Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH148 - Vừa Nhận Người Thân Đã Bị Giả Thiên Kim Bám Dính Như Keo

#GSNH148 - Chương 5



Quay lại Chương 4

Lâm Du ngơ ngác nhìn Tống Minh Thanh.

“Tôi không nói lại lần hai.”

Hắn bỏ vẻ cợt nhả, lạnh lùng chỉ tay về phía tôi.

Mặt Trần Viên đỏ bừng – nhưng lần này không phải vì xấu hổ, mà là nhục nhã.

Mọi người xung quanh đều nghe rõ. Những ánh mắt từng ghen tị giờ chuyển sang nghi ngờ, khinh bỉ.

Trần Viên quen làm trung tâm, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu tủi nhục thế này.

Cô ta cắn môi, uất hận nhìn tôi, cố chấp không nhúc nhích:

“Tôi không làm gì sai, sao phải xin lỗi?”

“Trời đất, chị ơi, chị thuê người chặn đường người ta mà còn bảo không sai?”

Tống Minh Thanh đáp ngay, không cần suy nghĩ:

“Vậy thế nào mới gọi là sai? Giết người đốt nhà chắc?”

Một câu khiến cả hội trường xôn xao.

Lâm phụ và Lâm mẫu nghe xong, mặt tái mét.

“Rốt cuộc là chuyện gì?! Các người làm gì hai đứa con gái tôi?!”

Họ chẳng thèm xác minh, lập tức quay sang hét vào mặt nhà họ Trần.

Khách mời đều là người có máu mặt, bình thường giữ kẽ, nhưng giờ ai nấy lộ rõ vẻ ngạc nhiên và ghê tởm.

Cha Trần – một ông già hói đầu, bụng phệ – mặt đỏ gay, tay chân luống cuống xua lia lịa:

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm…”

Nhưng chẳng ai tin ông ta.

Trần Viên nổi điên, gào lên với Tống Minh Thanh:



“Anh vu khống! Có bằng chứng gì không?!”

Tống Minh Thanh lập tức câm nín.

Hắn chỉ nghe loáng thoáng từ bố nuôi tôi, chứ bằng chứng thật… đúng là không có.

Hắn liếc sang tôi.

Tôi: “…”

Tên đầu óc đơn giản này!

Chẳng giúp được gì, còn phá hỏng kế hoạch của tôi!

“Bằng chứng thì tôi có.”

Thôi thì đành vậy, tôi tung video sớm hơn dự định.

Màn hình lớn sáng lên, từng khung hình rõ nét – gương mặt hung tợn và giọng điệu độc ác của Trần Viên vang khắp hội trường:

“Con tiện nhân đó đáng bị trừng phạt!”

“Ai bảo nó dám quyến rũ bạn trai tao!”

“Không phải thích câu dẫn đàn ông sao? Lần này cho nó câu dẫn đủ!”

“Còn con Thẩm Bảo Bối kia, cho mặt mà không biết điều, dám bênh con tiện nhân đó! Cho nó nếm mùi bị làm nhục đi!”

Trần Viên hoảng loạn, lao đến giật điện thoại của tôi:

“Không phải! Không phải thế! Đừng chiếu nữa!”

Mặt cô ta trắng bệch, run rẩy gào lên, lặp lại những lời chối cãi yếu ớt.

Nhưng sự thật rành rành, tắt video giờ cũng vô ích.

“Trời ơi, đáng sợ quá…”

“Hồi trước còn kể khổ, bảo Lâm Du suốt ngày bắt nạt cô ta…”

“Đúng là diễn sâu, ai ngờ được…”



“Bảo Lâm Du phá hoại tình bạn, giờ mới biết toàn bịa đặt.”

“Cô ta cũng nói y chang với tôi! Hóa ra toàn nói dối…”

Hội trường rộ lên tiếng bàn tán.

Nhiều người bắt đầu kể lại những lời Trần Viên từng nói để bôi nhọ Lâm Du. Đối chiếu thời gian, mọi người dần nhận ra ai là kẻ dối trá.

