Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Máy Bay Cô Độc

Chương 3



Từ Cẩm Mặc nghe vậy thì đảo mắt tỏ vẻ khinh bỉ:

“Sống sót thì có gì hay ho? Cô yêu Minh Lãng ca như thế, sao lại không bảo vệ được con của anh ấy?”

“Cũng chẳng phải tại ai khác, chẳng qua là cô ích kỷ, trong mắt chỉ có bản thân!”

Vừa mới gầm lên với tôi không dứt lời, vậy mà nghe đến đây Triệu Minh Lãng lại cau mày nhìn Từ Cẩm Mặc:

“Thôi đi, em cũng là phụ nữ, đừng lấy chuyện đứa bé ra mà kích cô ấy…”

Câu nói ấy khiến tôi và Từ Cẩm Mặc cùng đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Từ kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên Triệu Minh Lãng đứng về phía tôi — dù chỉ một giây.

Thế nhưng ngay sau đó, anh ta lại thản nhiên nói nốt phần sau:

“Cô ta trước giờ luôn ghen tuông mù quáng rồi cố tình hại em, giờ lại phá chuyện phục chức của em. Lỡ như bị kích động mà lại làm chuyện điên rồ gì nữa thì sao?”

Tôi vẫn không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Triệu Minh Lãng – người đang hết lòng che chở cho Từ Cẩm Mặc, rồi bất ngờ cất lời:

“Triệu Minh Lãng, chúng ta ly hôn đi.”

Nghe thấy câu đó, vẻ mặt Triệu Minh Lãng lộ rõ kinh ngạc:

“An Nhu, em vừa nói gì? Em muốn ly hôn với anh?”

“Sao em lại nghĩ như vậy? Anh chỉ muốn em giúp Tiểu Mặc giấu chuyện này, đợi cô ấy phục chức xong anh sẽ bù đắp cho em.”

“Chút chuyện nhỏ này mà cũng phải đòi ly hôn sao?”

Từ Cẩm Mặc nghe vậy thì ngơ ngác nhìn anh ta:

“Minh Lãng ca, chẳng phải lần trước anh còn nói không ly hôn là vì đứa bé à?”



“Giờ thì con cũng không còn, con hổ cái kia cũng đồng ý rồi, anh còn chần chừ gì nữa?”

Hiếm hoi là lần này Triệu Minh Lãng lại không dỗ dành Từ Cẩm Mặc, mà chỉ tha thiết nhìn tôi:

“Thôi nào, em đừng giận dỗi nữa, đừng ghen bóng ghen gió nữa được không?”

7

“Anh với Tiểu Mặc đúng là có thân thiết hơn chút, nhưng giữa bọn anh hoàn toàn trong sáng. Anh chăm sóc cô ấy, chẳng phải cũng vì muốn bù đắp những tổn thương mà em gây ra cho cô ấy sao?”

Đây là lần thứ hai trong ngày tôi nghe đến cái gọi là “tổn thương mà tôi gây ra cho Từ Cẩm Mặc”.

Thế nhưng trước kia, tôi thậm chí còn chẳng biết trên đời này có người tên Từ Cẩm Mặc tồn tại.

Tôi cau mày nhìn về phía Triệu Minh Lãng:

“Nếu anh đã tin rằng tôi đã làm tổn thương cô ta, vậy thì hôm nay cứ nói cho rõ ràng. Tôi rốt cuộc đã làm gì khiến anh hận tôi đến mức này?”

Nghe câu hỏi của tôi, đôi chân mày vừa mới dịu đi của Triệu Minh Lãng lại lần nữa nhíu chặt:

“Đúng là bản tính độc ác không thể thay đổi, đến nước này rồi mà em vẫn muốn anh khơi lại vết thương của Tiểu Mặc. Em đúng là… không còn thuốc chữa!”

Bên cạnh anh ta, Từ Cẩm Mặc vừa hay rơi mấy giọt nước mắt rất đúng thời điểm:

“Minh Lãng ca, đừng nói nữa… Em tin lúc đó chị An Nhu cũng không cố ý đâu.”

