương Dự lờ đi, nói tiếp: “Giúp tôi xử lý chuyện hợp đồng với, huỷ luôn cho nhẹ đầu. Dù gì cũng gần hết hạn rồi, giải quyết sớm một chút tôi sẽ yên tâm hơn.”
Giọng Tịch Mặc vang lên đầy ai oán từ đầu dây bên kia, cuối tuần vẫn đang tăng ca.
“Mẹ nó chuyện của cậu thì cậu tự lo đi! Bắt tôi làm gì hả!”
Thương Dự vẫn không chịu dừng lại, đắc ý khoe:
“Tôi không có thời gian nha, phải hẹn hò với vợ, còn cậu độc thân, rảnh rỗi quá trời mà, giúp tôi chút đi~”
Tịch Mặc giận đến đập bàn: “Tôi tăng ca tăng tới phát ngán rồi, cậu còn bảo tôi rảnh hả?! Tôi nghỉ chơi với công ty của cậu luôn!”
Sau đó… dập máy cái rầm.
Thương Dự lẩm bẩm: “Cái tính nóng như pháo thế kia, bảo sao vẫn ế.”
Tôi: “…”
Chúng tôi không ở lại trên núi đến ngày hôm sau.
Thương Dự nói, nơi đó là chỗ tôi từng hẹn hò với “anh mất trí nhớ”, anh ghen.
Thế là anh dắt tôi lên du thuyền riêng, ngắm cảnh đêm.
Gió biển thổi lồng lộng, cảnh đẹp trước mắt, nhâm nhi chút rượu vang, cảm giác rất khác biệt.
Ngay lúc cả hai đang lâng lâng trong men say, anh đột ngột giữ lấy đầu tôi, không báo trước mà hôn mạnh xuống.
Nụ hôn ấy… có thể gọi là “cắn xé” — mãnh liệt chưa từng có.
Cuối cùng, anh cắn mạnh vào môi dưới tôi.
Tôi nhăn mặt, đẩy anh ra.
“Anh làm gì vậy?”
Thương Dự trực tiếp bế bổng tôi lên, bước vào khoang tàu.
“Hề bảo bối, em đòi ly hôn ba lần trong lúc anh mất trí, đáng phạt.”
Tôi chống vào ngực anh, không phục.
“Thế còn anh, lần đầu gặp tôi đã nói ai cưới người này thì là chó đấy nhé!”
Anh im lặng hai giây, rồi cúi đầu tiếp tục động tác tay, miệng thản nhiên đáp:
“Gâu gâu. Anh chính là con chó của Hề bảo bối, cho em nuôi cả đời.”
Cả đêm hôm ấy, anh cứ thế dùng hành động để chứng minh — anh tỉnh táo còn yêu tôi nhiều hơn cả lúc mất trí.
(Đã hết truyện)
Bỏ Trốn 18 Lần, Vẫn Không Thoát Khỏi Anh (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Chu Doãn Đông là kim chủ của tôi, nhưng tôi lại ghét anh ta.
Sạch sẽ quá mức, tính cách lạnh lùng, hở chút là dùng hình phạt thể xác.
Tôi đã định bỏ trốn, trốn đến mười tám lần mà không thành.
Cho đến sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của anh ta.
Một cô bé làm thêm vô tình làm đổ bánh kem, làm bẩn tay anh ấy.
Thế mà Chu Doãn Đông không tức giận, thậm chí còn nhẹ nhàng dỗ dành cô bé vài câu.
Tôi thấy chua loét trong lòng, nghĩ bụng: “Giờ mà chạy chắc chắn anh ta sẽ không đuổi theo nữa đâu.”
Vì vậy, tôi ném que thử thai đi, để lại một mảnh giấy nhỏ, dứt khoát bỏ trốn.
“Người ta nói đàn ông qua 25 là thành ông chú 60 rồi, vậy tạm biệt nha ông già!”
2
Lần đầu tiên Chu Doãn Đông làm tôi tức giận.
Tôi thề sẽ không thèm nói chuyện với anh ta trong một tuần.
Thế mà sau chuyến công tác, anh ta đem về cho tôi một bộ trang sức.
Giá trị chín chữ số.
Tôi lập tức hết giận.
Tối hôm đó, tôi nấu cho anh ta tám món ăn một món canh.
Lại còn ngoan ngoãn nằm sẵn chờ anh ta.
Chu Doãn Đông cũng chẳng khách sáo.
Cho đến khi tôi rên rỉ khóc lóc gọi “chồng ơi” cầu xin anh ta.