Dư luận nghiêng hẳn về một phía.

Trần Viên bị cô lập hoàn toàn, cuối cùng chỉ còn bám víu vào “bạn trai” như phao cứu sinh, tuyệt vọng nhìn Lộ Phàm – kẻ từ đầu đến giờ đứng ở góc sàn nhảy, xem kịch như người ngoài cuộc.

“Lộ Phàm, anh nói đi! Là Lâm Du quyến rũ anh trước, đúng không? Em đâu có nói dối!”

Lộ Phàm mỉm cười:

“Thứ nhất, tôi chưa từng nói cô là bạn gái tôi.”

“Thứ hai, giữa tôi và Lâm Du – chẳng có gì cả.”

Câu trả lời như bom nổ.

Tôi cũng suýt ngã ngửa.

“Anh… anh nói gì?!”

Nước mắt Trần Viên lăn dài, mascara nhòe nhoẹt như ma nữ, trông kinh dị đến rợn người.

“Anh rõ ràng đưa em trà sữa! Còn chiếc đồng hồ anh hay đeo – cũng là anh cho em!”

Cả hội trường im phăng phắc, nín thở hóng tiếp màn “giải mã tình cảm”.

Lộ Phàm nheo mắt, nghĩ ngợi:

“Trà sữa là quà Đông Chí, cả lớp ai cũng có. Hôm đó cô vắng, tôi tiện để lên bàn cô.”

“Còn đồng hồ… chắc lúc học, bàn trước bàn sau gần quá, tôi để nhầm. Tôi tìm nó lâu rồi.”

“Nó ở chỗ cô thì… phiền trả lại nhé.”

Mỗi câu như một nhát dao.



Cuối cùng, có người không nhịn được, bật cười.

Trần Viên – thân bại danh liệt – ôm mặt khóc, chạy khỏi bữa tiệc.

Khách mời rì rầm bàn tán về những hành vi kỳ quặc của cô ta.

Tôi lướt mắt qua đám đông, dừng lại nơi Lộ Phàm đứng.

Hắn như cảm nhận được, nâng ly về phía tôi, nhướng mày cười.

Tôi nhấc váy xoay người rời đi, vờ không thấy.

Trần Viên xấu xa nhưng không ngu. Tôi nghĩ, những lời Lộ Phàm vừa nói… chưa chắc đã hoàn toàn thật.

Dù là để lấy lòng nhà họ Lâm hay chỉ nhân cơ hội đá Trần Viên, thì…

Như tôi từng nói – không phải ai cũng để mắt đến loại hàng đó.

Tiệc tối vừa kết thúc suôn sẻ, chúng tôi về đến nhà thì cổng lớn bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

“Nghe như rất đông người, chẳng lẽ nhà họ Trần tìm đến?”

Ba Lâm nghe ngóng, mặt nghiêm lại, vội đẩy chúng tôi xuống tầng hầm.

Nhưng khi tôi vừa định bước, một tiếng quát quen thuộc ngoài cổng khiến tôi khựng lại.

“Thẩm Bảo Bối! Con nhóc vong ân bội nghĩa! Có bố ruột rồi quên luôn bố nuôi hả?! Mau ra đây cho lão tử!”

Giọng rống khàn đặc trưng của bố nuôi tôi suýt làm thủng màng nhĩ tôi.

“Ai… ai vậy?”

Lâm Du hoảng sợ nắm tay tôi, giọng run run: “Có phải kẻ thù tìm chị tính sổ không?”

“Hiểu lầm thôi, hiểu lầm…”

Tôi cười gượng, trấn an cả nhà rồi quay ra mở cửa.

Trước cổng là hàng dài xe Hummer đen bóng, bố nuôi tôi đứng đầu, mặt mày hầm hầm như dẫn quân đi thanh trừng.

Không biết còn tưởng kẻ thù đến trả thù thật.



“Thẩm Khoan?”

