DÒNG TỘC ÁC QUỶ
Chương 10
Trần Thu Hoa sợ quá, òa khóc:
"Đừng mà, đừng mà, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"
"Tôi không nên thèm khát vị trí Thiếu phu nhân, không nên nghe lời ma quỷ của Phó Oánh, tôi không nên g.i.ế.c người, tôi thật sự biết mình sai rồi!"
"Tiểu thư, cô xem như tôi từng là nhũ mẫu của cô, tha cho tôi một mạng đi!"
"Bà thật sự là nhũ mẫu của tôi sao?"
Tôi lấy từ trong túi ra một tờ giấy khám bệnh.
"Nhưng đây giấy trắng mực đen viết rõ, bà đã kết hôn mà chưa từng sinh nở. Thử hỏi một người phụ nữ chưa từng sinh con, làm sao có sữa cho b.ú được?"
"Nếu bà còn muốn chối cãi, tôi lập tức mời bác sĩ đến khám xét vùng kín của bà ngay tại đây, chẩn đoán tại chỗ xem rốt cuộc bà đã sinh con hay chưa!"
Trần Thu Hoa hồn bay phách lạc nhìn chằm chằm tờ giấy khám bệnh, cuối cùng suy sụp hoàn toàn, ngã khuỵu xuống đất.
Mọi việc đến nước này, sự thật đã hoàn toàn phơi bày.
Tôi nói với Tư lệnh Đàm:
"Tư lệnh, người phụ nữ này là kẻ thù g.i.ế.c mẹ của tôi, tội ác của bà ta giờ đã rõ như ban ngày, khẩn cầu Tư lệnh hãy giao người này lại cho tôi đích thân xử lý."
Trần Thu Hoa đằng nào cũng chết.
Tư lệnh Đàm thuận nước đẩy thuyền, đồng ý với tôi.
Mọi người nhận ra bộ mặt thật của Trần Thu Hoa, thi nhau trừng mắt nhìn bà ta.
Có người hỏi tôi sẽ xử lý thế nào.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve quan tài pha lê của mẹ, thầm nghĩ, khi mẹ bị ngâm mình trong nước hồ bơi, chắc hẳn đã lạnh lẽo, bất lực đến nhường nào.
"Dìm lồng heo đi, dìm từ từ thôi, tuyệt đối đừng để bà ta c.h.ế.t quá nhanh."
Trần Thu Hoa bị nhốt vào lồng heo, ngâm trong nước phân suốt bảy ngày bảy đêm. Vừa thối rữa, vừa c.h.ế.t dần.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thi thể Phó Chấn Quốc bị lột sạch quần áo, ném lên núi hoang cho chó dại ăn thịt.
Còn t.h.i t.h.ể của Phó Oánh thì bị từng nhát búa đập cho nát bét không còn nhận ra, coi như tôi đã báo thù cho Lý Hiểu.
Tất cả bọn họ đều xuống địa ngục rồi.
Cuối cùng, đến lượt tôi rồi.
Trong người tôi chảy dòng m.á.u dơ bẩn của nhà họ Phó.
Khiến tôi thấy kinh tởm suốt hai mươi năm trời.
Giờ đây, tôi cuối cùng cũng có thể rút cạn nó rồi.
Tôi nằm vào bồn tắm, nhẹ nhàng đặt tấm ảnh chụp chung duy nhất với mẹ lên ngực.
Đưa con d.a.o lạnh lẽo sắc bén lên, cứa vào động mạch cổ tay mình.
"Dừng tay!"
Vương Tranh xông vào, lập tức dùng tay không nắm lấy lưỡi dao.
"729!" Cậu ấy kích động nói, "Tôi phát hiện mẹ cô dùng vật sắc nhọn khắc ba con số này trong lòng bàn tay."
729?
Chẳng lẽ là sinh nhật của mình, hai mươi chín tháng bảy?
Tại sao mẹ lại khắc nó trong lòng bàn tay?
"Mẹ cô có để lại di vật gì không? Loại có mật mã ấy?" Vương Tranh hỏi.
Có.
