Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

MANG TH A I SAU LY HÔN

Chương 12



Anh bật tivi, cầm cốc nước lên uống lạnh lùng, mắt chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.
“Lục tổng lần này giận thật rồi, chắc không dễ dỗ đâu.”
Tôi nhớ lại lời Hứa Nghị, xoa nhẹ thái dương.
“A Xuyên.”
“Em không đi thì anh đi.”
Anh đứng dậy khỏi sofa, tôi hoảng hốt ôm chặt lấy eo anh từ phía sau.
“Buông ra.”
“Em không buông.” Tôi dán mặt lên lưng anh, càng ôm chặt hơn.
“Lương Cẩm Tuế, buông ra!”
“Không buông!” Tôi siết chặt lấy anh, nước mắt tự nhiên tuôn ra. “Xin lỗi, Lục Thời Xuyên. Em cứ tưởng anh tốt với em vì anh trai em cứu anh. Em tưởng anh vì lời hứa mà buộc phải cưới em. Em không muốn anh phải gượng ép sống không vui. Anh tốt như vậy, em không muốn anh bị em làm lỡ cả đời… Lục Thời Xuyên, giờ em hiểu rồi, là em sai, chuyện gì cũng tự quyết, còn tin lời người ta…”
“Lục Thời Xuyên, tha thứ cho em được không?”

Nói đến cuối, tôi đã khóc không thành tiếng.

Lục Thời Xuyên đứng im rất lâu không nhúc nhích.

Tôi cắn môi, nhẹ buông tay ra, lùi về sau mấy bước.

Xem ra trận này là cuộc chiến lâu dài, phải mang vali vào trước đã.

Tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị một lực mạnh kéo lại, ép chặt tôi vào tường.

Lục Thời Xuyên nghiến răng nhìn tôi.

Tôi: ??

“Lương Cẩm Tuế, kiên nhẫn của em chỉ có vậy thôi à?” Mắt anh đen thẫm, ánh lên bực bội. “Tin không, em mà dám chạy nữa anh bẻ gãy chân em luôn!”



“Em không tin.” Tôi kiễng chân vòng tay qua cổ anh. “Anh không nỡ.”

“Vừa rồi em không định đi thật, em chỉ định ra lấy vali thôi. Dù anh có đuổi, em cũng không đi nữa.”

Thấy cổ họng anh nuốt khan, tôi không kìm được hôn nhẹ lên đó.

“Anh biết mà, em yêu anh.”

Hơi thở anh nặng nề hẳn, ánh mắt nóng rực, giọng khàn đặc.

“Yêu anh mà ly hôn thì dứt khoát, bỏ đi thì sạch sẽ thế à?”

Trong im lặng, ánh mắt và hơi thở quấn chặt lấy nhau, nóng bỏng.

Bất ngờ, anh vung tay vỗ mạnh vào mông tôi.

Hơi đau.



“Lục Thời Xuyên! Anh đánh em!” Tôi ấm ức suýt khóc. “Thẩm Lưu Niên nói đâu ra đấy như thế, em không tin thì sao được? Ai bảo anh cứ lắm ong bướm! Anh còn…”

Anh lại vỗ thêm một cái nữa.

“Lục Thời Xuyên!” Tôi càng tủi thân, chun môi, xoa xoa bụng nhỏ giọng nói, “Thấy chưa? Ba nó đánh mẹ nó kìa!”

“Tuế Tuế.” Giọng anh khàn khàn, mắt nhìn tôi như không tin nổi. “Em nói gì?”

“Lục Thời Xuyên.” Tôi cười, “Anh sắp làm ba rồi.”

Anh bỗng như bị điểm huyệt, nét mặt biến đổi liên tục rồi dừng lại ở vẻ căng thẳng tột độ.

Bất ngờ, như sực nhớ ra, tay anh lại khẽ vỗ lên mông tôi một cái.

“Lương Cẩm Tuế, mang thai rồi mà còn dám chạy!”

“Lục Thời Xuyên, anh lại đánh em!” Tôi tự biết mình sai nên vội giành thế chủ động, “Em là phụ nữ có thai đấy!”



Ánh mắt Lục Thời Xuyên rốt cuộc cũng dịu xuống hoàn toàn.

Anh ôm tôi thật chặt vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc tôi.

“Ừ, phụ nữ có thai là lớn nhất. Tuế Tuế, cảm ơn em.”

“Anh yêu em, từ rất lâu rồi.”

