Em Không Còn Là Cái Bóng Của Anh
Chương 4
7.
Những năm qua, để nâng đỡ Lâm Nguyệt Nguyệt, Ninh Dật Dương đã không ít lần tâng bốc cô ta trước mặt các lãnh đạo cấp cao, thậm chí nhiều dự án cũng đều do anh ta tự ý ghi tên cô ta vào.
Phó tổng do dự một lúc rồi nói:
“Dù vậy cũng không được. Cô ta không thể ở lại. Cậu có biết nếu vụ này bị phanh phui, công ty sẽ thiệt hại đến mức nào không?”
Nói là vậy, nhưng giọng điệu ông cũng rõ ràng đã mềm xuống vài phần.
Ninh Dật Dương thấy vậy liền chớp lấy cơ hội, tiếp tục thuyết phục:
“Thực ra, nói trắng ra thì hợp đồng lần này chỉ là một sai sót nhỏ. Đối tác cũng chưa có ý kiến gì. Nếu vì chuyện này mà đuổi một người từng cống hiến cho công ty bao năm, lòng người sẽ nguội đấy.”
Phó tổng nhíu mày.
Lời anh ta nói cũng không hẳn là sai.
Thấy phó tổng bắt đầu dao động, ba tôi có vẻ định nói gì đó, nhưng tôi đã giơ tay ngăn lại:
“Chuyện này để con xử lý. Xem như là việc đầu tiên sau khi nhận chức.”
Huống chi, nghĩ cho cùng, để Ninh Dật Dương còn có lý lẽ nói ra mấy lời vừa rồi, một phần cũng vì trước đây tôi từng dung túng cho anh ta.
Ba tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tôi bước đến trước mặt Ninh Dật Dương, nhìn thẳng vào mắt anh ta, hỏi:
“Anh chắc chắn Lâm Nguyệt Nguyệt là người có công với công ty à?”
Tôi thấy rõ sự chột dạ trong ánh mắt anh ta.
Môi mấp máy:
“…Tất nhiên là vậy rồi.”
Tôi khẽ cười, ghé sát lại, dùng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy:
“Yêu nhau năm năm, anh nghĩ tôi không để lại chút gì à?”
Tôi chỉ nói thử xem phản ứng, vậy mà đồng tử Ninh Dật Dương lập tức co rút:
“Em…”
“Vậy nên, anh nên suy nghĩ cho kỹ. Nếu thật sự bị điều tra, người bị lôi theo đầu tiên chính là anh.”
Dứt lời, tôi không thèm quan tâm nữa, quay đầu kéo ba tôi rời khỏi văn phòng.
Vài phút sau, phó tổng tìm đến để báo cáo tình hình. Tôi cứ nghĩ là anh ta đến nói rằng Ninh Dật Dương đã đồng ý sa thải Lâm Nguyệt Nguyệt, không ngờ chuyện còn kịch tính hơn cả dự đoán.
Phó tổng nói, sau khi chúng tôi rời đi, Ninh Dật Dương đã khuyên Lâm Nguyệt Nguyệt đi làm thủ tục nghỉ việc.
Ban đầu cô ta cũng đồng ý, nhưng đến khi lên làm hồ sơ, không biết bị gì, lại nổi điên đập phá rồi gào thét đòi không nghỉ nữa.
Cô ta còn quay trở về văn phòng, mắng té tát Ninh Dật Dương, bảo anh ta là đồ hai mặt, giả vờ tốt bụng nhưng trong lòng vẫn còn tôi, cố tình đẩy cô ta đi để quay về bên tôi.
Mọi người ra sức can ngăn, nhưng Lâm Nguyệt Nguyệt không hề dừng lại.
Cô ta lôi ra hàng loạt chuyện xấu của Ninh Dật Dương, kể cả việc anh ta vì giúp cô mà cướp công của tôi, làm giả hóa đơn tiếp khách để chi tiền công ty mua đồ tặng cô ta, thậm chí còn chuyển tiền công ty để tiêu riêng…
Càng nói càng lố.
Cả công ty lập tức náo loạn, tin tức lan nhanh như virus.
Phó tổng liền cho người điều tra ngay tại chỗ, kết quả xác minh là sự thật.
