Hậu Cung Độc Dược Sư
Chương 3
21
Nửa đêm tại phòng thí nghiệm, ba chúng ta cùng vây quanh ngọc bội nghiên cứu.
“Thì ra hệ thống trong đầu ta là bí bảo Tây Dạ?” Ta gõ gõ trán. “Bảo sao lúc nào cũng kêu năng lượng không đủ…”
Thái hậu đột nhiên vỗ bàn: “Ai gia nhớ ra rồi! Hai mươi năm trước, có một quốc sư đeo mặt nạ ném một viên đá phát sáng vào tế đàn!”
Hoàng đế lập tức mở bản đồ: “Tàn tích Tây Dạ nằm ngay dưới Đô hộ phủ Tây Vực hiện tại!”
Ta bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo: “Đức phi trộm Chu Nhan Kiếp, chẳng lẽ là để…”
Ba người nhìn nhau, đồng thanh: “Phục sinh Quốc sư Tây Dạ?!”
Như để chứng minh điều đó, ngọc bội đột nhiên nóng lên, lơ lửng giữa không trung, chiếu ra bản đồ ảo.
Âm thanh hệ thống vang lên rõ ràng chưa từng có:
【Kích hoạt nhiệm vụ cuối】
【Ngăn chặn tà thuật phục sinh】
【Phần thưởng: Miễn độc vĩnh viễn + Tự do uống trà sữa】
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào tọa độ được chiếu ra, sắc mặt dần tái mét:
“Địa điểm này… chẳng phải là ngay dưới chân chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, hoàng cung đột ngột chấn động dữ dội!
22
Ba ngày sau yến hội Thái Dương, Đức phi treo cổ trong lãnh cung dùng tơ tằm thiên nhiên Tây Vực tiến cống.
“Cái này mà là tự sát? Rõ ràng là khoe của.”
Ta ngồi xổm dưới xà nhà, nghiên cứu dải lụa sáng lấp lánh: “Hoàng thượng nhìn xem, chất này còn tốt hơn cả rèm cửa trong cung của ta.”
Hoàng đế đen mặt kéo ta xuống: “Giờ là lúc để nói chuyện vải vóc à?! Quan trọng là…” Hắn hạ thấp giọng, “Trong móng tay nàng ta có tàn dư của Chu Nhan Kiếp.”
Tim ta khựng lại. Rõ ràng ta đã cho nàng ta uống thuốc giải… trừ khi
“Trừ khi sau đó nàng ta lại tiếp xúc với nguồn độc tinh khiết hơn…” Hoàng đế nheo mắt, “Ví dụ, gặp người chế độc.”
23
Canh ba đêm đó, ngự thiện phòng vang lên âm thanh kỳ lạ.
Chúng ta lao đến, chỉ thấy mấy ngự trù nằm la liệt, trên bếp đang sôi ùng ục một nồi chất lỏng đỏ máu.
“Đây là… lẩu sao?” Ta ghé mũi ngửi thử. “Chu Nhan Kiếp vị cay tê?”
Hoàng đế dùng trâm bạc gạt nắp nồi ra, bên dưới là một mảnh giấy:
【Canh ba, gặp tại Thái Dịch Trì】
Bên dưới ký tên bằng hình đầu sói dữ tợn.
“Là phù hiệu của Tây Dạ.” Sắc mặt hoàng đế trầm xuống. “Xem ra, có kẻ không chờ nổi nữa rồi.”
24
Bên hồ Thái Dịch, một bóng người choàng áo choàng đang cho cá chép ăn nếu cái bồn máu đỏ ấy thật sự là thức ăn cá.
“Đến rồi à?” Người đó không quay đầu lại. “Trễ hơn dự tính của ai gia nửa khắc.”
Giọng nói này?! Ta và hoàng đế cứng người.
Áo choàng tung ra, lộ gương mặt quen thuộc là Thái hậu, người ngày nào cũng ngồi xem kịch nhai hạt dưa cùng chúng ta!
“Bất ngờ không?” Thái hậu mỉm cười hiền hòa. “Thật ra ai gia cũng chẳng muốn…”
Bà đột nhiên xé tay áo, để lộ cánh tay đầy vằn đỏ máu, “Nhưng hai mươi năm rồi, cũng phải có người giải độc.”
