Kết Hôn Với Nam Chính H Văn, Ngày Nào Cũng Muốn Chạy
Chương 11
Không hề nói quá, ngày nào tôi cũng điên cuồng muốn ly hôn.
Đàn ông thường hay giả vờ trước khi kết hôn.
Tống Ngộ Bạch cũng không ngoại lệ.
Trước khi đăng ký kết hôn, anh còn tương đối bình thường, cho dù có biến thái thì cũng không làm ra những chuyện gì trái với luân thường đạo lý.
Anh vui vẻ, tôi cũng khá hài lòng.
Hai chúng tôi cũng coi như hòa hợp.
Thế nhưng! Sau khi đăng ký kết hôn, mức độ biến thái của anh lại tăng lên một bậc nữa, những cách thức thông thường không còn thỏa mãn được anh nữa. Những thứ mà Tống Ngộ Bạch nghĩ ra không giống như thứ mà con người có thể nghĩ ra được.
Hơn nữa, anh cũng trở nên cứng rắn hơn rất nhiều.
Trước đây, tôi chỉ cần rơi vài giọt nước mắt là anh sẽ dịu lại.
Bây giờ tôi càng khóc, anh lại càng hưng phấn.
Ai mà chịu nổi chứ!
"Ly hôn! Em muốn ly hôn với anh!"
Hai chữ "ly hôn" này, một ngày tôi phải nói đến mười mấy lần, anh chẳng hề bận tâm, véo cằm tôi cười một cách phóng túng: "Là em quyến rũ tôi trước, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng do em cũng đáng đời."
"Đừng khóc nữa, để dành sức đi."
Bốn năm sau khi tốt nghiệp đại học, có bạn học cấp ba tổ chức họp lớp.
Tôi kéo Tống Ngộ Bạch đi cùng.
Vừa đến nơi, hầu hết mọi người đều vây quanh chúng tôi, nhiệt tình hỏi han, ôn lại những chuyện thú vị thời học sinh.
Có lẽ cũng có chút chân thành, nhưng phần nhiều là nịnh bợ, xu nịnh. Tống gia vốn là một gia đình giàu có bậc nhất, là ông lớn trong ngành ẩm thực, sau khi Tống Ngộ Bạch tiếp quản, anh trung vào ngành công nghệ thông tin, thương hiệu điện thoại do anh tự sáng lập chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã lọt vào top 5 thế giới về doanh số bán hàng.
Nhờ vậy, năm ngoái, tài sản của Tống Ngộ Bạch đã đứng thứ ba trong danh sách những người giàu nhất thế giới.
Thứ ba trên bảng xếp hạng người giàu thế giới! Lại còn là thế giới nữa chứ, nếu là tôi thì tôi cũng nịnh bợ, nịnh bợ đến c.h.ế.t đi sống lại.
Rõ ràng những người có mặt đều có cùng suy nghĩ với tôi.
Họ vây quanh Tống Ngộ Bạch, chen lấn để được nói chuyện với anh.
Tống Ngộ Bạch kiên nhẫn trả lời vài câu, sau đó gật đầu nói một tiếng "xin lỗi" rồi đi về phía tôi.
"Giám đốc Tống, lâu rồi không gặp."
Xung quanh tôi cũng có vài người phụ nữ đang tâng bốc tôi.
Tất nhiên, họ chỉ muốn thông qua tôi để tiếp cận Tống Ngộ Bạch.
Bề ngoài là đang khen tôi, nhưng mục tiêu thực sự vẫn là anh.
"Ừ." Tống Ngộ Bạch đáp lại một cách lạnh nhạt và xa cách.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, đan mười ngón tay vào nhau một cách tự nhiên.
Một người phụ nữ tóc xoăn sóng nước bên cạnh chú ý đến điều này, che miệng cười nói: "Giám đốc Tống và Thanh Nhiên tình cảm thật tốt."
