#GSNH137 - NỮ ĐẶC CÔNG XUYÊN THÀNH MINH TINH THỊ PHI
#GSNH137 - Chương 9
🌾NGOẠI TRUYỆN HÀN TRẦM🌾
1.
Nhiều năm trước, tôi từng gặp 000530.
Lúc ấy, tôi còn là học viên tại học viện quân sự, sống một cuộc đời quy củ đến mức gần như máy móc.
Vào một mùa đông lạnh giá, một đơn vị bí mật đến căn cứ chúng tôi để huấn luyện đặc biệt.
Giữa đám đông áo lính xanh, bỗng xuất hiện một ánh sáng khác biệt.
Dù lăn lộn trong bùn đất, trườn mình qua băng tuyết ở -20 độ, hay khi giương súng nhắm vào hồng tâm…
Cô ấy luôn mỉm cười.
Như thể mọi gian khó trên đời chẳng thể dập tắt niềm vui trong lòng cô.
Thời gian tôi được nhìn thấy cô ấy ngắn ngủi vô cùng.
Nhưng tôi gần như tham lam, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc.
Khi cô cầm súng, ngón út luôn khẽ cong, đốt giữa ngón áp út ép sát vào đầu ngón tay, tạo thành một chữ “c” nhỏ.
Mỗi lần tháo bom xong, cô thích gõ nắp hộp sắt theo nhịp ba dài ba ngắn, sáu tiếng.
Đó là mã Morse: “Tôi đã chiến thắng bạn.”
Tôi từng, sau một buổi học lái máy bay, đi ngang qua phòng mô phỏng, thấy cô ngồi lười biếng trong buồng lái.
Một tay điều khiển cần lái, đưa máy bay lên xuống như đang chơi trò trẻ con.
Lông mày rũ xuống, trông như sắp ngủ gật.
Bỗng một cú gõ mạnh vang lên trên đầu cô.
Rồi một tiếng quát giận dữ: “000530, ra ngoài ngay! Mang tạ chạy 20 vòng!”
Cô rụt cổ, mặt nhăn nhó nhưng vẫn ngoan ngoãn bước ra, quay đầu lại với nụ cười tinh nghịch.
Khi lướt qua tôi, cô khẽ nói: “Bạn ơi, xin nhường đường.”
Rồi cô bước về phía sân vận động dưới ánh hoàng hôn.
Chỉ nhìn bóng lưng, tôi cũng cảm nhận được sức sống rực rỡ toát ra từ từng đường nét trên người cô.
Chiều hôm đó, tôi đứng bên sân nhìn cô chạy hết vòng này đến vòng khác.
Trong lòng, tôi lặp đi lặp lại sáu con số ấy.
Tiếng còi báo hiệu huấn luyện ban đêm vang lên.
Tôi không kịp đợi cô chạy xong 20 vòng.
Và tôi cũng không gặp lại cô ở học viện quân sự nữa.
Chỉ còn lại ký ức cuối cùng khi ngoảnh đầu.
Dưới bầu trời xanh thẳm, thiếu nữ ấy như được ánh sao ôm trọn.
2.
Lần tái hợp với cô ấy là trong nhiệm vụ đặc biệt cấp D01.
Đội của tôi được chọn tham gia chiến dịch này.
Chúng tôi cùng xuất phát từ Trùng Khánh, bay đến Đức Hồng trên chiến đấu cơ.
Ở độ cao 30.000 feet, tôi và người tôi luôn khắc ghi cùng xé gió xuyên mây, hướng tới sứ mệnh.
Tôi không biết cô có từng liếc nhìn tôi, người đang sát cánh bên cô, dù chỉ một lần.
Nhưng tôi thì gần như mê đắm, chẳng muốn rời mắt.
3.
Tôi tận mắt chứng kiến cô lao về phía Tang Bạc với khí thế không gì ngăn cản.
Ánh hoàng hôn cuối cùng rơi trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Tôi nghe cô hét lên: “Rút lui!”
Bóng tối nuốt chửng tất cả.
Cả cô ấy.
Tôi không ngoảnh lại nhìn cô lần cuối.
Tôi là đội trưởng.
Trên vai tôi là sinh mạng của hơn trăm con người.
Tôi phải chịu trách nhiệm với từng người trong số họ.
Tôi ra lệnh rút lui khẩn cấp.
Và chọn hy sinh cơ hội sống của mình để nhường cho đồng đội.
Sức nóng kinh hoàng ập đến từ phía sau.
Trước khi chìm vào bóng tối, tôi chợt nhớ đến cô gái dưới bầu trời đầy sao năm nào.
Kiếp sau, liệu chúng ta có còn cơ hội gặp lại?
Tôi thậm chí… chưa từng thực sự hiểu về cô.
4.
Tôi không chết.
