#GSNH149 - Ba Năm Sau, Nhất Định Phải Về
#GSNH149 - Chương 5
Bạn thân trố mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi.
“Nhanh thế sao?”
Tôi gật đầu: “Ừ, nhanh thế đấy.”
Tin Phó Cận Niên đeo nhẫn cưới trên ngón áp út lan truyền khắp nơi ngay hôm sau.
Về cuộc sống của tôi và Đoàn Tử, tôi chưa định công khai sớm.
Vì thế, danh tính người kết hôn với Phó Cận Niên khiến mọi người bàn tán sôi nổi.
“Hạ tiểu thư, chúng ta lại gặp rồi.”
Người đàn ông tên Hứa Thư Bạch lần nữa chặn tôi ở trung tâm thương mại.
Đây là lần thứ ba trong tháng.
Âm hồn bất tán.
“Phó tiên sinh bận rộn thế, sao có thể vì kết hôn mà bỏ qua cảm nhận của em?”
Tôi cầm gói khoai tây chiên, tùy tiện ném vào xe: “Cảm nhận của tôi… sao cơ?”
Hứa Thư Bạch lịch sự nói: “Không phải em thích chú em sao? Chú ấy cưới người khác, chắc em đau lòng lắm.”
Tôi thừa nhận nụ cười của hắn rất mê hoặc.
Nhưng đầu óc hắn… có vẻ không bình thường.
Hắn nghĩ người cưới Phó Cận Niên là ai khác.
Tôi chần chừ. Hứa Thư Bạch đưa ra một chiếc điện thoại:
“Hạ tiểu thư, tôi có thể giúp em, chỉ cần em làm theo lời tôi.”
“Giúp gì?”
“Giúp em có được chú của em.”
Lần đầu tiên tôi nhìn hắn nghiêm túc.
Tôi nhận điện thoại, cười: “Được, anh đúng là người tốt.”
Trong vòng nửa giờ, chúng tôi thành “đồng minh”.
Phó Cận Niên đúng giờ dừng xe trước trung tâm thương mại.
Tôi xách đồ chạy ra, mở cửa xe, đối diện ánh mắt anh, cười tươi: “Chú.”
Nụ cười trên môi Phó Cận Niên cứng lại.
Sau khi cưới, anh nghiêm cấm tôi gọi “chú” ở nơi công cộng.
Nếu không, về nhà sẽ bị phạt.
Ánh mắt anh dừng trên chiếc điện thoại tôi giơ lên, lập tức hiểu ra.
“Lên xe.”
Tôi tựa vào anh, không kiêng dè: “Chú… người ta nhớ chú lắm. Chú vội cưới thím, sao không để ý đến người ta?”
Phó Cận Niên nheo mắt: “Đây không phải đang để ý em sao?”
Tôi lặng lẽ nháy mắt với anh.
Tai nghe truyền đến giọng Hứa Thư Bạch: “Hạ tiểu thư, nhớ lắp ống kính ở nhà, có video, chúng ta không lo không thắng.”
Phó Cận Niên trên đường về tuân thủ vai trò người chú, không chạm vào tôi chút nào.
Về nhà, anh đi thẳng vào thư phòng.
Hứa Thư Bạch thúc giục: “Mau, thay đồ đẹp vào, yên tâm, chỉ cần ghi lại cảnh hắn ôm em, tôi sẽ giúp em.”
Tôi ngáp, bước vào phòng ngủ chính.
Hứa Thư Bạch phấn khởi: “Tiểu cô nương gan lớn thật, tốt lắm.”
Tôi thay đồ, cầm điện thoại. Sau lưng vang tiếng mở cửa.
“Nhiễm Nhiễm–”
Giọng Phó Cận Niên khựng lại khi thấy cách ăn mặc của tôi.
Tôi kéo bộ đồng phục học sinh, cười: “So với đồng phục trung học của cháu không khác mấy, chú còn nhớ không?”
Phó Cận Niên thở dài, đóng cửa, bắt đầu tháo đồng hồ.
Tôi còn đang vui vì được sống lại tuổi 18, thì bị anh chặn ngang, túm lấy.
“A? A? Ch… chú–”
“Bốp.”
Một cái tát nhẹ vào mông, Phó Cận Niên cười lạnh: “Anh bảo phải gọi là gì?”
