Hạnh Phúc Của Kẻ Phản Bội
Chương 21
21
Tôi hy vọng cô sẽ từ chối, nếu có thể, tôi thậm chí đã nghĩ đến việc đưa cô đi ngay lập tức.
Nhưng khi thấy hai người họ hôn nhau dưới ánh pháo hoa, tôi lại một lần nữa chùn bước.
Nụ cười hạnh phúc trên gương mặt cô ấy không hề giả tạo. Tôi không có năng lực để mang lại hạnh phúc cho cô ấy–vậy thì, hãy buông tay.
Từ đó về sau, tôi luôn hối hận vì quyết định ấy.
Ban đầu là căm ghét chính mình vì quá hèn nhát.
Tôi hành hạ bản thân bằng cách theo dõi mọi tin tức về họ. Nghe nói họ đã kết hôn, nghe nói họ còn có một đứa con.
Cô ấy sống rất hạnh phúc. Còn tôi, dần dần học cách buông bỏ.
Trong khoảng thời gian đó, cũng có không ít cô gái thể hiện tình cảm với tôi.
Nhưng tôi đều từ chối.
Khi bản thân không có đủ năng lực để bảo vệ người mình yêu, tôi không dám yêu ai khác nữa.
Nhưng mỗi đêm khuya tĩnh lặng, tôi vẫn luôn nhớ đến Tống Chi Hứa.
Khóe môi vô thức nhếch lên–rồi lại cụp xuống khi nhớ rằng cô ấy đã kết hôn.
Tôi thầm nghĩ:
“Giá mà cô ấy ly hôn thì tốt biết mấy, mình sẽ có thể đường đường chính chính mà xuất hiện bên cô ấy.”
Suy nghĩ này cứ bị tôi đè nén mãi.
Cho đến một ngày…
Một thông báo đỏ nhấp nháy từ một tài khoản WeChat đã lâu không hoạt động.
Tim tôi đập điên cuồng.
Cô ấy nhắn:
【Cậu còn đó không?】
….
Ngoại truyện của Vạn Tử Thiền
Tôi đã ly hôn.
Cuộc hôn nhân ấy khiến tôi tổn thương đến mức mình đầy thương tích. Tiểu tam chen chân vào, tôi như phát điên, gào thét, mất kiểm soát.
Cuối cùng, tôi vẫn không thể giữ nổi cuộc hôn nhân đó, bị ép ra đi tay trắng.
Tôi chẳng còn gì cả.
Không còn đường lui, tôi tìm đến Giang Vũ Trình.
Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ có một công việc để sống là đủ, chẳng có tham vọng gì hơn.
Nhưng khi thấy Giang Vũ Trình và Tống Chi Hứa hạnh phúc bên nhau như một gia đình ba người trọn vẹn…
Tôi thấy ghen tị.
Tại sao?
Tại sao người khác có thể có được hạnh phúc, còn tôi thì không?
Cán cân trong lòng tôi bắt đầu lệch, sự đố kỵ cũng theo đó mà bùng phát.
Tôi bắt đầu len lỏi vào cuộc sống của họ không chừa một khe hở nào.
Người đàn ông của Tống Chi Hứa, tiền của cô ấy, cả đứa con–tôi đều muốn giành lấy.
Tôi dùng mọi thủ đoạn, và tôi đã thành công.
Tống Chi Hứa bỏ đi rồi.
Tôi tưởng mình thắng rồi, nhưng thực chất là thua.
Tống Chi Hứa đi rồi, trái tim của Giang Vũ Trình hình như cũng bị cô ấy mang theo mất.
Anh ta không còn quan tâm đến tôi nữa, thậm chí còn lạnh lùng như băng giá. Anh ta đang trách tôi, trách tôi đã cố tình chọc giận Tống Chi Hứa.
Tôi thấy buồn cười.
Rõ ràng anh ta cũng ngầm đồng ý còn gì? Đồng ý rằng vị trí của tôi trong lòng anh ta không giống cô ấy.
Đàn ông đúng là loại bạc tình!
Vừa ăn trong bát, vừa ngó nồi.
Tôi thực sự không cam tâm.
Rõ ràng đã sắp thành công rồi, vậy mà lại thất bại trong gang tấc.
