Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

HANG SÓI

Chương 10



Tống Thập Thất nói, năm đó ta hỏi hắn có nguyện ý cưới ta không, hắn không dám đáp lời.

 

Bởi khi ấy hắn vẫn mang thân phận là một hạ nhân, thân phận ấy lại nằm trong tay của Tống Cảnh.

 

Nhưng hắn không muốn buông tay.

 

Hắn chịu ba mươi gậy dưới tay Tống Cảnh, lại cùng Tống Cảnh đánh cược một phen.

 

Cược rằng hắn có thể sống sót rời khỏi chiến trường, đường đường chính chính đứng trước mặt ta.

 

Tây Bắc khô và lạnh, lúc ấy chiến sự đang căng thẳng nhất.

 

Triều đình liên tục tuyển binh, từng đợt từng đợt đẩy về tiền tuyến.

 

Mười người đi, chỉ hai người sống sót trở về đã là nhiều.

 

Trong quân doanh, binh sĩ không dưới mười vạn, vậy mà lần này theo quân trở về nhận thưởng cũng chỉ bốn, năm người.

 

Muôn người chọn một.

 

Không phải cứ ra trận là có thể trở thành danh tướng.

 

Nhưng dù không là đại tướng quân, chỉ cần là người chống địch, thì đã là anh hùng.



 

Trong cung, hoàng đế thiết yến đãi công thần.

 

Còn ta, cũng vì tiểu binh sĩ của mình mà mở tiệc mừng ngay tại viện nhỏ này.

 

Tống Thập Thất đã lấy lại thân phận tự do từ tay Tống Cảnh.

 

Hôn sự của ta và hắn định vào mùa xuân năm sau, khi băng tuyết vừa tan, vạn vật bắt đầu đ.â.m chồi nảy lộc.

 

Ngày thành thân, Điền thẩm và tất cả dân làng trong trang viên đều đến.

 

Đại phu nhân ngồi ở vị trí chủ mẫu, thay ta làm chủ.

 

Hôn lễ ấm áp mà náo nhiệt.

 

Chỉ là giữa tiệc, có người tới báo — nói rằng Tống Cảnh đến rồi.

 

Xe ngựa của phủ Vệ Quốc hầu đã dừng trước cổng trang viên hồi lâu.

 

Ta khẽ nói với đại phu nhân một tiếng, rồi cùng Tống Thập Thất dắt tay nhau bước ra ngoài.

 

Bên cạnh xe ngựa có một người vận trang phục thị vệ đang đứng.

 



Xem ra, là cố nhân của Tống Thập Thất.

 

Hắn cùng người kia khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Hầu gia vì bệnh ở chân nên khó di chuyển, hôm nay không thể xuống xe uống chén rượu hỷ cùng hai vị, chỉ đặc biệt đến đây dâng một phần lễ vật, chúc hai vị bạch đầu giai lão —”

 

Nay Tống Cảnh đã kế thừa tước vị của phụ thân hắn, trở thành đương gia chân chính của Hầu phủ.

 

Mành xe kéo kín mít, không nghe thấy động tĩnh gì, khiến ta chẳng biết hắn có thực sự ở trong hay chăng.

 

Ta chỉ khẽ gật đầu đáp lễ: “Đa tạ Hầu gia. Cũng chúc Hầu gia sớm ngày gặp được người tâm đầu ý hợp —”

 

Tựa hồ trong xe vang lên một tiếng “cộc”, nhưng rất nhanh liền tĩnh lặng trở lại.

 

Trên đường trở về, ta cười nói cùng Tống Thập Thất: “Tống Cảnh thật kỳ quái, đã đến tận nơi lại chẳng chịu vào nhà uống chén rượu mừng. Nếu chỉ để đưa lễ, sai người mang tới là được, thân mình mang bệnh sao còn đích thân đến một chuyến —”

 

Tống Thập Thất nhìn ta hồi lâu, thấy vẻ mặt ta thản nhiên, lúc này mới như trút được gánh nặng.

 

Hắn kể rằng, chân Tống Cảnh là vết thương cũ tái phát.

 

Năm ấy chân hắn vốn đã tàn, chỉ nhờ một thân nghị lực mới gắng gượng đứng lên được.

 

Những năm gần đây, tuy nhìn bên ngoài không khác gì người thường, nhưng khi không ai hay biết, hắn vẫn âm thầm chịu đựng cơn đau tái phát.

 

Chuyến vận chuyển lương thực lần đó, bị nhị đệ hãm hại, may mắn thoát thân, nhưng chân hắn lại thêm một lần trọng thương.