Hệ thống trong đầu ta gào rú:
【Cảnh báo! Ký chủ mau chạy!】
Đáng tiếc, đã muộn.
Thái hậu vung tay, hồ nước sôi sùng sục, hàng chục con cá chép mắt đỏ ngầu phóng lên!
“Trời ơi! Cá zombie?!” Ta lập tức ôm lấy hoàng đế nhảy lùi lại.
Thái hậu chậm rãi lấy ra một hộp ngọc: “Bí thuật Tây Dạ dùng vật sống làm độc dẫn.”
Bà mở hộp, bên trong là nửa mảnh ngọc bội máu.
“Chỉ cần ghép đủ hai mảnh…”
“Là có thể triệu hồi thần long đúng không?” Ta buột miệng.
Thái hậu: “…”
Hoàng đế: “…”
Bầu không khí đột nhiên… lúng túng.
25
Nhân lúc Thái hậu cứng họng, hoàng đế lập tức phóng ám khí liền bị cá chép nhảy lên táp mất.
“Vô ích thôi.” Thái hậu thở dài. “Bọn cá này đều ăn…”
Chưa kịp dứt câu, hệ thống trong đầu ta thét chói tai:
【Phát hiện nguy hiểm! Kích hoạt kỹ năng tối thượng!】
Giây sau, tay phải ta không kiểm soát được mà đập xuống hồ Thái Dịch
“ẦM!”
Trong màn nước bắn tung tóe, cá chép mắt đỏ đồng loạt quay đầu, xông về phía Thái hậu!
“Không thể nào!” Bà ta kinh hoảng né tránh. “Bí thuật Tây Dạ sao có thể…”
“Vì hệ thống của ta… phiên bản cao cấp hơn nha~”
Ta thổi ngón tay còn đang bốc khói: “Có cả chức năng… diệt virus.”
26
Nhân lúc cá zombie bao vây Thái hậu, hoàng đế vọt tới đoạt lấy hộp ngọc.
Hai mảnh ngọc ghép lại, ánh đỏ lóe sáng, xuất hiện một ảo ảnh người giữa không trung.
“Hai mươi năm… cuối cùng cũng…”
“Cuối cùng cái đầu ngươi!” Ta túm hộp ngọc đập thẳng xuống đất.
“Dừng tay!” Thái hậu và ảo ảnh đồng loạt hét lên.
Tiếc là đã muộn.
Ngọc bội vỡ nát, ảo ảnh gào lên trong uất hận rồi tan biến. Huyết văn trên người Thái hậu cũng nhạt dần.
“Sao có thể…” Bà ta ngồi bệt xuống đất. “Quốc sư từng nói…”
“Hắn bảo ghép ngọc là giải độc?” Hoàng đế vỗ vai bà:
“Mẫu hậu à, lời mấy gã lang băm không đáng tin đâu.”
27
Ba ngày sau, Từ Ninh cung.
Thái hậu cầm ly trà sữa pha thạch tín do ta mới nghiên cứu, hút ừng ực:
“Vậy rốt cuộc ai gia bị trúng độc gì?”
“Chẳng phải nguyền rủa gì cả.” Ta lật sách cổ Tây Vực. “Chỉ là… nhiễm thủy ngân lâu năm. Ngọc bội chẳng qua là ám thị tâm lý.”
Hoàng đế xen vào: “Nhưng Đức phi thật sự muốn phục sinh quốc sư Tây Dạ.”
“Thật ra là bị gạt thôi.” Ta chỉ dòng chữ nhỏ trong sách:
“Đêm Tây Dạ diệt vong, quốc sư cuối cùng… mang theo bí bảo giả bỏ trốn.”
Lời còn chưa dứt, Trương công công hớt hải chạy vào:
“Bệ hạ! Tây Vực Đô hộ phủ gửi khẩn báo tám trăm dặm!”
Trên bức mật báo chỉ có năm chữ máu:
【Quốc sư hiện, biên ải loạn】
Không khí lập tức đóng băng.
Thái hậu tay run lên, đánh rơi ly trà sữa:
“…Lão già đó… vẫn còn sống?!”
28
Hệ thống cuối cùng cũng load xong.
