#GSNH147 - TRÁI CẤM NĂM 19 TUỔI
#GSNH147 - Chương 5
Tấn Thần nhanh chóng biết chuyện Triệu Thư tìm tôi gây rối.
Anh gọi tôi ra gặp.
“Đừng để tâm cô ta, anh đuổi cô ta đi rồi.”
Tấn Thần nắm cổ tay tôi, cẩn thận kiểm tra: “Cô ta không động tay động chân gì chứ?”
“Không, chỉ đập phá tiệm thôi. Nhưng bồi thường rồi, gấp ba lần.”
“Em ngốc vừa thôi.”
Tấn Thần cau mày, tức đến mức không kìm được: “Có chuyện sao không tìm anh?”
“Cái tính cam chịu của em, đi đâu cũng bị người ta bắt nạt.”
“Cho em theo anh về Bắc Kinh là quyết định đúng đắn.”
“Nếu không, bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền.”
Tấn Thần vừa mắng tôi, vừa chuyển thêm một khoản tiền.
“Tấn Thần, anh định cưới cô ta thật à?”
Tôi bất ngờ hỏi. Tấn Thần rõ ràng khựng lại.
Nhưng anh nhanh chóng cười cợt, như chẳng xem trọng: “Sao, ghen à?”
“Muốn cưới anh không?”
Ánh mắt Tấn Thần ánh lên niềm vui, như vừa nghe được lời ngọt ngào khiến anh phấn chấn.
Tôi không đáp.
Tấn Thần tưởng tôi giận, dịu giọng dỗ:
“Yên tâm, anh cưới ai cũng không ảnh hưởng đến em.”
“Có bỏ em đâu, chu môi làm gì?”
“Tấn Thần, mẹ tôi từng nói, nếu tôi làm kẻ thứ ba, bà sẽ đánh gãy chân tôi.”
Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói.
Tấn Thần bật cười: “Em nói linh tinh gì thế? Em là bạn gái anh, đâu phải tiểu tam.”
Tôi không nói thêm.
Vì những người như anh mãi mãi không hiểu.
Chúng tôi… vốn chẳng thuộc cùng một thế giới.
Và mọi thứ… sắp kết thúc rồi.
Tôi nhìn Tấn Thần, lòng khẽ thở dài.
Anh nghĩ tôi là người do anh từng bước dạy dỗ mà thành.
Bao lần anh khen, chỉ khi ở bên tôi mới thấy hợp, thấy thỏa mãn.
Nhưng anh đâu biết, chính anh cũng là “con ếch” tôi thả vào nồi nước ấm, từ từ điều chỉnh theo ý mình.
Đêm cuối cùng.
Chúng tôi quấn lấy nhau rất lâu.
Sau đó, Tấn Thần ngủ thiếp đi, còn tôi mãi không chợp mắt.
Anh là kiểu người cực kỳ gia trưởng, tính chiếm hữu cao. Ngay cả khi ngủ, tay chân vẫn quấn chặt lấy tôi.
Tôi thử gỡ cánh tay đang siết eo mình, nhưng dường như trong mơ anh cảm nhận được, ôm càng chặt hơn.
Tấn Thần khi ngủ chẳng còn chút nào khiến tôi khó chịu.
Tôi lặng lẽ nhìn anh, nhìn rất lâu.
Nếu đây là tiểu thuyết, có lẽ tôi sẽ theo Tấn Thần về Bắc Kinh, cùng anh trải qua bao lần hợp tan, giày vò nhau đến tận cùng, rồi cuối cùng… có thể nên duyên.
Nhưng đây là hiện thực. Một thế giới khắc nghiệt.
Chẳng có “nếu như”.
Chúng tôi bắt đầu từ một vụ cá cược ngớ ngẩn, nhưng đến cuối, tôi mới nhận ra – tôi chưa từng hận anh.
“Tấn Thần… tạm biệt.”
“Nhưng em chúc anh – bình an, khỏe mạnh.”
Mãi mãi.
Trên chuyến tàu đêm, mẹ tôi đã ngủ say.
Tôi nhìn qua cửa sổ, núi rừng lướt qua trong bóng tối.
Khẽ thở ra một hơi dài.
Tôi đổi điện thoại và số liên lạc.
Không ai biết.
Mọi thứ có thể bán ở quê cũ, tôi đều bán sạch.
Chỉ mang theo di ảnh của bố.
Từ nay, không còn vướng bận gì nữa.
