Cô Vợ Trẻ Con
Chương 38
Chẳng bao lâu sau Uyển Nhi đã được xuất viện về nhà. Còn Hạ Tuấn Lâm cứ ở bệnh viện " giả ૮ɦếƭ". Thật ra thì cũng rất dễ hiểu. Là hắn cố tình đỡ dùm Mộc Nghi viên đạn, sau đó lôi kéo Tôn Bạc Nhiên vào cuộc nói là có khả năng hắn nằm luôn, muốn dùng khổ nhục kế để chinh phục Mộc Nghi thôi. Ai ngờ đâu, thời gian đầu Mộc Nghi ở bên phòng Uyển Nhi, sau đó Mộc Nghi lại chạy lên trường, mỗi ngày đều có đến phòng bệnh nhưng ngồi 1 chút cũng nhanh chóng rời khỏi:
_ Tao chán cái cảnh này lắm rồi - Hạ Tuấn Lâm vừa gặm quả táo vừa than thở với Vương Vũ Thần, Tôn Bạc Nhiên và Chu Hưng Dương
_ Tao mới chán này. Tự nhiên phải làm bác sĩ không công cho mày. Tao khẳng định là tao học hành đàng hoàng tới nơi tới chốn không phải để làm không công cho bây đâu nha - Nhiên
_ Cho 100 triệu nè lấy không - Lâm
_ Lấy - Nhiên
_ Mày ૮ɦếƭ đi rồi tao gửi qua ngân hàng địa phủ cho - Lâm
_ Mày đừng để tao mổ cho mày lần nữa nha. Tao bỏ lại cái kéo hay con dao trong bao tử mày luôn - Nhiên
* Cốc cốc cốc
_ Mở cửa cho em với - Mộc Nghi thấy bên trong khóa cửa nên gõ cửa kêu cửa
_ ૮ɦếƭ mẹ, Mộc Nghi, Mộc Nghi, nuốt trái tao lẹ đi Lâm - Thần
Tiện tay Tuấn Lâm nhét trái táo vài miệng Bạc Nhiên rồi nằm xuống như chưa từng tỉnh dậy. Hưng Dương nhanh chóng bước ra mơ cửa:
_ Uyển Nhi, em đi đâu đây? - Dương
_ Mộc Nghi nói anh Lâm nằm viện nên em muốn vào thăm - Uyển Nhi
_ Chào các anh, mà 3 anh trong phòng mà cũng khóa cửa ư? - Mộc Nghi
_ Tại anh sợ gió - Thần
Tôn Bạc Nhiên liếc Vương Vũ Thần bằng nửa con mắt. Tự nhiên lại sợ gió? Sao không nói sợ mấy tên bắt cóc đột nhập trả thù hay nói là đang thay đồ, lau mình cho Hạ Tuấn Lâm? Gió có cái gì mà sợ chứ?
_ Anh bị gì hả? Sao tự nhiên sợ gió? - Nghi
_ Không có. Thằng Lâm, bệnh tình chuyển xấu, gió bên ngoài hơi mạnh sợ ảnh hưởng mà đóng cửa chưa chắc lắm nên anh khóa luôn - Nhiên
_ Tình hình anh Lâm lại chuyển xấu sao? - Nghi
_ Coi bộ nặng lắm rồi. Thôi kệ sống nay ૮ɦếƭ mai mà em - Nhiên
Mộc Nghi buồn bã thở dài nhìn Hạ Tuấn Lâm:
_ Anh tạo nghiệp cho lắm vào. Nghiệp quật không chừa 1 ai - Mộc Nghi
_ Nó cứu em mới bị vậy mà? - Thần
_ Hôm đó viên đạn chỉ trúng phần vai nà bây giờ lại thành ghim gần tim là nghe hay hay rồi. Mà ổng nằm 1 chỗ thôi mà quần áo cũng nhăn hay nhỉ? Nếu em đoán không lầm thì ổng phải tỉnh lâu rồi chứ? - Mộc Nghi
_ Lâm, dậy đi. Lộ rồi - Thần
Hạ Tuấn Lâm ngồi dậy ngước mặt nhìn Mộc Nghi, con gái cần gì thông minh vậy chứ:
_ A...là giả vờ bất tỉnh? - Mộc Nghi
_ Em không có chút xúc động nào hết hả? Sao em nhẫn tâm với anh quá vậy? - Lâm
_ Lần này xem như em nợ anh 1 mạng. Còn thật sự cho dù có thương anh đến đâu em cũng sẽ không chấp nhận được 1 người bên cạnh em mà vẫn còn mơ tưởng đến những người khác nữa - Mộc Nghi
_ Anh vì em mà thay đổi rồi mà. Em bớt kiêu ngạo lại để yêu anh có được không? - Lâm
_ Em chính là 1 thân kiêu ngạo không buông bỏ. Muốn em từ bỏ kiêu ngạo để yêu anh thì anh phải cho em 1 lý do hợp lý chứ?- Nghi
