#GSNH138 - Tôi Gả Cho Anh, Anh Gả Cả Gia Sản Cho Tôi
#GSNH138 - Chương 6
Tôi ngẩn người, định dò hỏi thêm thì Cố Thời Dực bỗng đỏ mặt như chàng trai mới lớn.
Dù tôi năn nỉ, quấn quýt thế nào, anh vẫn cắn chặt răng, không hé nửa lời.
11
Sau khi tỉnh lại, Lâm Noãn biến mất không dấu vết.
Biệt thự được lắp 360 camera giám sát, nhưng chẳng tìm thấy bất kỳ manh mối nào về cô ta, như thể cô ta bốc hơi khỏi thế gian.
Mãi đến khi ai đó phát hiện một mẩu giấy trong phòng giúp việc, nghi là do Lâm Noãn để lại.
Trên đó viết những dòng chữ khó hiểu:
“Hệ thống chết tiệt! Nói nhiệm vụ lần này dễ như ăn cháo, vậy mà?! Nếu còn tin mày, tao là chó!”
...
Cuộc sống trở lại bình yên.
Kể từ khi Lâm Noãn biến mất, những dòng bình luận kỳ lạ cũng tan biến hoàn toàn.
Tôi lại tiếp tục làm bà chủ nhà giàu, mỗi ngày tỉnh dậy chỉ nghĩ hôm nay tiêu tiền ra sao.
Cho đến một ngày, tôi nhận được tin nhắn từ Cố Yến:
“Tiểu An, chờ anh đến đón em.”
???
Tôi cau mày, linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
Sau một tháng Cố Thời Dực đi sớm về khuya liên tục, tôi cuối cùng không kìm được.
“Chồng ơi, công ty có chuyện gì à?”
Cố Thời Dực trông mệt mỏi, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
“Không sao cả. Anh xử lý được.”
Anh không muốn nói, tôi cũng không ép. Nhưng tôi lén lút tra tin tức trên mạng.
“Công ty nhà họ Cố gặp vấn đề gì vậy? Sao cổ phiếu lao dốc thảm hại thế?”
“Nghe nói có nội gián. Ai đó đã mang tài liệu mật sang công ty đối thủ, giờ công ty thiếu vốn trầm trọng.”
Không hiểu sao, tôi chợt nghĩ đến tin nhắn của Cố Yến.
Liệu nội gián có phải là anh ta? Tôi chẳng rành về chứng khoán, mấy con số phức tạp cũng vượt quá tầm hiểu biết của tôi.
Nhưng tôi biết rõ: Công ty hiện tại đang rất cần tiền.
Nhìn tủ đầy túi xách và trang sức, tôi chẳng chần chừ, lập tức quyết định.
“Dây chuyền kim cương vàng, giảm 20%!”
Tôi ném cả đống đồ vào tay người quản lý đấu giá.
“Còn mấy chiếc Hermès chưa bóc seal này, bán giá đồ second-hand luôn!”
Người quản lý lau mồ hôi trán, thì thầm:
“Phu nhân, đây toàn hàng limited…”
“Lằng nhằng nữa là giảm 80% đấy!”
Tôi quăng thẻ đen lên bàn.
“Tôi cần tiền mặt, nhanh nhất có thể.”
Quản gia bên cạnh mặt mày thảm thiết, không thuyết phục nổi, đành lén gọi điện cầu cứu.
Cố Thời Dực vội vã về nhà, đúng lúc tôi đang tháo hết nữ trang.
“Sao thế? Em thích dây chuyền này lắm mà.”
Tôi nói dối không chớp mắt:
“Chán rồi. Dù sao em đẹp thế này, đeo gì cũng nổi bật!”
“Em còn nói được câu đó à?”
Cố Thời Dực bật cười, kéo tôi vào lòng, cẩn thận đeo lại dây chuyền cho tôi.
Anh nghiêm túc:
“Tin đồn trên mạng là giả, anh cố ý tung ra để đánh lạc hướng. Đừng lo. Anh là Cố Thời Dực, dù có khó khăn cỡ nào, cũng không để vợ phải bán đồ trang sức nuôi anh.”
“Vậy… công ty ổn chứ?”
“Ổn.”
“Không phá sản chứ?”
“Không.”
Nghe câu trả lời chắc nịch, tôi thở phào.
Tốt rồi! Túi xách và kim cương của tôi được giữ lại!