Nhưng khi chuyến tàu rời thành phố, rít lên một tiếng dài rồi lao về phương xa, tôi nằm trên giường hẹp trong khoang tàu, bỗng thấy má mình ướt.
Tôi nhanh chóng lau đi.
Chim núi và cá nước chẳng cùng đường. Từ nay, núi sông đôi ngả, không bao giờ gặp lại.
Cầm Hoan biến mất.
Khi giấy báo trúng tuyển được gửi về, anh lập tức gọi cho cô.
Nhưng số cô không liên lạc được.
Anh nhắn WeChat, tin không gửi đi.
Cầm Hoan không đến trường anh học.
Anh chẳng biết cô đăng ký trường nào.
Anh đến nhà cô. Hàng xóm nói mẹ con cô đã trả phòng, đồ đạc bán hết cho chỗ thu phế liệu.
Anh đến tiệm mẹ cô.
Nơi đó đổi chủ, là một cặp vợ chồng trẻ, cũng bán bánh chiên.
Nhưng chẳng thơm như của mẹ cô.
Họ nói mua lại cửa hàng từ chủ nhà, giá rất hời.
Hai vợ chồng cười tươi rói.
Còn anh đứng đó, mặt u ám như trời sắp mưa.
Anh quay lại khu trọ cũ của cô, đứng dưới ngọn đèn đường, ngẩng nhìn cửa sổ mục nát.
Dường như anh vẫn nhớ khoảnh khắc hôm ấy – khi Cầm Hoan kéo rèm, mở cửa sổ, niềm vui bùng lên trong tim anh.
Và khi cô chạy xuống, từ phía sau ôm chặt anh.
Thật ra, chỉ trong một giây, anh đã tha thứ cho cô.
Nhưng giờ đây, Tấn Thần chỉ thấy mình như một gã ngốc.
Anh bị Cầm Hoan lừa, bị cô dắt mũi xoay vòng như mèo vờn chuột.
Như con lừa ngu ngốc chạy theo củ cà rốt.
Mà anh chẳng hề hay biết.
Lẽ ra anh phải tức giận.
Nhưng không hiểu sao, anh lại bình tĩnh lạ lùng.
Anh nghĩ: Chẳng sao cả.
Vốn chỉ là một vụ cược.
Anh chẳng thiệt gì.
Biết bao “lần đầu” của cô đều thuộc về anh.
Cô cả đời không thể quên anh.
Còn một cô gái tầm thường như vậy… chỉ là khách qua đường trong cuộc đời rực rỡ của anh.
Chẳng quan trọng.
Anh trở về Bắc Kinh, lao vào những buổi tiệc xa hoa.
Chẳng mấy chốc sẽ quên cô sạch sẽ.
Cầm Hoan là gì? Cô ta là ai?
Tấn Thần cười lạnh.
Nhưng khi về căn hộ, nơi ấy trống trải kỳ lạ.
Dây buộc tóc của Cầm Hoan vẫn trên bàn đầu giường.
Trên gối còn sót một sợi tóc đen dài của cô.
Phòng không còn bóng dáng Cầm Hoan, nhưng hình ảnh cô ở khắp nơi.
Cầm Hoan rụt rè đứng đó.
Cầm Hoan nhỏ bé ngoan ngoãn ngồi một góc.
Cầm Hoan nằm trên giường anh, lo lắng, e thẹn, lúng túng.
Cầm Hoan cưỡi lên người anh, bạo dạn, ngang ngược, miệng đầy lời trêu chọc chẳng biết ngượng.
Anh từng để mặc cô ngồi cả lên mặt mình.
Tấn Thần chửi thề một câu.
Anh kéo bung cổ áo, xoay tại chỗ vài vòng, vớ lấy một cái ly, ném mạnh xuống đất.
Chưa kịp bình tĩnh, anh bấm số gọi:
“Không quan tâm dùng cách gì, phải tìm được Cầm Hoan cho tôi.”
Tìm được cô, anh sẽ tự tay bóp chết cô.
Lột da cô.
Tấn Thần xuất hiện muộn hơn tôi nghĩ.
Trước đó, tôi nghe nói anh phát điên vì tìm tôi, có người còn nhắc tôi cẩn thận.
Tôi chỉ cười nhạt.
Tôi và Tấn Thần, thật ra chẳng ai nợ ai.
Nếu nói kỹ, anh có hơi thiệt.
Nhưng với Tấn Thần, tiền nhiều thật, mà cũng là thứ chẳng đáng kể nhất.
Tôi mang đến cho anh cảm giác và giá trị tinh thần, đáp ứng mọi nhu cầu của anh.