Ba Lâm lo cho tôi, bước ra, vừa thấy người thì sững lại, rồi nổi giận:

“Ông đến nhà tôi giữa đêm làm loạn gì? Có tin tôi gọi cảnh sát bắt ông không?”

“Bắt đi! Ông cứ tống người nuôi con gái ruột ông mười bảy năm vào tù thử xem, đêm nay ông ngủ ngon không?”

Bố nuôi tôi gầm lên, khí thế không hề thua kém.

“Chuyện… chuyện gì thế?”

Ba Lâm ngẩn ra, quay sang hỏi tôi: “Bảo Bối, chuyện này là sao?”

“Thì… đều là người nhà, có gì từ từ nói.”

Tôi toát mồ hôi, đứng giữa giảng hòa:

“Bố, đây là ba nuôi của con.”

“Ba nuôi, đây là bố ruột con.”

Càng nói càng thấy sai sai.

“Tuyệt thật, ông trời đúng là biết bù đắp.”

Tống Minh Thanh theo sau bố nuôi tôi, cười hề hề:

“Thẩm Bảo Bối, giờ mày có hai ông bố, sướng không?”

Sướng cái đầu mày!

Tôi suýt lật mặt đánh nhau với hắn.

Đúng lúc, bố nuôi tôi hào sảng vung tay:

“Thôi, nể ông là cha ruột con gái tôi, tôi nhường cái gia sản nhỏ đó.”

“Đống này là quà cho con gái tôi, nhà ông chật chội đừng để nó chịu khổ.”



Ông vừa nói vừa ra hiệu, các xe Hummer đồng loạt mở cửa, vệ sĩ mặc đồ đen bước xuống, bê quà cáp vào nhà như chuyển hàng cho siêu thị.

Ba Lâm là người trí thức, chưa thấy cảnh “hổ báo” thế này, sững người một lúc mới hoàn hồn, rồi nổi điên:

“Họ Thẩm, ông coi thường ai?! Con gái ruột tôi, tôi để nó chịu thiệt chắc?!”

“Biết đâu.”

Bố nuôi tôi nói như chuyện hiển nhiên, lén liếc Lâm Du – không biết từ lúc nào đã lẻn theo sau tôi:

“Nhìn con bé ở nhà ông mười mấy năm, yếu ớt như cọng bún là đủ hiểu.”

“Nhà tôi Tiểu Du là khí chất tiểu thư khuê các!”

“Tiểu thư gì, tránh ra đừng cản tôi khiêng đồ.”

Bố nuôi tôi vừa nói vừa tự vác một thùng hàng to, khí thế ngút trời đi vào nhà.

Đi ngang Lâm Du, ông dừng lại một chút.

Tôi thấy Lâm Du căng thẳng núp sau lưng tôi, bám chặt áo tôi.

“Con gái, nếu con là chị em con gái bác, thì từ giờ cũng là con bác!”

Bố nuôi tôi vỗ ngực hứa:

“Mai bác gửi ít đồ bồi bổ, nhìn con gầy thế, tội lắm!”

Nói xong, ông thở dài, vác thùng đồ lướt vào.

Ba Lâm bị ông làm choáng, vừa đuổi theo vừa cãi.

“Giật cả mình.”

Mẹ Lâm cười nhẹ, điềm đạm đúng chuẩn quý phu nhân: “Thôi, vào nghỉ đi con.”

Tôi vâng lời, dắt Lâm Du quay vào, chưa đi được mấy bước thì sau lưng vang tiếng bước chân lóc cóc.

“Đi theo làm gì! Về nhà cậu đi!”

Tôi quay lại cáu Tống Minh Thanh đang bám theo.



“Đều là người nhà, có gì từ từ nói.”

Hắn mặt dày cười lưu manh, gương mặt đẹp trai nhưng nụ cười đểu hết phần thiên hạ.

Tôi nheo mắt nghi ngờ – trực giác mách bảo tên này chẳng có ý tốt.

“Cảnh cáo cậu, đừng động vào Tiểu Du nhà tôi!”

“Bảo Bối, chị nói gì thế!”