Thế là, ngay cả Ninh Dật Dương cũng bị sa thải.
Tôi đứng trong phòng Tổng giám đốc, nhìn qua tấm kính sát trần.
Ninh Dật Dương đang ôm thùng đồ của mình, từng bước một thất thểu rời khỏi cổng công ty. Cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn lại.
Cảnh tượng ấy khiến tôi bất giác nhớ đến ngày sinh nhật năm đó.
Anh ta nhắm mắt, gương mặt đầy kỳ vọng, nói với vẻ chân thành:
“Tôi ước mình sẽ càng đi càng xa, càng bay càng cao.”
Mà bây giờ, chính anh ta lại là người bị cái bẫy do mình giăng ra siết chặt, rồi tự nguyện chìm vào vũng lầy.
8.
Sau khi Ninh Dật Dương và Lâm Nguyệt Nguyệt bị đuổi, bản hợp đồng trăm triệu đó cũng được bạn tôi xử lý, chính thức hủy bỏ.
Dù vậy, toàn bộ sự việc đã khiến mọi người trong công ty được một phen cảnh tỉnh.
Ngay sau khi nhậm chức, việc đầu tiên tôi làm là cải tổ lại toàn bộ quy trình nội bộ, đồng thời tổ chức một cuộc họp toàn công ty, lấy vụ việc của Ninh Dật Dương và Lâm Nguyệt Nguyệt làm ví dụ để lập lại kỷ luật.
Trước đó, ba tôi vẫn còn lo nhân viên sẽ không phục tôi, ai ngờ mấy ngày sau, chính ông cũng phải gật gù công nhận.
Vài ngày sau, trong bữa tối, mẹ tôi cười khẽ trêu:
“Con gái vượt trội hơn cha rồi đấy, giờ khí chất còn hơn ông hồi trẻ cơ.”
Ba tôi không giận, cười lớn ha ha:
“Truyền lửa thôi mà! Thanh niên bây giờ phải có chỗ tỏa sáng. Mấy lão già như tụi mình nên lui về hậu trường rồi.”
Tôi nâng ly rượu, kính ba tôi một chén:
“Con thấy mình may mắn, vì được đứng trên vai của ba để nhìn thế giới.”
Ba tôi cười đến híp mắt, cạn sạch ly.
Mẹ tôi cũng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Khoảnh khắc ấy khiến tôi bần thần.
Ở bên Ninh Dật Dương quá lâu, tôi gần như đã quên cảm giác được sống trong một mái nhà ấm áp, đầy tiếng cười là thế nào.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Tôi đứng dậy ra mở cửa.
Không ngờ, người đứng bên ngoài lại là Ninh Dật Dương.
Mắt anh ta đỏ hoe, sưng húp như bóng đèn, trông như vừa khóc rất lâu.
“Mạn Mạn, anh có chuyện muốn nói với em…”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã đưa tay ra hiệu dừng lại.
“Ra ngoài nói.”
Tôi không muốn để ba mẹ lo lắng, tiện miệng bịa một lý do, rồi kéo anh ta ra ngoài.
“Anh muốn nói gì?”
Tôi hỏi, giọng lạnh nhạt, không còn chút mềm mỏng như trước.
Ninh Dật Dương dường như đã đoán trước thái độ này, chỉ hơi sững người, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Anh ta mím môi, ánh mắt đầy ấm ức:
“Mạn Mạn, nhất định phải như vậy sao?”
“Em cũng đã lừa dối anh bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ người bị tổn thương nhất không phải là anh à?”
Nói rồi anh ta đưa tay lên lau nước mắt, như thể mình là nạn nhân lớn nhất.
Tôi cười khẽ:
“Thân phận của em quan trọng đến vậy sao? Có ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta không? Em có bao giờ lấy đó ra để trêu đùa tình cảm của anh chưa?”
Trái lại, tôi đã dùng thân phận ấy để âm thầm giúp anh không ít lần, trải đường cho anh từng bước đi lên.
Tôi hỏi liền mấy câu, Ninh Dật Dương chỉ mím môi, né tránh ánh mắt.