Nên nếu nhận tiền, tôi cũng chẳng áy náy.
Trường tôi học khá xa trung tâm, điều kiện kém, gió bụi nhiều.
Nhưng mẹ tôi thích nghi nhanh, bảo chỉ cần ở cạnh con gái, địa ngục cũng thành thiên đường.
Tôi dùng tiền Tấn Thần chuyển, mua một căn nhà nhỏ cho mẹ an hưởng tuổi già.
Nhưng mẹ đâu chịu ngồi yên, dựng quầy bán bánh kếp ngoài cổng trường.
Quầy bán rất chạy.
Nhiều nam sinh trong trường thích tôi, hay đến ủng hộ quầy bánh, đặc biệt những hôm tôi phụ bán, càng đông đúc.
Ngày Tấn Thần đến, đám sinh viên vừa rời đi.
Trời hôm ấy âm u.
Mẹ tôi về nhà lấy trứng, tôi đứng làm bánh.
Tấn Thần bước tới, tôi chẳng ngẩng đầu: “Chào anh, bánh kếp mười tệ…”
Người trước mặt im lặng.
Tôi ngẩng lên theo phản xạ – là Tấn Thần.
Anh gầy hơn, trông mệt mỏi, bụi bặm, nhưng vẫn điển trai như xưa.
Tôi khựng lại: “Tấn Thần?”
Tôi mời anh một bữa ăn, khá đắt, dùng tiền anh chuyển trước đó.
Ăn được nửa, anh mới nói câu đầu tiên:
“Anh hủy hôn rồi.”
Thật lòng, tôi khá bất ngờ.
Nhưng cũng chỉ ngạc nhiên một khoảnh khắc.
Với gia thế nhà anh, sao có thể cưới một cô gái như tôi – mẹ từng ngồi tù?
Tôi luôn biết thân phận mình, chưa từng mơ bước vào hào môn.
Thật ra, tôi cũng chẳng có ý định lấy chồng.
“Ừ, anh sẽ gặp người tốt hơn…”
“Cầm Hoan, em không có gì muốn nói với anh sao?”
Tôi lắc đầu.
Nói nhiều vô ích, thà im lặng.
Tấn Thần khẽ cười:
“Giờ anh mới nhận ra, anh chẳng hiểu gì về em, kể cả bề ngoài.”
“Em từng thích anh không?”
“Từng có chút chân tình nào cho anh không?”
“Những lời yêu anh, không thể rời xa anh… đều là lừa anh à?”
Tôi cảm thấy Tấn Thần như bị ai nhập.
Những lời này sến súa, chẳng giống anh chút nào.
Nhưng chính anh nói ra.
Tôi nghĩ một lúc, đáp:
“Tất nhiên từng thích.”
Cô gái mới lớn nào chẳng thích trai đẹp.
“Chân tình cũng từng có.”
Thật ra, trước khi anh đẩy tôi cho Cố Việt, tôi thực sự có chút chân thành với anh.
Nhưng chuyện với Cố Việt khiến tôi tỉnh táo, không bao giờ lay động nữa.
“Còn mấy lời yêu anh, không sống nổi nếu xa anh… đúng là nói dối.”
“Tấn Thần, em xin lỗi.”
Tôi nhìn anh, bình tĩnh và thẳng thắn.
“Nếu anh hận em, muốn trả thù, em cũng chấp nhận…”
“Anh không thấp kém thế.”
Tấn Thần cắt lời tôi:
“Huống chi, thời gian này anh nghĩ rất nhiều.”
“Là anh sai từ đầu, cố tình tiếp cận em vì vụ cá cược.”
“Khi biến em thành quân cờ trong trò chơi ấy, anh đã biết trước kết cục.”
“Người đặt cược… cuối cùng chỉ có thể thua thảm.”
Tôi bất chợt thấy nhẹ nhõm.
Thật ra mắt nhìn người của tôi không tệ.
Tấn Thần có những thói hư của công tử bột, đôi lúc kiêu ngạo đến phát ghét.
Nhưng bản chất anh không hẳn xấu.
Vẫn còn cứu được.
Chỉ là, tôi chẳng có ý định làm “nữ chính” cứu rỗi bất kỳ người đàn ông nào.
“Vậy… anh tìm em để…”
Anh hít sâu, như dồn hết can đảm:
“Anh chỉ muốn hỏi… chúng ta có thể quay lại không?”
“Hoặc là… anh có thể theo đuổi em lại từ đầu không?”