Lâm Du đỏ mặt, gấp gáp kéo áo tôi, xấu hổ muốn chui xuống đất.

Tôi biết ngay mà! Từ buổi tiệc, Tống Minh Thanh đã dán mắt vào Tiểu Du như bị bỏ bùa, ánh mắt không rời nổi.

Nói hắn đến giúp bố nuôi tôi khuân đồ? Quỷ mới tin!

May mà hắn chưa bỏ thuốc vào đồ ăn của tôi là tử tế lắm rồi.

“Thì sao?”

Tống Minh Thanh gãi mũi, vành tai đỏ nhưng vẫn cứng miệng:

“Tiểu Du chưa nói gì, đến lượt cậu quản tôi à!”

“Tiểu Du rất nghe lời tôi, cậu biết điều chút đi!”

Tôi chắn Lâm Du sau lưng, lườm hắn sắc lẹm.

“Đừng mà…”

Tống Minh Thanh hạ giọng, chột dạ:

“Tôi… mai muốn rủ Tiểu Du đi xem phim…”

Hắn vừa nói vừa len lén liếc Lâm Du.

Lâm Du im lặng, mím môi nhìn tôi, mắt long lanh như cún con chờ bánh.

Tôi vừa định mở miệng thì trong nhà vang lên tiếng gào kịch tính của hai ông bố:

“Nhà ông nhỏ thật, vài thùng đồ cũng không có chỗ chứa!”



“Vài cái gì?! Ông bê cả trung tâm thương mại vào nhà tôi rồi!”

Trời ơi, cái cuộc sống trên có già dưới có trẻ này –

Thật sự mệt tim muốn chết luôn!

Hết 🐾

(Đã hết truyện)

LY HÔN RỒI XIN ĐỪNG GẶP LẠI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Chương 1.
Năm thứ ba kể từ ngày cưới, Tống Tinh Hà bắt đầu phải lòng một nữ sinh đại học do anh bảo trợ.
Bụng tôi đã lớn rõ ràng, tôi mở lời đề nghị ly hôn.
Chẳng ngờ anh ta lại ký hợp đồng, tay chợt dừng lại:
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Em chẳng còn trẻ trung nữa đâu.”
“Ở bên anh, em vẫn có thể sống trong giàu sang phú quý, yên ổn làm phu nhân của Tống gia.”

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối sự “tốt bụng” của anh ấy.
Suốt bao năm qua, tôi chưa từng nghe lời anh ta, nhưng lần này, tôi quyết định làm anh ta hài lòng.

Sau khi ly hôn, tôi ra nước ngoài định cư.
Trong khi đó, anh ta nhập viện cấp cứu.

 …

1. “Đã nghĩ kỹ rồi thì tự tay viết đơn đi.”
“Ừ, đúng rồi.
Cũng bỏ luôn cái thai đi.
Tôi không muốn đứa bé ấy nữa.”

Tống Tinh Hà vừa dứt lời, thư ký liền bước vào, mời tôi ra ngoài.

Gương mặt anh ta lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với vẻ dịu dàng hôm qua.

Tôi nhận thức rõ anh đang trách móc tôi vì đã vạch trần chuyện đó.

Tôi ôm bụng từng bước rời khỏi phòng làm việc, cho đến khi ra đến cổng công ty, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tim tôi đau thắt như bị bóp nghẹt.

Về đến nhà, tôi ngồi bệt xuống giường.
Màn hình điện thoại liên tục sáng lên.

Có rất nhiều tin nhắn đổ về.

Là những bức ảnh thân mật, video mùi mẫn do nữ sinh kia gửi — người do Tống Tinh Hà tài trợ.

Từng hình, từng đoạn clip như đang khiêu khích tôi dữ dội.

“Chị à, người chồng yêu của chị giờ đã hết yêu chị rồi.
Chị còn không định nhường chỗ cho người khác à?”

Tôi bật cười tự giễu, gửi lại cho cô ta một bức ảnh chụp đơn ly hôn đã ký.

