Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cứ Tưởng Là Em Họ, Ai Ngờ Là Chồng Tương Lai

Chương 11



Kèm theo là hàng loạt ảnh tôi bước xuống từ những chiếc xe sang khác nhau.

Chỉ vậy thì cũng đành, có một tấm còn rõ cả biển số — lại là xe của một ông chủ nổi tiếng là nhà giàu mới nổi.

Trùng hợp là ông này từng theo đuổi tôi, nhưng giờ thì chỉ là… khách hàng mà thôi.

Người viết bài thì rõ ràng có dã tâm, bóng gió nói tôi được “bao nuôi” nên mới có nhiều tài nguyên như thế.

Bài còn nói tôi tranh giành tài nguyên của đồng nghiệp — cái này thì hơi riêng tư rồi.

Ngoài Giang Mỹ Mỹ ra, tôi thật sự không nghĩ ra còn ai rảnh tới mức này.

Ha! Tôi cũng phục cô ta luôn đấy. Rình rập lâu thế mà không chụp được phát nào có mặt Tần Thì à?

Trưởng phòng còn định nói tiếp, tôi đã giơ tay ngắt lời:

“Chuyện này anh không cần lo. Em sẽ xử lý ổn thỏa, đảm bảo có câu trả lời hài lòng cho anh.”

Tôi là kiểu người có thù báo thù ngay tại chỗ. Vừa ra khỏi phòng, tôi liền túm tóc Giang Mỹ Mỹ lôi xuống.

“Giang Mỹ Mỹ, ảnh đăng lên mạng là cô làm đúng không?”

Giang Mỹ Mỹ chẳng hề sợ:



 “Ừ thì sao? Làm chuyện đó mà không dám nhận à?”

Mọi người trong các phòng ban xúm lại hóng.

Tôi còn đang định không nói nhiều, dạy cho cô ta một bài học thì — Tần Thì từ trên tầng bước xuống.

Giang Mỹ Mỹ lập tức chuyển mục tiêu:

 “Tổng giám đốc Tần! Giản Thục đạo đức không tốt, qua lại mập mờ với nhiều ông lớn bên ngoài, có khả năng bán đứng công ty đó ạ!”

Tần Thì nhìn cô ta, cười khẩy một tiếng:

 “Bán đứng công ty? Cả công ty này là của vợ tôi đấy, cô ấy cần bán cho ai?”

Tôi: …

 Giang Mỹ Mỹ: ???

 Đám đông hóng chuyện: “Woa!!!”

Giản Thục là… bà chủ thật á?!

Khụ khụ.



 Cũng có chút… mất mặt. Nhưng mà, cũng ấm lòng phết.

Tần Thì còn giải thích: “Mỗi chiếc xe mà mọi người thấy vợ tôi bước xuống, đều là xe trong gara nhà tôi.”

“Cô ấy thích kín tiếng, sợ bị để ý nên tôi phải thay xe liên tục. Có ai ý kiến gì không?”

Tần Thì chính thức công khai tôi. Cùng lúc đó, Giang Mỹ Mỹ bị cho nghỉ việc, Tiểu Triệu thì được chính thức lên chức.

 Tôi ở công ty bắt đầu cuộc sống kiểu “dưới một người, trên vạn người”.

Tần Thì nghe được câu nói đó thì lắc đầu bảo không đúng. Anh ghé tai tôi thì thầm:

 “Tối qua em còn ở trên anh cơ mà.”

Tôi đuổi theo đánh anh khắp nhà. Cái người này đúng là càng ngày càng mất liêm sỉ rồi.

14

Tần Thì ngày nào cũng tự tay nấu ăn cho tôi. Mấu chốt là… nấu siêu ngon.

 Mà dạo này tôi đang ăn kiêng giảm cân, cắt luôn cả bữa tối.

Không ăn tối khiến tâm trạng tôi rất thất thường.



Đúng lúc đó, nhận được cuộc gọi đầu tiên sau hai tháng từ khi Giang Mỹ Mỹ nghỉ việc.

Giọng cô ta đầy mỉa mai: “Có người tưởng mình vớ được đại gia, nhưng chim sẻ bay lên cũng chưa chắc thành phượng hoàng đâu.”

Tôi: “Nói tiếng người.”