Âm thanh vang lên trong đầu ta:
【Kích hoạt nhiệm vụ cuối cùng!】
【Ngăn chặn phục sinh tà thuật Tây Dạ!】
【Thưởng: Miễn độc vĩnh viễn + Tự do uống trà sữa!】
Ta: “…Cái quái gì là tự do uống trà sữa?!”
Hoàng đế nắm chặt tay ta: “Đừng lo trà sữa! Tên quốc sư đó mà sống lại, người đầu tiên hắn giết… chính là nàng thể chất kháng độc!”
Hệ thống chen thêm một câu:
【Gợi ý thân thiện: Quốc sư cực kỳ khắc hệ thống. Bị hắn bắt được thì sống không bằng chết đó~】
Ta: “…Cái hệ thống rác rưởi này đúng là mua trên Pinduoduo mà!”
29
Đêm đó, ngự thư phòng đèn sáng suốt đêm.
Hoàng đế trải bản đồ, chỉ vào Đô hộ phủ Tây Vực:
“Mục tiêu của hắn chắc chắn là tàn tích Tây Dạ — nơi có pháp trận phục sinh hoàn chỉnh.”
Ta cau mày: “Nhưng ta đâu biết mặt hắn trông thế nào…”
Chưa dứt lời, ngoài cửa sổ bóng đen lướt qua!
“Vút”
Một tia sáng lạnh phóng thẳng vào mặt ta!
Hoàng đế kéo ta lùi lại, ám khí cắm “đinh” xuống bàn — là nửa mảnh ngọc bội nhuốm máu, y hệt miếng của Đức phi.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười khàn khàn:
“Tiểu nha đầu, máu của ngươi… lão phu nhất định phải lấy.”
30
Ba ngày sau, biên cảnh Tây Vực.
Ta và hoàng đế dẫn theo ám vệ tinh nhuệ, lén vào tàn tích Tây Dạ — kết quả…
Quốc sư đã bố trí sẵn bẫy!
“ẦM!”
Mặt đất sập xuống, cả đám rơi thẳng vào địa cung.
Tứ phía tự cháy sáng, trên tường là chi chít phù văn độc trùng.
Quốc sư đứng giữa tế đàn, áo choàng đen tung bay không gió:
“Đợi suốt hai mươi năm… cuối cùng cũng gặp được thể chất kháng độc!”
Hoàng đế lạnh lùng: “Lão già, ngươi định cosplay Voldemort à?”
Quốc sư: “…?”
Ta thừa cơ vận kỹ năng hệ thống, một chưởng đập xuống tế đàn!
“ẦM!”
Ánh sáng lục nổ tung, toàn bộ địa cung bắt đầu sụp đổ!
Quốc sư gầm lên: “Không thể nào! Ngươi làm sao có thể phá bí thuật?!”
Ta cười nhe răng: “Bởi vì hệ thống của ta… cấp cao hơn ngươi!”
30
Hồi cung
Trên xe ngựa hồi cung, ta mệt đến độ nằm xụi lơ như cá khô.
Hoàng đế bỗng đưa đến một ly chất lỏng xanh phát sáng:
“Trà sữa độc mới nghiên cứu, nếm thử không?”
Ta: “…Bệ hạ, người tính mưu sát quý phi đấy à?”
Hắn cười nhẹ: “Yên tâm, không có độc đâu.”
Dừng một chút, hắn ghé tai ta thì thầm:
“Chỉ thêm một chút Chu Nhan Kiếp… để tạo hương thôi.”
Ta: “???”
Hệ thống đột nhiên hiện thông báo:
【Nhiệm vụ hoàn thành!】
【Phần thưởng phát: Miễn độc vĩnh viễn + Tự do uống trà sữa!】
【Phụ thêm quà tặng: Hoàng đế MAX!】
Ta: “…”
Cái hệ thống phế vật này cuối cùng cũng làm được một chuyện ra hồn!
Đức Phi Tự Thuật: Lệ Chu Sa
Bảy Hồi sinh
Ta không chết.
Ngay khoảnh khắc cuối cùng, máu nhỏ từ ngón tay nhỏ vào khối ngọc đỏ, khởi động bí thuật của Tây Dạ.