“Giờ em đã quay về, tuy chỉ có thể ở cạnh anh với tư cách bạn bè, nhưng chỉ cần còn được anh quan tâm, em đã thấy đủ hạnh phúc rồi…”

Hai kẻ trước mặt tôi, một người ngập ngụa trong e thẹn giả tạo, người kia thì cảm động đến mức gần như rơi lệ.

Tôi không khách sáo, cầm lấy cốc nước trên bàn ném thẳng vào đầu Triệu Minh Lãng:

“Không ai rảnh mà đi xem ‘tình bạn cao cả’ của hai người! Triệu Minh Lãng, nói rõ ràng cho tôi, tôi rốt cuộc đã làm tổn thương cô ta cái gì?!”



Triệu Minh Lãng đang chìm trong cảm xúc ngọt ngào chưa kịp thoát ra, bị tôi cắt ngang thì lập tức giận đến đỏ mặt tía tai:

“Cô còn dám hỏi?!”

“Tiểu Mặc đang sống yên ổn bên nước ngoài, tại sao cô lại cố ý ghép ảnh, tung tin đồn nhảm lên mạng? Cô có biết mấy bức ảnh, clip như vậy có thể gây tổn thương đến mức nào cho một cô gái không?!”

Vừa nói, anh ta vừa gầm lên, còn Từ Cẩm Mặc thì cúi đầu, mặt đỏ bừng đầy vẻ uất ức.

Nhưng tôi bỗng nhiên bật cười:

“Từ Cẩm Mặc, đó là lời cô nói với Triệu Minh Lãng sao?”

Nghe thấy giọng điệu trào phúng của tôi, Từ Cẩm Mặc lập tức cảnh giác nhìn tôi chằm chằm:

“Chứ còn sao nữa, An Nhu? Tôi là vợ của một thương nhân lớn, sao có thể làm ra mấy chuyện đó?”

“Rõ ràng là cô tâm địa hiểm độc, cố ý phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của tôi nên mới…”

Cô ta còn chưa kịp nói hết, tôi đã lạnh mặt cắt ngang:

“Cô đúng là tôi khâm phục thật đấy, khả năng bịa chuyện của cô đúng là không ai sánh kịp.”

“Từ khi cô chen vào gia đình tôi, đám bạn bè xung quanh tôi đã không chịu nổi, có người đi điều tra, lần theo dấu vết rồi moi ra cả đoạn livestream cô lên sóng với một gã da đen trên mạng nước ngoài.”

“Ảnh có thể photoshop, video có thể deepfake. Nhưng livestream? Đừng nói là tôi thuê người đóng giả, đeo mặt nạ hóa thành cô nhé?”

“Nếu tôi có tài đến mức đó thì đã chẳng đến nỗi bị hai người hại thảm như hôm nay!”

Giọng tôi lạnh và sắc như dao, Từ Cẩm Mặc như bị dọa sợ, vội kéo tay áo Triệu Minh Lãng, định trốn ra sau lưng anh ta:

“Minh Lãng ca, anh nói đúng… Em không nên nhắc đến đứa bé để chọc giận An Nhu.”

“Cô ta giờ điên rồi, gì cũng dám nói, lại còn bịa chuyện vu khống người khác…”



Nhưng lần này, “Minh Lãng ca” của cô ta không còn vội vàng đứng ra che chở như mọi khi, mà lại quay sang nhìn tôi với vẻ mặt do dự:

“An Nhu… lời em nói, là thật sao?”

Tôi khẽ nhếch môi, giọng nói chắc như đinh đóng cột:

“Triệu Minh Lãng, anh có thể nhớ lại kỹ mà xem, ngần ấy năm ở bên nhau, tôi đã từng lừa dối anh lần nào chưa?”

Gương mặt thường ngày luôn giữ vẻ điềm đạm của cơ trưởng họ Triệu lập tức vặn vẹo.