Giang Mỹ Mỹ: “Tôi quen được một chị bạn ở thành phố B, bả dắt tôi đi dự tiệc, gặp Nhị tiểu thư nhà họ Kiều – cái cô làm minh tinh đó. 

Người ta nói rõ rành rành luôn: Tần Thì là vị hôn phu của cô ta.

 Còn cô á? Giỏi lắm thì chỉ là đồ chơi ở thành phố A thôi. Loại người như anh ta chơi chán rồi thì cũng về nhà cưới vợ đàng hoàng.”

Tôi: “Lo mà lo chuyện của cô đi. Làm đồ chơi Tần Thì cũng đâu chọn cô. Mau kiếm việc mới đi, kẻo chết đói ở thành phố B thì nhục đấy.”

Cúp máy, tôi tức nghẹn họng.
Uống hết cả chai Coca mới dịu lại, coi như công cuộc giảm cân tan tành mây khói.

Tần Thì hôm đó về muộn. Vừa bước vào cửa đã thấy tôi ngồi một mình âm u như ma nữ.

Tần Thì: “Bảo bối, ai chọc giận em rồi?”

Tôi nhịn không nổi nữa: “Nghe nói anh là công tử hào môn ở thành phố B?”

Tần Thì cau mày: “Em đang nói linh tinh gì vậy?”



Tôi: “Vậy có phải đến lúc nào đó, ba anh sẽ đưa tôi một tấm chi phiếu trắng, kêu tôi tự điền số rồi rời xa con trai ông ấy?

 Anh nói xem, em nên điền mấy trăm tỷ thì hợp lý?”

Tần Thì nhíu mày hơn nữa:

 “Ba anh gọi điện cho em thật hả?”

Tôi: “Anh nghe cho rõ đây, nếu ông ấy mà dám đưa, thì tôi dám nhận. Anh nghĩ tôi ở bên anh là chơi chơi à?!”

Tần Thì bế tôi lên đặt ngồi trên bàn ăn, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi: “Rốt cuộc là sao?”

Tôi khóc hu hu: “Người ta nói anh bắt cá hai tay. Thành phố B có vị hôn thê, thành phố A thì nuôi bình hoa trong nhà. 

Sau này xoay vòng luân chuyển tổng bộ, có phải anh định mở rộng ra CDEFG, mỗi nơi một tổ ấm đúng không?!”

Tần Thì:

 “Nói linh tinh gì vậy? Trong lòng anh chỉ có mỗi em thôi.”

Tôi:

 “Xạo hoài! Mồm đàn ông là thứ lừa đảo nhất trên đời!”



Tần Thì:

“Ngày mai đi đăng ký kết hôn. Em không tin anh, chẳng lẽ còn không tin Cục Dân Chính?”

Tôi:

 “Hứ!”

Dù miệng hứ, nhưng tim thì mềm nhũn mất rồi. Đăng thì đăng, ai sợ ai chứ!

15

Hôm sau, từ lúc rời khỏi Cục Dân Chính, tôi cười không ngậm được miệng.

 Nhìn hai cuốn sổ đỏ chói giống hệt nhau, tôi nhảy lên, hôn chụt một cái vào má Tần Thì:

“Chồng ơiii!”

Tần Thì chống tay lên hông, giả vờ giận:

 “Không gọi anh là Tổng Tần nữa à?”

Tôi:



 “Gọi thế xa cách quá.”

Anh nhào tới hôn tôi một cái rõ mạnh:

 “Lần sau mà em còn nghe ai đặt điều linh tinh nữa, anh sẽ phạt em đó.”

Tôi thì đã chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm mấy câu hù dọa đó nữa.

Tôi đăng ngay ảnh selfie cận mặt Tần Thì, kèm với hai cuốn sổ hồng lên story:

 “Anh Tần à, từ nay mong anh chăm sóc cho em thật tốt nhé!”

Cho mấy người lắm chuyện hết đường mà đồn nhảm!

Chỉ một lúc sau, lượt like đã vượt quá 99+.

Ngay cả Giang Mỹ Mỹ cũng phải vào comment chua lè: “Chắc photoshop chứ gì?”

Tôi liền thoát ra, tâm trạng siêu hài lòng.

Đúng lúc ấy, một thông báo mới hiện ra – từ chính “anh Tần” bên cạnh tôi.

