Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Kẹo Ngọt Hoang Dại

Chương 5



21

Cuối cùng cũng “xuống hàng”.

Ở trung tâm chăm sóc sau sinh hơn ba tháng, tôi trở về nhà.

Thế nhưng, so với trước khi sinh con, thái độ của Cố Dã với tôi lại lạnh nhạt hơn đôi chút.

Tôi tự nhận là mình đúng là có tròn trịa hơn hồi trước, nhưng cũng chưa đến mức mất hết sức hấp dẫn chứ?

Đêm khuya yên tĩnh.

Tôi nằm trên giường, mặc bộ đồ ngủ gợi cảm.

Cố Dã nhìn tôi, ánh mắt sâu thêm vài phần, giọng nói khàn khàn đầy thấp giọng:

“Ăn mặc ít như vậy, cẩn thận bị cảm.”

Anh chu đáo kéo chăn đắp lại cho tôi, sau đó quay lưng về phía tôi ngủ một mạch đến sáng.

Cố Dã đang làm cái trò gì vậy?

Mãi đến hôm sau, tôi vô tình sờ thấy trong túi quần anh có một tờ xác nhận… phẫu thuật triệt sản.

Tối đó Cố Dã tan làm về.

“Con đâu? Vẫn đang ngủ à?”

Thấy tôi không đáp, anh tiến lại gần, mãi cho đến khi trông thấy tờ giấy trong tay tôi.

Cố Dã có chút lúng túng, gò má hơi ửng đỏ:

“Em nhìn thấy rồi à…”

Anh cúi đầu, giọng có phần lúng túng.

Tôi ngồi ngay ngắn trên sofa, lưng thẳng tắp, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, khí thế như một nữ chủ nhân thực thụ.

“Giải thích đi!”

“Cố Dã, anh đang yên đang lành tự dưng làm phẫu thuật này để làm gì?”



Anh hít sâu một hơi, giọng trầm thấp chân thành, mang theo nỗi đau không nói thành lời.

“Tô Đường, một đứa con là đủ rồi.”

“Trong cuộc hôn nhân này, chỉ có anh là người hưởng lợi.”

“Lúc em được đẩy ra khỏi phòng sinh, em yếu đến mức khiến anh sợ.”

“Khoảnh khắc đó, anh thậm chí có chút căm hận đứa trẻ này. Chính nó khiến em phải chịu nhiều đau đớn như thế.”

“Nhưng rồi anh lại nghĩ, những khổ cực đó là do anh gây ra.”

“Tô Đường, anh sợ rồi.”

“Anh sợ mất em.”

Cố Dã bất ngờ nhào đến ôm chặt lấy tôi, hai tay siết lấy eo tôi, khuôn mặt vùi vào hõm vai tôi.

“Dù sao thì em cũng không thể rời khỏi anh được nữa rồi.”

“Bây giờ anh là người tàn phế một nửa, sau này em chỉ có thể sống với anh thôi.”

Anh thì thầm, nửa như đùa giỡn nửa như thật.

Tôi không nhịn được lườm một cái, khẽ đẩy anh ra:

“Sao nào, định lấy đạo đức trói buộc em à?”

Anh ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn tôi:

“Tô Đường, anh chính là muốn trói em cả đời!”

“Không, cả đời này, đời sau, và cả đời sau nữa.”

“Em đừng hòng thoát khỏi anh.”

Anh càng siết chặt vòng tay, như muốn hòa tan tôi vào máu thịt mình.

Tôi liếc mắt xuống dưới, ánh nhìn rơi vào vùng hông bụng anh, khóe môi cong lên đầy tinh quái:

“Phẫu thuật này ảnh hưởng không nhỏ đấy nhé. Em thấy anh không còn hứng thú gì với em nữa rồi.”



Giọng tôi nhẹ nhàng, mang theo chút thử thách.

Cố Dã dụi mặt vào cổ tôi, như một chú chó lớn đang làm nũng:

“Sao có thể chứ?!”

Anh phản bác, giọng u uất đầy ấm ức:

“Chẳng qua là mấy hôm trước vừa phẫu thuật xong, nên chưa thể thôi.”

“Hôm nay thì sao?”

Tôi nhỏ giọng hỏi, âm thanh khẽ khàng, má cũng bắt đầu nóng lên.

