Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

LẠI BÁO BÌNH AN

Chương 12



18

 

"Mẹ ta bị chó dại cắn một nhát, mắc bệnh sợ nước rồi qua đời. Sau khi bà mất, ta bỗng trở nên rất sợ chó, bất kể là chó dại hay chó thường.  

 

Để bảo vệ bản thân, ta đã điều chế ra một loại thuốc có thể giếc chếc chó nhưng vô hại với con người.  

 

Tuy nhiên, ta chưa từng sử dụng, chỉ mang theo bên người để an tâm hơn."  

 

*

 

"Cái chếc của Chương Ngũ công tử, con luôn canh cánh trong lòng."  

 

"Vì thế, khi Hoàng hậu nương nương bảo con cùng người đi thăm lũ chó, dù rất sợ hãi, con vẫn cắn răng đồng ý."  

 

"Không ngờ những con ch.ó đó bỗng dưng phát cuồng, thậm chí còn cắn bị thương Hoàng hậu nương nương..."  

 

*

 

Ta dùng những lời này để giải thích với Hoàng thượng, người không hề nghi ngờ ta.  

 

Ngược lại, bởi vì ta nhắc đến mẹ mình, ngài lại nhớ đến quãng thời gian tươi đẹp bên cạnh bà ấy.  



 

*

 

Vết thương của Hoàng hậu không nghiêm trọng.  

 

Dù con ch.ó trông như cắn rất mạnh, thực chất chỉ để lại một vết cắt nhỏ.  

 

Chẳng ai để tâm quá nhiều.  

 

*

 

Nhưng mười ngày sau, Hoàng hậu bắt đầu sốt cao, chóng mặt, buồn nôn, sợ nước, sợ gió, cáu gắt vô cớ...  

 

Bà ta mắc bệnh sợ nước.  

 

*

 

Thế nhưng, ba con ch.ó đó đều không phải chó dại.  

 

Không ai biết bà ta đã nhiễm bệnh bằng cách nào.  

 



Thái y viện bó tay.  

 

Ta cũng không có cách.  

 

Mọi người đều biết, bệnh sợ nước không có thuốc chữa.  

 

Căn bệnh này tiến triển rất nhanh.  

 

Hai ngày sau, Hoàng hậu toàn thân tê liệt, chỉ có thể bất động nằm trên giường chờ chếc.  

 

Ta đến thăm bà ta.  

 

*

 

Đức Ninh Công chúa hai mắt sưng đỏ, không biết đã khóc bao nhiêu lần, trông hệt như ta ngày đó.  

 

Ta lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt Hoàng hậu, ghé sát tai bà ta, thì thầm:  

 

"Thực ra... bệnh sợ nước ta có thể chữa."  

 

Hoàng hậu khó khăn lắm mới chuyển động được con ngươi, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn:  



 

"Cứu... cứu ta..."  

 

"Cứu bà?"  

 

Ta bật cười khẽ, tiếp tục:  

 

"Bà có biết mình đã nhiễm bệnh bằng cách nào không?"  

 

Hoàng hậu huấn luyện con ác khuyển để tấn công những người được chỉ định.  

 

Để rũ sạch quan hệ, thậm chí bà ta còn chấp nhận tự đẩy bản thân vào nguy hiểm.  

Trời mưa lớn, cảnh tượng hỗn loạn, cộng thêm bản thân bị thương...  

 

Nếu ta muốn hạ độc, quả thực dễ như trở bàn tay.  

 

Ta không biết trước âm mưu của bà ta.  

 

Ta cũng không có kế hoạch cụ thể.  

 

Ta chỉ luôn chuẩn bị chu toàn mọi thứ, chờ đợi một cơ hội hoàn hảo để báo thù cho mẹ mình.  



 

"Cảm ơn bà đã trao cho ta cơ hội ra tay."  

 

Ta nói.  

 

Hoàng hậu trợn tròn mắt, bàn tay vô lực đập xuống mép giường, đôi mắt đầy căm hận và tuyệt vọng.  

 

"Tiện... tiện nhân..."

 

20

 

Hoàng hậu đã chếc.  

 

Ở lại kinh thành cũng chẳng còn ý nghĩa gì với ta.  

 

Cha nuôi gửi thư nói rằng tháng Chín sẽ khải hoàn hồi kinh.  

 

Ta định đợi ông về để nói lời tạm biệt, nào ngờ... người trở về lại là một t.h.i t.h.ể đầy thương tích, chỉ còn chút hơi tàn, gắng gượng để gặp ta lần cuối.  