Tôi giãy dụa vô ích: “Có người… chú làm gì–”
Phó Cận Niên không chớp mắt, rút chiếc điện thoại tôi giấu, đặt lên tai, cười: “Hứa tiên sinh, tôi tưởng chuyện lần trước đủ để cảnh cáo cậu rồi.”
Vừa nói, anh vừa ấn tôi vào chăn.
Mặt tôi đỏ bừng, định chạy, nhưng bị anh kéo lại, giữ dưới thân.
Đầu dây bên kia, Hứa Thư Bạch châm chọc: “Phó Cận Niên đạo mạo, cưới xong là lộ bộ mặt, dám mơ ước cháu gái mình. Ngày mai tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt.”
Phó Cận Niên cười khẽ: “Cậu cứ thử.”
Anh cúp máy.
Tôi ôm gối che đầu: “Chú…”
Xoẹt.
Quần áo tôi rách thành từng mảnh.
Tôi trợn mắt.
Phó Cận Niên chậm rãi: “Anh không biết em thích chơi thế này.”
“Muốn anh làm cầm thú, cứ tiếp tục gọi.”
Tôi nhỏ giọng: “Hắn cứ quấn lấy em, phiền lắm… Em chỉ muốn trêu hắn thôi.”
Tôi lên án: “Anh biết hắn ghi hình, còn bế em…”
Phó Cận Niên cúi xuống hôn: “Yên tâm, không truyền ra được. Ngẩng đầu, gọi thêm tiếng nữa.”
“Chú…”
“Mông ngứa muốn ăn đòn à?”
Tôi ôm cổ anh, hôn nhẹ: “Ông xã…”
Từ hôm đó, mọi thứ trở lại bình lặng.
Chiều vài tuần sau, tôi và bạn thân đi uống trà, bất ngờ thấy một tin tức.
Một ông chủ doanh nghiệp trong thành phố bị bắt vì nghi ngờ trốn thuế và nhiều tội danh khác.
Bạn thân xiên miếng bánh, chỉ lên màn hình: “Đối thủ của chú cậu, hình như có họ hàng với Lâm Nhược Sơ.”
Tôi nhận ra gương mặt người đàn ông.
Hứa Thư Bạch.
Trên TV, Hứa Thư Bạch đối diện ống kính, dường như đang nói gì.
Ánh mắt đầy tín niệm như muốn tràn ra màn hình.
Đài không phát âm thanh, chỉ đưa tin.
Tôi hỏi: “Hắn nói gì vậy? Nhìn không thông minh lắm.”
Bạn thân nheo mắt, đọc môi một lúc: “Hắn nói chuyện với cậu.”
“Hả?”
“Hắn nói: ‘Hạ tiểu thư, tôi không phụ lòng cô, chờ tôi ra ngoài, chúng ta thử lại lần nữa.’”
“…”
Vậy là Phó Cận Niên chưa từng nói với Hứa Thư Bạch rằng chúng tôi đã cưới.
Khi Hứa Thư Bạch vào tù, nhiều chuyện năm đó dần lộ ra.
Đêm năm năm trước, Hứa Thư Bạch lợi dụng yến tiệc, tránh tai mắt Phó Cận Niên, bỏ thuốc vào rượu của anh.
Sau đó, sai người đưa anh về phòng khách sạn, để Lâm Nhược Sơ tiếp cận, ý định gạo nấu thành cơm.
Nhưng Lâm Nhược Sơ vào nhầm phòng, ngủ với một nam sinh viên đại học.
Còn tôi, vì thư ký bận, mang quần áo từ nhà đến tìm Phó Cận Niên.
Trời xui đất khiến, chuyện ấy xảy ra.
Hứa Thư Bạch muốn dùng scandal để hủy hoại đối thủ, nhưng khi thấy Lâm Nhược Sơ vô dụng, hắn chuyển mục tiêu sang tôi.
Trò hề kết thúc khi Hứa Thư Bạch vào tù.
Phó Cận Niên chọn kỳ nghỉ hè của Đoàn Tử, đưa chúng tôi ra nước ngoài nghỉ phép.
Ở sân bay, tôi nghe một giọng quen thuộc.
Lâm Nhược Sơ.
Cô ta đang cãi nhau với một chàng trai trẻ.
À… đó là…
Phó Cận Niên nói: “Nam sinh viên cô ta từng ngủ.”
Tôi kinh ngạc: “Bao năm vậy, vẫn ở bên nhau?”
“Ha.”