“Ừm~”

Anh đáp mơ hồ, yết hầu khẽ động, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm và nóng bỏng.

“Vợ à, anh tốt hay không tốt, thử là biết ngay.”

Trăng lặng lẽ treo cao, một tiếng khóc xé tan bầu không khí mờ ám.

Cố Dã bĩu môi.

“Thằng nhóc thối, mày chính là do mẹ mày phái tới để trừng phạt tao đấy!”

Ngoại truyện – Cố Dã

Lần đầu tiên gặp Tô Đường.

Cô bé đang ngồi trong sân gặm bánh ngọt, trên khuôn mặt xinh xắn dính đầy mè trắng.

Phản ứng đầu tiên của tôi là: cô nhóc này đẹp thật đấy, nhưng IQ chắc không cao.

Cô bé thấy tôi, bẻ nửa chiếc bánh ngọt đưa cho tôi.

“Nhìn anh kìa, đói đến chảy cả nước mũi rồi kìa.”

“…”

Mùa đông năm đó, ba tôi bị hãm hại giáng chức, mẹ tôi bị cho nghỉ việc, tôi bị cảm lạnh. Cả nhà phải chuyển từ thành phố Thượng Hải về Tô Thành.



Tôi tưởng đó sẽ là một mùa đông lạnh lẽo, không ngờ gặp được Tô Đường rồi, mùa đông nào cũng hóa thành ấm áp.

Cấp hai, Tô Đường ngày càng có linh khí.

Lên cấp ba, dù cô ấy cắt tóc ngắn, trông như một “nam sinh giả hiệu”,

Nhưng trời biết có bao nhiêu ánh mắt dõi theo cô ấy.

Tôi như một tu sĩ khổ hạnh, vừa phải kìm nén sự hấp dẫn từ cô ấy, lại phải giúp cô ấy chặn những cám dỗ từ bên ngoài.

“Thằng nhóc này là thanh mai trúc mã của Tô Đường à?”

“Ngày nào cũng bám lấy người ta, không thấy chán à?”

Hai nam sinh cùng lớp với Tô Đường đến gây chuyện với tôi.

Tôi bình tĩnh lấy viên gạch trong cặp ra: “Có chứ.”

“Mày cầm gạch làm gì?”

Tôi tiến từng bước, làm bộ muốn đập gạch vào đầu mình.

“Nơi này không có camera, nếu tao nói với thầy cô và công an rằng đầu tao là do tụi mày đập, mày đoán người ta sẽ tin ai?”

Hai tên kia sợ hãi nhìn tôi: “Mày điên rồi đấy, Tô Đường biết chuyện này không?”

Tôi cười nhạt, cảnh cáo:

“Tránh xa Tô Đường ra.”

Từ hôm đó trở đi, xung quanh Tô Đường chỉ còn mỗi mình tôi là nam.

Sau khi tốt nghiệp đại học.

Tôi có thể ở lại làm việc cho công ty nước ngoài ở Thượng Hải.

Nhưng Tô Đường nói cô ấy muốn về Tô Thành chăm mẹ.

Tôi bất chấp phản đối của cha mẹ, từ chối ba lời mời lương cao ở Thượng Hải, chuyển hướng tham gia xây dựng và phát triển khu công nghiệp ở Tô Thành.

May mắn là, mọi nỗ lực trong công việc đều được đền đáp.



Không may là, sự cố gắng của tôi vì Tô Đường… cô ấy lại chẳng hiểu.

Mỗi lần ăn với Tô Đường, cô ấy đều nhắc tới sếp mình giỏi ra sao.

“Anh có giỏi bằng anh ta không?”

Tôi không nhịn được hỏi.

“Không giống nhau.”

Cô ấy trả lời nghiêm túc.

“Khác chỗ nào!”

“Anh ấy xuất thân từ một nơi nhỏ, dựa vào chính mình mà từ vị trí lễ tân leo lên đến vị trí hiện tại trong công ty.”

Đàn ông mà cũng làm lễ tân à?

Ha, công ty của Tô Đường đúng là không giống ai.

Sau đó.

Sếp của Tô Đường đột ngột kết hôn.

