Ly Hôn Chớp Nhoáng, Kết Hôn Chớp Nhoáng
Chương 4
19
Chỉ vài phút sau khi tôi cúp máy, Lâm Dực lại gọi tới.
Giọng anh ta nghe có chút khàn khàn, nhưng cũng chưa đến mức mê sảng vì sốt như lời người kia nói.
Anh ta nói:
“Anh đang bệnh mà em không thể dỗ dành anh một chút sao? Em còn nói mấy lời tuyệt tình như thế làm anh tổn thương.”
Tôi cau mày chặt hơn. Đến nước này rồi mà anh ta vẫn tưởng giữa chúng tôi còn cơ hội quay lại.
Tôi im lặng không nói, thì anh ta lại tiếp tục:
“Anh thề là từ nay sẽ không bao giờ phản bội nữa. Trong mắt anh, trong lòng anh chỉ có mình em. Đừng giận anh nữa. Em nói rõ với cái thằng ‘dự phòng’ kia đi, ly hôn rồi quay về bên anh.”
Nghe thử xem anh ta đang nói những gì?
“Dự phòng”? Hứa Mặc Dương chưa từng là “dự phòng” trong cuộc đời tôi.
Trong tim tôi, anh là người bạn cùng bàn thân thiết thuở cấp ba, là người dang tay giúp tôi những lúc tôi đơn độc và bất lực, và bây giờ – là người chồng mà tôi yêu thương và trân trọng.
Tôi nói với anh ta:
“Đợi anh khỏi bệnh, chúng ta gặp nhau một lần đi.”
Anh ta lập tức mừng rỡ:
“Không cần đợi khỏi bệnh đâu, hôm nay gặp luôn đi.”
20
Chúng tôi hẹn gặp ở một quán cà phê. Lâm Dực đến sớm hơn tôi và đã gọi sẵn cho tôi một ly cà phê Americano – loại tôi vẫn thường uống.
Tôi ngồi đối diện anh ta, nhìn nụ cười trên gương mặt anh ta, chậm rãi nói:
“Hôm nay nói rõ mọi chuyện đi. Dứt khoát một lần.”
Ánh mắt Lâm Dực thoáng dao động, rồi cười gượng:
“Em dọn nhà rồi à? Anh từng đến nhà em, nhưng người mở cửa là người thuê mới.”
Tôi gật đầu:
“Ừ. Sau khi kết hôn, em trả nhà rồi dọn đến sống cùng chồng.”
Lâm Dực lúng túng cầm ly cà phê nhấp một ngụm, cố gắng cười:
“Không sao, vậy là mình huề rồi. Giờ bắt đầu lại cũng tốt mà.”
Tôi bình thản nhìn anh ta:
“Lâm Dực, em mong anh hãy nghiêm túc nghe lời em nói. Việc em kết hôn không phải là một phút bốc đồng. Thật ra từ lâu em đã muốn kết hôn rồi.”
Lâm Dực vẫn không cam lòng:
“Thế là em cứ tùy tiện chọn đại một người để cưới sao?”
Có lẽ trước kia ngay cả tôi cũng từng hoài nghi bản thân – không rõ liệu mình có cưới vội, cưới sai hay không. Nhưng giờ nghĩ lại, đáp án là: Không.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta và nói:
“Chúng ta yêu nhau chín năm. Có lần em đi dạo trung tâm thương mại bị trẹo chân, gọi anh đến đón, anh nói bận cả ngày mới vừa về tới nhà, mệt quá không muốn ra ngoài. Vậy là em lê lết, chịu ánh mắt kỳ thị của người ta, tập tễnh rời khỏi trung tâm, rồi tự mình ra bắt xe về nhà.”
Tôi ngừng một chút, rồi tiếp lời:
“Còn có lần em phẫu thuật ruột thừa, phải nằm viện. Mẹ em từ quê lên chăm sóc, còn anh chỉ ghé qua một lát sau giờ làm. Cuối tuần nghỉ, anh thà ở nhà chơi game ngủ nướng, cũng không chịu tới thăm em.”
Trước kia mỗi khi nghĩ đến những tủi thân ấy, tôi đều muốn bật khóc. Nhưng giờ đây, lòng tôi lại rất bình lặng. Chỉ vì tôi đã hoàn toàn không còn để tâm nữa.
Tôi tiếp tục:
“Thật ra những chuyện đó em đều có thể nuốt vào trong. Nhưng năm ngoái khi mẹ em bị phát hiện ung thư phổi, anh đang ở đâu? Lúc đó em như rơi xuống địa ngục, hoàn toàn không biết phải làm sao. Khi em cần anh nhất, anh vẫn không ở bên.”