Khủng hoảng tài chính được hóa giải, tôi lại trở về trạng thái mềm oặt như cọng bún.
Tôi chu môi làm nũng:
“Anh làm em sợ muốn chết! Phải hôn 100 cái để đền bù!”
Cố Thời Dực cười bất lực, cuối cùng vẫn ôm lấy gáy tôi, hôn xuống.
Không khí dần nóng lên, chút lý trí còn lại khiến tôi đẩy tay lên ngực anh.
“À đúng rồi, cái gã nội gián đó, là Cố Yến hả?”
Cố Thời Dực “ừ” một tiếng, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý:
“Trong đại hội cổ đông, hắn chiếu nhầm video nhạy cảm. Giờ bị sa thải rồi.”
“Thật à? Vụng về thế!”
Tôi liếc đi chỗ khác, trong lòng hả hê vô cùng.
“Thôi kệ, đừng nhắc hắn nữa! Tiếp tục hôn đi!”
“Này, chỉ hôn thôi! Đừng táy máy cởi đồ em chứ!”
...
12
Từ sáng đến đêm, từ trời đầy sao đến khi bình minh ló dạng.
Khi tỉnh lại lần nữa, quản gia mang đến tin vui.
Bệnh tình của Cố Thời Dực đã có tiến triển, chân anh đủ điều kiện để phẫu thuật.
Tỷ lệ thành công chỉ 70%, nhưng Cố Thời Dực không chút do dự.
“Em yêu, anh không muốn mãi ngồi xe lăn. Ít nhất, khi em ngủ quên trên sofa, anh muốn tự mình bế em về giường.”
...
Trước khi vào phòng phẫu thuật, tôi nắm tay anh, lải nhải không ngừng:
“Anh phải ra sớm nhé! Em còn nhắm một cái túi mới, chờ anh quẹt thẻ đấy!”
Cố Thời Dực bật cười.
“Vậy em thích tiền hơn hay thích anh hơn?”
Tôi đáp tỉnh bơ:
“Dĩ nhiên là thích anh – nhưng phải là anh có tiền! Hehe.”
【Toàn văn hoàn】
(Đã hết truyện)
#GSNH176 - TỜ VÉ SỔ THẤU LÒNG NGƯỜI (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Trước trước đó: https://khotruyenhay.org/gsnh176-to-ve-so-thau-long-nguoi/chuong-7/
11
Tận dụng số tiền thu được từ khoản đầu tư trước đây, tôi quyết định mua nhượng quyền để mở một cửa hàng trà sữa.
Khi Bối Bối vừa tròn ba tuổi, có lần tôi đưa con ghé qua kiểm tra hoạt động của quán.
Con bé chăm chú nhìn theo bóng dáng một anh shipper đến nhận hàng, rồi bỗng gọi khe khẽ:
“Ba ơi…”
Tôi thấy người đàn ông kia thoáng khựng lại trong giây lát, nhưng rồi vẫn không quay đầu.
Chẳng bao lâu sau, anh lặng lẽ phóng xe rời đi.
Có lẽ… anh không muốn để con gái nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế.
Về nhà, Bối Bối từng hỏi tôi bằng giọng ngây thơ:
“Mẹ ơi, sao có người được ngồi uống trà sữa trong quán, còn có người lại phải chạy xe ngoài mưa vậy?”
Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Vì mỗi người có lựa chọn và nỗ lực khác nhau, nên kết quả cuộc sống cũng chẳng giống nhau, con à.”
Tôi không chắc con bé đã hiểu hết chưa, nhưng tôi hiểu – mỗi con đường chúng ta đi đều có lý do và cái giá của nó.
(Kết thúc chính văn)
Phiên ngoại: Chu Hạo
Từ khi còn nhỏ, tôi đã nhận ra ba mẹ luôn thiên vị Chu Tầm – em trai tôi.
Tivi trong phòng khách luôn là của nó, miếng đùi gà to nhất trên mâm cơm cũng là phần của nó.
Khi lớn hơn một chút, tiền bạc trong nhà gần như cũng chỉ đổ vào nó.
Tôi cũng là con ruột, vậy mà trong mọi việc, tôi luôn bị đặt sau em trai.
Tôi lớn hơn Chu Tầm hai tuổi, nhưng vì suy dinh dưỡng từ nhỏ nên thân hình lại nhỏ thó hơn nó.