Anh ta giận dữ nhìn sang Từ Cẩm Mặc, giọng bỗng lạnh đến mức khiến người khác rợn gáy:

“Từ Cẩm Mặc, chẳng phải em nói… tất cả đều do An Nhu bịa đặt sao?”

“Còn nói cô ấy gửi tin nhắn đe dọa em nữa, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy hả?!”

8

Tôi mệt đến rã rời, nghiêng người tựa vào thành giường bệnh, cố gắng gượng chút tinh thần cuối cùng để lên tiếng:

“Hôm ở sân bay… đó là lần đầu tiên tôi gặp Từ Cẩm Mặc.”

“Trước đó tôi thậm chí còn không biết hai người từng là người yêu. Vậy thì vì sao tôi phải gửi tin nhắn đe dọa cô ta?”

Từ Cẩm Mặc trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận, sau đó lập tức lay mạnh tay Triệu Minh Lãng:

“Rõ ràng anh đã xem rồi mà! Tin nhắn được gửi từ chính số của cô ta – số điện thoại của An Nhu!”

Tôi hơi sững người một chút rồi bật cười nhạt:

“Vậy à? Vậy thì cùng nhau đến đồn cảnh sát tra rõ đi. Tôi cũng muốn biết từ khi nào số điện thoại của mình có thể tự ý gửi tin nhắn mà không cần sự cho phép của tôi.”

Từ Cẩm Mặc nghiến răng, cầm điện thoại đưa ngay trước mặt Triệu Minh Lãng:



“Anh nhìn đi! Rõ ràng là do An Nhu ghen ghét vì em thân thiết với anh, tất cả là vì lòng đố kỵ của cô ta!”

Tôi nhìn hai người đang diễn màn kịch cũ rích ấy, liền đưa tay ra phía Triệu Minh Lãng.

Từ Cẩm Mặc lập tức hoảng hốt định ngăn lại, nhưng Triệu Minh Lãng đã đưa điện thoại cho tôi.

Tôi mở phần người gửi tin nhắn, bật cười thành tiếng:

“Từ Cẩm Mặc, đây là cái gọi là ‘tôi đe dọa cô’ à?”

“Cô tự gửi tin nhắn cho mình từ một số lạ, sau đó đổi phần ghi chú tên người gửi thành số của tôi. Mấy chiêu trò vặt vãnh này chỉ lừa được kẻ ngu thôi!”

Triệu Minh Lãng nhìn thông tin tôi chỉ ra, khuôn mặt bàng hoàng như vừa bị tạt nước lạnh:

“Từ Cẩm Mặc, tại sao… tại sao em lại vu oan cho An Nhu như thế?”

“Em có biết cô ấy là vợ anh không?!”

Thấy Triệu Minh Lãng bắt đầu nổi giận, Từ Cẩm Mặc lập tức nhắm mắt, nước mắt thi nhau tuôn rơi:

“Minh Lãng ca… rõ ràng anh từng nói sẽ mãi mãi chờ em quay lại, mãi mãi bảo vệ em mà…”

“Giờ em đã quay về đúng như lời hứa, nhưng anh lại cưới cô ấy – An Nhu!”

“Em không còn cách nào khác mới phải dùng chút thủ đoạn. Em chỉ vì… quá yêu anh thôi.”

Từ Cẩm Mặc vừa khóc vừa nhào vào lòng anh ta, lại bị Triệu Minh Lãng nhíu mày đẩy ra một cách dứt khoát.

Bị từ chối, cô ta khóc càng to hơn:

“Dù trước kia cô ta không làm gì em, thì lần này, chính tay An Nhu đã phá hỏng chuyện phục chức của em!”

“Anh từng hứa sẽ luôn bảo vệ em, vậy giờ anh định để mặc cô ta bắt nạt em sao?!”



Tiếng oán trách còn chưa dứt, tiếp viên trưởng đã xông thẳng vào phòng bệnh, tát cho cô ta một cái thật mạnh:

“Đủ rồi, Từ Cẩm Mặc! Cô còn định đảo trắng thay đen đến bao giờ nữa?!”