Phó Cận Niên cầm kẹo que cho Đoàn Tử: “Hắn và Lâm Nhược Sơ liên tục tìm anh. Lâm Nhược Sơ vừa dựng kịch, hắn liền phá. Từ đầu, anh biết đêm đó không phải Lâm Nhược Sơ.”
“Sao anh vẫn tuyên bố với bên ngoài…”
Phó Cận Niên nhìn kẹo que, cười: “Không biết.”
“CÓ lẽ muốn chờ ai đó trở về.”
“Hoặc chờ ai nhảy ra, đưa anh đi đăng ký.”
Tôi tưởng tượng một con chó đen lớn giơ bảng, chờ chủ nhận.
“Anh có nghĩ đó không phải em…”
“Có.”
Phó Cận Niên lau tay dính kẹo cho Đoàn Tử: “Gần như mỗi đêm đều nghĩ.”
“Nhiễm Nhiễm, tình cảm của anh với em không hẳn trong sạch.”
“Nếu không phải em, anh sẽ cắt đứt. Có thể cả đời không gặp lại.”
Lòng tôi rung động: “Anh bắt đầu từ khi nào…”
“Không rõ.”
Phó Cận Niên xoa đầu Đoàn Tử: “Có lẽ từ khi em trưởng thành, hoặc…”
Anh không nói tiếp.
Lúc này tôi mới hiểu, tôi và anh có hôm nay là một phần triệu khả năng.
Nếu không có sự trùng hợp năm đó, dù tôi chủ động, Phó Cận Niên cũng sẽ không động lòng.
Tôi lặng lẽ nắm ngón tay anh.
Thân phận của tôi và Đoàn Tử cuối cùng không giấu được.
Ngày bị phơi bày, kỳ nghỉ của chúng tôi chưa kết thúc.
Tôi cầm điện thoại, cả ngày thấp thỏm.
Quan hệ giữa tôi và Phó Cận Niên khá phức tạp, khó tránh bị bàn tán, phán xét.
Nhưng chuyện này không gây sóng gió trên mạng.
Bạn thân gọi: “Yên tâm, chẳng ai biết chuyện này.”
Có lẽ Phó Cận Niên trả phí bịt miệng hoặc mua lượt tìm kiếm.
“Sản nghiệp Phó gia lớn thế, sao không bảo vệ được cậu?”
Vài ngày trôi qua, vẫn bình yên.
Trái tim treo lơ lửng của tôi dần hạ xuống.
Chiều hôm ấy, Đoàn Tử theo dì bảo mẫu ra bãi biển nhặt vỏ sò.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ kính, trải lên ga giường trắng tinh.
Sau một hồi quấn quýt, Phó Cận Niên đặt tôi trước cửa sổ, dịu dàng hôn.
“Mệt không?”
Tôi chìm trong ánh chiều đỏ rực: “Ừm.”
Tắm xong, tôi mở điện thoại của anh.
Anh đang tắm.
Tin nhắn đến, tôi gọi hai tiếng, anh không nghe.
Tôi nhấn mở.
Là một trưởng bối Phó gia gửi:
“Cận Niên, chú không ngờ con ngang bướng thế.”
“Nếu con cố ý, thì cứ vậy đi.”
Tôi lật lịch sử trò chuyện, thấy tin nhắn từ khi còn trong nước.
“Chuyện giữa con và Hạ Nhiễm, chúng ta không đồng ý. Phó gia chưa từng có scandal lớn thế.”
Phó Cận Niên: “Cháu thông báo, không phải xin ý kiến.”
“Con bé là con anh trai con!”
Phó Cận Niên: “Ngay cả họ cũng khác.”
“Cậu câu dẫn cháu mình, không sợ trời phạt, kiếp sau thành súc sinh!”
Phó Cận Niên: “Cháu câu dẫn cô ấy. Nếu trời phạt, cháu chịu một mình, súc sinh cháu làm một mình. Chẳng cần kiếp sau.”
Anh gửi một bản thảo, đại ý:
Phó Cận Niên cầm thú không bằng, mơ ước cháu gái, cưỡng đoạt, đúng là tệ hơn cầm thú.
“Chú Ba, cần cháu liên lạc truyền thông ngay không?”
Trưởng bối tức giận gửi loạt dấu chấm than: “Cậu muốn triệt Phó gia!”
“Chú muốn hại cô ấy, cháu sẽ triệt Phó gia.”
