Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mối Tình Đơn Phương Của Đội Trưởng Tô

Chương 9



9

Nghe tôi nhắc lại quá khứ, Lục Đình Châu bất ngờ bò đến, ôm lấy ống quần tôi, nước mắt nước mũi tèm lem:

“Triều Triều, là anh sai! Anh không cố ý giả vờ không nhận ra em!”

“Anh chỉ là… sợ mình không xứng với em, nên mới cố tình lạnh nhạt!”

“Thẩm Vi chỉ là bình phong! Anh chỉ đùa giỡn với cô ta thôi! Em bỏ cái thai đi, chúng ta làm lại từ đầu có được không? Anh sẽ tốt với em, gấp trăm lần tên Cố Diễn Thần kia!”

Cố Diễn Thần cau mày, đá văng tay anh ta:



“Lục Đình Châu, biết xấu hổ chút đi. Triều Triều đang mang thai, anh bảo cô ấy phá thai?”

“Anh căn bản không yêu cô ấy bằng tôi.”

“Dù đứa bé trong bụng không phải con tôi, tôi cũng xem như con ruột mà yêu thương. Anh làm được không?”

Lục Đình Châu cứng họng, mặt đỏ như gan heo.

Thấy anh ta còn định tranh cãi, tôi dứt khoát vạch trần.

“Anh đâu có cảm thấy mình không xứng. Anh chỉ muốn nhìn tôi bám riết anh, nhìn tôi đau khổ, để thỏa mãn cái lòng tự tôn thối nát của mình trong một cuộc hôn nhân anh luôn cho là “cưới được cao”.”



Lục Đình Châu há miệng, nhưng không nói được gì.

Cuối cùng, cứng cổ rống lên:

“Cô dùng con của người khác lừa ba mẹ tôi, không sợ bị lật tẩy à?”

Cố Diễn Thần cười khẩy:

“Lật tẩy rồi thì sao?”

“Ba mẹ anh dám đắc tội với Tô gia, hay là dám đắc tội với Cố gia?”



“Họ sớm nghi ngờ rồi, nhưng bệnh viện do tôi sắp xếp, thời gian anh đi Bắc Kinh cũng khớp. Dù trong lòng họ biết rõ, cũng chỉ có thể nhận cháu mà thôi.”

Lục Đình Châu triệt để sụp đổ, ngồi bệt dưới đất như vũng bùn nhão.

Tôi không nhìn anh ta nữa, theo Cố Diễn Thần vào văn phòng.

________________

Sau này nghe nói, Lục Đình Châu bị nhà họ Lục nhốt lại, không lâu sau trốn ra, đi tìm Thẩm Vi để báo thù.

Kết quả là, tới trước khu chung cư Thẩm Vi đang ở, anh ta nhìn thấy cô ta đang bụng bầu, khoác tay ông chủ mỏ than, cười tươi rói.



Lục Đình Châu điên lên lao tới đánh, bị bảo vệ của người kia đánh gãy chân, quăng như rác ven đường.

Lục gia không ai đến cứu, nghe nói sau đó có người nhìn thấy anh ta lang thang dưới gầm cầu, điên điên dại dại, miệng vẫn gọi “Triều Triều”.

________________

Thẩm Vi cũng chẳng có kết cục tốt.

Mười tháng mang thai, sinh ra một bé gái.

Ông chủ mỏ than vốn mong con trai, thấy là con gái thì lật mặt tại chỗ, đuổi cả hai mẹ con ra khỏi nhà.



________________

Cùng thời điểm đó, tôi cũng hạ sinh một bé gái, mắt mũi giống Cố Diễn Thần y đúc.

Ba mẹ chồng đến thăm, cười không khép miệng, miệng không ngừng gọi “cháu đích tôn”, tuyệt nhiên không nhắc đến Lục Đình Châu nửa lời.

Cố Diễn Thần giúp tôi xử lý tập đoàn Lục thị, tất cả tàn tích hỗn loạn do Lục Đình Châu gây ra, anh đều dọn dẹp sạch sẽ.

________________

Một năm sau, tôi trở thành cổ đông lớn nhất của Lục thị.



Hôm chuyển vào văn phòng trên tầng cao nhất, tôi bế con đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xe cộ ngược xuôi bên dưới.

Cố Diễn Thần ôm tôi từ phía sau:

“Đang nghĩ gì vậy?”

Tôi khẽ cười:

“Đang nghĩ, mối tình đơn phương mười lăm năm kia… cũng không quá khó quên.”

Dù sao thì hiện tại…



Tập đoàn giàu nhất Hải Thành – họ Lục, là của tôi.

Cố gia ở Bắc Kinh – sớm muộn cũng là của tôi.

Vài vết thương lòng… so với khối tài sản hàng nghìn tỷ, chẳng đáng là gì.

【Toàn văn hoàn.】

(Đã hết truyện)

TÔI CHỈ LÀ CON GÁI CỦA HỌ TRÊN GIẤY TỜ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Sau khi bố tôi nghỉ hưu, mẹ liền lấy lý do cả đời chưa từng quản tiền để yêu cầu chúng tôi phải nộp toàn bộ lương và lương hưu.

Tôi không đồng ý, vì sợ bà ấy quản lý không tốt, cuối cùng lại khiến bố tôi tức giận đến mức đánh gãy chân tôi lần nữa.

“Bảo mày kết hôn thì không chịu, bảo mày nộp tiền cũng không nghe, chẳng lẽ nuôi mày lớn lại nuôi ra một đứa bất hiếu, vô ơn bạc nghĩa?”

“Đã vậy thì chi bằng đánh chết mày luôn cho xong!”

