Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

KHÁM PHỤ KH O A GẶP LẠI BẠN TRAI CŨ

Chương 12



24

Lục Trầm Chu bước vào, vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi liền sợ hết hồn.

“Vợ à, sao em khóc vậy? Có phải lại nhớ mẹ và dì không?”

“Đừng buồn nữa, mấy hôm nữa anh đưa em đi thăm họ, được không?”

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt mặc bộ vest xám bạc bảnh bao đến chói mắt, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Tôi nhào vào ôm lấy anh, “Lục Trầm Chu, xin lỗi anh… xin lỗi anh…”

Anh hơi ngơ ngác, nhưng vẫn dịu dàng vỗ về lưng tôi.



“Ngoan nào, đừng khóc nữa. Hôm nay em là cô dâu, khóc nhiều nhòe hết cả lớp trang điểm thì sao?”

Tôi vừa nấc vừa hỏi, “Anh sợ lát nữa em làm anh mất mặt đúng không?”

Lục Trầm Chu tỏ vẻ oan ức, “Oan uổng quá. Vợ anh dù mặt mộc vẫn là đẹp nhất, anh đâu dám chê. Anh chỉ sợ sau này em bật lại video đám cưới cho con gái xem, nó nhận không ra em thôi.”

“Lục Trầm Chu, anh dám chọc em!”

Anh bật cười, nắm tay tôi thật chặt, “Thôi, không đùa nữa.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, một nụ hôn nóng bỏng và thành kính rơi xuống môi tôi.

Hôn lễ kết thúc, khách khứa cũng đã rời đi, tôi mệt đến mức như xác không hồn.



Thậm chí chẳng nhớ nổi mình về khách sạn bằng cách nào.

Chỉ biết rằng khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên chiếc giường lớn trong phòng tổng thống.

 

25

Lục Trầm Chu vì chuẩn bị hôn lễ mà bận bịu hơn hai tuần, vậy mà lúc này vẫn hừng hực sức sống.

Tới khoảnh khắc ấy tôi mới thực sự công nhận: thể lực nam nữ đúng là cách biệt.

Anh áp sát lại, ngậm lấy vành tai tôi, giọng khàn khàn gợi cảm: “Vợ à, tụi mình đi tắm bồn đi. Anh đặt phòng tổng thống, cái bồn tắm to như thế mà không dùng thì phí lắm.”



Tôi mệt đến không buồn mở mắt, “Lục Trầm Chu, em muốn ngủ… buồn ngủ chết đi được.”

“Không sao, em không cần động đậy, anh tắm cho em.”

Nói rồi, chẳng đợi tôi trả lời, anh đã bế bổng tôi lên đi thẳng vào phòng tắm.

Sự thật chứng minh, một người đàn ông “đói” suốt năm năm thật sự… quá đáng sợ.

Tối đó, tôi gào khản cả cổ, vài lần định bò ra khỏi bồn tắm đều bất thành, đến chút sức lực cũng không còn, cuối cùng lại bị Lục Trầm Chu kéo về “hành hạ” tới bến.

Một đêm cuồng nhiệt.

Trong cơn mê man đêm đó, tôi thì thầm hỏi anh:



“Lần trước đi bệnh viện, anh hỏi em lần cuối làm chuyện đó là khi nào, em nói hai tháng trước… lúc đó anh nghĩ gì?”

Anh nói, “Anh muốn giết chết Chu Chí An, nhưng nghĩ lại, chỉ cần em vẫn ở bên anh, thế là đủ rồi.”

Nghe vậy, lòng tôi chua xót lại ấm áp.

May mắn thay, suốt năm năm qua, tôi vẫn luôn thuộc về Lục Trầm Chu của tôi.

Tôi rúc vào lòng anh, nói nhỏ:

“Thật ra, ngoài anh ra, em chưa từng có bất kỳ người đàn ông nào khác.

Với Chu Chí An, tụi em còn chưa từng nắm tay.



Còn cái ‘hai tháng trước’ kia… là em gạt anh đấy.”

Anh nghe xong, viền mắt đỏ hoe, sự cuồng nhiệt trong mắt chẳng giấu nổi.

