Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

KHƯƠNG MIÊU

Chương 10



Ta nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay hắn, hắn lại nghiêng đầu nhìn ta, đưa ngón tay chạm vào mũi ta.

 

“Sao thế?” Ta nuốt nước miếng, nhìn hắn chằm chằm.

 

“Nàng chảy m.á.u mũi rồi.” Hắn đáp.

 

Ta giật mình toan quay đầu bỏ chạy, Thôi Yến lập tức kéo ta lại: “A Miêu!”

 

Ta luống cuống lau m.á.u mũi, còn hắn thì cúi đầu cười khe khẽ, dáng vẻ như đang rất vui vẻ. 

 

Ta trừng mắt lườm hắn: “Huynh cố ý phải không? Biết ta dễ chảy m.á.u mũi mà vẫn bày trò chờ xem ta xấu mặt!”

 

Hắn bỗng nhiên lại tỏ ra tủi thân.

 

“Huynh tủi thân cái gì,” ta đá nhẹ vào thành bồn, “Chiều nay còn ngọt ngào với Triệu tiểu thư, giờ lại không dứt khoát với ta. Ta nói cho huynh biết, ta không chịu làm thiếp, càng không chịu chia sẻ phu quân với ai khác. Nếu huynh đã quyết định, thì hoặc là dứt khoát… hoặc là…”

 

“Ta không hòa ly.” Hắn ngắt lời, giọng nói kiên định, “Ta vất vả lắm mới cưới được nàng, sao lại phải hòa ly?”

 

Lần này đến lượt ta nghẹn lời.



 

Thôi Yến lại nói tiếp: “Thực ra… ta rất cảm tạ khoảng thời gian mình bị ngây dại. Nếu không có cơn bệnh ấy, muốn cưới được nàng, e rằng khó như lên trời vậy.”

 

Quả thật, nếu hắn muốn cưới ta, e rằng cả dòng tộc đều sẽ phản đối.

 

“Giờ đây ta đã toại nguyện, có thể ở bên nàng, sao nỡ buông tay chứ?”

 

“Gì mà toại nguyện?” Ta chẳng hiểu gì cả, rõ ràng là ta mới là người toại nguyện, ta là người đã cầu thần bái Phật suốt ba năm ròng.

 

Hắn mặc y phục chỉnh tề, kéo ta ra phòng ngoài, đưa cho ta một cái túi thơm, ra hiệu bảo ta mở ra xem.

 

Ta mở túi thơm ngay trước mặt hắn, bên trong là một xấp ngân phiếu.

 

“Nàng nói, nếu hòa ly thì muốn lấy hai trăm lượng.” Hắn nói, “Nhưng nếu làm thê tử của ta, thì ta có rất nhiều cái ‘hai trăm lượng’ như vậy.”

 

“Rất nhiều cái ‘hai trăm lượng’…” Ta ngẩn người, tay vẫn cầm đống ngân phiếu.

 

“A Miêu,” hắn nhẹ nhàng gọi ta, “mỗi năm vào mùa xuân, ta đều muốn được ăn bánh chẻo hoa hoè do chính tay nàng làm, có được không?”

 



Đầu óc ta như ong ong cả lên, nhìn người đang đứng trước mặt.

 

Hắn tuấn tú, có tiền lại có công danh, là nhân duyên mà ta đã dâng hương lạy Phật suốt ba năm trời mới đổi lấy được.

 

“Được, đương nhiên là được rồi.” Ta gật đầu liên tục.

 

Thôi Yến ôm lấy ta, lần này là ta dựa vào lòng hắn. Vai hắn rộng và vững chãi, khác xa hình ảnh một Thôi Yến hay dính lấy ta, ngốc nghếch thuở trước.

 

Ta khẽ ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không hòa ly cũng được, nhưng nói rõ rồi đấy — chàng không được cưới nữ nhân khác.”

 

“Ta thề.” Hắn đáp, “Cả đời này chỉ có mình nàng.”

 

Ta lập tức cất kỹ số ngân phiếu ấy vào người, tâm trạng vui đến độ muốn bay lên trời. Ta quyết định, trước khi hắn vào kinh nhận chức, ta nhất định phải đến miếu Nguyệt Lão một chuyến, cảm tạ người đã se cho ta mối nhân duyên tốt đẹp này.