“Tấn Thần.”
Tôi khẽ cười:
“Giờ em sống rất ổn.”
Tôi luôn nhớ – cái gì cần dứt thì dứt ngay, do dự chỉ chuốc rắc rối.
Tôi không muốn sa lầy trong tình cảm nam nữ.
Vì cuối cùng, người đau luôn là phụ nữ.
Dù với Tấn Thần, tôi… có lẽ vẫn còn chút tình cảm.
Thậm chí lâu sau, tôi vẫn nhớ những khoảnh khắc quấn quýt thể xác với anh.
Nhưng tôi không muốn gắn đời mình với bất kỳ người đàn ông nào.
Dù người đó có hơi đặc biệt.
Nhưng… cũng chỉ vậy thôi.
Tôi đứng dậy:
“Nơi này gió cát nhiều, thiếu nước quanh năm.”
“Anh nên về Bắc Kinh sớm.”
“Cầm Hoan…”
Tấn Thần đứng lên, đuổi theo tôi ra khỏi nhà hàng.
Nhưng tôi đã bước xuống bậc thềm, giơ tay gọi taxi.
Tấn Thần dừng lại, không tiến tới.
Khi ngồi vào xe, tôi ngoái lại nhìn anh một lần.
Anh đứng dưới tấm biển quảng cáo sặc sỡ rẻ tiền, giống hệt đêm anh đứng dưới ngọn đèn đường mờ nhòe trước khu nhà tôi.
Lạc lõng, không thuộc về nơi này.
Tôi biết… tôi và Tấn Thần, kiếp này, có lẽ không gặp lại nữa.
Hết
(Đã hết truyện)
Chuyến Tàu Về Phía Nam (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
“Chào đồng chí, tôi đến để nộp đơn xin ly hôn.”
Mười phút sau, Lục Uyển Hà cầm bản đơn ly hôn mới tinh, sải bước rời khỏi trụ sở văn phòng.
Cô nhìn chằm chằm ba chữ “Nghiêm Diêu Phong” in rõ trên đó, tim như bị ai đó đâm một nhát, suy nghĩ trôi dạt về tận quá khứ.
Nghiêm Diêu Phong là chồng cô, cũng là người mà kiếp trước cô đã yêu suốt cả đời.
Nhưng người tình đầu của anh — Từ Anh Thục — lại là cái gai chẳng thể gỡ bỏ giữa hai người họ.
Họ đã không chỉ một lần cãi nhau vì Từ Anh Thục, cũng chính những cuộc cãi vã đó đã bào mòn sạch sẽ tình cảm giữa hai người.
Kiếp trước, trước lúc lìa đời, cô chỉ muốn được gặp anh một lần cuối, nhưng đổi lại chỉ là lời từ chối lạnh lùng của anh:
“Nhà Anh Thục có việc, tôi phải đến xem.”
Trái tim Lục Uyển Hà hoàn toàn nguội lạnh.
Không ngờ khi mở mắt ra lần nữa, cô lại quay về năm 1989 — năm thứ ba sau khi kết hôn với Nghiêm Diêu Phong.
Có cơ hội sống lại một lần, cô muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh, rời khỏi nơi đau lòng này.
Chỉ là… ánh mắt Lục Uyển Hà dừng lại trên ngày tháng ghi trên đơn, khẽ nhíu mày.
“Ngày 2 tháng 5… sao lại trùng hợp thế này?”
Cô nhớ rõ, đó là ngày Từ Anh Thục đến khu nhà quân đội.
Quả nhiên, ngẩng đầu lên, Lục Uyển Hà đã thấy chiếc xe jeep màu xanh quân đội quen thuộc đỗ trước cổng doanh trại.
Nghiêm Diêu Phong vừa xuống xe đã vòng sang bên phụ, mở cửa cho Từ Anh Thục.
Anh mặc quân phục thẳng thớm, động tác cúi người mở cửa vô cùng lịch thiệp, hàng mi cụp xuống đầy dịu dàng.
Cảnh tượng y hệt kiếp trước đó, một lần nữa đâm sâu vào mắt cô.
Trái tim cô khẽ run lên, còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị Nghiêm Diêu Phong nắm lấy.
“Uyển Hà, đây là Từ Anh Thục. Cô ấy mới đến đơn vị, còn lạ nước lạ cái, em giúp đỡ cô ấy nhé.”
