Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

ĐẠI LUẬT SƯ LỤY TÌNH

Chương 5



“Anh, Phó Cẩn Hành, thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ phản bội Thi Dư. Nếu anh vi phạm, ra đường sẽ bị xe tông chết.”

Tôi bật cười, đưa tay che miệng anh ta, không cho anh ta nói những lời xui rủi như thế. M,ộ[t” C.hé/n: Tiêu/ S”ầ/u

Phó Cẩn Hành nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định:

“Thi Dư, nếu sau này anh phản bội em, thì em nhất định phải rời xa anh, không được do dự.”

“Người đó sẽ không còn là anh nữa, cũng không đáng để em níu giữ.”

Năm hai mươi tuổi, Phó Cẩn Hành đã nói với tôi rằng, nếu một ngày anh ta phản bội tôi, tôi nhất định phải rời xa anh ta.

Giờ đây, tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt anh ta, bình thản đáp:

“Phó Cẩn Hành, năm đó anh nói rằng nếu anh làm tổn thương tôi, tôi nhất định phải dứt khoát rời đi.”

“Tôi đã làm được.”

“Vậy bây giờ anh đang làm gì? Đe dọa tôi, ép buộc tôi làm những điều tôi không muốn.”

10



Nghe tôi nói, Phó Cẩn Hành bỗng chết lặng.

Anh ta quên mất rồi.

Trước đây, ước mơ lớn nhất của anh ta chỉ đơn giản là mong tôi bình an, khỏe mạnh, vui vẻ cả đời.

Vậy mà bây giờ, anh ta lại đang làm gì?

Không những phản bội tôi, mà còn dùng cái chết để ép buộc tôi tha thứ.

Phó Cẩn Hành chậm rãi bước xuống khỏi lan can, ôm đầu, đau khổ lẩm bẩm:

“Không phải vậy… Không phải như thế…”

“Thi Dư, anh không biết tại sao… tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này?”

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta.

Xác nhận rằng anh ta đã rời khỏi khu vực nguy hiểm, tôi nhẹ nhàng giơ tay lên.

Trình Dã và vài nhân viên bảo vệ lập tức lao đến, đè anh ta xuống đất.



Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, tiến lên tát anh ta một cái thật mạnh.

Giận dữ hét lên:

“Phó Cẩn Hành, nếu muốn chết thì chết xa tôi ra!”

“Đừng có chết ngay trước mặt tôi, làm bẩn mắt tôi!”

Đôi mắt Phó Cẩn Hành tràn đầy tổn thương, cả người run rẩy, cuộn tròn như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nức nở kêu tên tôi:

“Thi Dư… Thi Dư… Anh yêu em…”

Nhưng anh ta càng vùng vẫy, càng gào khóc, tôi lại càng thấy chán ghét.

Nhìn bóng anh ta bị kéo đi xa dần, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, tôi chẳng còn chút cảm xúc nào.

Trình Dã đứng bên cạnh, lo lắng nhìn tôi.

Tôi đưa tay chạm vào mặt.

Ướt nhòe.



Phó Cẩn Hành vì có dấu hiệu tâm lý không ổn định, bị cưỡng chế trục xuất về nước.

Trình Dã cũng trở về cùng tôi, đồng hành khởi kiện ly hôn.

Với đầy đủ bằng chứng ngoại tình cùng lý do hôn nhân đổ vỡ, quá trình ly hôn diễn ra thuận lợi.

Lần này, Phó Cẩn Hành không dám giở trò nữa, chỉ lặng lẽ theo sau tôi, làm thủ tục. Mộ/t” C:hé.n Tiêu/ Sầu.

Khi tất cả đã xong xuôi, đứng trước cổng tòa án, anh ta nhìn tôi và Trình Dã sóng vai đứng cạnh nhau.

Ánh mắt tràn ngập sự hối hận.

Môi anh ta run run, giọng khàn đặc hỏi tôi:

“Thi Dư, nếu anh không làm những chuyện đó, thì chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc, đúng không?”

“Chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu, có một cô con gái xinh đẹp và thông minh, cùng nhau nuôi dạy con lớn lên.”

“Rồi cùng nhau đi khắp thế giới, đồng hành bên nhau cả đời…”

“Có đúng không?”



Tôi khẽ bật cười.

Không đáp.

Chỉ khi đi ngang qua anh ta, tôi nhẹ giọng nói:

“Thật ra, lúc đó tôi đã mang thai hai tháng.”

Chỉ một câu.

Không cần nói gì thêm.

Tôi biết, anh ta sẽ tự động tưởng tượng ra mọi thứ.

Phó Cẩn Hành kinh hoàng ngẩng đầu, đôi mắt ngập tràn nỗi đau đớn tột cùng.