Nhưng vì chấn thương và di chứng, tôi không thể tiếp tục tham gia các nhiệm vụ nguy hiểm.
Sau khi hồi phục, cấp trên giao cho tôi một nhiệm vụ kỳ lạ.
Tham gia một chương trình giải trí toàn ngôi sao.
Như thể một cách sắp xếp để tôi “về hưu” sớm.
Tôi cảm thấy bất lực, nhưng vẫn chấp nhận.
5.
Tôi lại thấy đôi mắt ấy.
Độc nhất, không thể nhầm lẫn.
Sáng rực, lấp lánh, tràn đầy sức sống.
Như thể bóng tối chẳng thể nào vấy bẩn chúng.
Cô ấy giống hệt cô ấy.
“Chẳng lẽ chỉ mình cô ấy được chỉnh filter sao?”
“Càng nhìn… càng giống cô ấy.”
6.
Tôi cầm tài liệu, tâm trí lạc lối.
“Ngày 14 tháng 3 năm 2022, nữ hoàng tai tiếng Hứa Cầm đột nhiên hôn mê.”
“Ngày 14 tháng 6 năm 2022, Hứa Cầm tỉnh lại sau ba tháng, đã xuất viện và về nhà tĩnh dưỡng.”
Ngày 14 tháng 6 năm 2022.
Ngày cô ấy tan biến trong biển lửa.
Liệu trên đời này, có thật sự tồn tại chuyện mượn xác hoàn hồn?
7.
Đúng rồi… là cô ấy.
Như thể thế giới này đang tái hiện những ký ức đã mất, một sự tồn tại chẳng ai lý giải nổi.
8.
Vì đất nước, chúng ta từng hy sinh.
Lần này, hãy yêu thương bản thân…
Sống thật hạnh phúc nhé!
000530.
822731.
🌾HOÀN NGOẠI TRUYỆN🌾
(Đã hết truyện)
BI KỊCH VÀ SỰ THỨC TỈNH CỦA NGƯỜI BỆNH (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Cha tôi mắc suy thận giai đoạn cuối, tôi đã vất vả lắm mới tìm được nguồn thận phù hợp, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.
Vậy mà y tá Trương Tĩnh lại đỏ hoe mắt ngăn tôi lại:
“Bố cô cũng hơn sáu mươi rồi, còn cậu bé kia mới chỉ mười tuổi! Cô nhường cơ hội này cho thằng bé chẳng phải ý nghĩa hơn sao?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:
“Mạng của bố tôi cũng là mạng người.”
Kết quả, cô ta lợi dụng chức vụ, lén lút sửa thông tin trong hệ thống, âm thầm chuyển nguồn thận sang cho cậu bé kia.
Cô ta đắc ý nói:
“Tôi đang cứu lấy một tương lai, cô và bố cô nên biết ơn quyết định vĩ đại này của tôi!”
Tôi lập tức phản tố:
“Xin chào, tôi muốn tố cáo một y tá đã sửa đổi thông tin bệnh nhân, cố tình tráo đổi nội tạng cứu mạng — chuyện này có được xem là mưu sát không thành không?”
1
Cha tôi bị suy thận.
Sau ba năm dài dằng dặc chờ đợi, cuối cùng cũng có tin về nguồn thận phù hợp.
Bác sĩ điều trị báo cho tôi biết, các chỉ số đều hoàn toàn khớp, tuần sau có thể sắp xếp ca ghép.
Tôi bước ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị đi đóng tiền đặt cọc phẫu thuật.
Y tá Trương Tĩnh bưng khay thuốc, gọi tôi lại giữa hành lang.
“Chị Trần, xin dừng một chút.”
Đôi mắt cô ta hơi đỏ.
“Chị có thấy cậu bé nằm giường 12 bên cạnh không? Thằng bé cũng đang chờ được ghép thận.”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Chuyện đó tôi biết.”
“Nó mới chỉ mười tuổi thôi, cuộc đời còn dài phía trước.”
Trương Tĩnh hạ giọng nói:
“Còn cha chị đã hơn sáu mươi rồi.”
“Chị có từng nghĩ tới không? Nếu nhường lại cơ hội quý giá này cho một sinh mệnh trẻ trung, có phải là một việc vô cùng có ý nghĩa không?”
Vài người nhà bệnh nhân đi ngang cũng dừng lại, liếc nhìn về phía chúng tôi.
“Tại sao lại dùng tuổi tác để định giá sinh mệnh con người?”
Trương Tĩnh khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy thương cảm.
“Chị đang bị tình thân làm lu mờ lý trí. Tôi không thể trơ mắt nhìn một đứa trẻ mất đi hy vọng.”
Cô ta ngẩng cao đầu, giọng đầy chính nghĩa:
“Tương lai của đất nước nằm trong tay bọn trẻ, còn chị thì chỉ chăm chăm bảo vệ gia đình mình.”
