Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hành Trình Không Phanh

Chương 8



Gia đình hắn hoảng thật sự, hỏi tôi:
“Anh không chịu hòa giải là vì cái gì? Vào tù thì vẻ vang chắc?”

Thật ra cũng chẳng có lý do gì lớn lao.

Tôi là chủ một xưởng nhỏ, dù tôi bị giam, xưởng của tôi vẫn vận hành được. Tôi không giàu, nhưng đủ sống.

Còn hắn thì khác — hắn là quản lý cấp cao của một công ty lớn.
Một khi đã bị kết tội, thì mất việc, mất danh tiếng, chẳng còn gì.
Không có công ty nào dám tuyển một tội phạm có tiền án làm lãnh đạo.

Mất việc, mất tương lai, nhà thì bán vội vì không trả nổi nợ — hắn trắng tay, quay về con số 0.

Cuối cùng, tòa tuyên án:



Tên tài xế xe trắng phạm tội cố ý gây thương tích, lái xe nguy hiểm, gây tai nạn giao thông, bị kết án 3 năm tù giam.

Tôi không hề bất ngờ.

Thật ra, vì biết trước hắn sẽ bị xử nhẹ, nên tôi mới ra tay.

Tôi đập nát hai vai hắn, thiêu cháy một bên tai hắn, bởi vì tôi biết rõ — nếu chỉ dựa vào pháp luật, không thể khiến tôi nguôi giận.

Tội lái xe nguy hiểm nếu không gây chết người, thường chỉ bị giam giữ vài tháng.

Ngay cả tội gây tai nạn giao thông của hắn, cũng không phải vì làm hại gia đình tôi, mà vì:



• Hắn bị cảnh sát giao thông xác định lỗi hoàn toàn,

• Có hành vi lái xe nguy hiểm,

• Và quan trọng nhất là: bảo hiểm từ chối bồi thường, khiến tổn thất xe tôi vượt quá 300 triệu đồng — hắn không có khả năng đền, vậy nên mới cấu thành tội.

Có lúc, cái giá của tội ác… quá rẻ mạt.
Xã hội còn đang hoàn thiện, chỉ mong pháp luật sẽ càng công bằng và chặt chẽ hơn trong tương lai.

17
Hắn suýt giết cả vợ con tôi, tôi không thể để hắn chỉ bị phạt bằng pháp luật, tôi muốn hắn phải chịu cả cơn giận của tôi.

Tôi nghĩ mình sẽ bị xử nặng hơn.



Nhưng tòa đã xem xét hoàn cảnh khi đó — vợ và con tôi bị đe dọa tính mạng nghiêm trọng, nên tôi cũng chỉ bị kết án 3 năm tù.

Tôi vẫn ổn. Trong tù, tôi có thể viết thư.

Vợ tôi thỉnh thoảng dẫn con đến thăm, cũng hỏi tôi về công việc ở xưởng, cần xử lý gì thì tôi viết thư dặn dò.

Các đối tác kinh doanh nghe chuyện, cũng nhắn qua vợ tôi rằng:
“Anh yên tâm. Chúng tôi sẽ giúp vợ anh duy trì đơn hàng, không để gia đình anh khổ.”

Thế là dù tôi bị giam, kinh tế nhà tôi không bị ảnh hưởng.
Chỉ là… tôi rất nhớ vợ, nhớ con.

Một lần vợ đến thăm, cô ấy kể:



“Tên tài xế trắng đó giờ thảm lắm.
Công ty đuổi việc, không có đồng nào bồi thường.
Nhà thì bán gấp vì không trả nổi nợ.

Tòa xử hắn chịu trách nhiệm hoàn toàn, nên phải bồi thường rất nhiều — hàng rào, đường xá, tổn thất.

Vợ con hắn cũng bỏ đi hết, một thân một mình, chẳng còn gì ngoài đống nợ.”

Tôi chỉ cười, nói với vợ:
“Chờ anh cải tạo tốt.”

Cô ấy cười, dịu dàng nói:
“Em sẽ đợi.”

Tôi cải tạo tốt, nên chỉ sau 2 năm 10 tháng, tôi được ra tù trước thời hạn.



Ngày tôi được tự do, vợ và con gái đến đón tôi.

Hai năm qua, vợ tôi vẫn luôn cho con gái xem hình bố, kể chuyện về tôi, nên con bé không hề lạ lẫm.

Vừa thấy tôi, con bé chạy tới, dang tay gọi to:

“Ba ơi!”

Tôi ôm con vào lòng, hôn lên má nó thật lâu, dịu dàng nói:

“Ừ, ba về rồi.”



Tôi quay sang hỏi vợ:
“Anh không có nhà, em và con… có ai bắt nạt không?”