Giờ đây tôi nằm trong tù, chìm đắm trong những ảo tưởng:
Nếu như…
Nếu như ngay từ đầu tôi không nảy sinh ý nghĩ xấu xa đó thì sao?
Có lẽ, mọi thứ đã là một cái kết khác.
【Toàn văn kết thúc】
(Đã hết truyện)
Mỗi Hạt Tràng Là Một Lời Yêu (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ba tôi bắt tôi liên hôn, chỉ được chọn một trong hai.
Một là Mạnh Trạch Khải, nhị thiếu nhà họ Mạnh, nổi tiếng ăn chơi lêu lổng.
Một là Phó Dụ Hành, đại thiếu nhà họ Phó, người ta gọi là “Phật tử” lạnh lùng cấm dục.
Trên màn hình trước mắt, đám bình luận chạy điên cuồng:
【Chọn Phật tử đi! Chuỗi tràng hạt trên cổ tay anh ấy là khắc riêng cho cô đấy!】
Tôi nửa tin nửa ngờ, cuối cùng chọn anh.
Đêm tân hôn, anh vẫn lạnh nhạt như cũ.
Bình luận lại nổ tung:
【Nhanh! Kéo đứt tràng hạt đi, đó là “khóa tình tơ”!】
Tôi làm theo.
Giây tiếp theo, đôi mắt anh đỏ hoe, ôm chặt lấy tôi, giọng khàn đặc:
“Cuối cùng… anh cũng đợi được em rồi.”
1
Ba tôi đẩy hai tấm hình đến trước mặt tôi.
“Thẩm Tinh Dao, chọn một.”
Giọng ông không cho phép từ chối, như ra lệnh.
Tôi liếc nhìn.
Một tấm là Mạnh Trạch Khải, nổi tiếng chơi bời, người yêu thay còn nhanh hơn thay áo.
Tấm kia là Phó Dụ Hành.
Người này còn “đỉnh” hơn.
Nghe nói anh ta một lòng hướng Phật, không gần nữ sắc, được gọi là “Phật tử sống ở thế kỷ 21”.
Nghe đồn đôi chân còn bị tật.
Ba tôi đúng là hết cách cứu công ty, đến cả hạnh phúc của con gái cũng không cần nữa.
Tôi đang định nổi giận thì trước mắt bỗng xuất hiện vài dòng bình luận kỳ quái.
【Trời ơi! Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!】
【Dao Dao đừng sợ! Chọn Phật tử! Tuyệt đối đừng chọn cái tên họ Mạnh đó!】
【Đúng đó! Chọn Phó Dụ Hành đi! Chuỗi tràng hạt trên tay anh ấy, từng hạt đều khắc tên của cô!】
Tôi chớp mắt liên tục, tưởng mình hoa mắt.
Bình luận vẫn cuồn cuộn.
【Các chị em, cá không? Tôi cá lần này Dao Dao chọn đúng!】
【Cá gì? Chắc chắn chọn Phật tử rồi! Cả đời này cô ấy sinh ra là để yêu đương với Phật tử thôi!】
Cái quái gì vậy?
Tôi bóp trán, nghi ngờ do áp lực quá nên sinh ảo giác.
Ba tôi thấy tôi im lặng mãi thì mất kiên nhẫn, gõ bàn “cộc cộc”.
“Quyết định chưa? Nhà họ Mạnh giục rồi đấy, chỉ cần con gật đầu, lễ hỏi sẽ gửi tới ngay.”
Mẹ tôi cũng khuyên:
“Dao Dao, mẹ biết làm vậy là thiệt cho con. Nhưng nhị thiếu nhà họ Mạnh ngoài chuyện ham chơi, tính cũng được, bề ngoài cũng sáng sủa.”
“Còn đại thiếu nhà họ Phó… nghe nói sức khỏe không tốt, tính tình lạnh lùng, con mà gả sang đó chỉ sợ khổ.”
Bọn họ nói tới tấp, làm tôi đau cả đầu.
Màn hình bình luận trước mắt cũng ồn ào không kém.
【Xàm! Phật tử khỏe lắm nhé! Tám múi bụng, cơ chuẩn! Ăn đứt cái tên Mạnh Trạch Khải kia cả trăm lần!】
【Đúng đó! Tính lạnh lùng là giả thôi! Chỉ với Dao Dao mới dịu dàng!】
【Dao Dao nhanh lên! Không chọn là ba cô tự quyết luôn đó!】
Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ vào tấm hình lạnh lùng cấm dục kia.