“Cô bị từ chối phục chức là vì tôi, chính tôi khi nộp đơn xin từ chức đã đính kèm toàn bộ sự việc xảy ra trên máy bay!”

“Cô là đồ đàn bà trắc nết, ngoại tình rồi bị người ta đá, hại người ta đến mức suýt chết mà vẫn còn mặt mũi đứng đây khóc lóc giả bộ đáng thương?!”

Thấy tiếp viên trưởng bất ngờ xuất hiện, Triệu Minh Lãng vội kéo tay chị ta lại, gấp gáp hỏi:

“Chị Trương, chị nói cho em biết đi… rốt cuộc ai là người nói thật?”

Chị ta không chút nể nang, tát thêm cho anh ta một cái:

“Đồ cầm thú vô lương tâm!”

“Lúc nguy cấp, là ai hy sinh để cứu anh? Lúc anh đi làm, là ai mang cơm đến cho anh? Là ai mang thai con anh rồi bị anh hại đến mức phải bỏ thai?!”

“Anh mù thật hay anh cố tình không chịu nhìn rõ mọi chuyện?!”

Cú tát ấy như đánh thức chút lý trí còn sót lại trong người Triệu Minh Lãng.

Anh ta nhào tới trước giường tôi, nắm chặt tay tôi, khóc rống như trẻ con:

“An Nhu, anh sai rồi… Trước kia anh chỉ bị Từ Cẩm Mặc che mắt.”

“Con cái sau này mình có thể sinh lại… em đừng rời xa anh, được không?!”

Tôi lắc đầu, rút tay khỏi tay anh ta:

“Tôi nhìn thấy rồi, cái sticker anh dán trong khoang lái ấy.”

“Không phải anh muốn sống chết có nhau với Từ Cẩm Mặc sao? Giờ cơ hội đến rồi đấy — đi đi.”



Nói xong, tôi xoay người, không thèm để tâm đến bất cứ ai nữa, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cuối cùng, Triệu Minh Lãng cũng đồng ý ly hôn.

Để tỏ rõ sự hối lỗi, anh ta chọn cách ra đi tay trắng, không mang theo bất cứ thứ gì trong nhà.

Tuy nhiên, vì đã gian dối báo cáo số hành khách khiến việc cứu hộ chậm trễ, Triệu Minh Lãng nhanh chóng bị điều tra và sa thải.

Anh ta mắc lỗi nghiêm trọng, không bao giờ được làm cơ trưởng nữa.

Khi nghe tin ấy, Từ Cẩm Mặc – người từng quỳ gối cầu xin tha thứ – lập tức trở mặt:

“Hồi đó tôi quay lại tìm anh là vì anh là cơ trưởng, có tiền, có địa vị. Tôi được lợi gì mà không quay?”

“Giờ nhìn anh đi, ngoài rượu chè ra thì còn làm được gì? Một thằng vô dụng như anh, ai mà thèm theo?!”

Những lời ấy được thốt ra đúng lúc Triệu Minh Lãng đang say khướt.

Trong cơn say, anh ta đã bóp chết chính người con gái mà anh từng xem là “ánh trăng trắng ngần không thể chạm đến”.

Trước khi đi đầu thú, anh ta đến đứng dưới căn hộ của tôi, đứng rất lâu… mãi đến khi trời sáng mới loạng choạng đi về phía đồn cảnh sát.

Tại sao tôi lại biết chuyện đó à?

Đơn giản thôi — vì ban quản lý tòa nhà gửi tin nhắn vào group chung:

【Mọi người chú ý, tối qua có một kẻ thần kinh đứng lảng vảng dưới nhà, còn dùng đá khắc đầy chữ “xin lỗi” lên tường.】

Lúc tôi xuống nhà, quả thật đã thấy cả bức tường chi chít những vết khắc.

Từng nét, từng vết như mang theo nỗi day dứt khôn nguôi.

Nhưng tiếc nuối… là của bọn họ.