Cuối cùng, anh ta viện cớ:
“Nhưng em từng nói chúng ta phải thẳng thắn với nhau.”
Tôi nhìn anh ta, đáp lại bình thản:
“Vậy còn anh thì sao? Anh có từng thành thật với em chưa? Những lần anh giúp Lâm Nguyệt Nguyệt hắt nước bẩn lên người em, có bao giờ hỏi qua ý kiến của em không?”
Ninh Dật Dương im lặng.
Tôi nói tiếp:
“Cho dù có che giấu giỏi đến đâu, thói quen không thể giấu được. Nếu anh chịu để ý, sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra thân phận thật của em.”
“Nhưng anh không hề quan tâm. Những năm qua, tâm trí của anh chưa từng đặt trên người em.”
Ninh Dật Dương như muốn giải thích, nhưng tôi ngắt lời anh ta, giọng bình thản:
“Em đã xem hết tin nhắn giữa anh và Lâm Nguyệt Nguyệt rồi.”
9.
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Ninh Dật Dương lập tức trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào.
Hồi lâu sau, anh ta mới mấp máy môi, khó khăn hỏi:
“Em đã thấy… những gì?”
Tôi bình thản đáp:
“Thấy hết rồi.”
Có một lần, anh ta quên đăng xuất tài khoản trên máy tính bảng. Đúng lúc đó, Lâm Nguyệt Nguyệt gửi tin nhắn đến, tôi nhìn thấy toàn bộ lịch sử trò chuyện kéo dài suốt 2.556 ngày của họ.
Tôi cũng nhìn rõ tâm tư của anh ta dành cho Lâm Nguyệt Nguyệt.
Hóa ra, anh ta luôn luôn thầm yêu cô ta.
Tất cả những nỗ lực, phấn đấu suốt bao năm qua, chỉ để được Lâm Nguyệt Nguyệt liếc mắt nhìn một lần.
Khi nhận được quyết định bổ nhiệm chức vụ Giám đốc, việc đầu tiên anh ta làm là gửi tin đó cho Lâm Nguyệt Nguyệt — còn tôi, là người được biết sau.
Chỉ đến lúc đó, tôi mới nhận ra, hóa ra tôi mãi chỉ là “phương án hai” trong lòng anh ta.
Nhưng trong tình yêu, không nên và không thể có “người xếp sau”.
Dường như Ninh Dật Dương cũng hiểu, đến bước này rồi, mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa.
Anh ta mím môi, cuối cùng gần như cầu xin:
“Vậy… em có thể, vì tình cảm từng có giữa hai ta, đừng phong sát bọn anh được không?”
“Phong sát?” Tôi nhíu mày.
Anh ta mắt đỏ hoe, giọng khản đặc:
“Từ sau khi rời công ty, anh và Nguyệt Nguyệt đi đâu cũng bị từ chối. Không phải do em làm à?”
“Dù em có hận anh, thì chúng ta cũng từng yêu nhau thật lòng, em không nên tuyệt tình đến mức này chứ?”
Tôi nói thẳng:
“Tôi chưa từng phong sát các người.”
“Chỉ là… rất nhiều đối tác trước đây anh làm việc cùng đều là bạn tôi. Nếu hai người đến đó xin việc, đương nhiên sẽ bị từ chối.”
“Bạn của em?” Ninh Dật Dương trợn tròn mắt.
Tôi gật đầu:
“Để giúp anh đứng vững trong công ty, đạt được thành tích, tôi từng cầu xin không ít bạn bè.”
“Lúc anh đăng ảnh thân mật với Lâm Nguyệt Nguyệt lên mạng xã hội, họ cũng nhìn thấy rồi.”
Giống như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống, toàn thân Ninh Dật Dương cứng đờ, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Tôi đã mở cho anh ta biết bao con đường,
Còn chính anh ta là người tự tay chặn hết mọi ngả.
“Nếu không còn gì nữa, tôi đi đây.”
Thấy anh ta vẫn đứng đó đờ đẫn, tôi không nói thêm gì, quay người rời đi.
Bước đến khúc cua cầu thang, tôi do dự một chút, định quay lại nói điều gì đó. Nhưng rồi lại thấy Lâm Nguyệt Nguyệt từ bên hành lang xuất hiện, chạy đến bên Ninh Dật Dương.