Cô ấy cười nói:
“Anh nổi tiếng thế, ai dám bắt nạt bọn em?
À, tên tài xế trắng đó cũng mới ra tù đấy.”

“Rồi sao?”

“Tự sát rồi.
Không còn gì cả, sống cũng không nổi.”

Tôi cười lạnh:
“Đúng là trò hề.”

“Ừ. Khá buồn cười.”



Tôi bế con lên xe, xoa đầu nó, dịu dàng nói:
“Gọi ba lần nữa đi con.”

Con bé nằm trong vòng tay tôi, ngọt ngào gọi:

“Ba ơi.”

“Ừ, ngoan lắm!”

(Toàn văn hoàn)

(Đã hết truyện)

Bản Giao Ước Số Phận (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

"Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ giải quyết mọi khó khăn của gia đình cô. Nhưng đổi lại, cô phải ký vào hợp đồng này."

Ngân Hà ngồi đối diện người đàn ông trước mặt, đôi tay cô siết chặt vạt áo đến mức các ngón tay trắng bệch. Ánh mắt của cô không dám chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, người được biết đến như một kẻ không tim – Thiên Vũ, tổng giám đốc tập đoàn đa quốc gia họ Trần.

"Điều kiện của anh là gì?" Giọng cô run rẩy nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

"Không nhiều. Trong vòng một năm, cô sẽ phải sống với tôi như vợ chồng. Tôi cần cô làm vợ tôi trên danh nghĩa, còn mọi thứ khác, tôi không quan tâm." Thiên Vũ khẽ nhếch môi, đôi mắt sắc bén chiếu thẳng vào cô. "Đổi lại, tôi sẽ trả hết nợ cho gia đình cô và chịu trách nhiệm chi trả viện phí cho cha cô. Đó là thỏa thuận công bằng, không phải sao?"

Ngân Hà cảm thấy long ng thắt lại. Gia đình cô đã kiệt quệ từ khi cha cô lâm bện***, còn mẹ cô thì không đủ sức làm việc nhiều giờ. Em trai cô cũng vừa bước vào đại học, mọi gán*** đều đổ lên vai cô, một nhân viên bán thời gian với mức lương ít ỏi.

"Vì sao lại là tôi?" Cô ngẩng mặt, đôi mắt trong veo đối diện với ánh nhìn lãnh đạm của anh.

"Đơn giản thôi. Cô là người hoàn toàn không có liên hệ gì với giới thượng lưu. Không ai nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta là giả mạo," Thiên Vũ trả lời, giọng điệu lạnh lùng như một chiếc máy móc.

Ngân Hà cắn môi. Trước mặt cô là một hợp đồng, trên đó đã ghi đầy đủ những điều kiện rõ ràng. Một phần trong cô muốn từ chối, nhưng phần còn lại hiểu rằng cô không còn lựa chọn nào khác. Mẹ và em trai cô cần tiền, còn cha cô đang nằm trong phòng hồi sức với hóa đơn viện phí khổng lồ mà cô không cách nào thanh toán được.

Cô run run cầm lấy cây 乃út, ký tên mình lên giấy. Nét 乃út đầu tiên như khắc sâu vào trái tim cô, nhưng cũng là tấm vé cứu sinh duy nhất cho gia đình cô.

Thiên Vũ nhếch mép nhìn tên cô trên hợp đồng. Anh đứng dậy, đưa tay ra trước mặt cô.

"Từ nay, cô là vợ tôi – ít nhất là trên danh nghĩa. Sáng mai, tôi sẽ gửi người tới đón cô về nhà mới. Hãy chuẩn bị."

Cánh cửa đóng lại, để lại Ngân Hà ngồi bơ vơ trong căn phòng rộng lớn. Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống gò má. Cô tự nhủ rằng chỉ cần một năm thôi, cô sẽ vượt qua được. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết, cuộc đời cô sẽ không còn như trước nữa.

Ngân Hà trở về nhà trong đêm, căn nhà nhỏ nằm trong con ngõ sâu cuối phố. Bóng tối phủ kín không gian, chỉ có ánh đèn vàng le lói từ phòng khách xuyên qua khung cửa sổ cũ kỹ. Mẹ cô ngồi trên chiếc ghế sờn, đôi tay gầy guộc đang cầm khung ảnh của cha cô, nước mắt lặng lẽ rơi.

"Mẹ," Ngân Hà gọi khẽ, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Con đã về."

Bà Hà ngẩng mặt lên, nở một nụ cười nhạt. "Con về là tốt rồi. Em con đang ngủ, mẹ vừa dọn phòng cho nó."

Nhìn dáng vẻ tiều tụy của mẹ, lòng Ngân Hà quặn thắt. Cô bước tới, quỳ xuống bên cạnh ghế, nắm lấy bàn tay bà.