Sau khi mẹ mất, Trần Thu Hoa đã cuỗm hết những thứ đáng tiền trong phòng ngủ của mẹ. Chỉ duy nhất một cái hộp gỗ có khóa, cũ cũ, Trần Thu Hoa chê không thèm lấy. Thế là tôi ôm nó về phòng mình.
Tôi vùng dậy ngay, lục tìm hộp gỗ, điều chỉnh mật mã khóa về 729.
Cạch.
Khóa mở ra.
Trong hộp gỗ là một cuốn nhật ký.
Chữ viết nhỏ nhắn, nắn nót của mẹ chi chít khắp nơi.
Tôi lật từng trang, từng trang đọc.
Ban đầu, chủ đề nhật ký chủ yếu là về tôi.
Có những chuyện thú vị về tôi bập bẹ tập nói, chập chững tập đi, có những đoạn ghi lại tâm trạng vui sướng của mẹ khi đồng hành cùng tôi khôn lớn.
Nhưng sau khi tôi tròn một tuổi, nội dung nhật ký đã thay đổi.
Đôi khi là một bức tranh âm u kỳ dị, đôi khi chỉ vỏn vẹn một chữ 'Chết'.
Trang cuối cùng của cuốn nhật ký là một lá thư, viết vào ngày mẹ tôi xảy ra chuyện.
"Hân nhi..."
Tim tôi đột nhiên đập loạn xạ, đây là thư mẹ viết cho tôi.
"Nếu con đọc được lá thư này, có nghĩa là mẹ đã không còn trên đời nữa."
"Thế giới này có quá nhiều bóng tối, chỉ có con là không ngừng mang đến cho mẹ hy vọng để sống tiếp."
"Chỉ là lần này, mẹ không chống chịu nổi nữa rồi."
"Là một người mẹ, mẹ đã không thể ở bên con khôn lớn thành người, chưa từng che chở cho con khỏi phong ba bão táp."
"Người mẹ ngu ngốc này tự vấn lương tâm thấy hổ thẹn, kiếp này làm mẹ thật uổng công."
"Nhưng mẹ biết, con khác mẹ."
"Con dũng cảm, thông minh, sẽ có ngày con nhất định phá tan cái lồng giam của nhà họ Phó, đập nát cái thế giới thối nát này!"
"Mẹ đi rồi, nhưng con phải sống tiếp."
"Hãy đi nhìn ngắm thế giới rộng lớn, tận hưởng tự do tự tại."
"Hãy đi nhìn ngắm đất nước phục hưng, chứng kiến thiên hạ thái bình."
"Còn mẹ, sẽ ở trên trời, mãi mãi mãi mãi dõi theo con."
Tôi nhẹ nhàng khép cuốn nhật ký lại.
Không biết từ lúc nào, nước mắt tôi đã nhạt nhòa.
Đúng vậy, tôi không thể chết.
Tôi sẽ mang theo lời cầu nguyện của mẹ, mạnh mẽ mà trưởng thành.
Hết
(Đã hết truyện)
Máy Bay Cô Độc (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Nữ Cường,
1.
“Quý hành khách xin đừng hoảng loạn, hãy giữ chặt áo phao và không được chen lấn!”
Âm thanh quen thuộc kéo tôi ra khỏi bóng tối.
Tôi không vội đi lấy áo phao hay dù, mà đưa tay đặt lên bụng mình.
Con tôi… vẫn còn ở đó.
Đang ngây người thì một bàn tay vỗ lên vai tôi.
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp người đến là tiếp viên trưởng của chuyến bay hạng sang này.
Cô ta nhìn tôi đờ đẫn, hừ lạnh một tiếng khinh miệt:
“Cơ trưởng nói rồi, lát nữa để hành khách đi trước, chị là vợ cơ trưởng, cùng chúng tôi ở lại đoạn hậu.”
Tôi trầm mặc giây lát, rồi nói khác hẳn kiếp trước:
“Tôi chỉ là một hành khách bình thường, tại sao phải gánh trách nhiệm thay các người?”
Tiếp viên trưởng híp mắt cười khẩy:
“Ai chẳng biết chị mặt dày bám theo là để đề phòng cô Từ?”
“Có con rồi mà vẫn hở chút là ghen tuông, vị trí cô Từ vốn dĩ là của cô ấy, vì chị mà cô ấy bị ép phải chen vào khoang lái. Tôi nói thẳng luôn, trên máy bay hiện tại, thiếu mất một bộ cứu sinh.”