_ Em cho anh thử đi. Xem như anh dùng mạng mình để đổi lấy cơ hội lần này. 1 lần thôi em - Lâm
_ Nếu anh bỏ mặc em để có người khác thì sao? - Mộc Nghi
_ Tùy em xử lý - Lâm
_ Cái này là anh nói đó - Mộc Nghi mỉm cười bước ra về
_ Ủa là sao? Là em cho anh cơ hội đúng không Nghi? - Lâm
_ Trước khi tới đây nó đã nói sẽ cho anh 1 cơ hội rồi. Nhưng mà.... Mộc Nghi là 1 đứa rất lý trí, nếu anh rũ bỏ đào hoa để ôm mình nó duy nhất thì nó cũng sẽ bỏ xuống kiêu ngạo kể nhõng nhẽo với mình anh duy nhất. Nếu anh phản bội nó cái giá sẽ rất thảm. Em vẫn hy vọng anh sẽ thật lòng với Mộc Nghi. Em về trước nha
Uyển Nhi nói rồi cũng ra về, hôm nay Bảo Nhi về nước. Về đây chơi tiếp nào
(Đã hết truyện)
KHÔNG CẦN ANH TÔI VẪN SỐNG (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngược,
1
“Không ngờ người kết hôn đầu tiên lại là Hứa Thức Sơ.”
“Trước kia ngoan ngoãn lắm, nhưng bị đá rồi, giờ có người chịu cưới cũng xem như may mắn.”
Tôi siết chặt tấm thiệp, lơ đi những tiếng xì xào.
“Tháng sau tôi kết hôn, mong mọi người đến chung vui.”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt lạnh lẽo đó vẫn dán chặt lên tôi.
Không rời đi dù chỉ một giây.
Tôi biết anh ta sẽ đến.
Giang Chi Hoài.
Mối tình đầu của tôi.
Bây giờ là một doanh nhân trẻ, quyền thế ngút trời.
Tôi đưa tấm thiệp cưới đỏ ánh kim đến trước mặt anh ta.
Lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Giang Chi Hoài, hoan nghênh anh đến.”
Anh ta im lặng, rất lâu không lên tiếng.
Mọi người xung quanh nín thở, chăm chú nhìn về phía chúng tôi.
Dù sao thì năm đó, chuyện chia tay của tôi và anh ta cũng quá ồn ào.
Anh ta từng đứng trước mặt bao người mà cười nhạo tôi là kẻ si tình.
Khiến tôi thất thần đến mức, trên đường về giẫm hụt chân,
Ngã xuống bậc thang, gãy chân.
Sau đó, tôi phải ra nước ngoài chữa trị.
Lâm San – người ngồi cạnh – đột nhiên bật cười, lên tiếng:
“Tiểu Sơ, chân cậu đã khỏi chưa?”
Tôi do dự một chút, rồi chỉ nói qua loa:
“Trời mưa vẫn còn đau…”
Thật ra, tình trạng còn nghiêm trọng hơn thế.
Vết thương ảnh hưởng đến cả khớp.
Cô ấy ôm lấy cánh tay Giang Chi Hoài, cười nhẹ nhàng:
“Xin lỗi nhé, mình thay anh ấy nói lời xin lỗi cậu.”
Tay tôi siết chặt tấm thiệp cưới.
“Thay… anh ta?”
Cô ấy che miệng cười khẽ: Đ,ọ/c T:r[u”yện T.ạ/i P:a”g[e Mộ:t, c.hé/n T/iê:u S]ầ/u
“Mọi người chưa nói với cậu sao? Mình và anh ấy sắp kết hôn rồi.”
“Mình cũng xem như có phúc lắm.”
Tôi cầm tấm thiệp, chợt không biết nên phản ứng thế nào.
Lâm San…
Là bạn thân nhất của tôi.
Năm đó, cô ấy là người hiểu tôi nhất, chơi thân với tôi nhất.
Vậy mà bây giờ…
“Chuyện cũ rồi ha, Tiểu Sơ, đưa thiệp cho người ta đi.”
Mọi người bắt đầu hòa giải, cố xoa dịu bầu không khí căng thẳng.
Bất ngờ, Giang Chi Hoài đưa tay, thẳng thừng gạt đi tấm thiệp trước mặt.
Khóe môi cong lên, bật cười.
“Ai cho em gan dạ lấy người khác?”
Cả căn phòng phút chốc im lặng.
Xung quanh bỗng chốc im bặt.
Ngay cả sắc mặt của Lâm San cũng thay đổi.
Đầu óc tôi trống rỗng, buột miệng hỏi:
“Tại sao tôi không thể kết hôn?”