Cô ta sốt ruột gắt gỏng:
“Giờ làm sao đây? Giờ phải làm sao hả?”
“Dật Dương, anh định cứ để cô ta đi như vậy sao? Vừa rồi sao anh không van xin cô ta? Hai người yêu nhau năm năm, chẳng lẽ chút chuyện nhỏ mà cô ta cũng không chịu giúp?”
“Anh còn sĩ diện gì nữa, giờ không có việc, không có tiền, sắp chết đói tới nơi rồi!”
Cô ta còn định tiếp tục nói, nhưng Ninh Dật Dương đã mất kiên nhẫn, gạt cô ta ra:
“Chẳng phải mọi chuyện là do cô làm sao? Nếu lúc đó cô không gây rối trong công ty, tụi mình đâu đến nông nỗi này?”
“Anh trách tôi?” Lâm Nguyệt Nguyệt trừng mắt:
“Tôi vì yêu anh mới nóng nảy, anh lại không biết điều! Nếu vậy thì chia tay đi!”
“Chia tay? Cô muốn chia tay? Cô biết tôi đã làm gì để bênh cô trước mặt Mạn Mạn không? Giờ cô đòi chia tay? Cô còn lương tâm không?”
…
Tôi không tiếp tục nghe nữa, quay đầu đi thẳng về nhà.
Ninh Dật Dương nói tôi lừa anh ta.
Nhưng nhìn lại, suốt những năm bên nhau, lời thật lòng của anh ta chắc cũng chẳng được mấy câu.
Nhưng không sao.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.
Những ngày sau đó, Ninh Dật Dương không còn liên lạc với tôi nữa.
Tôi cũng không quan tâm đến anh ta, chỉ chuyên tâm vào công việc, quản lý công ty.
Mãi đến hai năm sau, tôi mới nghe được tin tức về anh ta từ bạn bè.
10.
Lúc này, lợi nhuận công ty đã gấp ba lần so với trước, tôi đang bận rộn chuẩn bị cho đợt niêm yết cổ phiếu đầu tiên.
Ba tôi hoàn toàn yên tâm giao công ty lại cho tôi.
Như thể sợ tôi đổi ý, tối hôm đó ông liền mua hai vé máy bay sang nước ngoài, kéo mẹ tôi đi du lịch tận hưởng tuổi già.
Bạn bè lần lượt đến công ty hỗ trợ tôi.
Trong giờ nghỉ, có người nhắc đến Ninh Dật Dương và Lâm Nguyệt Nguyệt.
“Nghe nói họ không xin được việc tốt trong nước, liền dạt về tỉnh khác. Rồi vào được một công ty, nhưng Lâm Nguyệt Nguyệt lại bị một cậu ấm trong công ty để ý, tính bỏ rơi Ninh Dật Dương.”
“Ninh Dật Dương giận quá, vác chuyện mách thẳng lên đầu thằng công tử đó. Ai ngờ đụng nhầm người, kết quả cả hai bị chơi một vố, đều bị tống vào trại tạm giam.”
“Ra được hay không còn chưa biết.”
Có người cười đùa:
“Mạn Mạn này, dù sao cũng là tên bạn trai cũ đã phụ bạc cậu, có muốn đến thăm họ không? Tiện thể khoe chuyện công ty sắp lên sàn luôn?”
Tôi không trả lời.
Chỉ đứng dậy, bước đến sát cửa sổ kính lớn.
Ánh nắng trắng rực rỡ hắt vào, phản chiếu những chuyển động của dòng người tấp nập phía dưới tòa nhà 17 tầng.
Tôi nhìn xuống những chấm đen lố nhố kia, mỉm cười nhạt.
“Không cần.”
“Xa quá, khỏi nhìn.”
【Hoàn】
(Đã hết truyện)
DƯỚI CÁI BÓNG CỦA CHÍNH THẤT (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
Tống Vi Lan vừa ở cữ xong, bế con đến đồn công an để làm giấy khai sinh.
“Chú công an, tên con là Hạ Tranh Tranh.”