 

Các tướng sĩ mắt ai nấy đều đỏ hoe, có người còn khe khẽ nức nở.  

 



Phó tướng nghẹn ngào: "Tướng quân lo lắng nhất vẫn là Quận chúa. Ngài ấy cứ nhắc mãi rằng Quận chúa còn nhỏ, chưa lấy chồng, mất mẹ rồi lại chẳng còn cha, sau này không biết sẽ bị người ta ức h.i.ế.p ra sao... Quận chúa có gì muốn nói, xin hãy nói nhanh với Tướng quân. Ngài ấy còn phải vào cung yết kiến Hoàng thượng để cầu xin một ân điển cho người..."  

 

Cha nuôi bị thương ở đùi, vết thương nhiễm trùng, mưng mủ thối rữa. Quân y đề nghị cắt bỏ chân, nhưng không ai dám đảm bảo sau khi cắt có thể giữ được mạng.  

 

Các phó tướng có quyền quyết định thì tranh cãi mãi không thôi, cứ thế chần chừ cho đến khi về đến kinh thành.  

 

Ta xem xét vết thương, lập tức quyết định:  

 

"Chuẩn bị cưa chân."  

 

Cha nuôi từ cơn hôn mê dần tỉnh lại, nhìn thấy ta, tinh thần cũng khá hơn một chút.  

 

Ta vừa ra lệnh cho quân y chuẩn bị dụng cụ, thuốc men, vừa ghé sát tai ông nghe lời "trăng trối".  

 

"Mười người..." Ông nói. "Đốt cho ta mười mỹ nhân bằng giấy, n.g.ự.c phải to, m.ô.n.g phải nở..."  

 

Ta: "..."  

*

 

Cuối cùng cha nuôi cũng không chếc.  

 



Sau khi cắt chân, ông sốt li bì suốt năm ngày trời, nhưng rồi cơn sốt cũng hạ.  

 

Ta mang thuốc vào cho ông uống: "Cha, đến giờ uống thuốc rồi."  

 

Ông ngẩn ra, một lát sau lại vội vã quay đầu đi, lén lút giơ tay quệt khóe mắt, lầm bầm:  

 

"Tiếc thật, mười mỹ nhân của ta..."  

 

*

 

Cha nuôi mất một chân, không thể ra chiến trường nữa.  

 

Quyền chỉ huy quân đội đương nhiên bị thu hồi. Hoàng thượng phong ông làm Trấn Quốc Công, lại còn ban thêm thánh chỉ—nếu có ai nguyện ý ở rể Trấn Quốc Công phủ, thì sau này con ta có thể kế thừa tước vị.  

 

Ta nhất thời chưa thể rời đi được.  

 

Cha nuôi cần người chăm sóc, ta không yên tâm giao cho kẻ khác.  

 

Còn chuyện kén rể ư... Để sau hẵng tính.  

 

-HẾT-



(Đã hết truyện)

Bạn Trai Cũ, Tránh Xa Tôi Ra (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Sảng Văn, Nữ Cường,

1

Khi thấy Tần Mục Trạch lướt qua tôi, siết chặt tay Tống Noãn Noãn…

Tôi biết, anh cũng đã trọng sinh.

Kiếp trước, cũng chính vào ngày này, cũng là lần rơi xuống nước này, Tần Mục Trạch đã chọn cứu tôi – bạn gái chính thức của anh.

Nhưng khi kéo tôi lên được, anh quay đầu tìm Tống Noãn Noãn thì cô ấy đã bị sóng cuốn đi xa.

Anh không do dự, lao ngay xuống biển lần nữa.

Nửa tiếng sau, Tống Noãn Noãn vẫn qua đời trong bệnh viện.

Một năm sau, tôi và anh kết hôn.

Chúng tôi chết đúng ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới.

Hôm đó, anh không ở bên người thế thân của Tống Noãn Noãn mà kéo tôi đến gặp cha mẹ của cô ấy.

Anh nói:

"Chúng ta làm sao xứng đáng hạnh phúc? Mỗi ngày chúng ta sống vui vẻ là thêm một ngày họ đau khổ."

"Đi thôi, chúng ta đi xin lỗi. Là chúng ta đã hại chết con gái họ. Chúng ta cần chuộc lỗi."

Anh kéo tôi tới dưới nhà Tống Noãn Noãn.

Đúng lúc ấy — động đất xảy ra.

Khi bê tông rơi từ trên đầu xuống, ánh mắt anh đỏ rực nhìn tôi:

"Noãn Noãn chỉ sống đến mười tám tuổi..."

"Anh và em đều nợ cô ấy một mạng..."