Đó là ảnh selfie chúng tôi ngồi cạnh cửa sổ, bên giường ngủ, phía sau là ánh đèn đêm lung linh.



Dưới ảnh, là hai cuốn sổ đỏ chói giống hệt của tôi.

Ngay dưới tấm hình, một dòng chữ vàng hiện ra: “Yêu em theo một cách khác – mãi mãi. Giản Thục & Tần Thì.”

Rất đơn giản, nhưng phía dưới còn ghi rõ ngày tháng hôm nay, khiến tôi không kiềm được mà rơi nước mắt hạnh phúc.

Hôn nhân với người không yêu mình là một cái lồng.

Nhưng nếu là người yêu nhau, thì hôn nhân chính là một cách để yêu nhau thêm lần nữa.

Anh Tần, cô Giản — nhất định phải hạnh phúc nhé!

(Đã hết truyện)

Không Phụ Thanh Xuân, Không Phụ Chính Mình (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1

Tôi ôm chiếc bánh kem chủ đề Thanh Hoa do chính tay mình làm, đến chúc mừng bạn trai ba năm yêu nhau – Bùi Tụng – đạt giải.

Vừa đẩy cửa ra, “hoa khôi của trường” – Thư Dao – đang cười khúc khích bám chặt lấy anh ta, chỉ tay vào tôi cười nhạo:
“A Tụng, đây là cái người mà anh nói chỉ biết viết luận hộ người khác đó hả? Ngay cả quầng thâm mắt cũng ‘có khí chất’ ghê.”

Bùi Tụng chẳng thèm nhìn lấy tôi một cái, chỉ lạnh nhạt tuyên bố, anh ta đã dùng bài luận giành giải vàng Olympic mà tôi mất ba tháng thức đêm viết, để đổi lấy suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa cho Thư Dao.

Khoảnh khắc đó, tôi không khóc.

Tôi chỉ mỉm cười, ngay trước mặt tất cả mọi người, cầm chiếc bánh bảy tầng, ném mạnh vào gương mặt đạo đức giả của anh ta.

Buổi tiệc mừng thi đại học của Bùi Tụng được tổ chức tại nhà hàng cao cấp nhất thành phố Lâm – nhà hàng Vân Đoan.

Dưới ánh đèn chùm pha lê khổng lồ, tiếng cụng ly rôm rả, váy áo lộng lẫy.

Tôi ôm chiếc bánh kem fondant bảy tầng vừa lấy về, len qua đám đông náo nhiệt, bước đi cực kỳ cẩn thận.

Trên đỉnh bánh là hai mô hình nhỏ do tôi nặn, một là tôi, một là Bùi Tụng, đều mặc áo cử nhân kiểu hoạt hình, phía sau là mô hình cổng phụ của Đại học Thanh Hoa.

Đó là lời hứa chúng tôi cùng nhau lập ra từ năm lớp 10.

“Ơ, Cầm Vãn cũng đến rồi à.”

Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, Thư Dao cầm ly champagne, uyển chuyển chắn trước mặt tôi.

Cô ta mặc một bộ váy dạ hội cao cấp, vòng cổ kim cương lấp lánh đến chói mắt.

Thư Dao là hoa khôi của trường tôi, và cũng là… bạn gái mới của Bùi Tụng.

Cô ta khoác chặt tay Bùi Tụng, gần như dính lấy người anh ta, ánh mắt sắc như kim độc đâm thẳng vào tôi.

“A Tụng, đây là ‘đùi to’ Olympic mà anh hay khoe mỗi ngày đó hả? Quả nhiên đúng chất mọt sách, ngay cả cái váy đang mặc cũng giống như đồ lột ra từ cô giáo giám thị.”

Cả hội trường bỗng nhiên im bặt.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, đầy vẻ hóng chuyện và thích thú.

Chiếc váy tôi mặc hôm nay, là món quà sinh nhật mà Bùi Tụng tặng tôi hai tháng trước, anh ta đã tiết kiệm cả nửa tháng sinh hoạt phí để mua.

Vậy mà bây giờ, anh ta lại im lặng đứng nhìn Thư Dao giẫm lên thể diện của tôi.

Ngực tôi nhói lên một cái như có ai đấm thẳng vào.

Tôi cố giữ vững chiếc bánh trong tay, nhìn thẳng vào Bùi Tụng, giọng hơi khàn đi.