Ta tỉnh lại dưới lòng đất, bị phong ấn trong một cỗ quan tài đá. Trong bóng tối, ta chỉ nghe thấy tiếng thở gấp và thì thầm của “người đó” vị Quốc sư đã bị diệt quốc.
“Đứa nhỏ ngoan… cuối cùng cũng đưa ta trở về…”
Từng ngày trôi qua, hắn dạy ta cách thao túng độc trùng, cách xâm nhập giấc mộng, thậm chí cách khiến một người sống bị biến thành “khí độc nhân”.
Từng chút một, ta không còn là ta của ngày xưa.
Tám Trả thù
Ta trở lại hoàng cung, mang danh nghĩa “nữ đạo sĩ từ Tây vực vào dâng thuốc trường sinh”.
Không ai nhận ra ta gương mặt đã bị độc trùng cải tạo, giọng nói cũng thay đổi. Nhưng ta vẫn nhớ rõ từng ngóc ngách trong cung điện, từng kẻ đã cười khi ta thất thế, từng người đã ngoảnh mặt làm ngơ lúc ta cầu xin cứu giúp.
Đặc biệt là nàng Tên “Tô Quý Phi” ngông nghênh kia. Ta từng ghen với nàng đến phát điên.
Bây giờ thì sao?
Nàng có “thể chất kháng độc”, nhưng thứ ta mang theo… không phải độc. Mà là mệnh. Là kiếp.
Chín Lật bàn cờ
Ta tiếp cận Thái hậu, cho bà ta uống “Thanh Hồn Tán” – một loại độc không giết người, nhưng khiến thần trí mơ hồ, dễ bị điều khiển. Cũng chính là thứ khiến bà ta cuối cùng… bị điều khiển bởi Quốc sư.
Ta lẻn vào ngự thiện phòng, đổi nguyên liệu nấu ăn của Tô Quý Phi. Ta bỏ khối ngọc tàn vào bếp lò, kích hoạt “Tế Huyết Trận”.
Ta cười lạnh trong lòng – một khi Quốc sư hoàn toàn sống lại, máu kháng độc của nàng sẽ là tế phẩm hoàn mỹ nhất.
Nhưng ta lại đánh giá thấp nàng.
Cũng đánh giá sai hoàng đế.
Và… đánh mất cơ hội duy nhất để được lựa chọn.
Mười Kết thúc
Ngày di tích Tây Dạ sụp đổ, ta vẫn ẩn mình trong lòng đất, mắt nhìn khối ngọc nát vụn tan thành ánh sáng.
Ta cười. Lần này là thật sự tan nát rồi.
Tất cả bí thuật, tất cả âm mưu, tất cả mối hận… đều tan thành mây khói theo tiếng cười cuồng loạn của Quốc sư lúc tan biến.
Chỉ còn lại một thân xác mục nát không ai thương xót.
Ta từng là nữ nhi của Đại tướng quân, là Đức Phi mẫu nghi thiên hạ, là con cờ, là phản đồ, là vật hiến tế…
Nhưng chưa từng là chính ta.
-HẾT-
(Đã hết truyện)
#GSNH210 - Dũng Cảm Bước Ra (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
Nữ Cường,
14
Không thích bị người khác bàn luận về đời tư của mình, đó là điều mà tôi luôn giữ trong lòng.
Thật sự lúc này, tôi cảm thấy tức giận đến mức trào lên trong lòng.
Tuy nhiên, Tạ Trầm dường như chẳng hay nhận ra bầu không khí căng thẳng đang lan tỏa quanh đây, vẫn đều đều nói: “Lục Cảnh Trì đã kết hôn rồi, cũng có đứa con trai như mong muốn.
Nghe đồn hắn có vẻ hối hận, đang tìm em khắp nơi, mong muốn tái hôn.
Em nghĩ xem, tôi có nên kể cho hắn nghe rằng tôi đã gặp em không?” Lần này, tôi cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.
“Tạ Trầm, chuyện của tôi, anh đừng xen vào.”
Hắn nhẹ nhàng nhướn mày, cười một nụ cười rất nhẹ nhưng chẳng mang theo chút vui vẻ nào.
“Chỉ khi nhắc đến hắn, em mới chịu nhìn tôi một cái.”