 

Lần này các thái y đều nói: “Không thể chữa được nữa.”

 

Cả đời này, chỉ sợ hắn không thể đứng dậy nữa.

 

Chỉ là, không rõ vì cớ gì, ta luôn cảm thấy thái y lần này đoán sai rồi.

 

Tống Cảnh ắt sẽ một lần nữa đứng lên.

 

Hắn đủ tàn nhẫn — với người…và với cả chính mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hang-soi/chuong-10.html.]

Hắn vốn là người sinh ra để làm kẻ mạnh.

 

Ta cũng chẳng còn oán hận gì hắn nữa.

 

Nếu ta đổi chỗ cho hắn, e rằng đã sớm vùi xác trong một màn bẫy rập nào đó từ lâu.

 

Thời thơ ấu hắn trưởng thành trong tính toán và âm mưu, mới trở thành một người quyết tuyệt với con người, vô tình với mọi chuyện.

 

Ta cũng biết, dưới vẻ bề ngoài lãnh ngạo kia, chưa hẳn hoàn toàn là băng lạnh.

 

Bằng không, năm ấy tuyết lở, hắn rõ ràng đã thoát khỏi bầy lang sói truy đuổi, nhìn thấy ta bị vùi cùng hang sói, vẫn không lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.



 

Chỉ là, lúc hắn vừa đào được lớp tuyết, định đưa ta ra ngoài, lại không ngờ khiến tuyết lở lần nữa.

 

Vùi lấp toàn bộ lối thoát.

 

Khi ấy đầu ta đã va đập, mơ mơ hồ hồ, tỉnh tỉnh mê mê, chưa kịp hoàn toàn khôi phục thì đã vì lạnh giá mà mê man trở lại.

 

Tống Cảnh sợ hai người cùng bỏ mạng nơi ấy, đành ôm chặt lấy ta, dùng thân mình sưởi ấm, giữ chút hơi tàn mong chờ cứu viện…

 

Tống Thập Thất từng hỏi ta, đã biết Tống Cảnh từng có ý cứu ta, vì sao vẫn luôn dè chừng tránh xa hắn.

 

Ta đáp, Tống Cảnh cứu ta, bất quá chỉ là một thoáng mềm lòng, nhất thời có chút không đành lòng.

 

Chẳng thể che lấp được ác ý hắn từng có, khi nhẫn tâm đẩy ta vào hang sói.

 

Mà ta, cũng chẳng thể vì cái gọi là “một chút không đành lòng” kia, mà đối với hắn sinh ra nửa phần tình ý.

 

Như thế, chẳng khác nào khinh rẻ chính mình.

 

“— Tống Thập Thất, thật ra… ta không hề ngốc.”

 

Ta không ngốc.

 



Chỉ là mẫu thân bảo ta giả ngốc.

 

Ban đầu vừa tỉnh lại từ cơn mê man, ngoài niềm vui khôn xiết mà rơi lệ, mẫu thân còn chìm vào mối lo vô tận.

 

Ta cùng Tống Cảnh, vốn vì thể diện mà bị ép định thân.

 

Bất kể năm xưa đã xảy ra chuyện gì, thì mối hôn sự này cũng là do người lớn trong hai nhà tự tiện quyết định, chẳng hề do đôi bên đồng thuận.

 

Môn không đăng, hộ không đối.

 

Huống chi, Tống Cảnh tuổi còn trẻ đã mang tai tiếng đầy mình, danh xấu lan xa.

 

Mẫu thân sợ.

 

Người nói đầu ta bị tổn thương, e là sau này chẳng thể rời phủ, chỉ có thể sống như cái bóng nơi khuê phòng.

 

Bởi vậy mới dặn ta giả ngốc.

 

Người có quyền thế đến đâu, ngang ngược cỡ nào, cũng sẽ chẳng thèm so đo với một kẻ si ngốc.

 

Nếu ta thực sự hóa ngốc, ắt hẳn phủ Uy Viễn hầu cũng sẽ không còn muốn giữ mối hôn sự này nữa.

 

Cũng coi như bớt được bao nhiêu phiền phức.



 

Chỉ là mẫu thân chẳng ngờ, phụ thân đối với người, sủng ái lại bạc bẽo đến vậy.

 

Dẫu người liều mạng sinh hạ đệ đệ, cũng chẳng đổi được một lần phụ thân bước chân vào viện.

 

Người bất lực.

 

Vì muốn ta cùng đệ đệ có thể an thân trong phủ, người chỉ có thể chọn cách đẩy ta gả cho Tống Cảnh.

