Hoài Trúc
Chương 6
Ngoại truyện 2 – Góc nhìn của Lục Hoài Chân
Ta có một bí mật, nhưng chưa từng nói với A Trúc.
Khi ta mang ký ức kiếp trước đến thế gian này, mẫu hậu và phụ hoàng đã sớm lạnh nhạt như băng, không một ai mong chờ sự hiện diện của ta.
Để sống sót, ta chỉ có thể ôm chặt đùi hoàng huynh.
Nhưng hoàng huynh cũng có gia đình của riêng mình.
Trước khi gặp A Trúc, ta vốn không có nhà.
Lúc chìm nổi dưới sông, chính nàng đã kéo ta lên từ chốn u tối.
Tiểu cô nương ấy có khuôn mặt trứng ngỗng, một đôi mắt hạnh rực rỡ lấp lánh, lại chẳng hề hay biết bản thân rực rỡ đến nhường nào.
Lúc người khác không chú ý, ta liền lén đem khối ngọc thô ấy về nhà, âm thầm mài giũa.
Về sau, ta biết được chuyện xưa giữa nàng và họ Bùi.
Nhưng ta không để tâm, chỉ là khó tránh nổi có chút ghen tuông mà thôi.
May thay cuối cùng, nàng vẫn chọn ta.
A Trúc rất lợi hại, dáng vẻ nàng khi cầm búa sắt cũng thật dễ nhìn.
Nếu không phải tên họ Bùi kia như âm hồn bất tán đuổi đến tận nơi, vạch trần thân phận của ta, thì có lẽ ta và A Trúc đã có thể ở lại Phủ Châu thêm một thời gian dài nữa.
Sau khi trở về Yến Kinh, hoàng huynh vừa hay biết ta định cưới một nữ tử đã hòa ly thì nổi trận lôi đình.
“Trên đời này không thiếu nữ tử tốt, ngươi cứ phải cưới nàng ta sao?!”
“Phải.”
Ta gật đầu nhàn nhạt, “Người khác dù tốt, cũng không bằng nàng một phần.”
“Không được, trẫm không đồng ý!”
Ta chắp tay niệm Phật: “A di đà Phật, vậy bần tăng xin xuất gia trước, thí chủ bảo trọng.”
Hoàng huynh: “…”
“Thằng nhãi! Trở lại cho trẫm! Thôi thì thôi, ngươi muốn cưới thì cưới đi.”
Hắn thở dài, ngập ngừng: “Ngươi có biết, trẫm vốn định nhường ngôi cho ngươi không…”
Ta biết.
Nhưng ta không muốn làm hoàng đế gì cả.
Ta chỉ muốn cùng A Trúc có một tiểu gia viên, lúc rảnh rỗi thì trồng cây, khi bận rộn thì chăm hoa.
Về sau ta nghe nói họ Bùi kia vẫn còn ôm lòng bất chính, định tạo một cuộc “trùng phùng tình cờ” ngoài phố với A Trúc.
May thay ta là kẻ tiểu nhân.
Nghĩ một hồi, ta nhớ ra hắn từng rất thích tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của A Trúc, thế là thuận tay thành toàn cho đôi cẩu nam nữ kia.
Rồi lại về sau nữa, ta cùng A Trúc đều đã bạc đầu.
Khi ấy, ta mới nhớ ra hỏi nàng một câu:
“Nếu được làm lại, nàng còn nguyện ý cứu ta không?”
Nàng vừa cắn miếng bánh ngọt, vừa cười mắt cong cong, hai lúm đồng tiền xinh xắn hiện ra:
“Nguyện chứ.”
“Ta nhận ra khôi giáp trên người chàng.”
“Khi ta lén trốn ra ngoài mua thuốc cho mẹ, bị một tên say rượu dọa nạt, cũng chính người mặc khôi giáp này đã đuổi hắn đi.”
Ta mỉm cười nhẹ nhõm.
Thì ra, có duyên phận… vốn đã định sẵn từ lâu.
