Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

GIỚI HẠN 3 ĐIỂM

Chương 8



Đồng tử cô ta co rút, thân thể run rẩy dữ dội.

 

“Cậu… sao cậu biết…”

 

“Tôi đương nhiên biết.”

 

Tôi rút chai nước về, chậm rãi vặn lại nắp.

 

“Cậu tưởng mấy trò vặt đó giấu được tôi sao?”

 

“Từ ngày đầu tiên cậu mang bữa sáng đến, tôi đã biết rồi.”

 

“Cái diễn xuất rẻ tiền của cậu, và cái ánh nhìn không giấu nổi sự toan tính kia — rõ rành rành như viết trên trán: Tôi đang định hại cậu đây!”

 

“Lâm Vi Vi, cậu không chỉ ngu, mà còn… rất ngây thơ.”

 

“Cậu thật sự nghĩ rằng chỉ cần bỏ vài viên thuốc ngủ vào nước, khiến tôi thi trượt là cậu có thể chiến thắng sao?”

 

“Cho dù tôi thi hỏng thật, điểm bằng 0 — cậu cũng chỉ được 3 điểm.”

 

“Ba điểm… đủ để cậu vào Thanh Hoa hay Bắc Đại à?”

 

Từng câu từng chữ của tôi như búa tạ, nện thẳng vào tim cô ta.

 

Cô ta sụp xuống đất, bật khóc nức nở.

 

“Tôi phải làm sao đây… tôi còn có thể làm gì được đây…”

 

Cô ta giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

 

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.

 

“Cậu chẳng còn lựa chọn nào nữa cả.”

 



“Từ khoảnh khắc cậu chọn liên kết với tôi — vận mệnh của cậu, đã bị trói buộc vào tôi rồi.”

 

“Một vinh cùng vinh. Một bại cùng bại.”

 

“Nên… cậu nên dẹp mấy trò hèn hạ ấy đi.”

 

“Ngày mai — nghiêm túc mà đi thi.”

 

“Cầu cho tôi…thi được điểm thật cao nhé.”

 

“Bởi vì điểm số của tôi — chính là giới hạn cuối cùng của cậu.”

 

Nói xong, tôi thẳng tay ném chai nước đã bị bỏ thuốc vào thùng rác bên cạnh.

 

Sau đó, quay người rời đi. Không ngoái đầu lại.

 

 

Kỳ thi đại học — chính thức bắt đầu.

 

Tôi bước vào phòng thi, lòng tĩnh lặng như mặt hồ.

 

Bởi đây không chỉ là một kỳ thi.

 

Mà là lần tính sổ cuối cùng cho ba năm đầy bất công và tủi nhục.

 

Tôi làm bài cực kỳ trơn tru.

 

Mỗi câu hỏi giống như một người bạn cũ, thân thuộc, gần gũi.

 

Còn Lâm Vi Vi thì ngồi cách tôi không xa.

 

Cô ta rất yên tĩnh, cũng rất chăm chú.

 



Chắc cô ta đã hiểu ra rồi.

 

Cách duy nhất để sống sót — là dựa vào tôi.

 

Tiếng chuông vang lên, môn thi cuối cùng kết thúc.

 

Ba năm trung học của tôi — cũng chính thức khép lại.

 

Bầu trời ngoài kia xanh thẳm, nắng rực rỡ như đổ mật.

 

Tôi thấy bố mẹ đang đứng chờ trước cổng trường, gương mặt ngập tràn nụ cười rạng rỡ.

 

Khoảnh khắc ấy — tôi cảm giác như cả thân thể được tái sinh.

 

Ngày công bố điểm, tôi đang ở nhà gói bánh cùng mẹ.

 

Điện thoại reo vang — là cuộc gọi từ Ban tuyển sinh đại học Thanh Hoa.

 

“Xin hỏi, có phải em là Trần Niệm không?”

 

“Chúc mừng em. Điểm thi đại học của em là 728 điểm, em là thủ khoa khối Tự nhiên của tỉnh năm nay.”

 

“Chúng tôi trân trọng mời em đăng ký vào trường Đại học Thanh Hoa.”

 

Vừa cúp máy chưa lâu, thì điện thoại từ Bắc Đại cũng gọi tới.

 

Bố mẹ tôi xúc động đến rơi nước mắt.

 

Tôi mỉm cười.

 

Bởi tôi biết:

 

Tôi đã thắng.

 



Tôi cầm điện thoại, gửi cho Lâm Vi Vi một tin nhắn. 

 

[Thi thế nào?]

 

Chẳng bao lâu sau, cô ta trả lời.

 

Chỉ là một con số: [298.]

 

298 điểm.