 

Dẫu sao, cũng là một nước cờ… mong manh mà liều lĩnh.

 

Ta tự biết bản thân không hề ngốc.

 

Càng hiểu mẫu thân từng bước gian nan đến nhường nào.

 

Chỉ trách ta quá yếu, mà thế đạo lại quá tàn nhẫn.

 

May thay, ta chẳng mang tham vọng lớn lao.

 

Chỉ mong được sống những tháng ngày yên ổn như bao kẻ phàm tục.

 

Còn việc bước vào hang sói — thật sự, ta không dám.

 



Hết

(Đã hết truyện)

#GSNH245 - THAY CÔ DÂU BẰNG NHA HOÀN (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Cổ Đại,

Quay lại Chương 7

Miệng lẩm bẩm: “Không… không phải… Nguyệt Nhu không có… Vân Tiêu ca ca, chàng phải tin muội…” Để xác thực lời của đại bá là thực hay giả, Hầu gia ngay lập tức triệu tập người mời phủ y đến thăm khám chẩn mạch.

Lâm Nguyệt Nhu liều mạng không chịu đưa tay, miệng khóc van xin cầu xin.

Tuy nhiên, đây không phải là Thẩm phủ, nơi có Thẩm Thanh Tùng đứng ra che chở — nàng ta, chẳng còn quyền để lên tiếng nữa.

Hai mụ quản sự tiến lên, giữ chặt tay chân Lâm Nguyệt Nhu một cách cương quyết.

Phủ y chỉ mới đo mạch xong đã lập tức nói: “Vị cô nương này… đã mang thai hơn một tháng.” Lời nói như sấm nổ giữa trời quang, khiến toàn trường rơi vào trạng thái im lặng chết lặng.

Lâm Nguyệt Nhu chẳng còn lời nào để biện hộ, sắc mặt xám ngoét như tro tàn.

Hầu phủ làm sao có thể chấp nhận một nữ nhân mang thai của người khác để làm thế tử phi?

Ngay lập tức, Hầu gia ra lệnh: viết hưu thư, đuổi nàng khỏi phủ!

Chẳng rõ là do Lâm Nguyệt Nhu quá đau đớn sợ hãi, hay do đám hạ nhân trong phủ hành xử quá nặng, khi nàng vừa bị ném ra khỏi cửa liền đau bụng dữ dội rồi sẩy thai ngay tại chỗ.

Nghe tin đứa con trong bụng mất tích, đại bá nổi trận lôi đình, không những không cho người mời thầy thuốc, còn giận dữ đạp liên tiếp vào người nàng.

Đại bá mẫu vốn đã không ưa gì loại nữ nhân trăng hoa lẳng lơ, nay thấy Lâm Nguyệt Nhu bị ông nhà ghét bỏ, liền thẳng thừng ra lệnh đem nàng đi — chỉ để lại một hai lượng bạc rồi bán thẳng vào thanh lâu.

Trong phủ Hầu, sau khi Hầu gia điều tra rõ mọi chuyện, biết tất cả là do nhi tử Cố Vân Tiêu cùng Thẩm Thanh Tùng phối hợp dàn dựng.

Giận dữ đến mức không thể kiềm chế, lập tức ban lệnh — đánh Cố Vân Tiêu hai mươi trượng ngay trong phủ!

Cả kinh thành đều biết, thế tử phủ Hầu nuôi ngoại thiếp chưa cưới, lại còn giả mạo làm tân nương để lừa dối, trò chơi đê tiện này khiến mọi người chấn động.

Chuyện vừa lộ ra, các nhà quyền quý, quan lại đều xôn xao bàn tán.

Từ đó về sau, chẳng một ai dám bén mảng đến gần Cố Vân Tiêu nữa.

Danh tiếng của hắn coi như đã hoàn toàn sụp đổ trong kinh thành. 11 Sau khi phụ mẫu trở về thắng trận, nghe kể lại mọi chuyện xảy ra khi vắng mặt, lập tức nổi trận lôi đình, muốn tìm Thẩm Thanh Tùng cùng Cố Vân Tiêu để trừng phạt thích đáng.

Tôi vội can ngăn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ác giả tất có báo ứng, Thẩm Thanh Tùng và Cố Vân Tiêu, giờ đều đã nhận lấy hậu quả của riêng mình.

Điều cần thiết nhất — là nữ nhi muốn dẫn phụ mẫu đi tìm… đại ca.” “Đại ca?