Bao năm qua, tôi đã chịu đủ sự cười nhạo và sỉ nhục của người khác.
Như vậy… vẫn chưa đủ sao?
Giang Chi Hoài khẽ cười, giọng điệu dịu dàng:
“Con chó tôi vứt bỏ, cũng không được phép tìm chủ mới.”
“Em nghĩ em có thể sao?”
“Chi Hoài.”
Một giọng nói trầm thấp, thản nhiên vang lên từ vị trí chủ tọa.
Trong không gian tĩnh lặng, âm thanh ấy càng trở nên rõ ràng.
Thẩm Vọng Tân khẽ nâng mi mắt, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Thôi đi.”
Hai chữ.
Đã định đoạt tất cả.
Không ai dám phản bác.
Dù sao thì, người đàn ông này còn thành công hơn Giang Chi Hoài gấp nhiều lần.
Từ thời đi học, anh ta đã là thiên tài lạnh lùng, xa vời không thể với tới.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta chỉ xuất hiện trên TV và các tạp chí tài chính.
Giang Chi Hoài và anh ta có quan hệ không tệ, nên cũng không tiếp tục gây chuyện.
Chỉ là, anh ta giật lấy thiệp cưới trong tay tôi.
Mở ra nhìn, rồi nhướng mày cười.
“Vọng Tân, trùng hợp thật, vị hôn phu của cô ấy cũng họ Thẩm.”
“Tôi thật sự rất muốn gặp thử xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Tên trên thiệp mời – Thẩm Huyền.
“Vậy sao?”
Thẩm Vọng Tân nhấp một ngụm rượu vang, khẽ cười:
“Đúng là… quá trùng hợp rồi.”
2
Thẩm Vọng Tân không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi sau một cuộc điện thoại.
Anh ta bận trăm công nghìn việc, có mặt ở bữa tiệc này đã là điều hiếm hoi.
Tôi viện cớ, len lén rời đi theo.
Lúc đến cửa, tài xế đã mở sẵn cửa chiếc Rolls-Royce cho anh ta.
“Thẩm tiên sinh!”
Tôi chạy theo, thở dốc.
Nghe tiếng gọi, anh ta dừng bước, quay đầu lại.
Dưới ánh đèn đường trắng lạnh, những đường nét trên gương mặt càng trở nên sắc lạnh, xa cách.
“Tối nay… cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.”
Giọng anh ta nhàn nhạt:
“Chúng ta sắp kết hôn, em có thể công khai bất cứ lúc nào.”
Tôi há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Ngày tôi trở về Giang Thành, hoàn toàn cô đơn không nơi nương tựa.
Vô tình chạm mặt xe của Thẩm Vọng Tân trên đường.
Câu đầu tiên anh ta nói với tôi là:
“Trở về để gặp Giang Chi Hoài?”
Tôi cười nhạt:
“Anh ta sắp kết hôn rồi.”
Anh ta thản nhiên đáp:
“Với tính kiểm soát của anh ta, em rất khó sống yên ổn ở Giang Thành.”
Rồi hời hợt ném ra một cành ô liu:
“Tôi đang thiếu một vị hôn thê để đối phó với gia đình.”
“Cân nhắc đi.”
Tôi không hiểu sao lúc đó mình lại gật đầu.
Thực ra, tôi không rõ anh ta muốn gì từ tôi.
Cũng không dám dựa hơi anh ta mà tác oai tác quái.
Chỉ muốn sống yên ổn một chút.
“Thẩm Huyền” là tên từng dùng trước đây của Thẩm Vọng Tân,
Cũng là cái tên đã được ghi vào gia phả.
Không mấy ai biết điều này.
“Xin lỗi… tối nay đã làm phiền anh.”
Anh ta nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, như thể định nói gì đó.
Nhưng cuối cùng chỉ thản nhiên đáp:
“Về đến nhà thì nhắn tôi.”
3
Tôi quay lại lấy đồ, bị một nhóm bạn học cũ giữ lại trò chuyện.
Mãi đến tám giờ tối, trời đột nhiên đổ mưa lớn.
Mọi người bị kẹt lại,
Cuối cùng thuê phòng trong khách sạn để ở tạm.
“Kết thúc rồi?”
Thẩm Vọng Tân gửi đến ba chữ, ngắn gọn đúng với phong cách của anh ta.
“Tôi ở khách sạn.”
Rất lâu sau đó, anh ta lại nhắn thêm một câu:
“Gửi tôi số phòng, buồn ngủ thì cứ ngủ trước.”
Tôi nhắn xong, rồi co người vào trong chăn.
Không biết là trùng hợp hay cố ý.
Phòng của Giang Chi Hoài và Lâm San, lại nằm ngay sát vách phòng tôi.
Khách sạn này cách âm rất kém.