 

Một con số còn chưa đủ điểm vào cao đẳng.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào con số ấy, hồi lâu không nói gì.

 

Không phải hệ thống hỏng.

 

Mà là — nó vẫn đang hoạt động.

 

Chỉ là lần này, nó chọn một cách tàn khốc hơn để thực thi quy tắc của nó.

 

Điểm thi đại học của tôi là 728 điểm.

 

Nhưng điểm tối đa của kỳ thi quốc gia là 750 điểm.

 

Tôi — không đạt điểm tuyệt đối.

 

Tôi bị mất 22 điểm.

 

Một câu trắc nghiệm Toán, tô nhầm ô do trượt tay.

 

Một phần nhỏ trong câu hỏi lớn của bài Vật lý, bị trừ điểm do trình bày thiếu bước.

 

Và bài nghị luận Văn — có lẽ lập luận chưa đủ sâu sắc — bị trừ thêm vài điểm.

 



Cho nên, điểm số thật của tôi — không hoàn hảo.

 

Và hệ thống, đã nắm bắt chính xác cái “thiếu sót” đó.

 

Nó không còn dùng điểm tổng kết bài thi làm chuẩn.

 

Nó đã bắt đầu sử dụng một logic sâu hơn, tàn nhẫn hơn — lấy “độ sai lệch so với điểm tối đa” làm chuẩn.

 

Tôi mất 22 điểm.

 

Vậy thì — Lâm Vi Vi phải mất nhiều hơn thế.

 

Bởi quy tắc là:

 

Phải “xuất sắc hơn tôi” đúng 3 đơn vị.

 

Nhưng…“xuất sắc hơn” không phải luôn là “cao hơn.”

 

Trong phán đoán của hệ thống, ở chiến trường cuối cùng như kỳ thi đại học, “ưu tú” chính là — mất càng ít điểm càng tốt.

 

Tôi mất 22 điểm.

 

Vậy để khiến Lâm Vi Vi “vượt trội hơn tôi 3 đơn vị”, hệ thống buộc phải khiến cô ta mất ít điểm hơn tôi.

 

Nhưng vấn đề là — cô ta không đủ năng lực để làm được điều đó.

 

Trình độ thật sự của cô ta, có lẽ chưa đạt nổi 200 điểm.

 

Hệ thống không thể bịa ra kiến thức từ không khí, không thể ép cô ta làm đúng những thứ mà cô ta vốn dĩ chưa từng hiểu.

 

Và khi giữa mệnh lệnh bắt buộc “phải hơn Trần Niệm” và năng lực thực tế “cô ta chỉ là học sinh dốt” nảy sinh một mâu thuẫn không thể dung hòa…

 

Hệ thống đã lựa chọn cách thô bạo nhất để đảm bảo quy tắc.

 



Nó sụp đổ.

 

Nó trực tiếp gây nhiễu loạn toàn bộ nhận thức của Lâm Vi Vi.

 

Khiến cô ta vào phòng thi thì làm sai toàn bộ những câu vốn biết.

 

Những câu không biết thì… đoán bừa một cách rối loạn.

 

Và kết quả cuối cùng — chính là 298 điểm thê thảm.

 

Hệ thống, rốt cuộc cũng chỉ là một cỗ máy.

 

Không có tình cảm.

 

Chỉ biết tuân theo luật lệ lạnh lẽo.

 

Nó đã trao cho Lâm Vi Vi một chiếc thang trời, nhưng trên chiếc thang đó — lại giăng sẵn một cái bẫy vĩnh viễn không thể vượt qua.

 

Về sau, tôi nghe nói Lâm Vi Vi… phát điên rồi.

 

Gặp ai cô ta cũng nói:

 

“Mình mới là thủ khoa.”

 

“Điểm số của mình bị Trần Niệm đánh cắp!”

 

Mẹ cô ta dắt con chạy chữa khắp các bệnh viện lớn.

 

Còn thầy Vương — vì vụ cá cược ba bên trong kỳ thi thử lần ba, và cả kết quả cuối cùng của Lâm Vi Vi — bị nhà trường điều tra, rồi chuyển về làm ở… bộ phận hậu cần.

 

Còn tôi — nhận được thư báo trúng tuyển của Bắc Đại.

 

Hôm ra sân bay lên đường đi Bắc Kinh, tôi tình cờ gặp lại thầy dạy Vật lý.

 



Chính là người đã đọc bài kiểm tra “thư an ủi” 0 điểm của tôi và cười đến suýt nghẹt thở.

 

Hôm đó, thầy cũng đến tiễn người.

 

Nhìn thấy tôi, thầy cười bước tới:

 

“Chúc mừng em, Trần Niệm.”

 

“Thầy biết ngay mà — em là một tâm hồn thú vị.”