Ngoại truyện 3 – Từ góc nhìn của Bùi Dĩnh
Ta chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, ta mất đi Thẩm Ly Trúc.
Ban đầu, dĩ nhiên ta không thích nàng.
Ta bị gãy chân, Thẩm gia liền đổi thành một thứ nữ gả đến. Rõ ràng là một loại sỉ nhục.
Việc để nàng dùng toán trù để sinh sống chỉ là lời tức giận mà ta buột miệng nói ra.
Nhưng Thẩm Ly Trúc lại cho là thật, cam tâm chấp nhận mọi thói xấu của ta.
Ta kén ăn, chỉ nuốt trôi cơm do chính tay nàng nấu.
Thương thế nơi chân được đại phu dặn dò phải chăm sóc kỹ lưỡng, nàng liền ngày đêm không ngủ lo liệu.
Dù ta có hung dữ thế nào, nàng cũng chưa từng nổi giận, như một khối bột mì mềm mại.
Không biết từ khi nào, ta đã quen với sự hiện diện của nàng.
Sau này, ta từng vô số lần nghĩ lại — nếu ngày ấy ta không vung ngàn lượng tặng cho Thẩm Ly Ân chiếc trâm đội đầu kia, liệu nàng có rời khỏi phủ Bùi không?
Ta đưa chiếc trâm ấy cho Thẩm Ly Ân chẳng qua là muốn khoe khoang một phen, muốn khiến nàng hối hận vì đã gả nhầm người, hoàn toàn không có ý gì khác.
Nhưng Thẩm Ly Trúc lại dứt khoát rời đi, không ngoảnh lại.
Nàng rời phủ chẳng mang theo gì cả.
Ta cứ tưởng nàng chỉ đang giận dỗi, muốn để nàng nguôi ngoai chút thời gian.
Dù sao ở kinh thành này, nàng cũng chỉ có thể dựa vào ta.
Thẩm thị lang sẽ không đứng ra vì nàng, còn thân mẫu nàng cũng chỉ là một tiểu di nương.
Cho tới khi ta nhìn thấy tờ hưu thư nàng từng tự tay viết, mới mơ hồ nhận ra — nàng e là đã thực sự thất vọng rồi.
Những ngày sau đó, ta như mất đi tay chân, làm gì cũng không quen.
Không ngờ, lần nữa gặp lại nàng, nàng đã là người có chồng, mà lại là Vương gia lừng danh – Hoài Vương.
Ta hối hận, cũng không cam lòng.
Ánh mắt nữ tử ấy đã chẳng còn hình bóng ta nữa.
Ta ngày đêm mượn rượu tiêu sầu.
Một lần say đến mơ hồ, ta tưởng chừng lại thấy nàng, mở mắt ra, bên cạnh lại là Thẩm Ly Ân đang khóc thút thít.
Mối tình thời thiếu niên ấy, cuối cùng biến thành một đôi oan gia.
Tính tình Thẩm Ly Ân xấu, ta cũng chẳng tốt hơn, chẳng ai nhường ai.
Sau này, chúng ta cùng bị lưu đày, ngày ngày nguyền rủa đối phương chết không toàn thây.
Con cháu nhà quyền quý như ta, lúc ấy mới biết: thì ra cái đói lại khó chịu đến vậy.
Đường xa, chân thương tái phát liên tục.
Lần này, chẳng còn ai bôi thuốc cho ta nữa.
Năm Nguyên Khởi thứ sáu, ta chết trên đường lưu đày, xác bị chó hoang ngoài hoang dã gặm nhấm.
Mơ màng giữa lưng trời, hồn phách trôi dạt lên cao, cuối cùng ta lại thấy Thẩm Ly Trúc.
Nàng ngẩng đầu, nhẹ gọi một tiếng:
“Phu quân.”
Lục Hoài Chân hỏi nàng:
“Ngày mai nàng muốn ăn sườn xào hay chân giò sốt tương?”
“Ta muốn cả hai!”
…
Người cũ cười nói xa dần,
Còn ta – yên giấc nơi cố hương.