Anh nói:

“Thật ra, anh đoán được từ lâu rồi.”

“Sao anh biết?”

Lục Trầm Chu nhìn tôi, ghé sát tai thì thầm:

“Bảo bối, anh là bác sĩ phụ khoa… em nghĩ anh không biết sao?”



Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.

Ngay lúc ấy, giọng nói khàn khàn mê hoặc lại vang lên:

“Vợ à, từ giờ có chồng rồi, mấy trò ‘nhi đồng’ đó vứt hết đi nhé.”

Sau đó là một màn quấn quýt đến đỏ mặt tim đập loạn nhịp.

Trước khi ngất xỉu vì kiệt sức, tôi chỉ tay vào người đàn ông đang nằm bên cạnh.

“Bác sĩ Lục, sinh hoạt vợ chồng cần tiết chế, là anh nói đấy nhé. Từ giờ trở đi, một tuần không được chạm vào em!”

Tôi nghĩ — thật tốt biết bao.



Người con trai tôi yêu thầm thuở thanh xuân, băng qua ngàn dặm, cuối cùng cũng quay về bên tôi.

Hoàn.

(Đã hết truyện)

Tôi Bị Ch ử i Lên Hot Search Vì Là Vợ Anh Ấy (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1
Tôi tên Cốc Vân Lăng, một diễn viên hạng mười tám, và hôm nay tôi bị chửi lên top 1 hot search.

Lý do thì cực kỳ lố bịch — tôi bị chụp ảnh đứng chung khung hình với lưu lượng đỉnh cấp Minh Sở.

Thật sự là quá nhảm nhí!

Trong loạt ảnh mà đám paparazzi tung ra, tôi mặc áo phao to sụ, để mặt mộc, tay xách hai ly trà sữa, nhìn chẳng khác gì cô giao hàng.

Còn Minh Sở thì đeo kính râm, chân dài dáng chuẩn, đứng bên cạnh tôi mà trông cứ như một công tử quý tộc bị “gạ tình giữa phố”.

Caption đi kèm: [Sốc! Minh Sở hẹn hò đêm khuya với nữ diễn viên hạng mười tám, nghi vấn yêu đương bị lộ!]

Phần bình luận thì nổ tung:

“Cô này là ai vậy? Hạng bét thì đừng có bám fame!”

“Cười xỉu, Minh Sở mà thèm cô ta á? Photoshop còn chẳng dám chỉnh lố thế này!”

“#CốcVânLăngCútKhỏiShowbiz”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tay run lên.

Không phải vì tức.

Mà là… hoảng.

Vì —

Tôi và Minh Sở đã kết hôn bí mật được ba năm rồi.

2
Điện thoại của chị quản lý Vương lập tức gọi tới dồn dập.

“Cốc Vân Lăng! Em điên rồi à?! Dám lén gặp riêng Minh Sở?!”

Tôi vừa mở miệng định giải thích, chị ấy đã xả nguyên tràng như pháo nổ.

“Lập tức đăng bài thanh minh! Bảo là chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi! Bên phía Minh Sở đã liên hệ với chị rồi, họ sẽ không ra mặt giải thích đâu, em nên biết điều thì hơn!”

Tôi siết chặt điện thoại, cổ họng khô rát.

Minh Sở… không định thanh minh sao?

Ý anh là gì đây?

Ba năm trước, lúc chúng tôi kết hôn, anh ấy chẳng có gì trong tay, đến cái nhẫn cũng không mua nổi.

Giờ anh nổi tiếng rồi, còn tôi trở thành cái “vết nhơ” mà anh không dám nhận ư?

Tôi cười lạnh:

“Được, em đăng.”

Cúp máy, tôi lên Weibo, gõ nhanh một dòng:

[@CốcVânLăng]: Tôi và @MinhSở chỉ là đồng nghiệp bình thường, mong mọi người đừng suy diễn quá mức.

Đăng xong, tôi tắt máy luôn.

Không thấy thì khỏi đau lòng.

3
Nhưng Internet đâu có buông tha cho tôi.

Tôi vừa đăng bài xong, fan của Minh Sở càng nổi điên.

“Ha, đồ đeo bám cuối cùng cũng ra mặt rồi hả?”