Tô Đường chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả, liền rủ tôi đi uống rượu giải sầu.

Tôi nhìn cô ấy lải nhải không ngừng trong miệng về một người đàn ông khác, đầu tôi gần như muốn nổ tung.

Cũng giống như hồi đại học lần đó, rất muốn bịt miệng cô ấy lại.

Nhưng tôi không thể, tôi sợ sẽ giống lần trước, dọa cô ấy sợ.

“Tên Cố Dã nhà anh không phải thứ tốt lành gì! Tại anh mà từ nhỏ đến lớn tôi bị oan biết bao nhiêu lần, bị mẹ tôi đánh bao nhiêu trận!”

“Hôm nay lão nương phải thay trời hành đạo! Phải dạy cho anh biết cách làm người!”

Tôi tức cười vì cô ấy.

Nhưng mãi cho đến khi Tô Đường cắn môi tôi, sợi dây lý trí cuối cùng mà tôi luôn căng chặt rốt cuộc cũng đứt phựt.

“Tô Đường, em đừng có mà hối hận.”



Cô ấy lúc đó trông như một đóa hồng bị mưa đêm thấm ướt, làn da ửng hồng mê hoặc.

Lúc cô ấy ngủ thiếp đi trong men say, tôi ôm chặt lấy cô ấy vào lòng.

Cảm giác như khoảng trống trong tim bao năm qua cuối cùng cũng được lấp đầy.

Tôi khẽ hôn lên hàng mi và đuôi mắt của cô ấy:

“Tô Đường, anh rất thích em.”

“Thích lắm, rất rất thích.”

Nhưng đến khi tỉnh dậy, thấy trong khung chat là 500 đồng chuyển khoản.

Tôi đột nhiên thấy mình thật rẻ mạt.

Tô Đường, em đang dùng tiền để đuổi anh đi à?

Em xem anh là cái gì chứ?

Tôi vừa dọn dẹp nhà cửa giúp em, vừa giằng co trong lòng suốt ba tiếng đồng hồ.

Cuối cùng vẫn bị em đánh bại.

Tôi không nhịn được mà tìm đến em, bảo em chuyển thêm cho tôi 20 đồng nữa.

Ừ, tốt lắm.

500 cộng 20, vẫn là 520.

Hứ, Tô Đường, em xem đi.

Không cần em, anh cũng tự dỗ được chính mình.

 

Ngoại truyện – Tô Đường

Khi dọn dẹp phòng, tôi mở cửa phòng làm việc của Cố Dã.

Trên giá sách của anh được sắp xếp gọn gàng những cuốn sách chuyên ngành, còn có cả những tấm ảnh chụp chung của hai đứa từ bé đến lớn.



Một hộp tài liệu ghi dòng chữ “Tổng hợp thư tình” thu hút sự chú ý của tôi.

Cố Dã vậy mà lại lén lút cất giấu thư tình?

Vì tò mò, tôi mở chiếc hộp đó ra, hơn chục bức thư tình màu hồng lả tả rơi ra.

“Sao nhìn quen thế này?”

Tôi mở từng bức thư.

Từng chữ, từng dấu chấm câu trên đó đều là nét chữ của Tô Đường hồi cấp ba.

Chỉ là phần ký tên ở cuối đã bị bút dạ đen gạch chéo mấy lần rất mạnh tay.

Cuối cùng, bên cạnh vết gạch đó, lại có một hàng chữ viết bằng nét bút mạnh mẽ, đầy dứt khoát—“Tô Đường”.

Mặt sau mỗi lá thư là những bí mật thầm kín nhất trong lòng một thiếu niên:

Ngày 3 tháng 6

Tôi thích mặt trăng, nhưng mặt trăng không biết.

Ngày 15 tháng 6

Trên đường tan học về nhà mỗi ngày,

Tôi luôn đứng phía bên trái em,

Có phải như vậy sẽ gần với trái tim em hơn một chút?

Ngày 2 tháng 7

Thích em, là tâm sự cô đơn nhất của tôi.

……

Thì ra.

Tấm lòng thầm thương trộm nhớ của một cậu thiếu niên chính là thảo nguyên trong đêm hè rực rỡ.

Có chặt bao nhiêu cũng chẳng hết, có đốt bao nhiêu cũng chẳng sạch.