 

NGOẠI TRUYỆN CỦA THÔI YẾN

 

Bệnh của ta, kỳ thực không phải bệnh, mà là trúng độc. Cũng chẳng phải trúng một lần liền trở nên đần độn.

 

Trước khi thực sự phát tác, đã vài lần xuất hiện dấu hiệu. Ta hỏi qua đại phu, ông nói đó là một loại độc mãn tính.



 

Còn nói rằng, chỉ cần ngừng dùng dược, độc sẽ dần tiêu tán trong cơ thể, trí tuệ cũng sẽ dần hồi phục.

 

Ta biết rõ là ai hạ độc, bởi vậy trước khi độc phát, ta đã âm thầm an bài mọi sự.

 

Chỉ đợi đến ngày ta thần trí mê man, cũng không đến mức bị người khác dắt mũi mà đi.

 

Khương Miêu — chính là sự an bài của ta.

 

Mùa hạ năm kia, ta chuẩn bị tham dự kỳ thi mùa thu, lòng thấy phiền muộn liền về nhà mẹ đẻ ở tạm.

 

Lầu nhỏ ta ở khi ấy, tầm nhìn rất tốt, ngồi trong thư phòng liền có thể trông thấy hết cảnh trong viện.

 

Đó là lần đầu tiên ta gặp lại Khương Miêu khi đã trưởng thành. Nàng gánh một đôi quang gánh, mỗi đầu treo bốn con gà rừng, vừa đi vừa cười nói với mấy nha hoàn trong viện.

 

Số gà ấy là nàng săn được trong núi.

 

Nàng lớn lên rất xinh đẹp, da không trắng, người lại cao gầy, giọng nói vang dội như chuông đồng, tựa hồ thế gian này chẳng có việc gì làm khó được nàng.

 



Ba ngày liền, nàng đều mang rau thịt đến viện, hôm thì thỏ rừng, hôm thì gà rừng. Lúc mặc cả thì không hề khách khí, từng đồng từng hào đều tính toán rành rẽ, vậy mà vừa nhận được bạc, đã âm thầm nhét lại cho quản sự năm đồng tiền lớn.

 

Ta cảm thấy thú vị, liền sai người mời nàng đến giúp việc trong phòng bếp.

 

Tay nghề của nàng rất tốt, món gì cũng biết làm, cả ngày bận rộn ra vào trong ngoài. Nàng leo cây cũng giỏi, ống quần xắn lên tới đầu gối, n.g.ự.c đeo một cái túi nhỏ, ba bước hai bước đã trèo lên tận ngọn cây hoè.

 

Nàng đứng giữa muôn hoa, khi cười rộ lên liền chói mắt như ánh mặt trời.

 

Ta ghi nhớ nàng rất sâu, rất sâu. Bởi vậy sau này khi sắp đặt mọi chuyện, ta liền sớm dặn dò Vương ma ma: nếu mẫu thân ta muốn cưới vợ cho ta, thì hãy đến thôn Khương Gia tìm Khương Miêu.

 

Vương ma ma biết người ta nói là ai.

 

Mà Khương Miêu nhất định sẽ đồng ý — vì giao thừa năm ấy nàng không ở nhà canh nồi bánh chưng, lại len lén đến miếu Nguyệt Lão dâng hương, cầu cho được một nhân duyên vừa có tiền, vừa có thời gian, mà còn không thể hành phòng.

 

Ta khi ấy vừa hay… hoàn toàn phù hợp.

 

Sau khi trúng độc, thần trí ta phần lớn thời gian là hỗn loạn. Thế nhưng ta biết nàng vẫn luôn bên cạnh.

 

Nàng quả nhiên không phụ lòng ta sắp xếp — mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, chẳng có chuyện gì khiến nàng chùn bước.



 

Nàng nói thích ta, lúc nhìn ta còn hay chảy m.á.u cam.

 

Những lúc ta tỉnh táo, thường cố ý vén nửa áo cho nàng ngắm, nàng thì vừa che mũi vừa nhìn lén, rõ ràng không dám nhìn lại cứ muốn nhìn, dáng vẻ ấy thực sự đáng yêu đến buồn cười.