Cảnh sát gõ mấy cái trên bàn phím, lông mày càng lúc càng nhíu chặt:
“Dưới tên hộ khẩu của Hạ Cẩn Trì, đã đăng ký một đứa trẻ tên là Hạ Tranh Tranh rồi.”
Tống Vi Lan sững người, tưởng mình nghe nhầm:
“Không thể nào! Con tụi tôi mới đầy tháng mà!”
Chưa kịp dứt lời, điện thoại trong túi rung lên.
Cô mở ra, là một bức ảnh do trợ lý của Hạ Cẩn Trì – Mạc Tuyết gửi đến.
Trong ảnh, Hạ Cẩn Trì tay trái ôm eo Mạc Tuyết, tay phải bế một bé trai chừng năm sáu tuổi, ba người đứng trước cổng trường mẫu giáo, nụ cười chói lóa.
Trên bảng tên trước ngực cậu bé, ba chữ “Hạ Tranh Tranh” hiện rõ ràng.
Ngay sau đó, một tin nhắn bật ra:
【Cô Tống, làm “tiểu tam” cảm giác thế nào? Cả đời này cô cũng chỉ có thể sống dưới cái bóng của “vợ cả” như tôi thôi.】
Tim như bị ai dùng kìm sắt siết chặt, ngón tay Vi Lan run rẩy nói với cảnh sát:
“Phiền anh… tra giùm tôi thông tin kết hôn của Hạ Cẩn Trì.”
Tờ giấy từ máy in nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay, nhưng lại nặng như ngàn cân.
Trong phần thông tin kết hôn của Hạ Cẩn Trì, tên người phối ngẫu được ghi rõ ràng: “Mạc Tuyết”, ngày đăng ký là bảy năm trước.
“Cô ơi, có làm khai sinh cho đứa bé không ạ?” Giọng viên cảnh sát nghe như từ nơi xa vọng lại.
Tống Vi Lan nhìn gương mặt đang ngủ say của con gái trong tã, khóe môi kéo lên một nụ cười khổ:
“Đăng ký vào hộ khẩu nhà tôi đi. Tiện thể… đổi tên con bé luôn.”
…
Khi bước ra khỏi đồn công an, bước chân Vi Lan nhẹ bẫng như dẫm trên bông gòn.
Điện thoại lại rung, là tin nhắn từ Hạ Cẩn Trì.
【Vợ ơi, anh đang họp ở công ty, lát nữa về với em và con nhé】
Thấy hai chữ “vợ ơi”, Vi Lan chỉ thấy nực cười.
Mấy năm qua, Hạ Cẩn Trì ngày nào cũng gọi cô như vậy, ra ngoài phải báo cáo, về nhà phải ôm cô một cái, từng chút dịu dàng tỉ mỉ… Giờ nghĩ lại, chỉ thấy đầy rẫy châm chọc.
Cô mở cửa xe ngồi vào, tay run đến mức không thể đưa chìa khóa vào ổ.
Cô hiểu luật chơi trong giới, vợ chồng nhà giàu phần lớn đều có toan tính riêng.
Nhưng Hạ Cẩn Trì… từng là ngoại lệ.
Có lần trong buổi tiệc, một tiểu thư danh giá công khai sỉ nhục cô, hôm sau cả gia đình tiểu thư đó bị ép đến phá sản, phải lặng lẽ rời khỏi thành phố.
Cô vô tình nói thích một món hàng phiên bản giới hạn, anh ta có thể bay nửa vòng trái đất trong đêm chỉ để đổi lấy nụ cười của cô.
Ấn tượng nhất là lần bị nhầm kết quả khám sức khỏe.
Y tá đưa nhầm báo cáo, nói cô bị suy thận giai đoạn cuối.
Hạ Cẩn Trì lập tức đỏ mắt, túm áo bác sĩ gào lên:
“Lấy thận của tôi cho cô ấy! Lấy cả hai cũng được! Cô ấy mà không còn nữa, tôi cũng không sống nổi!”