— Hết —
(Đã hết truyện)
MỘNG KIM AN: THẨM THANH MẶC (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Cổ Đại,
Nữ Cường,
Tỷ tỷ của ta nhập cung, nay đã làm đến ngôi vị nương nương.
Vì muốn bù đắp cho vị thanh mai trúc mã năm xưa, tỷ ấy ban hôn cho ta và hắn.
Nhưng… ta đã có người trong lòng từ lâu rồi.
Tuy người ấy chỉ là một thương nhân thấp kém, nhưng lại luôn lặn lội khắp trời Nam biển Bắc, tìm những món đồ nho nhỏ thú vị để dỗ ta vui.
Chàng là người đối đãi với ta tốt nhất trên đời này.
Chương 1:
Người đối với ta tốt nhất trên đời — Tạ Kim An — đã c.h.ế.t rồi.
Khi hắn chết, trong tay vẫn nắm chặt một viên minh châu lớn bằng trứng chim câu.
Hôm trước, hắn còn nói với ta:
“Viên minh châu này hiếm có, ta không nỡ đem bán. Thanh Mặc, ta sẽ tìm một thợ thủ công, làm thành món trang sức tặng nàng.”
Vậy mà hôm nay, khi ta nhìn thấy hắn lần nữa…thì hắn chỉ còn là một cỗ t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.
Quan khám nghiệm tử thi nói, hắn uống rượu quá chén, ngã xuống ven đường.
Tuyết rơi suốt đêm, rét quá mà chết.
Nhưng ta biết — hắn chưa từng thích uống rượu.
Hắn bị người hại chết, chỉ là… ta không tìm được chứng cứ.
Tạ Kim An thân cô thế cô nơi đất khách, người có thể vì hắn báo thù — chỉ còn ta.
Ta lấy viên minh châu trong tay hắn, sau đó mua một cỗ quan tài, an táng hắn dưới chân núi.
Không người đưa tiễn, không ai mặc tang phục, không có tiếng nhạc ai oán, và không có người nào khóc than.
Phía sau, Cẩm Nhi thúc giục: “Tiểu thư, sắp tới giờ rồi.”
Ta gom hết giấy tiền trong tay, nhóm thành một đống, châm lửa đốt sạch.
Rồi ta đứng dậy hồi phủ, chải tóc vấn cao, đội phượng quan, khoác hỷ phục, tay cầm một quả tần bà, theo chân hỷ nương, bước ra cửa.
Đoàn đón dâu do Lâu Duật dẫn đầu đã chờ sẵn ngoài cửa phủ từ lâu.
Phụ thân mẫu thân ta đích thân đưa ta đến trước mặt hắn, còn thay ta nói lời xin lỗi:
“Lục Đại tính tình bướng bỉnh, mong công tử đừng chấp nhặt.”
Lục Đại — chính là tỷ tỷ song sinh của ta.
Tỷ ấy và Lâu Duật vốn là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng.
Nào ngờ trong một lần Hoàng thượng lễ Phật, tỷ ấy cố ý để lộ dung nhan, khiến Hoàng thượng vừa nhìn đã động tâm, lập tức truyền chỉ đưa vào cung.
Con đường của tỷ ấy có thể nói là thuận buồm xuôi gió — vừa nhập cung đã được sủng ái độc nhất, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi đã từ chức Chiêu Nghi thăng lên Quý phi.
Lúc này, nàng bỗng nhớ tới người tình thuở thiếu thời, trong lòng sinh ra áy náy.
Thế là ban hôn — đem ta, kẻ có dung mạo tương tự, gả cho Lâu Duật.
Phụ mẫu ta cảm thấy oan ức thay cho Lâu Duật, nhưng lại chưa từng nghĩ đến một điều: nếu Lâu Duật không muốn, hắn hoàn toàn có thể cự tuyệt thánh ân.
Người thật sự là nạn nhân trong màn bi hài này… chỉ có ta và Tạ Kim An mà thôi.
“Chỉ cần nương nương vui là được.”
Lâu Duật thản nhiên buông một câu, rồi nhét ta vào kiệu hoa.