Anh ta vội vàng giải thích:
“Lúc đó anh đi công tác mà, em biết rõ mà, thật sự là anh không thể về được.”
Tôi cười nhạt:
“Ừ, anh không thể về, nhưng giữa chừng anh vẫn từng quay về công ty vài lần. Bận đến mức như vậy, chẳng lẽ anh không có chút thời gian nào để ghé qua bệnh viện, nhìn mẹ em một cái? Dù chỉ là mang chút đồ tới rồi đi? Nhưng anh chọn cách nói dối, bảo là không thể về.”
Lâm Dực mấp máy môi, nhưng rốt cuộc chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Tôi chết tâm, không phải vì một chuyện lớn lao nào, mà là vì những hy vọng cứ bị dập tắt hết lần này đến lần khác.
Khi hy vọng đã cạn, trái tim cũng tự động nguội lạnh, và rồi… chẳng còn yêu nữa.
21
Đầu năm nay, tôi từng nhiều lần thúc ép Lâm Dực chuyện kết hôn. Một phần vì tôi đã lớn tuổi, phần khác là vì sức khỏe của mẹ tôi không tốt, bà mong có thể thấy tôi yên bề gia thất sớm. Chính vì vậy tôi mới sốt ruột muốn lập gia đình.
Mà khi đó, Lâm Dực là bạn trai của tôi – nếu muốn kết hôn, đương nhiên tôi phải nghĩ đến việc cưới anh ta. May mà cuối cùng anh ta không đồng ý.
Bây giờ nhớ lại khoảng thời gian mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư phổi, trong lòng tôi vẫn rất khó chịu, khó chịu đến mức chỉ muốn bật khóc.
Tôi hít mũi, đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn nở nụ cười:
“Khi em rơi vào tuyệt vọng, người luôn ở bên em là Hứa Mặc Dương. Anh ấy giúp mẹ em liên hệ với chuyên gia hàng đầu, mỗi khi rảnh đều đến thăm bà. Lúc em buồn, người dỗ dành em cũng là anh ấy.”
Lâm Dực bất ngờ siết chặt nắm tay, ánh mắt trầm xuống:
“Hắn ta là lợi dụng lúc em yếu lòng để chen vào!”
Tôi mỉm cười đáp:
“Dù có là chen vào thì cũng là do anh trao cơ hội. Nếu ngày đó anh thực sự không thể bên cạnh em, em cũng không trách gì anh. Nhưng sự thật thì sao? Anh đã quen với việc luôn đặt em sau mọi kế hoạch của mình. Hoặc có lẽ, em chưa bao giờ nằm trong bất kỳ kế hoạch nào của anh.”
Anh ta có thể rung động trước một người phụ nữ khác chỉ trong chớp mắt, có thể phản bội tôi mà không chút áy náy rồi thản nhiên đề nghị chia tay. Và đến khi mối quan hệ mới kia không còn mới mẻ nữa, anh ta lại đinh ninh rằng chỉ cần anh ta muốn quay lại, tôi sẽ lập tức trở về.
Tình yêu có thể có nhiều hình thức. Đôi khi vì yêu mà ta đánh mất bản thân. Nhưng cũng có khi, chính vì yêu mà ta trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn.
Trước khi rời đi, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghiêm túc nói:
“Không ai sẽ mãi đứng nguyên một chỗ chờ đợi trong vô vọng. Nếu không gặp được Hứa Mặc Dương, có lẽ cả đời này em cũng không biết rằng, tình yêu đích thực có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc như thế nào. May mắn thay, em đã gặp được anh ấy.”
22
Sau khi rời khỏi quán cà phê, tôi gọi điện cho Hứa Mặc Dương.
Anh không bắt máy ngay. Anh từng nói với tôi rằng, mỗi khi lên bàn mổ, anh sẽ để điện thoại lại phòng nghỉ, nhưng sẽ không tắt máy. Vì anh sợ bỏ lỡ những cuộc gọi quan trọng, nên chỉ cần vừa xuống ca, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ là anh sẽ gọi lại ngay.
Thế nhưng hôm đó, anh không gọi lại cho tôi suốt cả ngày. Tôi chờ từ sáng đến tối, hơn mười tiếng đồng hồ.
Tôi chưa từng nhớ một người nhiều đến thế. Dù anh không ở bên tôi, dù tôi cứ ngóng cuộc gọi mãi không đến, nhưng tôi lại không cảm thấy uất ức một chút nào.
Bởi tôi biết, anh đang làm điều anh phải làm. Dù chưa từng hứa hẹn điều gì, nhưng anh luôn mang đến cho tôi cảm giác an toàn vững chãi.