Anh mới ôm tôi đi rửa ráy.
Chu Doãn Đông thì tệ, nhưng trang sức thì đỉnh.
3
Lần thứ hai Chu Doãn Đông làm tôi tức giận.
Tôi mặc kệ anh ta, tối nào cũng quay lưng giả chết.
Nửa đêm, anh ta chuyển cho tôi mười triệu.
Tôi lập tức quay người ôm lấy anh ta.
Lại còn ngoan ngoãn rúc vào lòng anh ta mà nũng nịu.
“Mai anh nghỉ đúng không?”
“Vậy tối nay mình khỏi ngủ nha?”
Chu Doãn Đông cúi mắt nhìn tôi như nhìn một đứa vô dụng.
“Vậy thì đừng có lật lọng, cũng đừng khóc lóc cầu xin.”
“Chính em nói mà, anh là tư bản, vô tình nhất.”
Tôi nuốt nước bọt, cứng rắn đáp:
“Em hứa không khóc, không lật lọng.”
Vì mười triệu, khổ cỡ nào tôi cũng chịu được.
“Được.”
Chu Doãn Đông khẽ cong môi, lật người lấy từ ngăn kéo ra một chiếc còng tay nhỏ.
“Tiểu Yên, quay người lại.”
Cẳng chân tôi khẽ run lên.
Ánh mắt anh ta lúc này rất kỳ lạ.
Có chút hưng phấn bệnh hoạn.
Nhưng… không kịp rồi.
Tôi bị còng chặt vào đầu giường, không thể cử động.
Chu Doãn Đông cúi xuống hôn tôi:
“Đã nói tối nay không ngủ, thiếu một giây cũng không được.”
“Chồng…”
Tôi vừa định giả vờ đáng thương thì bị đánh một cái vào mông.
Chỉ còn biết ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hu hu hu.
Cả đêm chịu khổ, đổi lại là nằm liệt ba ngày không xuống nổi giường.
Nhưng mà, tôi có một khoản chuyển khoản mười triệu vào tài khoản.
Chu Doãn Đông xấu xa!
Nhưng tiền thì tốt thật!
3
Lần thứ ba.
Tôi thật sự tức điên.
Cuốn hết trang sức, túi xách, đồ quý giá chạy trốn trong đêm.
Vali không đủ chỗ.
Tôi giật luôn ga giường của anh ta để gói đồ lại.
Không cho người giúp việc phụ, tự mình kéo xuống thang máy.
Băng qua khu vườn, tôi hì hục kéo ra phía cổng lớn.
Ai ngờ Chu Doãn Đông bị gì đó mà bất ngờ quay lại.
Dọa tôi sợ đến mức ngã chổng mông luôn, đúng ngay đoạn đường rải sỏi.
Tôi đau đến mức khóc oà lên.
Chu Doãn Đông mặt đen như đáy nồi, bế tôi lên.
Trong lòng tôi còn đang tức, cố tình chọc tức anh ta.
Tôi lấy bùn đất trên tay quẹt lên mặt anh ta.
Anh ta mắc bệnh sạch sẽ cực nặng.
Cả người cứng đờ lại ngay tức thì.
“Tiểu Yên, tôi khuyên em đừng có muốn chết.”
Chu Doãn Đông rất biết tỏ vẻ.
Mở miệng là giọng trầm cực quyến rũ.
Lạnh lùng như thể đóng băng cả người.
Bảo sao giữa mùa hè ba mươi tám độ vẫn mặc vest ba lớp không toát mồ hôi.
Thì ra máu của người có tiền cũng lạnh nốt.
Làm tôi giận mà không xin lỗi.
Còn dám dọa tôi nữa.
Tôi sợ không?
Thực ra là… nước mắt rơi trước cả lòng can đảm.
Còn làm ướt luôn áo vest của Chu Doãn Đông.
“Tôi đau quá.”
Tôi nức nở khóc: “Đau mông lắm luôn á.”
4
Anh ta nhíu mày.
Dường như còn khẽ thở dài.
Nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
Chỉ bế tôi về lại phòng ngủ.
Tối hôm đó, hiếm hoi lắm anh ta mới không phạt tôi.
Nhưng lại độc miệng chê vết bầm in sỏi trên mông tôi.
Nói là tròn trịa, cũng có chút đặc sắc.
Tôi tức đến mức muốn cắn anh ta.
Nhưng Chu Doãn Đông lại giữ chặt tay tôi, ấn xuống giường.
Cúi người hôn nhẹ lên môi tôi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