"Thanh Nhiên, cậu thật may mắn, chồng đẹp trai, giỏi giang, lại còn đối xử với vợ tốt như vậy, thật là ghen tị c.h.ế.t mất."
"Đúng vậy đó."
Tôi quay sang nhìn anh.
Vài năm trôi qua, gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của Tống Ngộ Bạch đã rút đi vẻ non nớt thời niên thiếu, ngũ quan càng thêm sâu sắc, đường nét khuôn mặt rõ ràng, gọn gàng, cả người toát lên vẻ trầm ổn, ổn trọng, giống như một thanh bảo kiếm đã giấu đi mũi nhọn.
Anh cứ ngồi đó, trong bộ vest lịch lãm, quý phái, tao nhã, toàn thân không tìm ra một khuyết điểm nào, quả thực là hình mẫu của một người chồng hoàn hảo.
Chẳng ai ngờ được người đàn ông như vậy lại có những sở thích bệnh hoạn như thế.
Buổi họp lớp diễn ra được một nửa thì Chu Noãn Noãn mới đến muộn.
Bốn năm trôi qua, Chu Noãn Noãn cũng thay đổi rất nhiều, trước đây cô ta trong trẻo, thuần khiết, bây giờ đã trở thành một mỹ nhân quyến rũ, váy bodycon đỏ rực, môi đỏ mọng, hoàn toàn không còn thấy bóng dáng của ngày xưa.
Quan trọng nhất là, bên cạnh cô ta có hai người đàn ông đi cùng.
Một người là Phó Tinh Dã, người kia tôi không quen biết, cho đến khi Chu Noãn Noãn gọi tên anh ta.
Lục Cẩm Xuyên.
Tôi mới chợt nhớ ra, đây là nam phụ thứ hai trong nguyên tác.
Chỉ trong hai tiếng đồng hồ của buổi họp lớp, hai người đàn ông đã ba lần bốn lượt tranh giành Chu Noãn Noãn, tìm cách mỉa mai đối phương.
Có thể thấy Chu Noãn Noãn ngồi giữa đang rất khó xử và đau đầu.
Tôi nhìn cô ta, rồi lại nhìn sang Tống Ngộ Bạch bên cạnh.
Một người rơi vào mối tình tay ba với hai nam phụ khác, một người đã đăng ký kết hôn với nữ phụ ác độc.
Trong tình huống này, liệu nam nữ chính còn có khả năng đến với nhau không?
Buổi họp lớp kết thúc, tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thẳng Tống Ngộ Bạch.
"Hồi cấp ba, anh có thích Chu Noãn Noãn không?"
Tống Ngộ Bạch dường như khá bất ngờ trước câu hỏi này của tôi, anh không hề do dự mà nói: "Không."
"Không thật sao?"
Tôi hơi không tin.
"Cô ta là bạn nữ cùng bàn đầu tiên của anh đấy."
"Trước Chu Noãn Noãn, những nữ sinh khác muốn ngồi cùng anh, anh đều lập tức đổi chỗ, chỉ riêng cô ta là khác, nếu không phải vì thích, thì anh nói cho em biết là vì sao?"
Dù sao, cô cũng sẽ không buông tha cho cô ta.
"Chuyện này..." Tống Ngộ Bạch nheo mắt, bỗng nhiên cười: "Em rất để tâm đến chuyện này sao?"
"Đúng đúng đúng, em rất để tâm, anh mau nói đi."
Anh nới lỏng cà vạt, giọng nói lười biếng, trầm thấp: "Một loại cảm giác thôi."
"Có lẽ em sẽ không tin, nhưng lúc đó khi nhìn thấy Chu Noãn Noãn lần đầu tiên, tim anh bỗng đập mạnh, như có một giọng nói bên tai anh nói rằng, anh và cô ta nhất định sẽ ở bên nhau."
"Lúc đó anh quả thực có chút hảo cảm với cô ta, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là mức độ bạn bè, không tính là thích."
Nói đến đây, người đàn ông nhếch môi, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi: "Hay nói cách khác, chưa đến mức thích thì anh đã bị em câu mất hồn rồi."
"... Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có ve vãn."
"Anh cởi đồ làm gì vậy?"
"Tắm."
"... Vậy thì tắm nhanh đi."
Tống Ngộ Bạch giãn mày giãn mặt, đáy mắt lóe lên vẻ trêu đùa: "Thanh Nhiên đang nghĩ anh muốn làm gì sao?"
Tôi với lấy cái gối ném vào anh: "Không có! Mau đi tắm đi!"
Anh thuận tay bắt lấy, cười khẽ một tiếng rồi cầm áo choàng tắm vào phòng tắm.
Giờ này tôi lại không ngủ được, bèn mở điện thoại chơi game.
Team tôi đang thắng thế, chỉ mất mười hai phút đã phá được nhà chính của đối phương.
Vừa lúc Tống Ngộ Bạch tắm xong đi ra.
Tôi liếc nhìn một cái, chỉ là một cái liếc mắt vô tình thôi mà mắt tôi đã dán chặt vào anh.
Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng sữa, dây thắt lưng buông lỏng lẻo, để lộ ra lồng n.g.ự.c trắng nõn, trên người còn vương lại hơi nước mờ ảo chưa khô hẳn.
Cùng với từng bước chân của anh, dây thắt lưng vốn đã lỏng lẻo càng lúc càng tuột ra, để lộ ra vòng eo thon gọn, săn chắc và hình xăm hoa trà đỏ rực, ma mị trên bụng phải của anh.
Khốn kiếp! Tên này lại giở trò quyến rũ tôi nữa rồi.
Đang ngẩn người, Tống Ngộ Bạch đã rút điện thoại khỏi tay tôi bằng hai ngón tay, cúi người xuống, đôi môi ấm áp áp vào tai tôi, thì thầm bằng giọng nói ngọt ngào: "Chúng ta sinh con đi..."
Ầm!
Đầu óc tôi như nổ tung.
Người đàn ông này thật quá cao tay, tôi thật sự không chịu nổi nữa!!
"Sinh! Sinh cả một đội bóng!"
(HẾT)
(Đã hết truyện)
GIẢ MẤT TRÍ ĐỂ KHÔNG MẤT EM (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Tôi và Tần Hành từ nhỏ đã được đính ước.
Anh ta chưa từng gặp tôi, vừa gặp đã ầm ĩ đòi hủy hôn.
Hôm ký thỏa thuận hủy hôn, mặt Tần Hành đỏ bừng, ôm đầu la lên:
“Mông tôi đột nhiên đau quá!”
Tôi ngơ ngác: “?”
Ý thức được mình ôm nhầm chỗ, Tần Hành trợn trắng mắt, chỉ vào cốc nước trước mặt rồi lập tức ngã ra đất:
“Có người bỏ thuốc vào đấy! Tôi hình như sắp chết rồi! Dù sao hôm nay cũng không thể hủy hôn với cô được!”
Tôi lần nữa ngơ ngác: “?”
1
Nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất, ngủ một cách yên bình.
Tôi im lặng, chỉ rút điện thoại ra, trực tiếp gọi 120.
“Alo, chào anh/chị, bên tôi có người ngất xỉu, địa chỉ là—”
“Rầm” một tiếng.
Người đàn ông vừa rồi còn ngủ rất yên tĩnh bỗng bật dậy như lính trực.
Lao lên tắt phụt điện thoại của tôi.
Hai chúng tôi trừng mắt nhìn nhau nửa ngày.
Tôi hoàn toàn hết kiên nhẫn, giọng cũng bắt đầu khó chịu:
“Tần Hành, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Nhìn ánh mắt vừa trong sáng vừa ngu ngốc của anh ta, tôi lại càng tức nghẹn.
Không hiểu năm xưa ông nội tôi bị trúng gió kiểu gì mà lại long trọng đính cái hôn ước này với chiến hữu của mình.
Tôi học xong tiểu học là bị đưa ra nước ngoài.