Sau đó phát hiện là nhầm lẫn, người đàn ông từng quyết đoán trên thương trường ấy lại ngồi xổm giữa hành lang bệnh viện, khóc như một đứa trẻ:
“Tốt quá rồi Vi Lan, em không sao là tốt rồi…”
Ai nấy đều nhắc cô: việc làm ăn của Hạ Cẩn Trì càng lúc càng lớn, bên cạnh chắc chắn không thiếu mấy cô ong bướm.
Nhưng anh ta đối xử với cô tốt đến mức khiến cô chẳng thể nghi ngờ nổi.
Vậy mà… sao lại là Mạc Tuyết chứ?
Rõ ràng trước đây, Hạ Cẩn Trì từng là người coi thường cô ta nhất kia mà.
Mạc Tuyết từng là người giúp việc trong nhà họ Tống. Có lần cô ta cố ý mặc váy cổ sâu mang cà phê cho Hạ Cẩn Trì.
Anh lập tức đập vỡ cái cốc, quát lớn:
“Đừng giở mấy trò bẩn thỉu này trước mặt tôi. Ngày mai khỏi cần đến nữa!”
Ngay sau đó, anh quay người ôm chặt Tống Vi Lan vào lòng, ánh mắt nóng rực:
“Vợ à, trong lòng anh chỉ có một mình em. Những thứ không biết xấu hổ đó, gặp một đuổi một!”
Mạc Tuyết khóc lóc quỳ gối dập đầu van xin, Hạ Cẩn Trì thậm chí không thèm liếc mắt một cái.
“Tôi chỉ yêu Vi Vi, mắt tôi không dung nổi một hạt cát. Thứ dơ bẩn như cô, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Mạc Tuyết mặt mày trắng bệch, lảo đảo đứng dậy, hôm đó liền thu dọn đồ đạc rời đi.
Sau này, khi Hạ Cẩn Trì đưa cô ta vào công ty làm trợ lý riêng, anh nói với Tống Vi Lan thế này:
“Vi Lan, sau khi bị đuổi việc, gia đình cô ta định gả cô ta cho một lão già góa vợ. Cô ta suốt ngày nghĩ quẩn. Anh sợ cô ta nói xấu sau lưng, để cô ta ở dưới mắt mình, anh mới yên tâm.”
Tống Vi Lan khi đó đã tin.
Ai ngờ hai người họ lại lén lút sau lưng cô hơn sáu năm, thậm chí còn nuôi một đứa trẻ đến tận sáu tuổi.
Tống Vi Lan cắn chặt răng, cố nén chua xót trong hốc mắt, liên lạc với một thám tử tư.
Nửa tiếng sau, một đoạn video kèm định vị được gửi đến.
Cô lập tức lái xe đến địa điểm được chỉ.
Hạ Cẩn Trì hoàn toàn không ở công ty, mà vừa kết thúc buổi họp phụ huynh ở trường mẫu giáo của Hạ Tranh Tranh.
Anh nắm tay Mạc Tuyết, ôm đứa bé tên Hạ Tranh Tranh trong lòng, ba người cùng bước qua đường.
Trên gương mặt anh là nụ cười dịu dàng, chân thành hơn bất cứ tấm ảnh gia đình nào mà trước đây họ từng chụp, khiến mắt cô đau nhói.
Cô đạp ga đuổi theo, bám sát đến tận khu biệt thự ở ngoại ô.
Chỉ thấy Hạ Cẩn Trì bước xuống xe trước, từ cốp sau lấy ra một thùng đồ chơi lớn.
Cậu bé Hạ Tranh Tranh hét lên sung sướng, ôm đồ chơi chạy đi.
Mạc Tuyết nghiêng người dựa vào lòng anh, nũng nịu:
“Anh chiều nó quá rồi đấy.”
“Con anh, không chiều nó thì chiều ai?” Hạ Cẩn Trì cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, “Hôm nay nó được nhiều hoa điểm tốt nhất lớp, làm anh nở mày nở mặt.”
Mạc Tuyết ngước nhìn anh, mắt đỏ hoe:
“A Trì, cảm ơn anh vì đã sắp xếp cho Tranh Tranh học trường tiểu học danh tiếng nhất.”
“Thật ra… lúc biết có con, em đã không định làm phiền anh. Chỉ cần được nhìn anh từ xa là đủ rồi. Em và con sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến anh và cô Tống…”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