"Mẹ ơi, con sẽ giải quyết được. Cha sẽ có tiền chữa bệnh, mẹ không cần lo nữa," cô nói, cố giữ vẻ mạnh mẽ.

"Nhưng... con sẽ làm gì?" Mẹ cô nhìn vào mắt con gái, ánh mắt lo lắng lẫn bất an.

Ngân Hà siết tay mẹ chặt hơn. "Mẹ đừng hỏi. Chỉ cần tin con. Tất cả rồi sẽ ổn thôi."

Bà Hà không nói gì, chỉ ôm lấy cô vào lòng. Ngân Hà vùi mặt vào vai mẹ, nước mắt cô rơi không ngừng. Cô không biết liệu quyết định của mình là đúng hay sai, chỉ biết rằng đó là điều duy nhất cô có thể làm vào lúc này.

Hôm sau, một chiếc xe hơi đen bóng đỗ ngay trước ngõ nhỏ. Ngân Hà ngồi trong phòng nhìn qua cửa sổ, lòng tràn ngập cảm giác lạ lẫm. Cô không nghĩ rằng ngày đầu tiên bước vào cuộc sống mới lại bắt đầu theo cách này.

Một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề bước xuống xe, gõ cửa nhà cô. Ngân Hà vội vã bước ra.

"Cô Ngân Hà?" Người đàn ông lễ phép cúi đầu.

"Vâng, là tôi."

"Tôi là trợ lý của anh Thiên Vũ. Anh ấy đã cử tôi đến đón cô. Hành lý của cô đâu? Tôi sẽ mang lên xe."

Ngân Hà ngập ngừng nhìn quanh căn nhà, mọi thứ đều gắn bó với cô từ khi còn nhỏ. Cô nắm chặt quai túi xách duy nhất, khẽ đáp, "Tôi không mang nhiều đồ. Chúng ta đi thôi."

Trước khi rời đi, cô quay lại nhìn mẹ và em trai. Bà Hà nắm lấy tay cô, nước mắt tràn ra. "Con phải giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức."

Ngân Hà gật đầu, không nói thêm gì. Cô biết, chỉ cần nói thêm một câu, cô sẽ không thể rời đi.

Chiếc xe lướt trên đường phố đông đúc, dần tiến vào khu vực trung tâm xa hoa của thành phố. Ngân Hà không thể rời mắt khỏi những tòa nhà cao chọc trời và ánh đèn rực rỡ. Đây là thế giới của Thiên Vũ – một thế giới mà cô chưa bao giờ dám mơ tới.

Khi xe dừng lại trước một căn biệt thự đồ sộ, Ngân Hà cảm thấy tim mình đập mạnh. Cánh cổng sắt lớn từ từ mở ra, để lộ con đường trải sỏi dẫn vào khu vườn xanh mướt. Cô bước xuống xe, ánh mắt bị hút vào căn nhà rộng lớn trước mặt.

"Chào mừng cô đến nhà mới," trợ lý của Thiên Vũ nói, nụ cười lịch thiệp trên môi.

Ngân Hà bước vào, cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác. Nội thất sang trọng với những chi tiết tinh xảo, sàn đá cẩm thạch sáng bóng, và những chiếc đèn chùm lấp lánh ánh vàng. Một người phụ nữ trung niên trong trang phục quản gia bước ra chào đón.

"Chào cô Hà, tôi là quản gia Kim. Từ hôm nay, tôi sẽ lo liệu mọi thứ cho cô. Nếu cô cần gì, chỉ cần nói với tôi," bà Kim nói, ánh mắt thân thiện nhưng không quá gần gũi.

Ngân Hà mỉm cười đáp lại, nhưng lòng cô vẫn đầy bất an.

Buổi tối hôm đó, Thiên Vũ trở về. Anh bước vào nhà với dáng vẻ ung dung nhưng vẫn toát lên sự uy quyền khiến người khác không thể rời mắt. Ngân Hà ngồi chờ trong phòng khách, bàn tay vô thức xoắn vào nhau.

"Đồ đạc ổn cả chứ?" Thiên Vũ hỏi, ánh mắt lướt qua cô.

"Vâng, cảm ơn anh," cô trả lời nhỏ nhẹ.

"Nghe này," anh nói, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán. "Từ hôm nay, cô là vợ tôi – ít nhất là trên danh nghĩa. Cô sẽ ở đây, tuân thủ mọi quy tắc tôi đặt ra. Cô không được phép rời khỏi nhà nếu không có sự đồng ý của tôi. Hiểu chưa?"

Ngân Hà gật đầu, cảm giác như mình vừa ký vào một hợp đồng với quỷ dữ. Nhưng cô không còn đường lui. Cô chỉ có thể tiến về phía trước.



Bình luận