Bị bố mẹ ruột ép đến đường cùng, tôi đành miễn cưỡng đồng ý mỗi năm nộp ít nhất hai trăm triệu cho gia đình.

Ba năm sau, bố tôi bị chẩn đoán ung thư, chi phí điều trị hơn một tỷ, nhưng ông lại hoàn toàn không lo lắng.

“May mà mấy năm nay có mẹ mày giúp tích góp, mỗi năm năm trăm triệu, tiền trong thẻ chắc chắn đủ rồi.”

Tôi sờ lên chân từng bị đánh gãy, đứng bên cạnh chỉ cười mà không nói gì.

Vì tôi biết rất rõ — trong tài khoản đó, hiện tại còn chưa tới năm trăm đồng.

Năm ngày trước, mẹ tôi đã rút sạch tiền để mua nhà cho người đàn ông đầy nốt ruồi trên mặt mà bà mai mối cho tôi.

1

Bố tôi cầm trên tay tờ chẩn đoán, gương mặt không hề lo lắng chút nào vì bệnh tình của mình, ngược lại còn thảnh thơi thúc giục tôi lấy chồng.

“Thằng Tiểu Vương có gì không tốt? Nó không chê mày già là đã tử tế lắm rồi, đừng có mà kén cá chọn canh nữa, mau cưới cho xong để bố mẹ đỡ phải bận tâm!”

“Đúng đấy! Tiểu Vương còn nói, mày bây giờ đã 27 tuổi, là phụ nữ lớn tuổi rồi đấy! Nếu không phải mẹ đây cố gắng níu giữ mối này, thì nó đã chọn đứa khác từ lâu rồi!”

Tôi nhìn chằm chằm bố mẹ ruột của mình, ánh mắt đầy mỉa mai.

Tôi đi theo họ đến bệnh viện, một mình chạy tới chạy lui khắp nơi để làm các thủ tục, vậy mà họ chẳng buồn hỏi tôi có mệt hay không, lại chỉ biết bênh vực một người đàn ông xa lạ.

Không nhịn nổi nữa, tôi nghiến răng nói, giọng đầy phẫn uất:

“Bố, mẹ! Hôm nay con đã hủy một cuộc họp rất quan trọng để đưa hai người đi khám, không phải để nghe những lời thế này! Hơn nữa bây giờ việc quan trọng nhất chẳng phải là thanh toán viện phí để chữa bệnh cho bố sao? Đây là ung thư đấy, hai người không lo sao?”

Bố tôi nghe xong liền hừ lạnh một tiếng: “Lo gì mà lo? Có mẹ mày quản lý tài chính suốt mấy năm nay, chắc chắn trong tài khoản có hơn một tỷ! Hóa trị một năm tốn bao nhiêu đâu!”

“Mày đã 27 tuổi rồi! Lỡ mất Tiểu Vương thì ai còn muốn lấy mày!”

Mẹ tôi nghe thế thì sắc mặt lập tức thay đổi, không được tự nhiên.

Tôi lại đưa tay sờ lên cái chân từng bị đánh gãy, cười nhạt không đáp.

Ba năm trước, khi bố mới nghỉ hưu, mẹ lấy cớ “chưa từng quản lý tiền bạc” và “sợ tôi tiêu xài hoang phí” để ép tôi và bố chuyển toàn bộ lương cùng tiền hưu trí vào chỗ bà giữ.

Ban đầu tôi không đồng ý, vì trước đó mẹ từng bị lừa đảo vài lần, may mà lúc đó tiền không ở chỗ bà nên chỉ mất vài chục triệu.

Chưa kể, bà còn rất dễ bị những người bán hàng dạo dụ dỗ mua thực phẩm chức năng. Trong nhà chất đầy giường ngọc, “thuốc trường sinh” thì đếm không xuể.

Tôi nhẹ nhàng từ chối: “Mẹ, nếu mẹ thật sự muốn quản lý tài chính, con có thể đưa mẹ vài triệu tiêu vặt mỗi tháng. Nhưng lương thì con xin giữ lại, phòng khi có chuyện gì cấp bách còn xoay xở được mà không làm phiền đến mẹ.”

Gương mặt mẹ lập tức sầm xuống, trừng mắt nhìn tôi.

“Mày tưởng tao thích giữ tiền chắc? Cũng là vì lo cho mày thôi! Tao giữ tiền là để dành làm của hồi môn cho mày, sau này mày đi lấy chồng mang theo nhiều tiền thì sống ở nhà chồng mới đỡ bị khinh!”

Tôi chỉ biết thở dài bất lực. Từ khi tôi tốt nghiệp đại học, mẹ đã bắt đầu tự tưởng tượng ra một người chồng tương lai không tồn tại, rồi lấy anh ta ra làm lý do cho mọi quyết định.

Không những thế, bà còn thường xuyên dạy tôi cách hầu hạ nhà chồng, cư xử sao cho ngoan hiền.

Tôi hiểu rõ tư tưởng của mẹ không thể thay đổi trong ngày một ngày hai, nên chỉ đành tiếp tục mềm mỏng khuyên nhủ:

“Mẹ à, con biết tiết kiệm mà! Hơn nữa con vừa mới ra trường, hiện tại chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp thôi, chuyện kết hôn thì…”

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, bố đã giơ tay tát tôi một cú trời giáng.

“Bảo mày lấy chồng thì không lấy, bảo mày nộp lương cũng không chịu, chẳng lẽ nuôi mày lớn chỉ để nuôi một đứa bất hiếu, vô ơn bạc nghĩa thế này à?”

Nói đến cuối câu, sắc mặt ông càng thêm u ám, giận dữ cầm ngay thanh sắt bên cạnh đánh gãy chân tôi.



Bình luận