Góc nhìn của Lục Thời Xuyên:

Tình yêu của tôi bắt đầu từ năm mười sáu tuổi.

Hồi đó cô nhi viện có một buổi hoạt động gây quỹ, tôi là đại diện nhà tài trợ lên sân khấu phát biểu.

Buổi tiệc tối rất chán, tôi đi một mình ra sau núi. Vừa lên tới đỉnh thì bị ai đó chụp bao lên đầu.

Tôi nghe thấy tiếng chửi của một thằng nhóc, mới hiểu ra cô gái từng gửi thư tình cho tôi là người nó thích.



“Đánh người là phạm pháp đấy, nhất là đánh kiểu công tử bột thế này.”

Bên tai bất ngờ vang lên một giọng con gái nhẹ bâng nhưng hơi lạnh lẽo.

“Có thời gian rảnh thế này sao không nghĩ cách dỗ người mình thích đi. Dù sao cô ấy thích công tử như cậu cũng chẳng có kết cục gì đâu.”

Thằng nhóc đó dường như chạy mất.

Cái bao trên đầu tôi được gỡ ra. Trong đêm tối không nhìn rõ mặt cô, chỉ thấy đôi mắt lấp lánh dễ dàng làm tim người ta xao động.

Rất kì lạ.

“Cậu có thể đi rồi.”

Cô gái quay lưng đi, trong tay cầm một lọ đựng đầy đom đóm, bước chân nhẹ tênh lên núi.

Tôi cũng đi theo sau.



Trên bãi cỏ có một cái lọ khác, bên trong là mấy quả dại màu cam.

“Đây là gì?” Tôi cầm một quả cho vào miệng luôn. “Cũng ngon đấy.”

Cô chỉ liếc tôi nhạt nhẽo.

“Còn đây? Đom đóm hả?”

Tôi mở cái lọ thứ hai ra, đom đóm bay tán loạn, phát sáng lung linh giữa màn đêm.

“Đẹp thật.”

Tôi thấy sắc mặt cô khẽ đổi, hình như hơi giận, lần đầu tiên tôi muốn trêu ai đó.

Thế là tôi mở nốt cái lọ còn lại.

“Này!”



Cô nhanh tay giật lại cái lọ, mắt trợn tròn nhìn tôi tức tối.

“Đom đóm của tôi, ai cho cậu thả hả!”

Cảm giác nóng hổi nơi tay khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Cô lại lườm tôi một cái, bộ dạng giận dỗi đáng yêu không chịu được.

Rồi quay lưng chạy xuống núi.

“Cuối cùng cũng cắt đuôi được.”

Đến lưng chừng núi, tôi nhìn bóng cô thở hổn hển, siết chặt bảng tên trong tay.

“Lương Cẩm Tuế, kiếp này chắc em không thoát khỏi anh đâu.”

【Hết truyện】



(Đã hết truyện)

Tiếng Lòng Giữa Chúng Ta (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình,

Anh trai luôn lạnh nhạt với tôi.

 

Cho đến hôm đó, cô em gái thiên kim giả khẽ liếc nhìn anh ấy.

 

Giây tiếp theo, tiếng lòng của cô ấy vang lên bên tai tôi.

 

[Sao anh không nhìn chị ấy? À đúng rồi, dưới gối anh toàn ảnh chị ấy, sớm đã nhìn chán rồi.]

 

Tôi đặt đũa xuống, đứng dậy, khẽ ho một tiếng.

 

"Anh, em hình như làm rơi đồ trong phòng anh, em đi tìm xem."

 

Anh trai tôi đột nhiên giơ tay, nắm chặt cổ tay tôi.

 

"Rơi cái gì?"

 

"Là....."

 

Lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của cô em gái.

 

[Chị ấy chắc chỉ muốn vào ngửi mùi của anh thôi, chuyện này chị ấy làm thường xuyên mà.]

 

Lực đạo trên cổ tay tôi đột nhiên siết chặt.

 

Trong đôi mắt đen láy của anh ấy, in rõ vẻ mặt hoảng loạn của tôi.

 

 

1

 

Khi nghe thấy lời đó, người tôi cứng đờ.

 

Tôi nhìn về phía Cố Tư Tư đang đứng bên cạnh xem kịch hay, cố giữ vẻ bình tĩnh nói:

 

"Tư Tư, đi dạo phố với chị."

 

Cô ấy chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nhìn tôi.

 

[Chị ấy chẳng phải vẫn luôn muốn đuổi mình ra khỏi nhà sao? Sao đột nhiên lại thân thiết với mình như vậy?]