 

Ngày ta hoàn toàn bình phục, nàng bước về phía ta, ta rất muốn ôm nàng, nhưng lại sợ dọa đến nàng nên đành cố giữ bình tĩnh.

 

Nào ngờ nàng lại bắt đầu toan tính — cùng mẫu thân nàng bàn bạc xem nên đòi bao nhiêu bạc mới bằng lòng hòa ly với ta.

 

Chẳng lẽ trong mắt nàng, ta khi tỉnh táo còn không bằng lúc ngu ngốc?

 

Vốn định ở lại thêm vài ngày mới lên kinh, nghe nàng nói vậy, ta liền quyết định sớm ngày khởi hành.

 

Chờ sau khi thi xong, công danh đã định, ta sẽ từ từ thu phục nàng lại.

 

Trước khi đi còn cố ý để lại năm trăm lượng bạc, kỳ thực là muốn nói với nàng rằng — không hòa ly, làm thê tử của ta, cái ‘hai trăm lượng’ ấy, ta có rất nhiều, rất rất nhiều.

 

Điều nàng mong cầu chẳng nhiều: có tiền, có thời gian, chẳng lo ăn mặc, phu quân lại không thể hành phòng — một cuộc hôn nhân quá sức lý tưởng.

 



A Miêu của ta thật là tham tiền.

 

Khi ta đỗ trạng nguyên trở về, không muốn nhịn nữa, cố ý để nàng nhìn thấy Triệu tiểu thư, cố ý để nàng nhìn thấy ta tắm…

 

Ta xác định nàng yêu ta — cũng như ta yêu nàng vậy.

 

Có người nói ta nên cưới danh môn khuê tú, để phò tá con đường làm quan.

 

Nhưng ta không cần.

 

Quan trường biến hoá khôn lường, sao biết được mấy vị khuê nữ ấy mang đến là phúc lành hay tai họa?

 

Cũng như chuyện của Thôi Vũ — ta từ chối mối hôn sự với nhà họ Trương, chính là vì Trương đại nhân đã bị cuốn vào phe đảng tranh chấp. Sự việc ấy không khác gì múa kiếm trên lưỡi dao, ta không dám đánh cược, cũng chẳng muốn lấy sinh mạng mình ra đặt lên bàn cờ của người khác.

 

Còn việc hắn hạ độc ta, ta cũng đã hồi đáp đủ rồi.

 

Hiện giờ hắn sống chẳng bằng ta khi còn điên dại — sẽ bị nhà họ Trương chán ghét, ruồng bỏ.

 

Thế gian này không thiếu người thông minh, thay vì tính kế lẫn nhau, chẳng bằng đối đãi chân thành.



 

Bởi vì chân thành, thiện lương và thẳng thắn — chính là Khương Miêu của ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Hết.

(Đã hết truyện)

#GSNH143 - BÁU VẬT CỦA TRÁI TIM (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Hiện Đại,

Quay lại Chương 15

Hơi thở của Trần Cảnh Hành trở nên rối loạn: “Em là con gái, nên biết giữ ý một chút.”

“Vậy… anh thích em giữ ý sao?”

Anh cúi mắt nhìn tôi, như sợ tôi buồn, lông mày nhíu lại, giọng dịu dàng dỗ dành:

“Em có thể… hơi không giữ ý cũng được, nhưng chỉ được thế trước mặt anh thôi.”

Thấy tôi vẫn không vui, anh bất lực thở dài:

“Thôi được, em thấy thế nào vui thì cứ làm thế đi.”

Đây là câu Trần Cảnh Hành nói với tôi nhiều nhất trong những năm sau này.

Vì tôi không còn người thân trên đời, anh càng xót xa, càng bao dung.

Anh sợ tôi chịu thiệt, càng sợ tôi không vui dù chỉ một chút.

Ngày chúng tôi chính thức xác định mối quan hệ, Trần Cảnh Hành nghiêm túc giới thiệu tôi với gia đình và bạn bè.

Tôi không biết là trùng hợp hay cố ý, nhưng khi giới thiệu tôi với mấy đứa em họ, anh nói một câu nghe rất quen:

“Sau này gặp Niệu Niệu, đừng gọi linh tinh. Cô ấy là chị dâu chính thức của các em.”