Tôi ngủ một mạch đến nửa đêm, cuối cùng Hứa Mặc Dương cũng gọi lại:
“Xin lỗi, bận tới tận bây giờ mới gọi lại được cho em.”
Tôi mỉm cười, giọng còn vương chút ngái ngủ:
“Hôm nay có chuyện gì thế? Sao bận quá vậy?”
“Có một vụ tai nạn trên cầu vượt ở khu Đông Thành, ba bệnh nhân bị thương rất nặng. Nhưng may mà cả khoa cùng cố gắng, cuối cùng cũng cứu được cả ba người.”
Giọng anh còn khàn đặc, hơi thở gấp gáp – chắc hẳn anh vừa rời khỏi phòng mổ liền lập tức gọi cho tôi.
Anh hỏi tiếp:
“Em gọi cho anh có chuyện gì không?”
Tôi mím môi, có chút ngại ngùng. Sau một hồi do dự, tôi mới nhẹ giọng nói:
“Thật ra cũng không có gì quan trọng… chỉ là em đột nhiên muốn nói với anh: Em yêu anh.”
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, mãi sau anh mới lên tiếng:
“Em biết không, tự nhiên anh thấy tỉnh cả người, năng lượng lại tràn đầy rồi!”
Lúc đó tôi còn chưa hiểu ý anh là gì, đến sau này tôi mới biết – ngày hôm đó anh ở trong phòng mổ suốt mười một tiếng liên tục.
Trong suốt mười một tiếng ấy, anh không ăn bất kỳ thứ gì, chỉ truyền một ít nước đường. Khi ca phẫu thuật kết thúc, anh mệt đến hoa mắt, chân đứng không vững. Nhưng điều đầu tiên anh nghĩ đến… vẫn là gọi lại cho tôi.
23
Không lâu sau, Lâm Dực gửi cho tôi một tin nhắn:
“Xin lỗi, là anh sai rồi.”
Tôi đọc xong tin nhắn, lập tức xóa số điện thoại của anh ta.
Tôi biết, lần này tôi xóa đi rồi – anh ta sẽ không còn cơ hội nào để quay lại nữa.
Ba tháng sau khi tôi và Hứa Mặc Dương đăng ký kết hôn, anh tổ chức cho tôi một buổi lễ cưới bù long trọng. Tối hôm đó – đúng nghĩa là đêm động phòng hoa chúc – anh nằm bên tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
Bên tai tôi là nhịp thở ấm áp của anh. Anh kể rằng điều anh hối hận nhất là không tỏ tình với tôi ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba. Đến khi anh gom đủ dũng khí để tỏ tình, thì bên tôi đã có Lâm Dực rồi.
Sau đó anh cũng từng yêu, từng chân thành, từng thất bại – nhưng cuối cùng, sau bao vòng luẩn quẩn, anh vẫn quay về điểm xuất phát ban đầu.
Anh nói, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, anh may mắn được gặp lại tôi… và cùng tôi đi hết quãng đời còn lại.
-HẾT-
(Đã hết truyện)
Khương Chuẩn, Đợi Anh! (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Ngược,
BE,
1.
“Chồng cô không đến cùng cô sao?”
Tôi nắm chặt tờ giấy chuẩn đoán trong tay rồi lắc đầu, anh bây giờ chắc đang ở sân bay để đón Trì Viễn.
“Bác sĩ, bệnh của tôi nghiêm trọng lắm sao?”
“Ung thư xương, giai đoạn cuối”.
“Tạch” một tiếng, tai tôi giờ đây như bị mất đi thính lực, cái gì cũng không nghe thấy.
Tôi dựa vào bức tường lặng ngắt của bệnh viện, rồi lấy điện thoại ra gọi vào số được tôi đặt biệt danh là chồng.
Vào lúc tôi tưởng cuộc gọi của mình sẽ lập tức bị dập ngắt, thì bất ngờ lại được nhấc máy lên nghe: “Anh bây giờ đang có chút chuyện, lát nữa sẽ gọi lại cho em sau”.
Tôi còn chưa kịp nói gì, đã thấy anh tắt máy.
Tôi mặc kệ hình tượng của mình mà ấm ức khóc nấc lên trong bệnh viện, lúc nãy tôi đã nghe thấy giọng nói của Trì Viễn trong điện thoại, đúng vậy mỗi lần đều như thế, chỉ cần có cô ấy ở đó, tôi vĩnh viễn luôn là phương án B.
Trong lòng tôi giờ đây như bị hàng ngàn con kiến cắn, đau đến xé tận tâm can.
Cho đến khi kim đồng hồ chỉ vào con số mười hai, cửa mới được mở ra.