 

Tôi một lần nữa chắc chắn, cô ấy không nói gì, nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói của cô ấy.

 

Hơn nữa không chỉ tôi, Cố Ngôn Xuyên hình như cũng có thể nghe thấy giọng cô ấy.

 

Giờ tôi đúng là muốn đuổi cô ấy ra ngoài.

 

Tôi kéo khóe môi, hờ hững nói: "Sắp khai giảng rồi, chị đi mua cho em vài bộ quần áo mới."

 

[Chị ơi, chị là người chị duy nhất của em.]

 

Cô ấy cố nén nụ cười nơi khóe miệng, giọng điệu ngoan ngoãn: "Vậy chị ơi, em lên lầu lấy túi."

 

Cô ấy vừa quay lưng, bên tai tôi đã vang lên một điệu hát vui vẻ.

 

Cố Ngôn Xuyên khẽ nhướn mày, nhìn tôi: "Em có nghe thấy tiếng động lạ nào không?"

 

Tôi véo lòng bàn tay, hờ hững nói: "Không có, anh nghe thấy tiếng gì ạ?"

 

Ánh mắt anh ấy lười biếng, khóe môi mang theo nụ cười bất cần: "Không có."

 

Cố Tư Tư rất nhanh đã đeo túi xuống lầu.

 

Ba lô của cô ấy là loại vải bạt đơn giản nhất, viền túi thậm chí đã sờn rách.

 

Sau khi đến nhà tôi, cô ấy vẫn chưa được sống cuộc sống tiểu thư lý tưởng, phần lớn là vì tôi ghét cô ấy.

 

Vài năm trước, khi Cố Tư Tư được bố đưa về nhà, tôi mới biết mình còn có một cô em gái cùng cha khác mẹ.

 

 

Tôi hận bố đã ngoại tình, kéo theo đó là sự chán ghét cô ấy.

 

Ba năm trước, tôi và bố gặp tai nạn xe hơi trên đường về nhà.

 

Khoảnh khắc tai nạn xảy ra, ông ấy lao đến chắn trước người tôi để bảo vệ tôi.

 

Ông ấy chết ngay tại chỗ, còn tôi chỉ bị thương nhẹ.

 

Vì tôi nợ bố một mạng, nên sau khi ông ấy mất, dù tôi ghét Cố Tư Tư, tôi vẫn luôn nhẫn nhịn không đuổi cô ấy đi.

 

Tuy nhiên, gần đây cô ấy dường như đã thay đổi, như biến thành một người khác.

 

Không còn giở nhiều chiêu trò nữa, trở nên cẩn trọng, dè dặt hơn.

 

Thời gian trước cô ấy ra sức học tập, thành tích kém như vậy mà lại thi đỗ cùng trường đại học với tôi.

 

Điều kỳ lạ hơn là, hôm nay tôi còn nghe thấy những âm thanh kỳ lạ đó.

 

Khi đang lái xe, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Tử Dục.

 

Tôi trực tiếp nhấn nút nghe, giọng Tần Tử Dục vang lên.

 

"Tích Tích, tối nay anh có chút việc, không thể đi cùng em được."

 

"Em biết rồi, anh cứ bận việc đi."

 

Vừa cúp điện thoại, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của Cố Tư Tư.

 

[Anh ta đâu phải không có thời gian, người ta là đang bận hẹn hò với tình nhân nhỏ đó.]

 

[Nhan sắc của chị, dù có nhuộm tóc xanh lè chắc cũng đẹp lắm nhỉ.]

 

[Thôi được rồi, thấy dạo này chị có chút lương tâm, đối xử với mình tốt hơn một chút, vẫn là nên nhắc nhở chị ấy một chút vậy.]

 

Cô ấy nhìn hệ thống định vị trên xe tôi, rồi mỉm cười với tôi.

 

"Trung tâm thương mại này hình như toàn bán đồ hiệu, không hợp với học sinh lắm đâu."

 

 

"Hay là chúng ta đi phố thương mại sau cổng trường đi, quần áo ở đó bình dân hơn, em còn thấy trong nhóm tân sinh viên có nhắc đến một tiệm bánh ngọt ở đó cũng ngon lắm."

 

Vừa nãy cô ấy hình như nói trong lòng là... Tần Tử Dục ngoại tình...

 

Tôi đột nhiên rất tò mò, liền chuyển hướng, lái xe về phía phố thương mại sau trường.



Bình luận