Chỉ cần gió nổi lên, cỏ dại lại tràn ngập cả bầu trời.

– Hết –

(Đã hết truyện)

Tôi Không Cần Anh (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Trước ngày cưới, “ánh trăng sáng” của chồng sắp cưới đòi nhảy biển.

Anh ấy mặt không biến sắc, lấy nhẫn cưới ra, thề sống thề chết về lòng trung thành với tôi.

Thậm chí ngay trước mặt tôi, anh xóa sạch liên lạc với cô ấy.

“Đừng lo, cô ấy chỉ dỗi thôi. Anh sẽ không vì cô ấy mà bỏ đám cưới đâu, anh không muốn em buồn.”

Nhưng anh quay lưng đi, lén liên lạc với trợ lý để đặt chuyến bay sớm nhất.

Trợ lý hỏi anh: “Nhưng còn đám cưới thì sao?”

“Tiểu Tiểu nguy hiểm như vậy, tôi không thể mặc kệ được. Cô ấy sẽ hiểu cho tôi mà.”

Và thế là, ngay trong ngày anh tính đào hôn.

Tôi gọi về cho gia đình.

“Mẹ ơi, con đồng ý di cư rồi. Ừm, đám cưới con không làm nữa.”

“Anh ta con cũng không cần.”

1

“Con chắc chưa?”

Giọng mẹ qua điện thoại đầy phấn khởi.

Tôi chợt nhớ lại tin nhắn vừa thấy trong điện thoại của Lục Thời An.

Rầu rĩ đáp một tiếng “Ừ”.

“Tốt quá! Hồi đó con nhất quyết không chịu đi, vì cái cậu bạn trai đó mà suýt cắt đứt quan hệ với cả nhà. Giờ cuối cùng cũng thông suốt rồi!”

“Nhưng đám cưới thì sao?”

Mẹ cẩn thận hỏi, sợ tôi đổi ý.

Chiếc nhẫn đính hôn trên tay vẫn còn sáng lấp lánh, nhưng tôi chẳng còn chút hứng thú nào.

“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi. Nếu anh ta không yêu con, con cũng chẳng cần anh ta.”

“Đám cưới này, con hủy.”

Nghe tôi xác nhận, mẹ lập tức vui như Tết: “Tốt, tốt lắm! Để mẹ chuẩn bị ngay cho con!”

Cúp máy, đèn trong phòng tắm vừa lúc tắt.

Lục Thời An vừa lau tóc vừa bước ra.

“Nói chuyện với ai thế?”

Tôi cất điện thoại, mỉm cười: “Không có gì.”

Anh chẳng nghi ngờ gì.

Ngồi xuống cạnh tôi, ôm tôi đầy thân thiết.

Ghé sát tai tôi, thì thầm: “Linh Linh, mai là đám cưới rồi, anh thật sự rất vui.”

“Cuối cùng cũng được rước em về nhà.”

Từng lời, từng chữ, nếu là trước đây chắc tôi đã mừng đến phát khóc.

Nhưng giờ tôi biết, tất cả chỉ là giả dối.

Chỉ là những lời nói dối để xoa dịu tôi, trong lúc anh đang tìm cách gặp Lâm Tiểu Tiểu.

Tôi không biết cảm giác trong lòng mình là gì.

Nghe những lời “chân thành” ấy, tôi lại thấy buồn nôn.

Nói xong, anh đứng dậy mặc áo, “Anh ra xem tiến độ ở hội trường một chút. Em buồn ngủ thì cứ ngủ trước nhé.”

Anh cầm chìa khóa, chuẩn bị ra cửa.

Tôi biết, nơi anh đến không phải là hội trường, mà là sân bay.

Anh định đi tìm Lâm Tiểu Tiểu.

Tôi bỗng muốn biết, trong lòng anh, giữa tôi và cô ấy, ai quan trọng hơn.

Thế nên tôi gọi anh lại, ánh mắt đầy van nài: “Có thể đừng đi không? Thời An, em muốn anh ở bên em.”

“Chỉ tối nay thôi, ở lại với em được không?”

Nhưng người vừa nói yêu tôi tha thiết bỗng đanh mặt lại.

Anh vội vàng liếc nhìn điện thoại.