Mẹ tôi thậm chí còn vui vẻ khoe khoang vì tôi có thể mặc lại đồ cũ của em trai mà không cần mua đồ mới.
Khi học tiểu học, tôi gần như chẳng có lấy một món đồ nào là của riêng mình.
Áo quần là đồ thừa của em, cặp sách là cái em bỏ không dùng nữa, cơ hội học hành cũng là do nó thi trượt cấp ba nên mới đến lượt tôi.
Từ nhỏ, tôi đã được dạy rằng: “Con là anh thì phải nhường em, phải thương em.”
Và tôi đã sống đúng như vậy.
Thứ gì em thích, tôi cũng đều nhường, vì tôi biết – dù tôi không muốn, ba mẹ cũng bắt tôi phải chịu.
Lúc lớn lên rời khỏi nhà, tôi vẫn không thoát được cái vòng lặp ấy.
Khi Chu Tầm đính hôn, tôi vẫn còn là sinh viên.
Ba mẹ bảo tôi nghỉ học để đi làm, kiếm tiền lo đám cưới cho em. Tôi không chịu – đó là lần đầu tiên tôi phản kháng lại họ.
Tôi vừa học vừa làm thêm, cuối cùng tốt nghiệp, gom góp được 100.000 tệ để đưa cho em trai làm lễ cưới.
Tôi nghĩ đó là cách mình báo đáp công ơn sinh thành.
Nhưng không ngờ, đó lại là khởi đầu của chuỗi ngày bị họ vắt kiệt.
Sau này, mỗi lần đến kỳ lương, thể nào tôi cũng nhận được điện thoại từ nhà.
Hết bảo mái nhà dột cần sửa, rồi thì máy móc hỏng cần thay. Nhưng tôi biết, tất cả chỉ là để đưa tiền cho Chu Tầm.
Nếu chậm chuyển tiền, họ sẽ nhắc lại chuyện tôi mang ơn nuôi dưỡng, rồi quay sang mắng tôi bất hiếu.
Tôi từng nghĩ đời mình sẽ mãi như thế, chẳng thể nào lập gia đình, chẳng thể thoát khỏi cái bóng u tối ấy.
Cho đến khi tôi gặp được Sở Dĩ.
Cô ấy không chê tôi nghèo, cũng không chê tôi ít nói. Ngược lại, còn thường khen tôi có năng lực, làm việc nghiêm túc.
Cứ thế, chúng tôi yêu nhau.
Khi kết hôn, chúng tôi chào đón một bé gái đáng yêu.
Tôi rất hạnh phúc, thầm hứa sẽ cho con mình một tuổi thơ đủ đầy và vui vẻ.
Nhưng rồi, mẹ tôi xuất hiện và phá vỡ tất cả.
Bà không ưa việc Sở Dĩ sinh con gái, lại luôn giục tôi mang hết tiền bạc đi giúp Chu Tầm.
Tôi thì quá mềm yếu.
Tôi không lập tức phản đối, trái lại còn nghe theo lời mẹ ngày một nhiều hơn.
Đã có lúc tôi tự hỏi, nếu Sở Dĩ sinh con trai, liệu mẹ tôi có vì vậy mà thương tôi hơn không?
Về sau, mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.
Tôi không chỉ mất đi cuộc hôn nhân, mà còn nhiều lần buông lời làm tổn thương Sở Dĩ.
Tôi biết, giữa chúng tôi không còn khả năng quay lại nữa rồi.
Chỉ đến khi mất tất cả, tôi mới thực sự tỉnh ngộ.
Sau này, tôi dần học cách từ chối mẹ và Chu Tầm.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch giành lại căn nhà và đưa mẹ trở về quê.
Nhưng tôi biết rõ – cho dù có lấy lại được căn nhà, thì gia đình nhỏ hạnh phúc ngày nào cũng chẳng thể quay về.
Về sau, công ty tôi phá sản, tôi lại ôm thêm nợ nần, phải chật vật kiếm sống bằng mọi cách.
Ban ngày tôi đi làm buôn bán, buổi tối và cuối tuần thì nhận đơn đi giao hàng.
Có một lần, khi đang lấy hàng, tôi gặp lại Sở Dĩ và Bối Bối.
Nhưng tôi không bước tới nhận con.
Tôi biết, rời xa tôi, họ đang sống rất ổn. Như vậy… là đủ rồi.
(Kết thúc phiên ngoại)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