“Cậu…”
Phó Cận Niên: “Trước khi mắng, tìm đúng người. Cô ấy còn nhỏ, không nghe được lời thô tục. Nếu cháu biết chú ra tay với cô ấy, chúng ta không cần nói qua điện thoại.”
Cửa phòng tắm mở.
Tôi vội giấu điện thoại dưới gối.
“Không buồn ngủ sao?”
Phó Cận Niên túm lấy tôi, ôm vào lòng.
Tôi nhớ nội dung vừa đọc: “Sao anh đột nhiên đưa em ra nước ngoài nghỉ?”
“Không vì gì, thấy em thích, nên đi.”
Chuyến đi quá gấp, gần như ngay khi nhận tin, chúng tôi đã rời đi.
Chắc vì chuyện với chú Ba.
Hóa ra khi tôi không biết, anh đã xử lý tất cả.
Tôi không hỏi thêm, hôn anh, tay luồn vào áo choàng tắm mềm mại.
Phó Cận Niên giữ tay tôi, giọng khàn: “Nhiễm Nhiễm, còn sức sao?”
Tôi chủ động hôn môi anh.
“Phó Cận Niên, em yêu anh.”
Anh căng thẳng, xoay người kéo tôi vào ánh hoàng hôn đỏ rực.
“Nhiễm Nhiễm, anh cũng yêu em.”
Sóng biển nhuộm ánh hoàng hôn thành những đóa hồng rực rỡ.
Ngày tàn.
Ánh trăng kéo dài.
Hết
(Đã hết truyện)
Phục Linh (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Hiện Đại,
1
Sau bảy năm kết hôn, Phó Hành cuối cùng đã tìm lại được người trong lòng mà anh ta không thể có được.
Anh ta đích thân giới thiệu cô ấy với tất cả các đối tác quan trọng của tập đoàn:
“Cô Mộ đã chính thức nhận chức và sẽ từng bước tiếp quản công việc của vợ tôi.”
Tin đồn nhanh chóng truyền đến tai tôi. Tôi ngay lập tức đình chỉ tất cả các dự án kinh doanh đang đàm phán, đưa cho Phó Hành tờ đơn ly hôn.
Anh ta lạnh mặt:
“Thẩm Phục Linh, cô đang uy h.i.ế.p tôi đấy phỏng?”
Tôi lắc đầu.
Chị đây thật lòng muốn ly hôn;
Cũng thật lòng muốn lấy hết tiền của tập đoàn nhà họ Phó.
1
Khi Phó Hành dẫn Mộ Tâm Du đẩy cửa bước vào, cây bút trong tay tôi đang sắp sửa đặt xuống bản hợp đồng.
Dự án hợp tác với tập đoàn Tinh Hà là dự án tôi phải mất nửa năm trời đàm phán mới có được, đây cũng là hợp đồng lớn nhất của tập đoàn nhà họ Phó năm nay.
“Tổng giám đốc Thẩm, xin chờ một chút.”
Ngòi bút dừng lại, cách bản hợp đồng chỉ một tấc.
Anh ta gọi tôi là ‘Tổng giám đốc Thẩm’, có nghĩa là muốn nói chuyện công việc, tách biệt hẳn đời tư.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Phó Hành nghiêng người, để lộ Mộ Tâm Du đứng phía sau.
“Bản hợp đồng này, giao cho Tâm Du ký đi.”
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán, không lớn tiếng nhưng rất rõ ràng.
Tôi nheo mắt quan sát Phó Hành. Anh ta đang nhìn Mộ Tâm Du, ánh mắt dịu dàng chan chứa tình cảm như muốn tràn cả ra ngoài.
Phó Hành không coi ai ra gì xoa đầu Mộ Tâm Du, cưng chiều khẽ nói:
“Yên tâm rồi chứ? Còn muốn gì nữa không?”
Mộ Tâm Du thân mật kéo tay anh ta, hai bàn tay mười ngón đan chặt chẽ.
“Biết rồi, biết anh thương em rồi.”
Cô ấy quay đầu, bắt gặp ánh mắt tôi thì cười duyên dáng:
“Chị Phục Linh, lâu rồi không gặp.”
Tôi không thèm để ý, chỉ hỏi Phó Hành:
“Chủ tịch Phó, lý do?”