Hôn ước thì chẳng ai nhắc đến, người được đính ước càng chưa từng gặp mặt.
Ông cụ ở nhà tuyệt thực, ầm ĩ đòi tôi về nước để bàn chuyện hôn nhân.
Kết quả là gì?
Chàng rể mà ông thương quý thì lớn rồi, có chính kiến riêng, sống chết đòi hủy hôn.
Ở nhà thì lăn lộn ăn vạ, tự nhốt mình trong phòng tụng kinh.
Ba mẹ nhà họ Tần thương con, đành phải mang lễ vật đến nhà tôi xin lỗi, mong hai bên hủy bỏ thỏa thuận.
Lần gặp này, Tần Hành bị ba mẹ ép đến xin lỗi riêng tôi, tiện thể thương lượng chia tài sản mà ông tôi với chiến hữu đã chuẩn bị sẵn từ khi định hôn.
Ai ngờ người đàn ông này nhìn thì cao ráo, đẹp trai.
Vậy mà từ lúc bước vào đã y như đang lên cơn bệnh gì đó.
Không hề nhắc tới chuyện hủy hôn, vừa mở miệng đã bắt đầu nói lan man.
Lúc thì hỏi tôi thích ăn gì, lúc thì hỏi tôi tối nay, mai, mốt, bữa kia có rảnh không.
Tôi thấy cốc cà phê của anh ta sắp bị đường viên làm tràn ra rồi.
Không nhịn được nữa, tôi lên tiếng ngăn lại.
Kết quả, tên ngốc đó vừa nói “xin lỗi” vừa vơ hết đường trong cốc tôi nhét vào miệng.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn cảnh đó.
Để nhanh chóng kết thúc vụ hủy hôn này, tôi nói chuyện với anh ta nửa ngày mới dẫn được câu chuyện về chuyện làm ăn hai nhà.
Dù sao cũng đều là nhà giàu cả.
Vì mấy chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng hợp tác giữa hai bên thì thật không đáng.
Tôi sắp nói ra hai chữ “hủy hôn”.
Tần Hành đột nhiên bật dậy, ôm đầu hét lên:
“Mông tôi tự dưng đau quá!”
“…Mông anh mọc trên đầu à?”
Nhận ra lời nói dối bị bóc mẽ, mặt Tần Hành đỏ bừng.
Giây tiếp theo.
Trợn trắng mắt, chỉ vào ly cà phê trước mặt, run rẩy nằm xuống đất:
“Có người bỏ thuốc độc trong ly cà phê rồi! Tôi hình như sắp chết rồi! Dù sao hôm nay cũng không thể hủy hôn với cô được!”
Nhân viên phục vụ bên cạnh trố mắt, mặt viết rõ mấy chữ: “Vu khống trắng trợn”.
Tôi khoát tay ra hiệu cho phục vụ khỏi để ý đến.
Đến mức này rồi.
Anh ta định làm gì…
Ai cũng biết.
Không muốn hủy hôn nữa chứ gì.
Muốn hủy thì hủy, không muốn thì thôi.
Đời làm gì có chuyện dễ ăn như vậy.
Tôi ngồi lại ghế, nhìn anh ta nằm dưới đất cố diễn trò, còn giả vờ sùi bọt mép.
Từ tốn uống hết ly cà phê có hơi ngọt quá kia.
Không hổ là công tử bột được nuông chiều từ bé.
Mặt dày vô địch.
Nằm đất nửa tiếng đồng hồ, sắp ngủ đến nơi cũng chẳng động đậy.
Tôi lấy điện thoại ra, làm bộ làm tịch bấm gọi 120.
Anh ta tỉnh ngay lập tức.
Giờ thì, đứng trước mặt tôi, ấp a ấp úng, giọng lí nhí như muỗi kêu:
“Không hủy hôn được không?”
“Không được.” Tôi đáp gọn lỏn.
Ghét mấy thằng ngốc.
Dù có đẹp trai cũng vậy.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