“Chắc chắn là cô ta và team đang tạo scandal! Tội nghiệp anh Minh Sở!”

“Các chị em ơi! Đào hết phốt quá khứ của cô ta lên!”

Chỉ hai tiếng sau, ‘phốt’ của tôi tràn ngập khắp nơi:

— Thời đại học “bắt nạt bạn học” (trong khi người kia mới là kẻ bạo lực học đường).

— Trên phim trường “ra vẻ ngôi sao” (đạo diễn sau đó đã đích thân thanh minh chỉ là hiểu lầm).

— Thậm chí còn có ảnh “nude” bị photoshop trắng trợn.

Tôi vô cảm lướt xem từng bình luận ác ý, nhưng tim thì đau như bị dao cứa.

Điều nực cười nhất là —

Những người mắng tôi là “đồ đeo bám”, căn bản không biết…

Tôi, chính là vợ hợp pháp trên giấy tờ của Minh Sở.

4
Buổi tối, tôi cắn răng mở livestream.

Yêu cầu của công ty, nghe thì đẹp đẽ là “xoa dịu fan”.

Trước ống kính, tôi gượng cười:
“Chào mọi người, tôi là Cốc Vân Lăng…”

Bình luận nhảy ào ào như nổ tung.

“Con trà xanh kia cút đi!”

“Tránh xa Minh Sở ra một chút!”

“Buồn nôn! Đồ tạo phốt ăn fame!”

Tôi giả vờ không thấy gì, cúi đầu vuốt mèo.

Con mèo Ragdoll nhà tôi tên là Thang Viên, lặng lẽ dụi vào chân tôi, mềm mềm ngoan ngoãn nằm lên đùi.

Tôi xoa đầu nó, thuận miệng trêu:
“Thang Viên, gọi ba đi.”

Cả bình luận im bặt một giây.

Sau đó ——

“?? Sao con mèo này giống hệt con mèo nhà Minh Sở vậy??”

“Vãi chưởng! Tuần trước livestream, con Ragdoll nhà ảnh cũng tên Thang Viên luôn đó!!”

“Nghĩ kỹ mới thấy rợn người…”

Tay tôi run lên, suýt nữa ném luôn con mèo đi.

Xong đời rồi!

Con mèo nhà Minh Sở… đúng là tôi tặng!

Quà kỷ niệm ngày cưới của tụi tôi!

Tôi cuống cuồng định tắt livestream, nhưng đã muộn.

Bình luận điên cuồng spam, ảnh chụp màn hình lan khắp mạng xã hội.

#CốcVânLăngMinhSởMèoGiốngNhau

#CốcVânLăngGọiMèoLàBa

Hot search lại nổ tung.

5
Tôi đổ người xuống sofa, đầu óc trống rỗng.

Điện thoại rung liên hồi, toàn là cuộc gọi nhỡ.

Của chị Vương, của công ty, thậm chí là… của Minh Sở.

Tôi nhìn cái tên quen thuộc đó, tay lơ lửng trên màn hình mà không dám nhấn nghe.

Đã ba năm rồi.

Trừ vài lời chúc lễ Tết gửi chung trong group, gần như chẳng liên lạc.

Giờ anh gọi đến… là để mắng tôi? Hay cảnh cáo tôi?

Tôi hít sâu một hơi, bấm nhận cuộc gọi.

“Cốc Vân Lăng.”

Giọng Minh Sở vang lên trong điện thoại, trầm thấp lạnh nhạt.

Tim tôi khựng lại một nhịp.

“Anh…” Giọng tôi khô khốc, “Anh muốn nói gì?”

Bên kia im lặng mấy giây.

Rồi tôi nghe thấy anh bật cười khẽ.

“Thang Viên béo lên rồi.”

Tôi: “……?”

Vậy thôi hả?

Tôi suýt nữa ném cái điện thoại đi:
“Minh Sở! Bây giờ cả mạng đang đào tung chuyện của tụi mình lên! Anh còn có tâm trạng quan tâm con mèo?!”

Anh lại im lặng vài giây.

“Đừng livestream nữa.”

Nói xong, dập máy cái rụp.

Tôi: “???”

Đồ thần kinh à!



Bình luận