 

Thầy ngập ngừng một chút, rồi nói thêm:

 

“Thật ra, bài thi Vật lý 0 điểm hôm ấy… thầy vẫn giữ lại.”

 

“Vì thầy thấy — bức vẽ ở mặt sau ấy, còn xứng đáng điểm tuyệt đối hơn cả đáp án chuẩn.”

 

Tôi sững người.

 

Rồi… tôi cười.

 

Phải rồi.

 

Cuộc đời này — làm gì có đáp án tiêu chuẩn nào chứ?

 

Người có thể định nghĩa tôi là ai…chỉ có chính tôi.

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn qua cửa kính.

 

Máy bay sắp cất cánh, vẽ lên bầu trời một vệt trắng dài.

 

Tương lai của tôi — cũng như bầu trời ấy:

 

Rộng lớn, tự do, không gợn một áng mây.

 



Hết.

(Đã hết truyện)

KHÔNG NHÂN NHƯỢNG (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: HE, Vả Mặt, Nữ Cường, Gia Đình,

Chị gái của mẹ chồng nằm viện, tôi và chồng cùng đến thăm.

 

Nhân tiện, mẹ chồng liền đề nghị tôi ở lại bệnh viện trông đêm cho dì.

 

Chồng tôi cũng phụ họa:

 

“Dù sao cũng là người thân, giúp một tay thôi, đừng ích kỷ quá.”

 

Tôi lập tức gọi điện cho chị họ:

 

“Sao, mẹ chị sinh hai đứa con gái, một đứa con trai mà c.h.ế.t sạch hết rồi à? Phải để con nhà người khác đến hầu hạ à?”

 

Chương 1:

 

Chuyện là, chị gái của mẹ chồng bị ốm phải nhập viện. 

 

Tuy không phải bệnh nặng, nhưng cần làm một tiểu phẫu, ít nhất một tuần không xuống giường được.

 

Mẹ chồng gọi cho chồng tôi, bảo tan làm thì mua chút trái cây, đồ bồi bổ rồi đến bệnh viện thăm, coi như có lòng.

 

Tôi và chồng vừa đến nơi, mẹ chồng đã có mặt ở đó. Thấy tôi, bà lập tức bảo đi đun nước nóng. Nghĩ cũng chỉ là giúp một tay, tôi liền đồng ý.

 

Nhưng vừa mang nước về phòng bệnh, bà lại nói:

 

“Tối nay dì con phải truyền dịch, bên cạnh không thể thiếu người chăm. Tuổi mẹ cao, không thức đêm nổi, mấy chị họ con bận việc không đến được. Thôi thì con vất vả chút, tối nay ở lại trông dì nhé?”

 

Tôi cau mày:

 

“Mẹ, ban ngày con còn phải đi làm, tối phải về chăm Đồng Đồng. Con ở lại thì ai trông con bé?”

 

Mẹ chồng cười:

 

“Thì còn bố mẹ đẻ của con đấy thôi, đưa Đồng Đồng sang ông bà ngoại nhờ trông vài hôm là được mà.”

 

Tôi nói ban ngày thì không sao, nhưng buổi tối Đồng Đồng nhất định phải nghe tôi kể chuyện mới chịu ngủ.

 

Người khác thay thì không được, kể cả bố nó cũng không ăn thua.

 

Sắc mặt mẹ chồng lập tức sa sầm, hỏi tôi có phải không muốn chăm dì nên cố tình lấy con ra làm cái cớ.

 

Tôi liếc nhìn chồng tôi – Trương Hạo – mong anh mở lời nói giúp, nói rằng buổi tối con bé quả thật không thể thiếu tôi.

 

Ai ngờ anh cũng cau có, bảo tôi nên biết điều, nghĩ cho đại cục.

 

Chị họ bận rộn, người thân thì phải giúp đỡ nhau.

 

Đưa con sang ngoại vài hôm, tôi yên tâm ở đây trông dì, chỉ là giúp một tay thôi, đừng ích kỷ quá.

 

Tôi lại nhìn sang nhân vật chính của câu chuyện này – dì và chồng dì.

 

Hai người vẫn ung dung đứng đó, như thể chuyện chúng tôi bàn chẳng liên quan gì đến họ, không xen vào, không lên tiếng, chỉ chờ ngồi mát ăn bát vàng.

 

Tôi bật cười, rút điện thoại, bấm gọi cho chị họ:

 

“Alô, chị cả hả? Em đây, Trần Nguyệt. Em hỏi cái này… chuyện dì nhập viện chị biết không? Ờ, biết rồi à. Thế chị hai với em trai cũng biết? Biết hết hả?”