Không phải chính là Thẩm Thanh Tùng đó sao?” Phụ thân nhìn tôi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Tôi chỉ mỉm cười lắc đầu, rồi đáp: “Thẩm Thanh Tùng hoàn toàn không phải là ca ca của nữ nhi.

Ca ca ruột của con… phải gấp trăm lần hắn về cả tài năng lẫn vẻ đẹp.” Chỉ đến khi tôi trực tiếp dẫn phụ mẫu đi gặp Tiêu Minh, hai người mới hoàn toàn tin lời tôi nói.

Hóa ra, năm xưa khi mẫu thân sinh trưởng tử, trong phủ có mời một vú nuôi.

Trùng hợp thay, vú nuôi kia mới sinh được một đứa con trai.

Lúc thấy ca ca của tôi, lòng tham tự nhiên nổi lên, nhân cơ hội không để ý đã tráo đổi hai đứa trẻ.

Mẫu thân vốn vô tâm, lại thêm con còn nhỏ, nên hoàn toàn không phát hiện ra hài tử trong tay bị đổi chác.

Còn ca ca ruột của tôi, sau khi bị mụ vú độc ác kia vứt bỏ ở nơi hoang dã, may mắn thoát nạn nhờ một vị đại hiệp cứu giúp.

Phụ thân vẫn còn giận dữ không nguôi, lập tức huy động toàn lực truy tìm mụ vú kia về để xử lý.

Sau đó, ông còn dâng tấu trình lên hoàng thượng.

Nghe xong, hoàng thượng kinh hãi không ngớt, liền ban chỉ: xử tử mụ vú độc ác đó bằng hình phạt lăng trì! 12 Ba năm sau, tôi gả cho công tử nhà Thượng thư, cuộc sống vợ chồng hòa thuận, hạnh phúc viên mãn, đời thường bình dị.

Ca ca tôi vốn là người có thiên tư làm tướng, được phụ thân đưa vào quân doanh huấn luyện.

Trong vòng chưa đầy ba năm, đã được Hoàng thượng phong làm Đại tướng quân, giữ gìn triều đình.

Còn kẻ đã hại ta ở kiếp trước thì sao?

Thẩm Thanh Tùng — thật may mắn, làm nam kỹ suốt ba năm vẫn chưa chết.

Chỉ nghe nói bị hành hạ đến mức thân tàn - tâm bại, chẳng còn ra dạng người nữa.

Thật đúng là, đôi lúc sống còn thống khổ hơn là chết!

Và Lâm Nguyệt Nhu, nghe đồn chỉ mới vào thanh lâu chưa đầy mười ngày… đã bị một khách nhân bóp cổ đến chết ngay tại chỗ.

Sau đó, thi thể của nàng bị mụ tú bà quấn trong chiếc chiếu rách rồi lặng lẽ đem vứt vào bãi tha ma hoang vắng.

Còn Cố Vân Tiêu, sau vụ bê bối với Lâm Nguyệt Nhu, bị tổn thương tinh thần nặng nề, lún sâu vào u mê, từ đó chẳng còn đứng dậy nổi.

Ngày ngày, hắn chỉ ru rú trong phủ, lần lượt cướp hết phòng này đến phòng khác của các thiếp, sống cuộc đời sa đọa, hoang đàng.

Về sau, người ta nói rằng do quá đà trong hoang dâm, tuổi trẻ chưa đầy hai mươi đã bị bất lực, thân thể tàn tạ, trí tuệ suy yếu.

Để tránh Hầu phủ tuyệt hậu, Hầu gia đã dứt khoát tiếp nhận một đứa trẻ tài năng từ dòng tộc, truyền ngôi thế tử và phế bỏ vị trí của Cố Vân Tiêu.

Từ đó trở đi, những kẻ đã hại ta trong kiếp trước—hoặc thì thân bại danh liệt, hoặc thì chết không toàn thây, hoặc sống đời vô dụng.

Còn ta, cuối cùng cũng sống được cuộc đời mà kiếp trước chẳng dám nghĩ tới.

Phụ mẫu mạnh khỏe bình an, phu quân ôn hòa yêu thương, ca ca thân sinh tựa như bão táp, bảo vệ cả nhà trong bình yên.

Ta thường ngồi dưới mái hiên, nhìn ánh chiều tà rơi rớt trên mái ngói, lặng lẽ tưởng niệm

 — Kiếp trước ta bị chìm đắm trong bóng tối, nhưng kiếp này nhất định sẽ sống rực rỡ như bình minh rực rỡ trên bầu trời.

 – Toàn văn kết thúc –



Bình luận