Ánh mắt Phó Hành vẫn dán chặt vào khuôn mặt Mộ Tâm Du, khóe môi anh ta mỉm cười, giọng nhẹ tênh:
“Sáng nay tôi đã ký quyết định bổ nhiệm. Tâm Du bây giờ là Chủ tịch Phó giám đốc tập đoàn chúng ta.”
“Dù sao vừa mới đến đã nhậm chức cao, khó lòng được mọi người công nhận ngay. Tôi muốn cho cô ấy một hợp đồng lớn, coi như tập đoàn chúng ta tặng cô ấy một món quà ra mắt.”
“Không gì phù hợp hơn dự án hợp tác với Tinh Hà.”
Tôi không nói gì, Mộ Tâm Du cười rạng rỡ, hai mắt cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm.
“Vậy thì, cảm ơn chị Phục Linh nhé.”
Ánh mắt tôi rơi xuống hai bàn tay đang đan vào nhau của bọn họ. Trên ngón áp út của Phó Hành vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới minh chứng cho cuộc hôn nhân giữa chúng tôi.
Tôi chợt ngẩn ngơ hốt hoảng.
Tiếng cười của Mộ Tâm Du kéo tôi về hiện thực:
“Chị Phục Linh, chị buồn ạ?”
“Chị yên tâm, em sẽ không tranh giành anh Hành với chị đâu. Ba chúng ta lớn lên cùng nhau, em tuyệt đối sẽ không để chị phải chịu ấm ức.”
Tựa lưng vào ghế, tôi lạnh lùng hỏi vặn:
“Cô lấy thân phận gì, tư cách gì để khiến tôi chịu ấm ức đây?”
Ánh mắt Phó Hành cuối cùng cũng trở lại trên người tôi, mặt anh ta sa sầm, giọng nói cũng như mang theo sương giá:
“Phục Linh, ở cái tập đoàn này, tôi là người quyết định!”
Còn điều gì không rõ nữa đây?
Nửa năm ròng rã cố gắng, vô số đêm thức trắng chỉnh sửa đề án đến bình minh, tất cả nỗ lực của tôi đều chẳng là gì so với một cái nhõng nhẽo của người trong lòng anh ta.
Tôi đứng dậy, không muốn từ bỏ.
“Chủ tịch Phó, dự án hợp tác với Tinh Hà liên quan đến gần 20% doanh thu năm nay của tập đoàn.”
“Cô Mộ mới vào làm, nếu đứng ra đàm phán trên thương trường thì rủi ro quá cao.”
Phó Hành gật đầu:
“Đúng, cho nên sau khi Tâm Du ký hợp đồng, việc triển khai dự án vẫn phải là cô vất vả thêm.”
Tôi không nhịn được mà cười nhạt, thu dọn đồ đạc rồi bước đến trước mặt Phó Hành.
“Thế, phải xem Chủ tịch Phó và cô Mộ có bản lĩnh giữ được Tinh Hà không rồi.”
2
Rời khỏi tập đoàn, tôi tự lái xe về căn biệt thự cũ của nhà họ Thẩm.
Từ sau vụ tai nạn cướp mất bố mẹ tôi, nơi này bị bỏ trống. Dù có quản gia thường xuyên chăm chút lau dọn định kỳ nhưng thiếu hơi người, chung quy cũng khó tránh khỏi dần trở nên tiêu điều.
Ngồi trong thư phòng của bố, tôi lặng lẽ nhìn ánh hoàng hôn chìm xuống từng chút một ngoài cửa sổ cho đến khi mọi thứ xung quanh hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Tâm trạng tôi cũng tối tăm u ám theo.
Từ két sắt, tôi lấy ra tài liệu cuối cùng mà bố tôi ký trước lúc lâm chung.
Khi bố tôi đang hấp hối, Phó Hành đã quỳ bên giường bệnh của ông, thề sống thề c.h.ế.t rằng sẽ yêu thương và bảo vệ tôi cả đời.
Lo sợ sau khi mình qua đời, tập đoàn nhà họ Thẩm sẽ bị xâu xé, bố tôi đã dồn hết sức lực cuối cùng để ký thỏa thuận với Phó Hành dưới sự chứng kiến của luật sư.
Toàn bộ tài sản của nhà họ Thẩm được sáp nhập vào tập đoàn nhà họ Phó, do Phó Hành quản lý. Nếu chúng tôi ly hôn thì tôi sẽ được chia một nửa tài sản của tập đoàn nhà họ Phó cũng như tài sản cá nhân đứng tên Phó Hành.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