Nói xong, cô ta mặc kệ tôi, tự mình mặc áo phao, tiếp tục kiểm tra tình hình các hành khách.
Tôi ngồi nguyên tại chỗ, lòng rối như tơ vò.
Tôi… thật sự đã sống lại.
Kiếp trước, chồng tôi cơ trưởng Triệu Minh Lãng đã bất chấp quy định, lén đưa Bạch Nguyệt Quang Từ Cẩm Mặc lên máy bay.
Tôi không hề hay biết gì, việc tôi lên chuyến bay này chỉ là vì có hội nghị ở cùng thành phố, tình cờ mua được chiếc vé cuối cùng.
Còn Từ Cẩm Mặc người được lên nhờ quan hệ với cơ trưởng vì hết chỗ, đành miễn cưỡng chen vào khoang lái.
Cũng chính vì thế, máy bay dư một người, thiếu một bộ dù.
Khi tai nạn xảy ra, tôi chẳng hay biết gì, còn định ở lại cùng Triệu Minh Lãng đồng sinh cộng tử.
Nhưng vào khoảnh khắc sinh tử, anh ta cắn răng đưa bộ dù cuối cùng cho tôi.
Tôi khóc cảm động, còn anh ta thì nói:
“An Nhu, làm phiền em nuôi con khôn lớn, nói với con… bố nó là anh hùng.”
Anh ta ép tôi mặc áo phao, đeo dù, và đẩy tôi ra khỏi máy bay. Nhưng đúng lúc ấy, tôi lại nghe thấy anh ta thì thầm với Từ Cẩm Mặc:
“Tiểu Mặc, chúng ta không thể sống cùng, nhưng được ch cùng, chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc sao?”
Nực cười là, Từ Cẩm Mặc ch thật, còn anh ta người muốn “cùng ch” lại sống sót.
Sau này, người từng tự nhận là anh hùng, lại chính tay bóp ch đứa con gái vừa đầy tháng của tôi:
“Nếu không phải cô chen vào, sao tôi lại không cứu được cô ấy?”
Ký ức rùng rợn ấy khiến tôi run rẩy không thôi.
Rõ ràng là anh ta muốn ch chung, rõ ràng là anh ta tự chọn cứu tôi, rõ ràng là vì anh ta lén lút đưa người lên máy bay, mới dẫn đến thảm họa hôm nay.
Nhưng cuối cùng, tại sao lại bắt con tôi đền mạng cho Bạch Nguyệt Quang?
Con tôi có tội gì? Còn tôi thì có gì sai?
Chỉ vì tôi vô tình mua tấm vé cuối cùng ư?
Tôi run lẩy bẩy vì ký ức, tiếp viên trưởng đi ngang qua còn không quên mỉa mai:
“Cũng là vợ cơ trưởng, mà sợ đến thế này, làm sao sánh nổi với cô Cẩm Mặc nhà chúng tôi?”
2.
Tôi không cãi lại, chỉ lặng lẽ lau giọt nước mắt bên má.
Đúng vậy, trong mắt đồng nghiệp, bạn bè của Triệu Minh Lãng, tôi vĩnh viễn không bằng Từ Cẩm Mặc.
Cô ta từng là tiếp viên xinh đẹp nhất tổ bay, đúng là bề ngoài có vẻ xứng đôi với cơ trưởng hơn tôi.
Nhưng cô ta vì quen đại gia mà tự ý rời bỏ tổ bay, sau đó Triệu Minh Lãng mới kết hôn với tôi.
Nghĩ đến đây, ngực tôi nhói lên từng cơn.
Có lẽ hai người họ đã sớm chán ghét sự tồn tại của tôi, thà ch chung cũng không muốn cùng tôi sống thêm một ngày.
Máy bay rung lắc dữ dội, tôi siết chặt tay vịn để giữ thăng bằng.
Tiếng la hét khắp khoang càng lúc càng chói tai, đến khi loa phát thanh vang lên:
“Máy bay đã hạ độ cao an toàn, mời hành khách mặc đồ cứu sinh xếp hàng thoát hiểm theo thứ tự.”