Rồi anh ta sụp xuống, quỳ rạp trên mặt đất, nắm tay siết chặt, đấm mạnh xuống nền đá.

Mỗi cú đấm đều bật máu.

Trình Dã bước đến, hạ giọng hỏi tôi:



“Em vừa nói gì với hắn?”

Tôi nhún vai, bình thản đáp:

“Chỉ lừa hắn rằng tôi từng mang thai con của hắn thôi.”

Trình Dã nhìn tôi, giơ ngón cái lên, ý khen tôi cao tay.

Sự thật là, Phó Cẩn Hành chẳng thể nào xác minh điều đó.

Anh ta chỉ có thể tự mình dằn vặt, tự mình gặm nhấm đau khổ.

Vài tháng sau

Vừa trở lại London không bao lâu, tôi nghe tin Phó Cẩn Hành gặp tai nạn xe hơi.

Chưa kịp đưa vào viện, đã chết ngay tại chỗ.

Người gây ra vụ tai nạn là Dư Vãn Vãn.

Cô ta chạy trốn khỏi quê, thuê một chiếc xe, rồi điên cuồng lao vào xe của Phó Cẩn Hành, muốn cùng chết với anh ta.



Cuối cùng, cô ta bị cảnh sát bắt ngay tại hiện trường.

Mọi chuyện chấm dứt tại đây.

Phó Cẩn Hành từng thề rằng nếu phản bội tôi, anh ta sẽ bị xe đâm chết.

Bây giờ, điều đó đã thành sự thật.

Từ phía sau, Trình Dã nhẹ nhàng vòng tay che lại màn hình điện thoại của tôi.

Ghé sát bên tai, khẽ nói:

“Bảo bối, ra ngoài đi dạo không?”

Tôi quay sang, khẽ đặt một nụ hôn lên má anh ấy.

Mỉm cười, nhẹ giọng đáp:

“Được.”

Vào một ngày London chính thức bước vào mùa đông…



Dưới cây thông Giáng Sinh, Trình Dã đã tỏ tình với tôi.

Từ đây, tôi bắt đầu một cuộc sống mới.

(Đã hết truyện)

MỘT CUỘC CƯỚI THAY, MỘT LẦN GẢ THẾ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Cổ Đại, HE,

Ca ca ta đào hôn ngay trước ngày thành thân.  

 

Không còn cách nào khác, ta buộc phải giả danh ca ca, thay mặt thành hôn cùng hảo tỷ muội từ thuở nhỏ.  

 

Nhưng khi lớp khăn voan đỏ được vén lên, khuôn mặt lộ ra lại không phải tân nương ta quen thuộc, mà là...  

 

Ca ca của nàng ấy!  

 

Người này không ai khác chính là Tiểu Tướng quân Bùi Văn Khánh lừng lẫy, danh tiếng vang dội khắp đất Lương Châu!  

 

Lúc này, gương mặt thanh tú, điển trai của Bùi Văn Khánh vẫn điềm nhiên như không, giọng nói được bẻ cao vờ làm nữ nhân, cất lời:  

 

“Phu quân, nên uống rượu giao bôi thôi.”  

 

Ta: ???  

 

01

 

Chiếc ly rượu bị ta đẩy ra ba lần.  

 

Bùi Văn Khánh chẳng hề tỏ vẻ khó chịu, vẫn đưa tới lần thứ tư, giọng nói dịu dàng đầy ý cười:  

 

“Phu quân, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, uống xong rượu hợp cẩn, chúng ta nên động phòng thôi.”  

 

Ta ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú, đội mũ phượng, khoác hồng bào, dáng vẻ thanh lệ khó phân biệt nam nữ nhưng rõ ràng cao hơn ta một cái đầu của Bùi Văn Khánh, lòng nghẹn ngào không thốt nổi một lời.  

 

Động cái búa ấy.  

 

Hôn sự do Thiên tử ban.  

 

Kết quả lại thành một “tân nương” giả nam và một “tân lang” giả nữ.  

 

Nếu chuyện này đến tai Hoàng thượng, không biết Bùi gia và Tạ gia có bao nhiêu cái đầu để chém.  

 

Dòng suy nghĩ của ta bị ngắt ngang khi Bùi Văn Khánh ghé sát mặt lại, giọng hạ thấp, đầy ý uy hiếp:  

 

“Tạ Nhị Nương tử, người trong cung vẫn còn đứng chờ ngoài kia.”  

 

“Nàng cũng không muốn ca ca nàng và muội muội ta bị phát vãng* biên cương chứ?”  

 

(*) Đày đi nơi xa

 

“Bùi gia và Tạ gia thành một đôi hay hai đôi thì cũng là thành. Dù gì chúng ta đã bái thiên địa, đã là phu thê. Ly rượu này, nàng nên uống.”  