Cô gái hôm đó cùng anh đến tiệc nhà họ Lộ nhìn chúng tôi, cười rạng rỡ:

“Chị dâu, em biết ngay anh Cảnh Hành thích chị mà.”

Tôi vừa ngại vừa ngạc nhiên, trước đây còn nghi ngờ mối quan hệ giữa họ.

“Hôm đó vừa bước vào, mắt anh Cảnh Hành đã dán chặt lên chị.”

Trần Vi cười hì hì, ôm cánh tay tôi: “Nhưng chị dâu xinh thật, em cũng thích chị lắm!”

Tôi không kìm được, ngoảnh lại nhìn anh.

Ông trời thật công bằng. Những gì bạn mất đi, vào một thời điểm nào đó, sẽ có người bù đắp bằng cách khác.

“Nhìn gì thế?”

Anh xoa nhẹ đầu tôi, mắt đầy bất lực xen lẫn cưng chiều:

“Nhìn đến ngẩn người rồi kìa.”

“Anh đẹp trai quá…” Tôi ôm cánh tay anh, khẽ thở dài.

Khoảnh khắc ấy, như thể tôi trở lại những năm tháng thiếu nữ vô tư.

Trần Cảnh Hành nghiêm nghị liếc tôi:

“Người đẹp trai như anh, sau này mãi là của em, vui không?”

Tôi tất nhiên rất vui. Nhân lúc không ai để ý, tôi nhón chân hôn trộm lên cằm anh.

Anh khẽ ho, ngón tay nắm tay tôi nóng lên.

“Đừng vội, trời chưa tối mà.” Anh thì thầm.

Nhưng tôi vẫn nắm chặt tay anh, kéo anh ra khỏi đại sảnh, chạy đến cuối hành lang vắng.

“Niệu Niệu…”

Anh nắm tay tôi, bảo tôi chạy chậm lại.

Dưới ánh trăng, tôi ngước nhìn khuôn mặt điển trai của anh.

Không kìm được, tôi nâng mặt anh: “Bác sĩ Trần…”

“Hình như vấn đề tăng sinh của em vẫn chưa ổn, tối nay lại hơi đau… anh kiểm tra giúp em nhé?”

Ngón tay tôi chậm rãi lướt xuống, qua lồng ngực, chạm vào tay anh.

Rồi tôi nắm tay anh, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, giữ chặt.

“Thuốc của bác sĩ Trần… hình như không hiệu quả.”

“Anh bảo rồi, thuốc chỉ là một phần, phải kết hợp vật lý trị liệu. Anh làm giúp em nhé?”

Anh vừa nói, vừa cúi đầu, để ánh trăng mờ nhạt bao trùm cả hai.

Lần này, tôi không phân biệt được anh nghiêm túc hay trêu đùa, nhưng tôi chẳng còn tâm trí để đoán.

Trần Cảnh Hành hôn tôi, các ngón tay đan chặt.

“Niệu Niệu…”

“Ưm…” Tôi choáng váng vì nụ hôn của anh, cả người lâng lâng.

“Trước đây anh từng nói… anh đã thích một cô gái.”

“Hả?” Tôi mở to mắt, định đẩy anh ra.

“Cô gái đó từng ngủ thiếp trong thư viện, ngay trước mặt anh.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, giọng phảng phất ý cười: “Anh đã nhìn cô ấy ngủ rất lâu.”

“Lúc đi, anh đánh thức cô ấy, chỉ vào quyển sách của cô ấy.”

“Anh để lại số điện thoại trong cuốn sách đó.”

“Nhưng cô ấy hình như không thấy.”

“Trần Cảnh Hành…” Tôi sững sờ.

Hồi đó, tôi chỉ lo xấu hổ vì bị anh bắt gặp chảy nước miếng khi ngủ, nào để ý anh chỉ vào cuốn sách nào…

“Nhưng may là chưa quá muộn. Những gì thuộc về anh, sớm muộn cũng là của anh.”

Anh siết chặt tôi, thì thầm bên tai: “Niệu Niệu, em là điều quan trọng nhất anh từng đánh mất… nhưng may mắn thay, anh đã tìm lại được.”

[HOÀN]



Bình luận