Còn tôi — là một tương lai rực rỡ với muôn vàn khả năng phía trước.

(Đã hết truyện)

Ba Trăm Ngàn và Xiềng Xích Đạo Đức (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Tôi từng cứu ba đứa trẻ bị rơi xuống nước, nhờ vậy nhận được phần thưởng “Người dũng cảm” trị giá ba trăm ngàn.

Trong buổi lễ nhận thưởng, khi tôi vừa cầm tấm séc từ tay hiệu trưởng, Lâm Trí – học sinh nghèo trong lớp – bỗng lao lên, quỳ sụp trước mặt tôi.

Cậu ta nghẹn ngào nói ba mình bị ung thư, cần gấp ba trăm ngàn để cứu mạng, van xin tôi cho mượn tiền.

Kiếp trước, tôi vì một phút mềm lòng mà đưa hết số tiền còn chưa kịp ấm tay cho cậu ta.

Không ngờ, đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của đời tôi.

Từ hôm đó, cậu ta bám lấy tôi như một con đỉa, hút máu không buông. Hết bà nội bệnh, mẹ bị thương, lại đến em gái không có tiền đóng học – lần lượt ép tôi phải đưa tiền, dùng đủ loại lời lẽ đạo đức để trói buộc tôi.

Thậm chí, cậu ta còn bắt tôi vay tiền online để “giúp” cậu ta.

Kết quả, tôi phát hiện số tiền đó không hề dùng để cứu người, mà cậu ta đem mua nhà, sắm đồ xa xỉ.

Khi tôi cương quyết không đưa thêm, cậu ta tức giận đẩy tôi ngã xuống lầu:

“Không phải mày cho tao nếm mùi sung sướng sao? Sao giờ lại bắt tao quay về cái cảnh nghèo rớt mồng tơi trước kia?”

“Mày hại tao rồi, mày biết không?”

Tôi chết ngay tại chỗ.

Lần nữa mở mắt, tôi quay lại đúng khoảnh khắc đang đứng trên sân khấu nhận thưởng “Người dũng cảm”, và Lâm Trí lại lao tới, quỳ trước mặt tôi…

Lúc này, tôi đang đứng trên bục trao giải giữa hội trường lớn của trường.

Hiệu trưởng vừa trao vào tay tôi một tấm séc trị giá ba trăm ngàn.

Bên dưới là hàng trăm thầy cô và bạn học chen chúc, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.

Trong ánh mắt họ, có sự ngưỡng mộ, có ghen tị, và xen lẫn cả những cảm xúc khó gọi tên.

Khi tôi chuẩn bị cất lời cảm ơn, một bóng người bất ngờ lao thẳng từ dưới sân khấu lên.

Là Lâm Trí.

Bạn cùng lớp, học sinh nghèo, lúc nào cũng mặc bộ đồng phục bạc màu, ít nói, trầm lặng.

Cậu ta chạy mấy bước đã đến trước mặt tôi.

“Phịch” một tiếng.

Quỳ sụp xuống trước mặt tôi.

Đầu gối va mạnh xuống sàn gỗ cứng, vang lên tiếng trầm đục.

Cả hội trường lập tức im phăng phắc.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía chúng tôi.

Lâm Trí ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu, môi run rẩy.

“Mạn Lạc, xin cậu, hãy giúp tớ!”

Giọng cậu ta nghẹn lại, tràn đầy tuyệt vọng.

“Ba tớ bị ung thư, bác sĩ nói cần ba trăm ngàn mới làm được phẫu thuật… đây là tiền cứu mạng!”

“Tớ biết số tiền này rất quan trọng với cậu, nhưng tớ thật sự đã hết cách rồi… nhà tớ đã bán sạch mọi thứ…”

“Xin cậu cho tớ mượn, tớ nhất định sẽ trả, tớ viết giấy nợ, hay làm trâu làm ngựa để đền đáp cậu cũng được!”

Vừa nói, cậu ta vừa dập đầu mạnh xuống sàn, trán nhanh chóng đỏ ửng.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, máu trong người tôi như đông lại.