 

Bùi Văn Khánh, người đứng thứ ba trong danh sách “Lang quân lý tưởng” của khuê các kinh thành.  

 

Còn ta, một đại tiểu thư rỗng tuếch, cầm kỳ thi họa chẳng thông.  

 

Thương vụ này, xem ra ta lời lớn.  

 

Ta cắn răng, hạ quyết tâm, cánh tay đan chéo, uống hết chén rượu hợp cẩn.  

 

Đêm ấy, nến long phượng cháy sáng, giường kỷ kẽo kẹt vang dội.  

 

Hương rượu hòa quyện vị son, ngân hà chao đảo một đêm.  

 

Ngay trước khoảnh khắc thiếp đi, trong đầu ta chỉ có hai chuyện.  

 

Ta mới là “tân lang” mà, cớ gì ta lại ở dưới?  

 

Và, chả trách tên cẩu nam nhân này tuổi trẻ mà đã giữ được chức tướng lĩnh một phương.  

Hắn thật sự... có tài đấy.  

 

*

 

Sáng hôm sau, khi ta nửa tỉnh nửa mê.  

 

Ngón tay thô ráp của ai đó lướt qua làn da trần của ta, khiến cả người nổi da gà.  

 

Trong giấc mơ, ta tung cú móc trái, rồi lại móc phải:  

 

“Lớn gan thật! Dám quấy nhiễu giấc mơ của ta!”  

 

Tay ta bị giữ lại, cả người bị cuốn vào một cái ôm ấm áp.  

 

Bên tai vang lên tiếng cười sảng khoái:  

 

“Bảo sao muội muội ta cứ khen nàng đáng yêu.”  

 

Ta mở mắt, đầu óc từ mơ màng dần tỉnh táo.  

 

Phòng ốc ngổn ngang, lòng ta cũng rối như tơ vò.  

 

Nhưng chưa kịp định thần, đã bị bắt đi dâng trà.  

 

Cha ta nhìn Bùi Văn Khánh trong bộ nữ trang và ta trong bộ nam trang, thở dài, đưa tay day trán, miệng cười khổ:  

 

“Thôi, hủy diệt đi.”  

 

Mẹ ta lưỡng lự một hồi, cuối cùng lấy ra chiếc vòng ngọc bích đã chuẩn bị sẵn, nhìn bàn tay to lớn với khớp xương lộ rõ của Bùi Văn Khánh khi hắn nâng ly rượu, ánh mắt đầy khó xử:  

 

“Chiếc vòng này, e là không vừa.” 

 

“Để lần tới, lần tới mẹ chuẩn bị quà khác.”  

 

Bùi Văn Khánh bắt chước dáng vẻ các khuê nữ che miệng cười duyên:  

 

“Mẹ, ngại quá rồi.”  

 

Ngay sau đó, ngoài kia rộ lên tin đồn rằng cha ta, người yêu con như mạng, sáng sớm đã dùng nước trà phun ra từ miệng để rửa mặt cho ta.  

 

“Phu quân, chàng không sao chứ?” Bùi Văn Khánh cầm khăn thêu lau mặt cho ta.  

 

Cha ta, đang cố uống trà để trấn tĩnh, lại phun thêm một ngụm nữa lên mặt ta.  

 

Chuyện này không trách được cha ta.  

 

Ai bảo Bùi Văn Khánh có một biệt hiệu là...  

 

Sát Thần.  

 

Nhìn hắn lúc này quả thật có chút chướng mắt. 

 

02

 

Ban ngày, ta làm phu quân, Bùi Văn Khánh làm thê tử.  

 

Ban đêm, vai trò lại hoán đổi.  

 

Ngoài kia, người ta đồn rằng:  

 

“Đại Lang Tạ gia quả là dũng mãnh phi thường, không thua gì các chiến tướng nơi biên cương.”  

 

Và:  

 

“Nhị nương tử Bùi gia trông dáng vẻ phúc hậu, đúng là được ăn uống rất tốt.”  

 

Ca ca gửi thư về:  

 

“Muội muội an khang:  

 

Muội rốt cuộc đã làm cái trò gì thế?  

 

Tại sao mấy người kể chuyện khắp nơi đều nói ta có tuyệt kỹ ‘chuyển luân chi thuật’ của Lã Bất Vi?  

 

Muội giả mạo ta cũng không cần liều mạng như vậy chứ?”  

 

Ta vừa xoa eo, vừa hồi âm:  

 

“Chúc ca ca bình an:  

 

Huynh cứ c.h.ế.t dần ngoài đó đi. Từ nay, lão nương chính là đích trưởng tử rồi.”  

 

Một vòng tay từ phía sau choàng lấy ta, vô cùng tự nhiên mà ôm ta vào lòng.  

 

“Phu nhân, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.”  

 

 



Bình luận