“Bùi Tụng, cô ấy là ai?”

Thư Dao tranh nói trước anh ta, cười nghiêng ngả như đoá hoa nở rộ.

“Giới thiệu chút, tôi là Thư Dao. À đúng rồi, quên nói với cô, A Tụng vừa mới đổi tên người đứng đầu bài luận Olympic Vật lý năm nay thành tôi rồi.”

“Anh ấy bảo, vinh dự giải Vàng như thế, chỉ có con gái như tôi mới xứng đáng.”

Ầm một tiếng.

Tâm trí tôi trống rỗng.

Bài luận đó, từng chữ từng công thức đều là do tôi ngồi lì suốt ba tháng gõ ra trong đêm tối.

Vì một mô hình then chốt, tôi từng ngủ luôn trong phòng thí nghiệm suốt cả tuần.

Đó là quân át chủ bài để chúng tôi được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.

Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, buộc bản thân phải giữ bình tĩnh.

“Bùi Tụng, anh nhìn tôi một cái.”

Tôi hỏi từng chữ, giọng nghẹn lại.

“Cô ta nói thật à?”

Bùi Tụng cuối cùng cũng rời mắt khỏi Thư Dao, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Ánh mắt anh ta rơi xuống chiếc bánh tôi đang cầm, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

“Cầm Vãn, đừng làm ầm nữa, hôm nay là ngày vui của bố mẹ anh, chuyện bài luận để sau hẵng nói.”

“Chỉ là đổi tên người thôi mà, em cần gì phải tính toán như vậy? Cùng lắm tháng sau anh mua cho em váy mới bù vào.”

Bù?

Trái tim tôi, trong khoảnh khắc đó, như bị dìm xuống hầm băng.

Hóa ra ba tháng khổ sở quên ăn quên ngủ của tôi, trong mắt anh ta, chỉ đáng giá bằng một cái váy.

Xung quanh bắt đầu xì xào như sóng trào.

“Nghe nói Bùi Tụng với hoa khôi có gì đó lâu rồi, thì ra là thật.”

2

“Cầm Vãn thảm thật, làm ‘trợ thủ viết luận’ suốt ba năm, cuối cùng bị đá như đá rác.”

“Thảm gì mà thảm? Một đứa sinh viên nghèo rớt mồng tơi, bám được vào nhà họ Bùi là tu ba đời rồi, còn tưởng mình hóa phượng hoàng chắc?”

Từng câu nói độc địa rót vào tai, khiến máu trong người tôi như chảy ngược lại.

Tôi từng nghĩ, giữa tôi và Bùi Tụng là tình yêu.

Hóa ra trong mắt họ, tất cả chỉ là một cuộc giao dịch.

Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, trong mắt không còn chút bi thương nào, chỉ còn lạnh lẽo đến thấu xương.

Tôi nhìn Bùi Tụng, chậm rãi, từng chữ một nói:

“Bùi Tụng, cái bánh này là anh cắt, hay để em giúp anh cắt?”

Giọng tôi không lớn, nhưng khiến cả sảnh tiệc lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Bùi Tụng sững người, như thể không ngờ tôi – người trước giờ luôn dịu dàng – lại dám nói ra lời như vậy.

Thư Dao như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức gào lên:

“Cầm Vãn, cô có ý gì! Cô muốn làm gì!”

Tôi không để ý đến cô ta, chỉ chăm chăm nhìn Bùi Tụng.

Tôi nhìn anh ta, bỗng nhiên bật cười.

“Anh không cắt, thì để em cắt giúp.”

Vừa dứt lời, tôi đột ngột giơ cao chiếc bánh trong tay, trong tiếng hét hốt hoảng của tất cả mọi người, ném thẳng vào khuôn mặt “đẹp trai” – của – Bùi – Tụng!

Kem, trái cây, sốt chocolate… dính đầy đầu đầy mặt anh ta.

Hai mô hình nhỏ mặc áo cử nhân rơi xuống đất, vỡ nát tan tành.

Giống hệt như tình yêu và ước mơ ngây ngốc của tôi, bị nghiền nát không thương tiếc.

“Cô điên rồi à!”

Bùi Tụng gạt lớp kem trên mặt, gào lên tức tối.



Bình luận