“Yên tâm đi, tôi còn chẳng muốn để hắn biết em đang ở đây hơn cả chính em đấy.”
Lời nói của hắn quá đột ngột, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Gần như không kìm nổi, tôi định bỏ chạy khỏi đó.
Từ hôm đó, Tạ Trầm cứ lỳ lỳ ở lại chi nhánh công ty này, chẳng rời đi đâu.
Tâm trí của hắn dành cho tôi, nếu tôi không nhận ra thì đúng là quá ngốc nghếch.
Nhưng mà... đã là người từng gắn bó cùng Lục Cảnh Trì suốt nhiều năm, thì làm sao có ai hoàn toàn tốt đẹp được?
Tôi sẽ không để mình hồ đồ một lần nữa.
Ngày tôi nộp đơn xin nghỉ việc, Tạ Trầm đã không cho phép.
Hắn kéo tôi vào văn phòng, còn khoá trái cửa lại.
Hắn hỏi tôi: “Kiều Doanh, em còn định trốn tránh như một kẻ nhút nhát đến bao giờ?
Rõ ràng Lục Cảnh Trì và Giang Di Hoan sai rồi, vậy mà em lại cứ sống như một kẻ thua cuộc bỏ chạy.
Rõ ràng em thích công việc này, mà giờ lại muốn trốn tránh nữa?” Hắn tiến lại gần, ánh mắt đen láy chăm chăm nhìn tôi.
“Nếu em không thích tôi thì cứ từ chối đi, sao lại phải rời đi?” Ngày đó, tôi thừa nhận rằng mình đã bị hắn nói trúng tim đen.
Hắn nói đúng.
Trong chuyện tình cảm, tôi luôn là người nhút nhát.
Trước kia như thế, và bây giờ vẫn vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại... có lẽ đã đến lúc tôi cần phải dũng cảm hơn một chút.
15
Ba năm sau, tôi và Tạ Trầm vẫn làm việc chung trong cùng một công ty.
Nhưng lần này, chúng tôi sắp sửa bước vào lễ cưới rồi.
Hôm đó, có lẽ vì bị hắn kích thích, tôi đã dũng cảm đến mức quá độ, chọn ở bên một người đàn ông mà ban đầu tôi chẳng hề coi trọng.
Tạ Trầm khác hẳn Lục Cảnh Trì.
Ở bên hắn, hắn chưa bao giờ buông lời trêu chọc quá giới hạn khiến tôi đỏ mặt xấu hổ.
Hắn luôn cư xử lịch sự, âm thầm quan tâm đến từng thói quen nhỏ trong cuộc sống của tôi.
Ba năm liên tiếp — không phải ai cũng giả vờ được như thế.
Đêm tôi chấp thuận lời cầu hôn của Tạ Trầm, mẹ tôi nhẹ nhàng hỏi một câu:
“Doanh Doanh, con thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tôi gật đầu, vô cùng vững vàng.
Bởi vì, hiện tại tôi đã có đủ dũng khí để chấp nhận mọi hậu quả.
Dù cho cuộc hôn nhân này có thất bại lần nữa... thì cũng chỉ đơn giản là ly hôn là xong.
Lễ cưới diễn ra tại biệt thự nhà họ Tạ, rồi tôi lại quay trở về thành phố đó một lần nữa.
Hắn nhất quyết bắt tôi đi cùng.
Tôi nép trong vòng tay hắn, cười khẽ, bàn tay nhẹ nhàng tựa lên ngực hắn:
“Anh có sợ Lục Cảnh Trì cũng ở đó không?”
Hắn cưng chiều chạm vào mũi tôi, thì thầm vào tai:
“Chính vì biết hắn đang ở đó, anh mới đưa em theo.”
Trong một số khía cạnh, cách xấu xa của Tạ Trầm còn hơn cả Lục Cảnh Trì.
Chẳng thể tranh cãi, tôi cũng đành theo hắn.
Đến hội quán, tôi để hắn bước vào trước, còn mình đi qua nhà vệ sinh.
Khi bước ra, không ngờ lại bắt gặp Lục Cảnh Trì đang đứng trong hành lang.