Anh nhìn tôi, trong ánh mắt chứa vài phần hổ thẹn: “Xin lỗi, tối nay anh có hẹn với bạn”.
Tôi đoán người bạn ấy có lẽ là Trí Viễn.
Tôi nắm chặt sổ bệnh án trong tay, muốn anh hai tháng cuối cùng này sẽ luôn kề bên tôi: “Phó Cẩn, em…”
“Nếu như em vẫn chưa ngủ, vậy thì kí đi”. Phó Cẩn nói.
Tôi nhìn anh đang cầm tờ giấy ly hôn, bao lời muốn nói liền bị chặn lại ngay cổ họng, trong miệng liền sộc lên một ngụm máu tanh, tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, rồi ôm lấy bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà.
Tôi nhếch nhác lau đi vết máu vừa rồi, nước mắt không biết tự lúc nào liền rơi xuống từng giọt tí tách.
Tôi lê lết tấm thân mệt mỏi của mình bước ra ngoài sau nửa tiếng đồng hồ, rồi dứt khoát ký lên tờ giấy ly hôn, sau đó chuẩn bị đồ đạc rời đi.
Phó Cẩn chau mày: “Em đi luôn bây giờ?”
Tôi không nói gì.
Anh nhìn tôi đang cho đồ vào va li nói: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai rồi đi”.
Tôi vốn muốn từ chối, nhưng lúc này cơn đau bất giác ập tới: “Tối nay em ra phòng dành cho khách ngủ”.
Đi đến cửa, Phó Cẩn hỏi tôi: “Em rất thích cậu ấy sao?”
“Thích, rất thích”.
Phó Cẩn “Ừm” một tiếng: “Vậy thì tốt, không uổng cô vô ích em thích cậu ấy lâu như vậy, có thể, cho anh biết cậu ấy là ai không?”
Tôi nghi hoặc nhìn anh, sao tôi dường như lại cảm thấy được điều khác thường từ lời nói của anh.
“Anh ấy giống anh, đều không thích em”.
Vào một khoảnh khắc nào đó, Phó Cẩn nghĩ người đó chính là bản thân mình.
Tôi sang phòng khách, lấy ra thuốc giảm đau mà bác sĩ kê cho tôi, rồi cùng với nước mắt nuốt ực vào trong.
Được một lúc, cơn đau dần dần biến mất.
Tôi cả đêm không ngủ, sáng sớm tỉnh dậy thì kéo vali rời đi.
Lúc mở cửa lại nhìn thấy tàn thuốc ngay trước cửa, người đàn ông mắt đỏ hoen, vừa nhìn là biết cả đêm không ngủ.
Tim tôi bất giác trở nên hồi hộp, như chờ đợi một điều gì đó.
Phó Cẩn dập tắt điếu thuốc trong tay mình: “Anh tiễn em”.
Ánh sang le lói duy nhất trong lòng tôi cuối cùng cũng bị dập tắt, rồi nực cười nói: “Ừm”.
Cả đoạn đường đi hai chúng tôi đều không nói gì, rồi điện thoại của Phó Cẩn đổ chuông.
Không biết đối phương đã nói gì, mà khiến anh chau mày nói lát nữa sẽ qua ngay.
“Là Trí Viễn?” tôi hỏi.
“Ừm”.
“Anh để vali lên phía trước dùm em là được, đừng để cô ấy đợi quá lâu”.
Anh cuối cùng vẫn tiễn tôi đến chung cư: “Anh đã sớm cho người đến dọn rồi, trong điều khoản ly hôn thì bất động sản và tài sản anh sẽ để luật sư đến nói rõ hơn với em sau”.
“Ừm”.
Đợi anh đi khỏi, tôi cuộn tròn thân mình trên sô pha, rồi không biết tự lúc nào liền ngủ quên mất, cuối cùng là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Người gọi đến là Giang Tân.
“Cậu dạo này biệt tăm biệt tích đi đâu đấy hả, tài khoản không thấy đăng cái gì lên cả, fans có lẽ chuẩn bị vác gạch đến nhà cậu luôn rồi đấy”.
Tôi là một blogger về du lịch, ước mơ là muốn đi đến tận cùng chân trời góc bể mọi nới trên thế giới, Giang Tân là sếp mà tôi ký hợp đồng với bên công ty, từ lúc tôi cùng với Phó Cẩn kết hôn xong, tần suất đăng video càng ngày càng ít, anh bình thường cũng không nói gì tôi, chỉ có lần này là vì tôi nửa năm nay không hề đăng gì nên mới phải liên lạc.
Tôi cổ họng đau rát, muốn nói nhưng lại chẳng phát ra được âm thanh nào.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