Tôi hoảng hốt ngoái lại, nhìn dòng người lần lượt nhảy khỏi máy bay, ngón tay siết chặt lòng bàn tay đến bật máu.
Trong hỗn loạn, giọng Triệu Minh Lãng vang lên trên đầu tôi:
“An Nhu, ai cho em theo?”
“Anh đã cưới em rồi, em còn chưa hài lòng sao?”
“Chính vì có em mà thiếu mất một bộ cứu sinh, em nói xem, giờ anh phải làm sao!”
Câu cuối cùng, giọng anh ta khàn khàn, như mang theo do dự.
Y hệt kiếp trước.
Tôi nhìn thấy Từ Cẩm Mặc được anh ta che chở, nước mắt lưng tròng hỏi anh ta lý do.
Anh ta chẳng hề trả lời, chỉ lặng lẽ nhét đồ cứu sinh vào người tôi, rồi đẩy tôi khỏi máy bay.
Giờ phút này, nhìn cặp đôi “trai tài gái sắc” trước mặt, tôi chỉ thấy nực cười.
Người tôi hết lòng yêu thương bao năm, chăm sóc từng li từng tí, cuối cùng hóa ra… lại rác rưởi đến thế.
Tôi dứt khoát lấy bộ cứu sinh cuối cùng, đưa cho Triệu Minh Lãng:
“Nếu anh muốn vậy, thì mặc vào đi.”
“Triệu Minh Lãng, mang Bạch Nguyệt Quang của anh chạy đi.”
Anh ta sửng sốt:
“An Nhu, em có ý gì? Sao lại tốt bụng vậy?”
“Em giở trò gì? Muốn làm gì hả?”
Anh ta như thể tôi đưa bom thay vì đồ cứu hộ, vội vã chắn trước mặt Từ Cẩm Mặc như bảo vệ báu vật.
Tôi lắc đầu:
“Máy bay sắp rơi rồi, tôi nhường lại đồ cứu sinh, để anh không phải tiếc nuối vì không thể cứu người anh yêu.”
“Thì ra, hành động này… trong mắt anh lại là một âm mưu?”
Triệu Minh Lãng trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.
Đúng lúc đó, Từ Cẩm Mặc bật khóc:
“Anh Minh Lãng, em biết em sai vì không mua vé mà vẫn lên máy bay.”
“Nhưng giờ chị ấy đã nhường rồi, chúng ta mau đi thôi.”
“Chị ấy lấy được anh, tức là có phúc, còn hai ta… đồng lòng sống ch, đây mới là kết cục tốt nhất…”
Nghe cô ta khóc lóc, Triệu Minh Lãng như bừng tỉnh, nhanh chóng mặc đồ cứu sinh cho cô ta:
“Em nói đúng, An Nhu phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao.”
Nói xong, anh ta ôm eo Từ Cẩm Mặc, dưới ánh mắt lạnh lùng của tôi… nhảy khỏi máy bay.
3.
Chiếc máy bay vốn vững chắc giờ đã thành túi ni lông tả tơi đong đưa giữa không trung.
Tôi mím môi, bám lấy ghế ngồi, từng bước lết vào khoang lái.
Hóa ra… khoang lái lại rộng đến thế.
Bảo sao Từ Cẩm Mặc thích trốn trong này.
Bao năm làm vợ Triệu Minh Lãng, mỗi lần tôi muốn vào tham quan, anh ta đều lạnh mặt từ chối:
“Em không phải người tổ bay, không đủ tư cách vào đó.”
“Trong đó toàn thiết bị quan trọng, lỡ em làm hỏng, em đền nổi không?”
Bị mắng nhiều lần, tôi đành từ bỏ.
Không ngờ, đời này lại có cơ hội bước vào… nơi tình nhân của chồng từng sống.
Tôi lần mò ngồi vào ghế cơ trưởng, khẽ cười tự giễu.
Trước mặt ghế, dán một miếng sticker – là tên của Từ Cẩm Mặc.
Tôi từng nghe nói đàn ông hay dán tên người yêu lên ghế xe hơi, giờ tận mắt chứng kiến phiên bản khoang lái.
Tiến lại gần mới thấy, dưới cái tên ấy còn có dòng chữ nhỏ:
“Nếu sống không thể cùng giường, thì ch nguyện chung mồ.”