Người đàn ông trước mặt, có lẽ đã làm cha rồi, nhìn già dặn và u sầu hơn rất nhiều so với trước đây.
Hắn phát hiện ra tôi, ngạc nhiên đến mức dụi mắt.
Ánh mắt vô hồn bỗng chốc bừng sáng, hắn lảo đảo chạy về phía tôi, như không thể kiểm soát nổi bản thân.
Nhưng đúng vào lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang đoạn đường của hắn trong hành lang:
“Anh Cảnh Trì, anh đang làm gì vậy?”
16
Giang Di Hoan từ cuối hành lang đi ra, vóc dáng mập mạp rõ rệt.
Nhìn kỹ mới nhận ra — thì ra cô còn đang mang thai lần nữa.
Lục Cảnh Trì quay lưng về phía cô ấy, ánh mắt nhìn về phía tôi như tràn đầy nhớ nhung và đau khổ.
Nhưng hắn... vẫn không dám bước về phía tôi một bước nào.
Cho đến khi Giang Di Hoan chậm rãi khoác tay hắn, tôi mới nhận thấy…
Cổ tay cô ấy đầy những vết sẹo dài ngắn không đều nhau.
Chỗ mới nhất còn chưa kịp lành lại vết thương.
Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng dài lâu.
Cuối cùng, cô ấy kéo Lục Cảnh Trì — người đàn ông không muốn rời đi — bước vào phòng tiệc.
Tôi thở dài, cũng đi theo sau.
Sự xuất hiện của tôi khiến cả phòng đều bất ngờ.
Đặc biệt là trên gương mặt của Lục Cảnh Trì — ánh lên một tia vui mừng thoáng qua.
Giang Di Hoan nhéo hắn một cái, rồi trừng mắt nhìn tôi:
“Kiều Doanh, đúng là không biết xấu hổ.
Nói đi, cô và anh Cảnh Trì lén lút từ bao giờ?”
Tôi còn chưa kịp mở lời.
Lục Cảnh Trì đã rút tay khỏi cô ta, mặt lộ vẻ lạnh lùng:
“Giang Di Hoan, đừng vô lý nữa.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp lại Doanh Doanh.”
Không rõ có phải vì đang mang thai, cảm xúc của Giang Di Hoan vẫn còn quá kích động so với ba năm trước.
Cô lấy từ đâu đó một con dao nhỏ, dí thẳng vào cổ tay mình:
“Anh Cảnh Trì, nếu anh còn không cắt đứt với cô ta, em sẽ chết để anh xem!”
Hơi thở vừa rồi của Lục Cảnh Trì đột nhiên xìu xuống.
Tôi hiểu ra rằng, chính do thứ “đe dọa mềm” này mà mối quan hệ của họ trong suốt những năm qua vẫn luôn duy trì.
Hắn buông tay, ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt hắn — đẹp đến nao lòng.
“Doanh Doanh, lại đây.” Tạ Trầm gọi tôi.
Hắn vòng tay ôm vai tôi, tựa như một lời giới thiệu trước đám đông, giơ chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón áp út của tôi:
“Giới thiệu với mọi người, vợ tôi — Kiều Doanh.”
Lục Cảnh Trì quay đầu lại, như thể nghe phải câu chuyện buồn cười nào đó.
Ngược lại, Giang Di Hoan thu dao lại, mỉm cười dịu dàng:
“Chúc mừng nhé.”
Rồi kéo Lục Cảnh Trì, người đứng đơ ra nhìn như tượng, rời khỏi phòng.
Bữa tiệc kết thúc không lâu sau đó.
Lúc lên xe, Tạ Trầm cùng các bạn của hắn đứng ngoài hút thuốc.
Tôi nghe lờ mờ ai đó nói:
“Chả trách năm đó mày đồng ý đưa Giang Di Hoan tới gần Cảnh Trì, hóa ra là đã sớm nhắm trúng Kiều Doanh rồi!”
Người đàn ông kia không đáp, chỉ cười khẽ.
Năm năm sau, dưới bàn tay chăm sóc của bác sĩ, tôi và Tạ Trầm cuối cùng cũng chào đón sinh linh bé bỏng của riêng chúng tôi.
Lần này, tôi hy vọng là một bé gái.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