Từ Anh Thục nghe vậy liền xua tay từ chối: “Sao dám làm phiền chị Uyển Hà? Diêu Phong, anh vẫn nhớ tình nghĩa hồi nhỏ mà giúp đỡ em thế này, em đã thấy cảm kích lắm rồi…”
Lời lẽ nghe như cảm ơn, nhưng Lục Uyển Hà lại thấy lạnh cả người.
Đây mà là cảm kích sao? Rõ ràng là đang khoe khoang rằng cô ta đã quen biết Nghiêm Diêu Phong từ nhỏ, địa vị trong lòng anh không hề tầm thường.
Chỉ tiếc là kiếp trước cô lại quá ngốc, chẳng nghe ra ẩn ý trong lời nói đó, còn ngây ngốc gật đầu phụ họa theo.
Giờ thì nghe ra rồi.
Nhưng cô cũng chẳng để tâm nữa.
Lục Uyển Hà nở nụ cười đúng mực, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi: “Tôi còn chút việc, xin phép đi trước.”
Nghiêm Diêu Phong thấy thái độ xa cách của cô, hơi sững người, không nhịn được hỏi: “Em vừa đi đâu về vậy?”
Lục Uyển Hà cầm chặt bản đơn ly hôn trong tay, còn đang phân vân có nên trả lời hay không thì chợt nghe tiếng Từ Anh Thục reo lên đầy kinh ngạc.
“Diêu Phong, đây là căn nhà anh xin cho em sao? Rộng quá! Còn có cả sân nhỏ nữa, đẹp thật đấy!”
Ánh mắt Nghiêm Diêu Phong lập tức bị cô ta thu hút.
Anh nhìn Từ Anh Thục với vẻ mặt rạng rỡ, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy:
“Anh nhớ em thích trồng hoa, nên cố tình xin căn này cho em. Em thích là tốt rồi.”
Lục Uyển Hà nhìn theo, trong lòng thoáng chốc chấn động.
Căn nhà này… là căn mà lúc trước cô ưng ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chỉ vì sân vườn ở đây giống hệt sân nhà cũ của cô, khiến cô vừa nhìn đã thấy ấm lòng.
Thế nhưng khi cô ngỏ ý muốn xin căn này, Nghiêm Diêu Phong lại bảo:
“Sân có hoa cỏ dễ thu hút muỗi, hay là mình lên căn tầng trên nhé.”
Thì ra không phải vì sợ muỗi… mà là vì căn nhà này, vốn dĩ không phải để cho cô.
Kiếp trước của cô, sao lại không nhận ra điều đó sớm hơn chứ?
Ngực Lục Uyển Hà nghẹn lại, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô nhìn xuống tờ đơn ly hôn trong tay mình.
Dù sao cô cũng đã quyết định rời đi, căn nhà này, Nghiêm Diêu Phong muốn cho ai ở thì cứ cho đi.
Trong lòng cô dần trút bỏ được gánh nặng, không thèm để tâm đến hai người kia nữa, xoay người bước lên lầu.
Vừa vào nhà, việc đầu tiên cô làm là gọi điện về quê.
Nghe thấy đầu dây bên kia bắt máy, cô không kìm được mà cất tiếng:
“Mẹ ơi, dạo nữa con về thăm mẹ được không?”
Kiếp trước, cô luôn theo sát bên Nghiêm Diêu Phong, rất ít khi về thăm mẹ, thậm chí đến lần gặp cuối cũng chẳng kịp.
Lần này sống lại, cô không chỉ muốn ly hôn, mà còn muốn bù đắp những gì đã thiếu sót với mẹ, ở bên cạnh bà và thật lòng hiếu thảo.
Giọng mẹ cô vang lên từ điện thoại, vui mừng khôn xiết:
“Được được được, con gái ngoan về thì mẹ vui lắm! Lần này về tính ở bao lâu vậy?”
“Ở lâu lắm mẹ ạ.”
Lục Uyển Hà nhìn tờ đơn ly hôn trong tay, giọng bình thản.
“Mẹ ơi, con định ly hôn rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi ngay sau đó là giọng nói đầy lo lắng của mẹ cô:
“Con gái sao lại muốn ly hôn? Ở trong quân khu bị ức hiếp à? Hay là Nghiêm Diêu Phong không tốt với con? Con nói cho mẹ nghe đi…”
Nghe những lời đầy yêu thương đó, lòng Lục Uyển Hà mềm nhũn, khóe mắt đỏ hoe.
Kiếp trước, vào lúc cô và Nghiêm Diêu Phong cãi nhau kịch liệt nhất, mẹ cô cũng từng lo lắng mà an ủi như vậy.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