Đêm tân hôn, khách khứa đã lui, đèn hỷ lay động.
Lâu Duật vén khăn che mặt của ta, nhìn gương mặt ta đã được trang điểm tỉ mỉ, hơi ngây ra một khắc.
“Đến giờ uống rượu hợp cẩn rồi,” ta nhẹ giọng nhắc nhở.
Ánh mắt hắn bỗng lạnh đi, từ trên cao nhìn xuống ta, chậm rãi nói:
“Thanh Mặc, nàng biết rõ trong lòng ta có người khác. Nhưng nay ta đã cưới nàng, thì sẽ cho nàng đầy đủ thể diện và vinh hoa phú quý của một Thừa tướng phu nhân.”
“Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, trừ tình yêu ra, mọi thứ ta đều có thể cho.”
Hắn yêu tỷ tỷ ta đến mức…ngay cả chén rượu hợp cẩn cũng không muốn cùng ta uống.
“Nhưng… hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta mà.”
Ta cúi đầu, giọng khẽ run.
Sắc mặt hắn lập tức sa sầm xuống, cơn giận thoáng chốc bốc lên.
“Hôm nay ta có việc cần xử lý trong thư phòng, nàng ngủ trước đi. Sáng mai nhớ dậy sớm, theo ta vào cung thỉnh an nương nương.”
Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, không buồn quay đầu lại.
Ta lặng lẽ dõi theo bóng lưng hắn khuất dần, rồi khép lại cánh cửa phòng, chầm chậm bước đến bên bàn hỷ, nơi đặt rượu hợp cẩn.
“Kim An… đến giờ uống rượu hợp cẩn rồi.”
Ta nâng một chén, nghiêng tay rưới xuống đất, sau đó ngửa cổ uống cạn chén còn lại.
Ta nào muốn cùng Lâu Duật uống rượu hợp cẩn?
Ta chỉ muốn cùng nam nhân của ta — Tạ Kim An — tay trong tay uống rượu hợp cẩn mà thôi.
Trời vừa tờ mờ sáng, Lâu Duật đã nóng ruột tới thúc ta rửa mặt chải đầu.
“Phải vào cung thỉnh an, tạ ơn nương nương, đừng làm chậm trễ giờ lành.”
“Vâng.”
Ta ngoan ngoãn đáp lời.
Trên đường vào cung, ta và hắn cùng ngồi một xe ngựa, nhưng hắn lại cố tình ngồi nghiêng về một bên, cách ta thật xa, chẳng nói với ta một câu nào.
Chẳng bao lâu, xe dừng trước cửa cung.
Từ đây đến tẩm điện của Thẩm Lục Đại, phải xuống xe mà đi bộ.
Lâu Duật chân dài bước rộng, đi nhanh như gió.
Ta phải rảo bước chạy mới theo kịp.
Đoạn đường ấy, ta chạy đến mức mồ hôi rịn đầy trán.
Vừa bước chân vào ngự điện của cung Ngọc Hoàn, Lâu Duật mới như sực nhớ đến ta, rút khăn tay trong người ra, dịu dàng lau mồ hôi trên trán ta.
Ta vừa định nghiêng đầu tránh đi, thì ánh mắt ta đã liếc thấy — trên gương mặt yêu kiều diễm lệ của tỷ tỷ Lục Đại, lúc này… đang mang một vẻ khó coi đến tột cùng.
Thỉnh an, tạ ơn, được ban tọa.
Ta như con rối gỗ, ngồi lặng ở một bên, trơ mắt nhìn phu quân của mình cùng tỷ tỷ ruột — Thẩm Lục Đại — tình chàng ý thiếp ngay trước mặt ta.
Lục Đại Quý phi mỉm cười nói, ta là muội muội duy nhất của nàng, bảo Lâu Thừa tướng hãy đối đãi tốt với ta.
Lâu Duật khom người đáp lời, nói ta quả thực ngoan ngoãn dịu dàng, cảm tạ Quý phi đã ban cho hắn mối hôn sự tốt đẹp như vậy.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