"Nếu được sống lại, anh tuyệt đối sẽ không chọn em!"

Từng chữ như cứa vào tim.

Đau đớn, tuyệt vọng.

Thế giới đảo ngược.

Kim đồng hồ quay ngược.

Thời gian quay lại.

Cũng tốt thôi.

Kiếp này — tôi không nợ Tần Mục Trạch gì nữa.

2

Trong làn nước lạnh buốt, tôi nhìn thấy Tần Mục Trạch ôm Tống Noãn Noãn lên bờ, làm hô hấp nhân tạo, ép tim.

Khi Tống Noãn Noãn nôn ra ngụm nước đầu tiên, anh ôm chầm lấy cô.

Dù tôi không nhìn rõ nét mặt anh, nhưng tôi biết — anh đang vui sướng, xúc động.

Tìm lại được người từng đánh mất, còn cầu gì hơn?

Cuối cùng, anh ôm Tống Noãn Noãn rời đi, không một lần ngoảnh lại.

Kiếp này, anh đã từ bỏ tôi — bạn gái chính thức.

Chọn lại Tống Noãn Noãn.

Lúc nãy bị cô ấy đẩy xuống nước, tôi uống mấy ngụm, giờ đầu óc đã choáng váng.

Nước mắt tan trong sóng biển.

Nhưng tôi biết, tôi không thể chết.

Cơ thể không còn sức lực, không biết mình còn sống được không.

Trước lúc mất ý thức, tôi gom hết sức, cởi áo khoác đỏ, cuộn lại nắm trong tay.

3

Lúc tỉnh lại đã là ba ngày sau.

Mẹ tôi đỏ hoe mắt, khi thấy tôi tỉnh thì òa khóc.

"Con nhóc chết tiệt này! Con làm mẹ sợ chết đi được!"

Bà ôm chặt tôi, khóc đến không thở nổi.

Trong thời gian nằm viện, tôi không liên lạc với Tần Mục Trạch.

Còn anh như bốc hơi khỏi thế giới của tôi, không hề xuất hiện.

Chỉ là, tin tức về anh và Tống Noãn Noãn thì không ngừng lọt vào tai tôi.

"Tần Mục Trạch dẫn Tống Noãn Noãn đi xem cực quang đó! Còn đeo nhẫn đôi nữa!"

"Tôi nhớ anh ta từng bảo ghét Tống Noãn Noãn lắm mà? Giờ là sao?"

"Hứa Chi Ý, cậu và anh ta chia tay rồi à?"

Tôi mở điện thoại, thấy Tần Mục Trạch liên tục đăng story mấy hôm nay.

Cực quang ở Iceland.

Tháp nghiêng Pisa – Ý.

Địa Trung Hải.

Venice...

Tất cả — chính là những nơi kiếp trước anh từng đưa người thế thân đi.

Giờ đây, anh dắt tay Tống Noãn Noãn, đi lại từng nơi một.

Story nào cũng có mặt cô ấy.

Như thể cô ấy là viên ngọc quý tìm lại được. Chỉ vì một lần cô bĩu môi than máy bay trễ…

Anh sẵn sàng vung tiền mua máy bay riêng.

Tin tức này làm nổ tung cả vòng bạn bè.

Ngay cả kẻ thù truyền kiếp của tôi – Giang Dự Bạch cũng phấn khích lao vào bệnh viện:

"AHAHAHA Hứa Chi Ý! Tôi nói mà, sớm muộn gì hai người cũng tan!"

"Tần Mục Trạch thà cặp với con gái giúp việc cũng bỏ cô!"

"Trời ơi, đúng là ông trời có mắt!"

Mặt tôi sầm lại, vớ cái gối đập thẳng vào mặt hắn.

"Cút cho tôi! Tên b i ế n thái!"

"Bị đá thì sao? Còn hơn cái đồ gà tơ hai mươi năm chưa ra trận mà dám khịa tôi!"

Giang Dự Bạch đỏ bừng mặt, lườm tôi rồi đập cửa bỏ đi.

Tôi thở dốc, lòng cũng dần bình tĩnh lại.

Hừ.

Lúc mới tìm lại nhau thì quý như vàng, nâng như trứng, hứng như hoa.

Nhưng đến khi nốt chu sa biến thành vết máu muỗi...

Tần Mục Trạch.

Nếu anh thật sự yêu cô ấy...

Sao kiếp trước lại lạnh lùng quay lưng, để rồi lôi kéo tôi vào cuộc?

Quả nhiên, chưa tới ba ngày sau.

Tần Mục Trạch gọi đến.



Bình luận