Anh lại khó chịu liếc nhìn tôi: “Linh Linh, ngày mai chúng ta cưới rồi, có chuyện gì để mai hẵng nói.”

“Nghe lời đi.”

Nói xong, không đợi tôi trả lời, anh đóng cửa lại.

Khoảnh khắc căn phòng chìm vào bóng tối, tôi bật khóc nức nở.

Lục Thời An chắc không biết.

Đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho anh.

2

Ba tiếng trước.

Tôi và Lục Thời An đang bàn chi tiết về lễ cưới ngày mai.

Đột nhiên anh nhận được một cuộc gọi.

“Anh Lục, cô Lâm đòi gặp anh, nói nếu không được gặp thì sẽ nhảy lầu…”

Nghe đến họ “Lâm”, tim tôi như thắt lại.

Cô Lâm mà trợ lý nhắc đến không ai khác, chính là ánh trăng sáng mắc chứng trầm cảm của Lục Thời An.

Tôi cứ tưởng lần này, anh sẽ phản ứng khác.

Không ngờ anh chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì cứ để cô ta chết đi, mấy người chẳng liên quan gì như cô ta sao phải để tâm?”

Rồi anh cúp máy, quay lại bình thản tiếp tục bàn chi tiết với tôi.

Tôi cứ nghĩ đây là kết quả của mười năm vun vén tình cảm.

Cho đến khi lúc nãy, khi anh đi tắm.

Tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại anh.

Đó là đoạn hội thoại giữa anh và trợ lý.

“Nhanh chóng đặt chuyến bay sớm nhất đến thành phố H cho tôi, tôi phải gặp Tiểu Tiểu.”

“Nhưng thưa anh, lễ cưới thì sao…”

“Lễ cưới lúc nào cũng tổ chức được, an nguy của Tiểu Tiểu quan trọng hơn, Linh Linh sẽ hiểu cho tôi.”

Hiểu ư…

Hiểu rằng anh lừa tôi rằng đã quên Lâm Tiểu Tiểu.

Hiểu rằng anh đang tính đào hôn ư?

Thật thú vị.

Mười năm yêu đương, giờ hóa thành một trò cười.

3

Tôi xóa thiệp mời trên mạng xã hội.

Dọn đồ rồi đến cửa hàng váy cưới.

Trời còn chưa sáng, lúc tôi đến nhân viên vẫn chưa kịp vào làm.

“Cô Tô, cô đến sớm thế này chắc là để chuẩn bị trang điểm đúng không!”

“Chắc là anh Lục nôn nóng lắm đây, haha…”

“Thật ghen tị với cô Tô, có người chồng yêu chiều như vậy.”

Nghe họ ríu rít, tôi kiên nhẫn chờ đến khi họ nói xong, rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi đến để trả váy cưới.”

Vừa dứt lời.

Mọi người xung quanh sững sờ.

“Trả váy cưới? Cô Tô, cô có phải…”

“Làm phiền gửi bộ váy này đến địa chỉ này giúp tôi.”

Tôi đưa họ địa chỉ từ bài đăng trên mạng xã hội của Lâm Tiểu Tiểu.

Coi như đây là món quà chúc mừng cho họ.

Xong xuôi, mẹ tôi vừa lúc đến nơi.

Thấy mẹ, nước mắt tôi lập tức trào ra.

Tôi lao vào vòng tay bà.

Mẹ vỗ vai tôi, nhẹ nhàng an ủi: “Con gái ngốc, có mẹ ở đây rồi.”

Đợi tôi bình tĩnh hơn.

Mẹ mới hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Tôi kể lại toàn bộ đầu đuôi.

Bà giận tím người.

“Hồi đó, hắn ta đã thề thốt đủ điều trước mặt mẹ, đến mức mẹ vẫn không đồng ý vì hắn chẳng đáng tin.”

“Vậy mà con vì hắn, suýt nữa cắt đứt quan hệ với mẹ. Hắn lại chẳng hề trân trọng con.”

“Loại người như vậy, không xứng với con, Nhân Nhân.”

Tôi siết chặt tay.

Nhìn bài đăng của Lâm Tiểu Tiểu trên điện thoại.

Bức ảnh chụp cô ta đứng trên sân thượng.