Mặt tôi chợt thấy ngưa ngứa, giơ tay lau, hóa ra là… nước mắt.
Thì ra họ đã sớm thề nguyền sống ch bên nhau.
Tôi nhắm mắt lại, lòng nguội lạnh, nhìn mặt biển đang tới gần qua ô kính phía trước.
Trong bóng tối, ký ức hiện về…
Tôi và Triệu Minh Lãng, vốn không phải quá mặn nồng, nhưng cũng có thể xem là tôn trọng nhau.
Cho đến ngày Từ Cẩm Mặc bị người tình bỏ rơi, nhào vào sân bay, lao vào lòng anh ta giữa ca đổi.
Cô ta như thể không nhìn thấy tay tôi đang nắm lấy tay Triệu Minh Lãng, chỉ biết ôm lấy eo anh ta, khóc như mưa.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Từ Cẩm Mặc.
Triệu Minh Lãng nhìn tôi một cái đầy cảnh giác, rồi ngay trước mặt bao người, âm thầm buông tay tôi ra.
Tôi tức giận đến mức xé cô ta ra khỏi người anh ta, nhưng anh ta lập tức sa sầm mặt mày, mắng tôi:
“Đừng làm lỡ việc anh an ủi đồng nghiệp!”
Phải, trong mắt anh ta, dù Từ Cẩm Mặc giờ chỉ là một kẻ thất nghiệp, nhưng vẫn là “đồng nghiệp” ngang hàng với anh.
Là cơ trưởng, anh ta mua bữa sáng cho cô ta, thay bóng đèn, thông ống nước.
Thậm chí đến kỳ kinh nguyệt của cô ta, anh còn sai tôi nấu trà gừng đường đỏ.
Tôi không chịu nổi sự nhục nhã ấy, cãi nhau với anh ta không biết bao nhiêu lần.
Nhưng lần nào cũng chỉ nhận về cùng một câu:
“Cẩm Mặc đã đáng thương lắm rồi, em không thể có chút lòng thương sao?”
“Em đã là vợ anh rồi, chẳng lẽ còn muốn nhốt anh trong cạp quần mới hài lòng à?!”
Những câu nói từng khiến tôi đau lòng đến thở không nổi, giờ nhớ lại, chỉ thấy nực cười.
Tôi mím chặt môi, mở mắt nhìn mặt biển đang mỗi lúc một gần hơn, chờ đợi cái chết… hoặc một sự sống khác.
Một tiếng nổ vang trời, kính máy bay vỡ tan vì va chạm mạnh.
Thế nhưng, những mảnh kính sắc nhọn ấy lại thần kỳ tránh được tôi theo dòng nước.
Khi nhìn thấy một mảnh vỡ lớn đâm mạnh vào bên trái mình, tim tôi như thắt lại.
Tôi nhớ tới cái lúc Từ Cẩm Mặc lằng nhằng tìm cách kết bạn WeChat với tôi, dòng trạng thái của cô ta khi đó là:
“Tôi ở bên trái trái tim bạn.”
Thảo nào kiếp trước Triệu Minh Lãng không hề hấn gì, còn cô ta thì chết tại chỗ.
Thì ra tất cả là vì lời thề “yêu nhau đến chết” đáng buồn cười ấy.
Tôi biết bơi, nhưng trong tình trạng va chạm quá mạnh và cơ thể đang mang thai, tôi vẫn không thể bơi đến bờ.
Lần nữa mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong một bệnh viện lạnh lẽo, trắng toát.
Thấy tôi tỉnh, cô y tá trực bên cạnh mỉm cười ngọt ngào:
“Hiện giờ chị vẫn còn yếu, đừng vội dậy, em đi gọi bác sĩ.”
Trước khi ra khỏi phòng, cô ấy còn bật TV giúp tôi để đỡ buồn.
Trên màn hình là bản tin về vụ tai nạn máy bay hai hôm trước.
Thế nhưng lời người dẫn chương trình lại khiến tôi sững sờ —
“Rất may, không có thương vong nào được ghi nhận.”
Tôi chấn động đến nghẹt thở.
Không thương vong?
Vậy tôi là gì?
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