Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

#GSNH245 - THAY CÔ DÂU BẰNG NHA HOÀN

Chương 8



Miệng lẩm bẩm: “Không… không phải… Nguyệt Nhu không có… Vân Tiêu ca ca, chàng phải tin muội…” Để xác thực lời của đại bá là thực hay giả, Hầu gia ngay lập tức triệu tập người mời phủ y đến thăm khám chẩn mạch.

Lâm Nguyệt Nhu liều mạng không chịu đưa tay, miệng khóc van xin cầu xin.

Tuy nhiên, đây không phải là Thẩm phủ, nơi có Thẩm Thanh Tùng đứng ra che chở — nàng ta, chẳng còn quyền để lên tiếng nữa.

Hai mụ quản sự tiến lên, giữ chặt tay chân Lâm Nguyệt Nhu một cách cương quyết.

Phủ y chỉ mới đo mạch xong đã lập tức nói: “Vị cô nương này… đã mang thai hơn một tháng.” Lời nói như sấm nổ giữa trời quang, khiến toàn trường rơi vào trạng thái im lặng chết lặng.

Lâm Nguyệt Nhu chẳng còn lời nào để biện hộ, sắc mặt xám ngoét như tro tàn.

Hầu phủ làm sao có thể chấp nhận một nữ nhân mang thai của người khác để làm thế tử phi?

Ngay lập tức, Hầu gia ra lệnh: viết hưu thư, đuổi nàng khỏi phủ!

Chẳng rõ là do Lâm Nguyệt Nhu quá đau đớn sợ hãi, hay do đám hạ nhân trong phủ hành xử quá nặng, khi nàng vừa bị ném ra khỏi cửa liền đau bụng dữ dội rồi sẩy thai ngay tại chỗ.

Nghe tin đứa con trong bụng mất tích, đại bá nổi trận lôi đình, không những không cho người mời thầy thuốc, còn giận dữ đạp liên tiếp vào người nàng.

Đại bá mẫu vốn đã không ưa gì loại nữ nhân trăng hoa lẳng lơ, nay thấy Lâm Nguyệt Nhu bị ông nhà ghét bỏ, liền thẳng thừng ra lệnh đem nàng đi — chỉ để lại một hai lượng bạc rồi bán thẳng vào thanh lâu.

Trong phủ Hầu, sau khi Hầu gia điều tra rõ mọi chuyện, biết tất cả là do nhi tử Cố Vân Tiêu cùng Thẩm Thanh Tùng phối hợp dàn dựng.

Giận dữ đến mức không thể kiềm chế, lập tức ban lệnh — đánh Cố Vân Tiêu hai mươi trượng ngay trong phủ!

Cả kinh thành đều biết, thế tử phủ Hầu nuôi ngoại thiếp chưa cưới, lại còn giả mạo làm tân nương để lừa dối, trò chơi đê tiện này khiến mọi người chấn động.

Chuyện vừa lộ ra, các nhà quyền quý, quan lại đều xôn xao bàn tán.

Từ đó về sau, chẳng một ai dám bén mảng đến gần Cố Vân Tiêu nữa.

Danh tiếng của hắn coi như đã hoàn toàn sụp đổ trong kinh thành. 11 Sau khi phụ mẫu trở về thắng trận, nghe kể lại mọi chuyện xảy ra khi vắng mặt, lập tức nổi trận lôi đình, muốn tìm Thẩm Thanh Tùng cùng Cố Vân Tiêu để trừng phạt thích đáng.

Tôi vội can ngăn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ác giả tất có báo ứng, Thẩm Thanh Tùng và Cố Vân Tiêu, giờ đều đã nhận lấy hậu quả của riêng mình.

Điều cần thiết nhất — là nữ nhi muốn dẫn phụ mẫu đi tìm… đại ca.” “Đại ca?

Không phải chính là Thẩm Thanh Tùng đó sao?” Phụ thân nhìn tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Tôi chỉ mỉm cười lắc đầu, rồi đáp: “Thẩm Thanh Tùng hoàn toàn không phải là ca ca của nữ nhi.

Ca ca ruột của con… phải gấp trăm lần hắn về cả tài năng lẫn vẻ đẹp.” Chỉ đến khi tôi trực tiếp dẫn phụ mẫu đi gặp Tiêu Minh, hai người mới hoàn toàn tin lời tôi nói.

Hóa ra, năm xưa khi mẫu thân sinh trưởng tử, trong phủ có mời một vú nuôi.

Trùng hợp thay, vú nuôi kia mới sinh được một đứa con trai.

Lúc thấy ca ca của tôi, lòng tham tự nhiên nổi lên, nhân cơ hội không để ý đã tráo đổi hai đứa trẻ.