 

“Vậy cho em hỏi, mẹ chị nhập viện mà hai đứa con gái với một đứa con trai đều không tới, là các người c.h.ế.t sạch hết rồi sao? Phải để con nhà khác đến hầu hạ à?”

 

Cúp máy xong, trong phòng bệnh im phăng phắc.

 

Mọi người há hốc miệng nhìn tôi, bị câu nói vừa rồi làm cho choáng váng.

 

Dì run run lên tiếng:

 

“Trần Nguyệt, cô rủa con tôi đấy à?”

 

Tôi cười, cố tỏ ra chân thành giải thích:

 

“Không có đâu, dì ạ. Con thật sự tưởng các chị và em trai c.h.ế.t sạch rồi nên mới không đến được. Nếu vậy thì dù sao cũng là người thân, con cũng chẳng ngại ở lại trông dì. Nhưng giờ thì không sao nữa rồi, con vừa gọi điện xác nhận hết rồi. Chị cả, chị hai với em trai đều khỏe mạnh cả. Dì yên tâm, họ sẽ sớm đến thăm dì thôi.”

 

“Trần Nguyệt!” – mẹ chồng gầm lên – “Cô có biết phép tắc không đấy? Sao lại nói với dì như thế? Mau xin lỗi đi!”

 

Tôi giang tay:

 

“Xin lỗi? Xin lỗi vì cái gì? Con có làm sai gì đâu. Dù con có vô phép đi nữa thì cũng không đến mức vô cớ sai con nhà người khác hầu hạ mình. Trường hợp không có con thì sao? Cùng lắm thì thuê hộ lý, tiếc mấy đồng ấy làm gì? Để dành mua vàng thỏi rồi sau này đốt à?”

 

Mẹ chồng tức đến nỗi đập mạnh vào đùi:

 

“Trần Nguyệt! Cô có biết thế nào là hiếu thảo không? Đây là cách cô nói chuyện với bề trên à? Bề trên ốm thì chăm sóc một chút không phải là chuyện hiển nhiên sao? Cô toàn nói lý lẽ vớ vẩn ở đâu vậy?”

 

Tôi bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt bà, giọng trầm xuống:

 

“Ngay cả khi mẹ ốm, con cũng không chăm, chứ đừng nói đến chị của mẹ. Mơ đi.”

 

Nói xong, tôi quay lưng bước thẳng ra ngoài.

 

Chồng tôi vội chạy lên giữ tay:

 

“Em định đi đâu? Sao lại nói với mẹ và dì như thế? Mau xin lỗi họ đi!”

 

Tôi nhìn anh:

 

“Buông ra. Em phải về chăm con. Chứ không sau này con em lớn lên cũng chẳng buồn chăm em thì sao?”

 

Anh còn đang sững sờ, tôi đã từng ngón, từng ngón gỡ tay anh ra, rồi không ngoảnh lại, bước ra khỏi phòng bệnh.

 

Tôi và Trương Hạo quen nhau qua mai mối. 

 

So với mấy người trước, tôi thấy anh này cũng ổn: làm việc trong cơ quan nhà nước, công việc ổn định, tính tình không khoa trương, kế hoạch tương lai rõ ràng, lại cùng quê. 

 

Anh còn đồng ý cùng tôi góp tiền mua nhà, sau cưới không cần ở chung với bố mẹ chồng.

 

Cộng thêm việc bố mẹ tôi khi ấy giục quá gắt, nên chỉ sau một thời gian ngắn quen nhau, chúng tôi đã xác định mối quan hệ và cưới nhau sau một năm.

 

Trước đây tôi làm thiết kế nội thất. Thời đó bất động sản đang phát triển, đơn đặt hàng nhiều đến nỗi làm không xuể. 

 

Đương nhiên tôi không đời nào bỏ số tiền trước mắt để ở nhà làm nội trợ. Trương Hạo cũng ủng hộ tôi tiếp tục theo đuổi sự nghiệp.

 

Vì thế, dù sau khi sinh Đồng Đồng, tôi chỉ nghỉ thai sản ba tháng rồi quay lại làm việc. Việc chăm con đều do mẹ ruột tôi và một cô giúp việc cùng gánh vác.

 

Về phía mẹ chồng, bà chưa bao giờ hài lòng vì Đồng Đồng là con gái, nên không hề giúp trông con tôi lấy một ngày. Ngược lại, bà còn thường xuyên giục tôi và Trương Hạo cố gắng sinh thêm đứa thứ hai khi còn trẻ.

 

Tôi vốn đã thấy chuyện bà xen vào là vô lý, may mà Trương Hạo luôn đứng về phía tôi, chưa bao giờ ép tôi sinh thêm, bảo con gái hay con trai cũng đều yêu như nhau.



Bình luận