Dòng trạng thái: “Kiếp này không thể có anh, vậy kiếp sau thì sao?”

Trong phần bình luận, hàng chục tin nhắn lo lắng, quan tâm của Lục Thời An nổi bật lên.

Tôi nhớ đến cảnh anh quỳ gối trong tuyết cầu xin cưới tôi trước mặt mẹ.

Cuối cùng, tôi tắt điện thoại, lên xe.

Khi chuẩn bị lên máy bay.

Điện thoại bỗng vang lên tiếng chuông gấp gáp.

Là mẹ của Lục Thời An gọi.

“Linh Linh, bà nội không ổn rồi… con mau đến bệnh viện đi.”

Đầu óc tôi như đơ lại.

Tôi vội bỏ hành lý, bắt taxi quay về.

Suốt quãng đường, tay tôi run không ngừng.

Lục Thời An đối xử tệ với tôi, nhưng bà nội anh thì không.

Bà là người hiền hậu.

Những lúc tôi cãi nhau với anh, bà luôn bênh vực tôi vô điều kiện.

Bà cho tôi cảm giác dựa dẫm.

Một người già nhân từ như vậy lại lâm bệnh nặng.

Khi tôi đến bệnh viện, cả nhà họ Lục đều đã có mặt.

Đèn trong phòng phẫu thuật vừa tắt.

Bác sĩ từ trong phòng bước ra, “Ai là Tô Linh Linh? Bệnh nhân muốn gặp cô.”

Khi tôi bước vào, bà nội nằm trên giường, cả người cắm đầy thiết bị, trông yếu ớt vô cùng.

“Linh Linh…”

Tôi ngồi xuống bên cạnh.

Đôi bàn tay lạnh buốt của bà nắm chặt lấy tay tôi.

“Bà muốn nhìn thấy cháu và Thời An kết hôn, bà mới yên tâm.”

“Linh Linh, bà muốn các cháu sống thật tốt với nhau.”

Lời phản bác nghẹn lại nơi cổ họng, nói không được mà nuốt cũng không xong.

Tôi sợ, sợ rằng nếu nói ra sự thật, bà sẽ không chịu nổi.

Dù sao bà cũng rất yêu thương tôi, lại từng chứng kiến Thời An yêu tôi như thế nào.

Ai mà tin được chứ?

Rằng người từng thề yêu tôi trọn đời, chỉ yêu mình tôi, giờ đây lại thay lòng đổi dạ.

Từ phòng phẫu thuật bước ra, bà đã qua cơn nguy kịch.

Bà được chuyển vào phòng bệnh thường.

Cũng đúng lúc này, Lục Thời An xuất hiện.

Anh thở hổn hển, tóc tai rối bù.

Chắc hẳn, giống như tôi, còn chưa kịp lên máy bay đã bị gọi quay lại.

“Bà sao rồi?”

“Đã chuyển vào phòng bệnh thường.”

Nghe câu trả lời của tôi, anh thở phào nhẹ nhõm.

Anh vừa định vỗ vai tôi thì tôi đã theo phản xạ tránh đi.

“Em…”

Thời An sững người, không hiểu vì sao tôi lại né tránh.

Anh định nói gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại dồn dập đã phá tan sự bối rối.

“Anh Thời An, anh đến đâu rồi? Em nhớ anh lắm.”

Loa ngoài chưa tắt.

Giọng điệu yểu điệu của Lâm Tiểu Tiểu cứ thế truyền vào tai tôi.

Lục Thời An sững lại, vội vàng tắt loa ngoài, vừa dỗ dành qua điện thoại, vừa định rời đi.

Tôi gọi anh lại, “Anh nóng lòng đi đến thế sao? Lục Thời An, người nằm trong này là bà nội ruột của anh đấy.”

Dù anh không muốn ở lại vì tôi, ít nhất cũng nên nghĩ đến bà nội chứ.

Nhưng Lục Thời An lập tức đổi sắc mặt, “Đừng nghĩ tôi không biết đây là trò của em. Không sớm không muộn, lại đúng lúc này bà nội đổ bệnh. Em đã biết tôi định đi gặp Tiểu Tiểu nên cố tình hợp tác với bà để kéo tôi về, đúng không?”



Bình luận