Mẫu thân vốn vô tâm, lại thêm con còn nhỏ, nên hoàn toàn không phát hiện ra hài tử trong tay bị đổi chác.

Còn ca ca ruột của tôi, sau khi bị mụ vú độc ác kia vứt bỏ ở nơi hoang dã, may mắn thoát nạn nhờ một vị đại hiệp cứu giúp.

Phụ thân vẫn còn giận dữ không nguôi, lập tức huy động toàn lực truy tìm mụ vú kia về để xử lý.

Sau đó, ông còn dâng tấu trình lên hoàng thượng.

Nghe xong, hoàng thượng kinh hãi không ngớt, liền ban chỉ: xử tử mụ vú độc ác đó bằng hình phạt lăng trì! 12 Ba năm sau, tôi gả cho công tử nhà Thượng thư, cuộc sống vợ chồng hòa thuận, hạnh phúc viên mãn, đời thường bình dị.

Ca ca tôi vốn là người có thiên tư làm tướng, được phụ thân đưa vào quân doanh huấn luyện.

Trong vòng chưa đầy ba năm, đã được Hoàng thượng phong làm Đại tướng quân, giữ gìn triều đình.

Còn kẻ đã hại ta ở kiếp trước thì sao?

Thẩm Thanh Tùng — thật may mắn, làm nam kỹ suốt ba năm vẫn chưa chết.

Chỉ nghe nói bị hành hạ đến mức thân tàn - tâm bại, chẳng còn ra dạng người nữa.

Thật đúng là, đôi lúc sống còn thống khổ hơn là chết!

Và Lâm Nguyệt Nhu, nghe đồn chỉ mới vào thanh lâu chưa đầy mười ngày… đã bị một khách nhân bóp cổ đến chết ngay tại chỗ.

Sau đó, thi thể của nàng bị mụ tú bà quấn trong chiếc chiếu rách rồi lặng lẽ đem vứt vào bãi tha ma hoang vắng.

Còn Cố Vân Tiêu, sau vụ bê bối với Lâm Nguyệt Nhu, bị tổn thương tinh thần nặng nề, lún sâu vào u mê, từ đó chẳng còn đứng dậy nổi.

Ngày ngày, hắn chỉ ru rú trong phủ, lần lượt cướp hết phòng này đến phòng khác của các thiếp, sống cuộc đời sa đọa, hoang đàng.

Về sau, người ta nói rằng do quá đà trong hoang dâm, tuổi trẻ chưa đầy hai mươi đã bị bất lực, thân thể tàn tạ, trí tuệ suy yếu.

Để tránh Hầu phủ tuyệt hậu, Hầu gia đã dứt khoát tiếp nhận một đứa trẻ tài năng từ dòng tộc, truyền ngôi thế tử và phế bỏ vị trí của Cố Vân Tiêu.

Từ đó trở đi, những kẻ đã hại ta trong kiếp trước—hoặc thì thân bại danh liệt, hoặc thì chết không toàn thây, hoặc sống đời vô dụng.

Còn ta, cuối cùng cũng sống được cuộc đời mà kiếp trước chẳng dám nghĩ tới.

Phụ mẫu mạnh khỏe bình an, phu quân ôn hòa yêu thương, ca ca thân sinh tựa như bão táp, bảo vệ cả nhà trong bình yên.

Ta thường ngồi dưới mái hiên, nhìn ánh chiều tà rơi rớt trên mái ngói, lặng lẽ tưởng niệm



 — Kiếp trước ta bị chìm đắm trong bóng tối, nhưng kiếp này nhất định sẽ sống rực rỡ như bình minh rực rỡ trên bầu trời.



 – Toàn văn kết thúc –



(Đã hết truyện)

DIỆP NHI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại, HE, Nữ Cường,

Tỷ tỷ ta mắc một chứng bệnh quái lạ, mỗi lần phát tác đều cần m.á.u của thân nhân làm thuốc dẫn.

 

Phụ thân không nỡ để mẫu thân phải chịu đau, mẫu thân lại càng không đành lòng tổn thương phụ thân.

 

Đại ca là đích trưởng tử, càng không thể có chút hao tổn.

 

Vì thế, ta ra đời.

 

Tỷ tỷ tính tình hoạt bát, Trương thần y ba ngày hai bận liền sai người gọi ta đến lấy máu.

 

Đến năm mười tám tuổi, nàng được gả vào phủ Vĩnh Ninh hầu, phụ mẫu vui mừng khôn xiết.

 

Họ chuẩn bị cho nàng ba mươi ba rương hồi môn.

 

Trong đó, ba mươi hai rương là vàng bạc châu báu, tơ lụa cùng khế đất.

 

Còn rương thứ ba mươi ba… chính là ta.

 

Phụ mẫu vốn định để ta lấy thân phận thị thiếp, theo nàng cùng gả vào phủ.