Tôi không buồn đáp lại, tiếp tục đi nộp viện phí.
Khi quay lại phòng bệnh, tôi thấy trên tủ đầu giường của cha bị dán một tấm ảnh.
Trong ảnh là một cậu bé đầu trọc, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn đang cố gắng mỉm cười với ống kính.
Sau tấm ảnh, có dòng chữ viết bằng bút đỏ: “Em còn muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Máu tôi như sôi lên, áp huyết vọt thẳng lên đỉnh đầu.
Ngoài cửa phòng, Trương Tĩnh đang thập thò nhìn vào.
“Trương Tĩnh! Là cô làm chuyện này?”
Cô ta bình tĩnh:
“Là tôi. Tôi muốn chị nhìn thẳng vào thực tế.”
“Thực tế gì chứ?”
“Tôi không muốn chị bị cảm xúc ích kỷ che mờ mắt. Hiện giờ trong lòng chị chỉ có cha mình, chị sống trong thế giới quá chật hẹp.”
Cô ta chỉ vào bức ảnh:
“Chị nên nhìn vào ánh mắt thật sự khao khát được sống, thay vì giữ khư khư một sinh mệnh đã sắp kết thúc.”
Tôi tức đến toàn thân run rẩy:
“Ai cho cô quyền phán xét mạng sống của cha tôi?”
“Là lương tâm tôi. Là trách nhiệm của một người làm ngành y.”
“Tôi phải cảm ơn cô à? Vì đã cho tôi cơ hội suy ngẫm về giá trị thật sự của sự sống?”
Người nhà giường bên khẽ lên tiếng khuyên:
“Chị Trần, y tá Trương cũng chỉ có ý tốt thôi…”
Người khác phụ họa:
“Đúng đấy, đứa trẻ đó chúng tôi cũng từng gặp, thật sự rất tội nghiệp, mọi người đều đang quyên góp giúp mà.”
Tôi nhìn gương mặt bọn họ, chỉ thấy lạnh buốt trong lòng.
Khi bác sĩ thông báo cha tôi có thận để ghép, trên mặt họ toàn là ánh mắt ghen tị.
Con người là thế — cái mình không có được, thì cũng không muốn người khác có.
Trương Tĩnh nói tiếp:
“Gia đình chị điều kiện tốt, không có nghĩa chị có thể độc chiếm nguồn lực y tế khan hiếm. Ngoài kia có biết bao người bất hạnh hơn chị, vậy mà chị lại thản nhiên sống trong đặc quyền.”
“Lòng trắc ẩn của chị đâu? Trách nhiệm với xã hội đâu?”
Cô ta càng nói càng kích động:
“Tôi phải giúp chị đưa ra lựa chọn đúng đắn!”
Tôi nhìn vẻ mặt như “cứu thế” của cô ta, chỉ thấy chán ghét:
“Cô đừng đóng vai Thượng đế ở đây nữa!”
“Tôi không diễn. Tôi thật tâm muốn chỉ cho chị con đường đúng.”
Trương Tĩnh tiến lên trước, gần như thuyết giảng:
“Chị Trần, tôi sẽ tiếp tục theo dõi chị, cho đến khi chị thật sự hiểu thế nào là từ bỏ, thế nào là tình yêu lớn lao.”
“Đó là sứ mệnh của tôi.”
Tôi siết chặt nắm tay, phẫn nộ.
Người phụ nữ này dẫm đạp lên phẩm giá sinh mệnh người khác, lại bọc nó trong cái vỏ gọi là ‘hướng dẫn vĩ đại’.
Sự ngạo mạn và cố chấp của cô ta bị che phủ bởi cái danh “lòng trắc ẩn”.
Mà đáng sợ hơn cả — là những người xung quanh, bắt đầu tin vào logic của cô ta.
Một tuần sau, tôi cầm tờ kết quả xét nghiệm trong tay, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Lần kiểm tra chéo cuối cùng trước ca ghép thận, kết quả lại cho ra phản ứng dương tính.
Điều này có nghĩa là máu của cha tôi đã sản sinh kháng thể mạnh, chống lại quả thận đó — ca phẫu thuật không thể tiến hành.
“Sao lại như vậy chứ…” Tôi lẩm bẩm.
Trước đó tất cả các xét nghiệm đều hoàn toàn phù hợp.
“Đừng lo,” Trương Tĩnh đúng lúc đi ngang, ánh mắt đầy vẻ “quan tâm”.
“Có thể là do quá trình gửi mẫu có chút vấn đề, để tôi đi hỏi giúp chị.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ta.
Cô ta cầm bản kết quả, bước nhanh về phía văn phòng của trưởng khoa.
Tôi ngồi phịch xuống ghế dài ở hành lang, như người mất hồn.
Hôm sau, bác sĩ điều trị gọi tôi vào phòng làm việc.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