Từ đó, cô ta không gửi tin nhắn nữa.

Tôi nhìn tập hồ sơ bệnh viện trong ngăn kéo, nụ cười chua xót càng đậm đặc, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Không hiểu bao giờ, hai chúng tôi lại trở thành thế này?

Chẳng bao lâu sau, Tống Tinh Hà trở về, bên cạnh là một người phụ nữ.

Tôi nhận ra cô ấy — chính là người đã xuất hiện trong lễ tri ân tài trợ sáu năm trước.

“Tôi đã ký rồi.”

Tôi cầm tờ thỏa thuận ly hôn đã ký, đưa cho anh.
Anh chẳng thèm nhìn, ngay lập tức chuyển sang người phụ nữ phía sau.

“Cơm xong chưa?”

Anh bước thẳng đến bàn ăn, uống một ngụm canh rồi bắt đầu ho dữ dội.

“Canh này mặn quá?
Cô cố ý phải không?”

Anh hắt cả bát canh xuống sàn, mặt đỏ gay, quay sang tôi trút giận.

Bát canh đó, tôi đã mất mấy tiếng đồng hồ để hầm, nếm đi nếm lại nhiều lần mới vừa ý.

Vậy mà anh chẳng thèm chớp mắt, kéo cô gái kia đi mất.

“Chúng ta đã ly hôn rồi.
Chờ cô phá thai xong rồi dọn đi.”

‘Rầm’ — cửa đóng sầm, nhà chỉ còn lại mình tôi.

Tôi nhìn vũng canh loang lổ dưới sàn, lòng quặn thắt.

Tôi không giỏi nấu ăn, chỉ có món canh bổ dưỡng này tạm gọi là ổn.

Anh từng si mê món canh tôi nấu, lần nào cũng nằng nặc đòi tôi làm.

Bây giờ, thậm chí một ngụm cũng không nuốt nổi.

Tay xoa bụng, tôi nhìn quanh căn nhà trống vắng, vừa khóc, vừa nghĩ thầm.

Xin lỗi con yêu.
Thời gian qua, bố con đã bên con rồi.
Chặng đường phía trước, mẹ sẽ mãi bên con.

Đến nửa đêm, Tống Tinh Hà mới về nhà.

Vừa bước vào, anh đã lao vào phòng vệ sinh, chẳng ra suốt nửa tiếng đồng hồ.

Tôi đi đến trước cửa, lặng lẽ lắng nghe tiếng ho dữ dội bên trong, chẳng biết phải làm gì.

Cho đến khi anh bước ra, phát hiện tôi vẫn đứng đó.

“Cô làm gì ở đây?”

Toàn thân anh nồng nặc mùi rượu.

Tôi nhìn anh bình tĩnh nói:

“Em muốn nói điều này với anh — em sẽ không phá thai.
Đứa trẻ này không chỉ là con của anh, mà còn là của em nữa.”

Nghe xong lời tôi, nét mặt Tống Tinh Hà thoáng sững sờ.
Cuối cùng, anh giận dữ quát tháo rồi hậm hực vào phòng khách.

Tôi quay về phòng ngủ chính, nhìn bức ảnh cưới treo trên tường, nước mắt cứ thế âm thầm rơi.

Chương 2 

Năm tôi quen Tống Tinh Hà, anh chẳng có gì trong tay.

Chỉ có lòng nhiệt huyết và ý chí không ngừng tiến bước.

Lúc đó, tôi vẫn là cô gái tự ti vì gốc gác gia đình trọng nam khinh nữ.

Khó khăn lắm mới đủ can đảm bước ra khỏi cuộc đời bị áp bức đó.

Rồi tôi gặp Tống Tinh Hà.

Từ đó, chúng tôi cùng nhau cố gắng hơn nữa.
Anh thức trắng đêm khởi nghiệp, còn tôi đảm nhận mọi chuyện ở nhà.

Mỗi lần anh về nhà, đều mua sắm bữa sáng cho tôi.



Bình luận