 

Thế nhưng trước ngày xuất giá, nàng nằng nặc đòi ra hồ hái sen trong mưa, chẳng ngờ bị nhiễm phong hàn rồi phát bệnh, sau đó họ lại gọi ta đến lấy nửa bát máu.

 

Ta ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Một thị thiếp như thế… quả thật không hợp phong thủy.

 

Thế là, cùng với những vị thuốc quý giá, ta trở thành “của hồi môn” được tỷ tỷ mang theo.

 

Trương thần y thương xót cho ta, trước lúc ta lên đường, hắn lén đưa cho ta một viên thuốc.

 

Hắn nói: 

 

“Đây là cơ hội duy nhất để ngươi thoát khỏi nơi ấy.”

 

 Chương 1:

 

Thế nhân chỉ biết đích trưởng nữ của phủ Tướng quân là Diệp Lệnh Nghi, dung mạo nàng như ngọc, tính tình lương thiện, nào biết trong phủ Tướng quân ấy còn có ta, một đích thứ nữ không danh không phận.

 

Ta gọi là Diệp Nhi.

 

Ta vì Diệp Lệnh Nghi mà được sinh ra.

 

Diệp Nhi - Diệp Nhị đến cái tên cũng qua loa như sự tồn tại của ta trong mắt họ.

 

Phụ mẫu cho ta ăn những món ngon nhất, dạy ta luyện "Ngũ cầm hí", nhưng không cho ta gặp người ngoài, cũng không cho phép ta xưng là nhị tiểu thư của phủ Tướng quân.

 

[Ngũ cầm hí: là một bài khí công cổ đại. Tương truyền bài này là do danh y Hoa Đà thời Tam quốc sáng tác, mô phỏng điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim.]

 

Thế giới của ta, chỉ là xung quanh một tiểu viện, quạnh hiu tịch mịch.

 

Từ bé, phụ mẫu đã nói với ta, Lệnh Nghi mắc một căn bệnh kỳ quái, khổ sở vô cùng, đáng thương biết mấy.

 

Ta không muốn thấy họ đau lòng, càng không muốn nhìn tỷ tỷ lụi tàn mà chết, nên vẫn luôn ngoan ngoãn để Trương thần y lấy máu.

 

Năm ta bảy tuổi, Diệp Lệnh Nghi thì chín, nhưng nàng ta lại say mê đánh mã cầu.

 

Mã cầu vốn là môn vận động dễ bị thương, mà nàng thân thể lại yếu nhược, tính tình háo thắng, ham tranh hơn thua. Ban ngày cưỡi ngựa rong ruổi một phen cho đã, đến đêm thì liền nằm liệt bất động, thở thoi thóp trên giường.

 

Nha hoàn bên cạnh nàng ta lại chạy sang viện ta, đòi lấy m.á.u để sắc thuốc.

 

Số lần lấy m.á.u ngày càng nhiều lên, trong lòng ta dần dấy lên oán hận.

 

Ta tìm đến phụ mẫu, xin họ giới hạn số lần Diệp Lệnh Nghi chơi mã cầu.

 

Ta ngỡ trong lòng họ cũng có ta, chỉ vì nàng ta mắc bệnh nên tạm thời nghiêng lệch đi chút ít.

 

Nào ngờ hai người nổi trận lôi đình, trừng mắt nhìn ta rồi lạnh lùng quát lớn:

 

“Diệp Nhi, tuổi ngươi còn nhỏ mà lòng dạ đã hiểm độc đến thế sao?”

 

“Trời xanh bạc đãi Lệnh Nghi, khiến thân thể con bé suy nhược, nay con bé mới vừa tìm được một vài thú vui trong cuộc sống, ngươi liền muốn cướp đi? Đừng quên, nếu không có Lệnh Nghi, ngươi căn bản không được sinh ra!”

 

Lúc ấy ta mới biết…

 

Khi mẫu thân sinh Lệnh Nghi đã chịu khổ không ít, họ vốn đã có một trưởng tử, phụ mẫu sớm thề với nhau sẽ không sinh thêm hài tử.

 

Là vì Lệnh Nghi bệnh tình trầm trọng, cần m.á.u của người thân làm thuốc dẫn, nên mẫu thân mới liều c.h.ế.t sinh ra ta.

 

Bọn họ không hề xem ta là cốt nhục của họ, họ chỉ xem ta là thuốc dẫn của Diệp Lệnh Nghi mà thôi.

 

Từ đó, ta bị cấm túc trong tiểu viện, không được gặp ai, thiên hạ cũng chỉ biết phủ Tướng quân chỉ có một cặp huynh muội mà thôi.

 

Ta chỉ còn cách vì mình mà toan tính.