Tiếng cười đùa của Lâm San xuyên qua bức tường.
Nghe chói tai vô cùng.
Cô ta sợ tôi không nghe thấy, cố tình cất giọng the thé:
“Chi Hoài, nhớ không? Hôm sinh nhật cô ta, chúng ta cũng ở ngay phòng bên cạnh—”
“Câm miệng, ồn quá.”
Giọng Giang Chi Hoài trầm khàn, xen lẫn sự chán chường.
Tôi sững sờ.
Bỗng nhiên nhớ lại năm đầu tiên tôi và anh ta bên nhau.
Hôm đó là sinh nhật tôi, sau 12 giờ đêm, anh ta biến mất.
Lâm San cũng không liên lạc được.
Một cơn buồn nôn đột nhiên ập đến.
Mắt tôi cay xè.
Thật ra, tôi cũng không rõ bản thân còn thích Giang Chi Hoài bao nhiêu.
Chỉ là, tôi đã dành cả tuổi thanh xuân của mình cho anh ta.
Để rồi, cuối cùng lại trở thành một trò cười.
Tiếng động từ phòng bên cạnh ngày càng quá quắt.
Giọng nói của Lâm San đầy vẻ khiêu khích.
Đúng lúc đó, cửa phòng tôi bất ngờ mở ra.
Bóng dáng cao lớn bị ánh đèn hành lang kéo dài.
Luồng hơi lạnh bên ngoài theo đó tràn vào.
Tôi mắt đỏ hoe, mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt.
“Thẩm tiên sinh, sao anh lại đến đây?”
Thẩm Vọng Tân liếc tôi một cái, giọng nhàn nhạt:
“Khách sạn này an ninh không tốt, tôi không yên tâm.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hôm nay anh ta có vẻ không vui.
Cả người tỏa ra khí lạnh, như muốn xa lánh hết thảy.
Phòng bên cạnh lập tức im lặng.
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, chậm rãi hỏi:
“Khó chịu?”
“Hả?”
“Tôi có thể giúp em đổi phòng.”
Tôi vội vàng xua tay:
“Không cần đâu, cũng muộn rồi, mai anh còn phải đi làm, nghỉ ngơi sớm đi—”
Lời vừa dứt, tôi mới nhận ra mình đã đặt phòng giường đôi.
Mà động tác vén chăn của tôi khi nãy, giống như đang… mời anh ta lên giường.
Không khí lập tức trở nên lúng túng.
Ánh mắt Thẩm Vọng Tân lướt qua đôi chân trắng nõn của tôi, rồi nhanh chóng dời đi, gọi điện cho thư ký.
“Đặt một phòng khác—”
Bỗng nhiên, tiếng hét của Lâm San từ phòng bên lại vang lên.
Càng ngày càng chói tai.
Một cơn giận dữ đột nhiên bùng lên.
Tôi bất giác vươn tay, nắm lấy vạt áo Thẩm Vọng Tân, nhỏ giọng nói:
“Không sao đâu… cứ ngủ ở đây đi.”
Vừa dứt lời, ánh mắt anh ta trở nên sâu thẳm.
Thậm chí còn mang theo vài phần nguy hiểm.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Có phải… tôi hơi thẳng thắn quá rồi không?
“Xin lỗi, tôi… tôi không có ý đó—”
“Được.”
Thẩm Vọng Tân thản nhiên cúp máy.
“Em tắm trước chứ?”
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên từ phòng bên cạnh.
Cùng với tiếng hét thất thanh của Lâm San, điện thoại tôi bỗng rung lên.
Là số của Giang Chi Hoài.
Tôi không bắt máy.
Ngay sau đó, điện thoại tôi rung lên báo tin nhắn.
Tin nhắn hiện lên ngay trên màn hình.
“Hứa Thức Sơ, cho em ba phút, ra đây.”
Thẩm Vọng Tân mím môi, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Bận ghê nhỉ.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, anh ta đột nhiên đứng dậy, tháo đồng hồ, nới lỏng cổ áo.
Tôi sững sờ, lắp bắp:
“Anh… anh làm gì vậy?”
Rất nhanh, một mùi hương lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lấy tôi.
“Hứa tiểu thư, là em mời trước.”
“Tôi chỉ thuận theo thôi.”
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khoảng cách giữa chúng tôi quá gần.
Gần đến mức, tôi có thể đếm từng sợi lông mi của anh ta.
“Sẽ phát ra tiếng không?” Anh ta hỏi.
“Hả?”
Giọng tôi nhỏ như muỗi kêu.
Thẩm Vọng Tân khẽ cười, thấp giọng nói:
“Giọng của em, nghe dễ chịu hơn cô ta nhiều.”
Tôi bỗng hiểu ra anh ta muốn gì, theo phản xạ kêu lên:
“A—”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