Kiếp trước, cũng chính tại nơi này…

Nhìn dáng vẻ rơi nước mắt của cậu ta, nghe những tiếng xì xào quanh tôi: “Tội nghiệp quá”, “Mạn Lạc nên giúp cậu ấy chứ”…

Tôi đã mềm lòng.

Trong phút bốc đồng, tôi nghĩ ba trăm ngàn dù quan trọng, nhưng mạng người mới là trên hết.

Không chút do dự, tôi đưa tấm séc còn nguyên hơi ấm mực in cho cậu ta.

Tôi nói: “Tiền cậu cứ cầm đi cứu chú, giấy nợ không cần viết, sau này có khó khăn thì tính tiếp.”

Khi ấy, dưới khán đài vang lên tràng pháo tay như sấm.

Mọi người thi nhau khen tôi tốt bụng, rộng lượng.

Lâm Trí cũng khóc cảm ơn không ngớt, gọi tôi là ân nhân tái sinh của gia đình cậu ta.

Nhưng tôi nào ngờ…

Ngày hôm đó, không phải khởi đầu của sự cứu rỗi.

Mà là mở màn cho cơn ác mộng.

Ba của cậu ta thật sự bị ung thư.

Nhưng số tiền cần chữa trị không hề lên tới ba trăm ngàn.

Phần lớn số tiền ấy, cậu ta đã dùng vào việc khác.

Ban đầu, cậu ta vẫn thỉnh thoảng kể cho tôi nghe tình hình bệnh của ba mình.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta bắt đầu viện đủ lý do để xin thêm tiền:

“Mạn Lạc, bà nội tớ bị bệnh tim, cần tiền nhập viện.”

“Mạn Lạc, mẹ tớ ngã gãy chân khi làm đồng, chi phí mổ còn thiếu một ít.”

“Mạn Lạc, em gái tớ đậu vào trường cấp ba trọng điểm, học phí quá đắt, nhà tớ không lo nổi…”

Lần nào cậu ta cũng tỏ ra như đang bị dồn vào đường cùng.

Lần nào cũng giọng nghẹn ngào, kể lể chuyện bất hạnh của gia đình.

Những người xung quanh cũng phụ họa:

“Mạn Lạc, cậu bây giờ là anh hùng của trường, thiếu gì chút tiền này.”

“Lâm Trí thật tội nghiệp, cậu không giúp thì ai giúp đây?”

“Lúc trước cậu còn sẵn sàng bỏ ra ba trăm ngàn, giờ số tiền này sao lại tiếc?”

Những sợi dây xích mang tên “đạo đức” từng lớp từng lớp trói chặt lấy tôi.

Tôi biến thành người phải liên tục cho đi.

Chỉ cần chần chừ một chút thôi, tôi sẽ bị chỉ trích là lạnh lùng, ích kỷ.

Để đáp ứng yêu cầu của cậu ta, tôi bắt đầu dè sẻn từng đồng, sống chật vật.

Nhưng rồi, số tiền cậu ta đòi ngày một lớn.

Khi tôi thật sự không còn khả năng, cậu ta bắt đầu xúi tôi vay tiền online.

“Mạn Lạc, cậu cứ vay tạm, đợi nhà tớ qua được giai đoạn này, tớ trả ngay.”

“Lãi không cao đâu, chỉ xoay vòng chút thôi, nếu không ba tớ lại phải ngừng thuốc mất.”

Bị cậu ta bám chặt không buông, lại thêm những ánh mắt dồn ép của mọi người, tôi thật sự đã đi vay.

Tiền lãi chồng chất, nợ nần như quả cầu tuyết lăn, ngày một phình to.

Cho đến một ngày, tôi vô tình nhìn thấy Lâm Trí lái chiếc xe hơi mới cứng, mặc đồ hàng hiệu, bước ra từ một khu chung cư cao cấp.

Lúc ấy, tôi mới bừng tỉnh.



Bình luận