 

Những người ta có thể gặp, ngoài người nhà họ Diệp ra thì chỉ có Trương thần y và nha hoàn tên Trụy Nhi – chuyên đến chỗ ta lấy máu.

 

Ta chỉ còn cách đặt hy vọng vào Trương thần y.

 

Ta chưa từng đọc sách, nên chẳng biết chữ, không có kiến thức, chỉ có chút nhan sắc do phụ mẫu ban cho.

 

Ban đầu Trương thần y chẳng hề để tâm đến ta.

 

Cho đến khi ta mười ba tuổi, nguyệt sự vừa đến, thân thể bắt đầu hé lộ dáng dấp thiếu nữ.

 

Hắn bắt đầu hưởng thụ sự tâng bốc, ve vãn trắng trợn của ta.

 

Ta là thuốc dẫn của Diệp Lệnh Nghi, hắn không dám thật sự đụng vào, nhưng lúc không người, hắn sẽ dùng lời lẽ dâm tục để nhục mạ ta.

 

“Diệp Nhi, ngươi thật to gan, kỹ nữ chốn thanh lâu đem so với ngươi, cũng còn biết e lệ vài phần.”

 

Những lời sỉ nhục kia, không phải ta hoàn toàn ngu ngơ không hiểu, nhưng ta muốn sống.

 

Lệnh Nghi lấy m.á.u của ta không kiêng dè, dù có dùng thuốc bổ nhiều đến đâu, thân thể ta cũng khó mà gắng gượng nổi.

 

Nếu không phải Trương thần y ôm tâm tư tư lợi bất chính với ta, lừa dối nhà họ Diệp rằng: mỗi tháng nếu dùng thuốc dẫn quá chín lần sẽ bị phản tác dụng, thì e là ta đã sớm c.h.ế.t rồi.

 

Cho nên, trước mặt Trương thần y, ta cam tâm tình nguyện lớn gan ve vãn hắn.

 

Ta hy vọng hắn có thể giúp ta thoát khỏi chốn địa ngục tại Diệp phủ này.

 

Thế nhưng, mặc cho ta thề hứa bao điều, vâng thuận đủ đường, hắn vẫn không gật đầu.

 

Mãi cho đến khi Diệp Lệnh Nghi cùng thế tử của phủ Vĩnh Ninh hầu – Hạ Tranh Uyên – tiến hành hôn sự, và phụ mẫu định đưa ta làm thị thiếp gả theo, câu chuyện mới bắt đầu có thay đổi.

 

Trương thần y từ lâu đã coi ta như vật trong túi, sao có thể để người khác chạm vào?

 

Thế nên hắn cố ý đưa cho ta một túi hương.

 

Là một túi hương rất đỗi tầm thường, trong phủ từ chủ tử đến hạ nhân ai cũng đeo. Nhưng hương liệu bên trong đã bị hắn thay bằng nhục đậu khấu.

 

Nhục đậu khấu này có tác dụng kích thích dục vọng, chỉ một lượng nhỏ cũng khiến sắc mặt ta nóng bừng khó chịu, khi Diệp Lệnh Nghi tiếp xúc với nó sẽ khiến tính khí nàng ta càng khó kiểm soát.

 

Quả nhiên, chiều hôm đó, nàng ta làm ầm lên đòi đi hái sen, sau đó bị nhiễm phong hàn ngất đi tại chỗ.

 

Ta từ thị thiếp, liền biến thành của hồi môn.

 

Trương thần y lại đưa cho ta một viên thuốc, nói là thuốc giả chết, dặn ta khi vào phủ Vĩnh Ninh thì tìm thời cơ hội uống vào, đợi khi bị vứt đến bãi tha ma, hắn sẽ đến đón ta về.

 

Hắn bảo, chỉ cần ta nghe lời, hắn sẽ cứu ta, giấu ta trong mật thất dưới hầm nhà hắn, từ nay thoát khỏi nhà họ Diệp.

 

Hắn muốn biến ta từ thuốc dẫn của Diệp Lệnh Nghi thành món đồ chơi của riêng hắn.

 

Ta nhìn bộ râu hoa râm của hắn, mỉm cười gật đầu đáp ứng.

 

Ta vờ như vô ý, giật đứt thắt lưng hắn, nhân lúc hắn cúi đầu chỉnh lại xiêm y, ta đã âm thầm đổi viên thuốc giả c.h.ế.t với viên thuốc trong hộp ngọc đặt chính giữa hòm thuốc của hắn.

 

Chiếc hộp ngọc ấy là mẫu thân sai hắn chuẩn bị cho Diệp Lệnh Nghi, còn chưa kịp đưa đến tay nàng ta.

 

Đến ngày Diệp Lệnh Nghi xuất giá, ta được trà trộn vào hàng nha hoàn nâng hồi môn.



Bình luận