“Tôi chọn anh ấy.”
Cả phòng khách lập tức yên lặng.
Ba mẹ tôi, cả cô em kế đang hóng chuyện, đều nhìn tôi như nhìn người mất trí.
“Con nói gì?” Ba tôi tưởng mình nghe nhầm.
“Tôi nói, tôi chọn Phó Dụ Hành.” Tôi nhắc lại, giọng không to nhưng rất chắc chắn.
Màn hình bình luận lập tức biến thành đầy chữ “A a a a a a”.
【Cô ấy chọn rồi! Cô ấy chọn rồi! CP của tôi cuối cùng cũng bắt đầu ngọt rồi!】
【Hu hu hu, tui xúc động muốn khóc.】
【Nhanh! Chuyển sang bước tiếp theo! Tôi muốn xem động phòng!】
Tôi: “…”
Đám bình luận này rốt cuộc là cái gì vậy?
2
Sắc mặt ba mẹ tôi khó coi như vừa nuốt phải ruồi.
Cô em kế Thẩm Nguyệt Đình còn kêu toáng lên:
“Chị, chị điên à? Không chọn nhị thiếu trẻ trung đẹp trai mà lại chọn một tên bệnh tật, vừa lạnh vừa tàn tật?”
Câu nói khó nghe nhưng ba mẹ tôi không hề ngăn cản.
Rõ ràng họ cũng nghĩ vậy.
“Thẩm Tinh Dao, đừng có trẻ con nữa.” Ba tôi mặt sầm lại. “Chuyện này liên quan đến sự sống còn của công ty, không phải lúc để con tùy hứng.”
“Con rất tỉnh táo.” Tôi nhìn thẳng ông. “Ba chỉ nói để con chọn một trong hai, chứ đâu bắt buộc chọn ai.”
“Con…”
“Ba,” tôi cắt lời, “nhà họ Phó không hề kém nhà họ Mạnh, thậm chí còn mạnh hơn. Con chọn Phó Dụ Hành, với Thẩm gia chỉ có lợi chứ không có hại.”
Ba tôi bị tôi chặn họng, không nói được.
Đúng thật, nhà họ Phó mới là hào môn hàng thật, gốc rễ sâu dày.
Nhà họ Mạnh tuy cũng thuộc tầng lớp giàu mới nổi, nhưng vẫn kém một bậc.
Chỉ vì Phó Dụ Hành quá kín tiếng, thêm chuyện sức khỏe nên bên ngoài mới nghĩ chọn Mạnh Trạch Khải là hợp hơn.
Ba tôi cân nhắc lợi hại, cuối cùng cũng nhượng bộ.
“Được, theo con. Ba sẽ liên hệ với nhà họ Phó ngay.”
Nói xong, ông cầm điện thoại ra chỗ khác.
Thẩm Nguyệt Đình tức tối giậm chân, ghé sát bên tôi.
“Thẩm Tinh Dao, đừng có đắc ý. Chị tưởng lấy chồng nhà họ Phó là cao gối ngủ yên à? Một kẻ tàn phế, chưa biết còn bệnh gì trong người. Rồi chị sẽ khóc thôi.”
Tôi lười đáp.
Nhưng màn hình bình luận thì nổ tung.
【Phì! Chính mày mới bệnh! Cả nhà mày bệnh!】
【Cái con trà xanh này phiền ghê, muốn xông vào xé nát cái miệng nó quá!】
【Dao Dao đừng giận, chờ Phật tử đến chống lưng cho! Anh ấy sẽ quăng con nhỏ này ra Thái Bình Dương cho cá mập!】
Nhìn đám bình luận đang bênh mình, lòng tôi bỗng thấy ấm áp.
Không biết chúng từ đâu tới, nhưng rõ ràng… chẳng có ác ý.
Ngược lại, cứ như một đám bạn gái ồn ào, luôn đứng sau ủng hộ tôi.
Chuyện được quyết định, cả hai nhà đều hành động rất nhanh.
Ngày hôm sau, quản gia nhà họ Phó đích thân tới đưa sính lễ và chốt ngày cưới.
Ngay tuần sau.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