Mộng Tỉnh
Chương 8
11
Ta vốn tưởng, lời đã nói rõ ràng, Cố Duẩn cùng hai hài tử ắt sẽ sớm rời khỏi Thanh Châu.
Nào ngờ, bọn họ vẫn ở lại.
Gian nhà trống kia đã được thu dọn gọn ghẽ, trở thành một tiệm ngọc khí.
Song bên trong toàn là ngọc quý giá trên trời, kẻ đến hỏi giá liền sợ hãi mà lui.
Tiệm ngọc ấy vốn chẳng nên đặt nơi phố nhỏ thế này.
Dân quanh đây ai nấy đều thầm nghĩ: chủ tiệm hẳn có điều bất ổn trong đầu.
Ta chẳng rõ Cố Duẩn rốt cuộc toan tính điều chi.
Hằng ngày chàng ngồi nơi cửa tiệm như một chân chính chưởng quầy bán ngọc, song chẳng hề nghênh tiếp khách, chỉ một mực ngồi đó, nhìn về phía lò rèn của ta.
Nguyên Gia và Dung Dung thì tìm cách tới gần tiệm ta, nhưng mỗi lần bị ta lạnh mặt mời ra, sắc mặt bọn họ đều lúng túng.
Dung Dung mấy lần muốn gọi ta là “nương”, biết ta chẳng vui, bèn chỉ dám lặng lẽ mấp máy môi.
Ta chưa từng đáp lại.
Hôm ấy, ta bất chợt thấy Nguyên Gia và Dung Dung đang dúi bánh ngọt vào tay Chân Chân.
Dây thần kinh trong đầu ta căng chặt rồi đứt phựt trong thoáng chốc.
Ta chưa kịp buông búa đã vội lao tới: “Các ngươi làm gì đấy!”
Vội vã vung tay gạt bỏ chiếc bánh khỏi tay Chân Chân: “Không được ăn!”
Trong lúc luống cuống, búa sắt rơi khỏi tay, đập trúng mũi chân Nguyên Gia.
Ta ôm chặt lấy Chân Chân, toàn thân căng cứng, đề phòng bọn họ như hổ rình mồi.
Ta làm sao quên được — bọn họ vẫn chưa chịu rời đi.
Lỡ đâu… muốn ra tay với Hướng Viễn cùng Chân Chân thì sao?
Ngón chân Nguyên Gia đau buốt, nhưng còn chẳng đau bằng ánh mắt mẹ mình ôm con, đề phòng hắn như kẻ thù.
Dung Dung cũng nhìn ta đầy bi thương, bánh ngọt rơi lên váy nàng, nàng không để tâm, chỉ lặng lẽ gọi một tiếng: “Nương…”
Chân Chân bị ta dọa đến phát khóc, đôi môi nhỏ mếu máo, nước mắt sắp trào.
Ta ôm con, dỗ dành mà quay vào hậu viện dược đường: “Chân Chân ngoan, đừng khóc. Nương không cố ý mà.”
Quả nhiên, đêm đến, Hướng Viễn và Chân Chân đều không thấy đâu.
Ta như hóa điên, sát khí ngút trời mà xông vào tiệm ngọc.
Cố Duẩn ngồi đó, thấy ta, chỉ khẽ gọi: “Anh Đào.”
Ta không chút do dự lao tới, rút kéo từ trong tay áo, đặt ngay cổ chàng: “Phu quân ta, cùng nữ nhi của ta, ở đâu?”
Chàng lại cười, mà trong mắt đã ngập lệ: “Ta không phải đang đứng trước mặt nàng sao?”
Nguyên Gia và Dung Dung cũng cất tiếng: “Nương.”
Ta nghe tiếng ấy, chỉ thấy lông mày giật khẽ.
Cố Duẩn cất giọng trầm: “Anh Đào, năm xưa là ta sai. Nay ta đã thay đổi, nàng cùng ta hồi cung, được không?
Để ta dùng nửa đời còn lại mà bù đắp lỗi lầm.”
Chàng dừng một chút, giọng nghẹn lại: “Ta rất nhớ nàng… Nguyên Gia và Dung Dung cũng rất nhớ nàng…”
Hai hài tử khi ấy cũng rơi lệ đầy mặt: “Nương ơi, chúng con biết sai rồi… Xin người trở lại cùng chúng con…”
Ta khép mắt, chỉ thấy… nực cười.
Trong mộng, ta chờ, ta ngóng, ngóng đến chết, cũng chưa từng thấy Cố Duẩn một lần đến tìm.
Nguyên Gia và Dung Dung lúc đó chỉ lạnh nhạt gọi ta một tiếng “Dương thị”, nói rằng thà chưa từng sinh ra từ bụng ta.
Chỉ vì kiếp này, ta không ngồi đó chờ đợi, mà chọn tự mình rời đi, thì kết cục liền thay đổi sao?
Chẳng có gì đáng nói.
Ta chẳng đáp lời, tay lặng lẽ đưa kéo lướt ngang cổ chàng, vạch ra một đường máu nhạt:
“Thả Hướng Viễn cùng Chân Chân ra. Nếu ngươi dám tổn thương bọn họ, ta liều mạng với ngươi.”
Cố Duẩn bỗng cười, lệ trào nơi mắt: “Thì ra… nàng thực sự không cần chúng ta nữa rồi.”
Ta vừa giận vừa kinh, càng lo cho an nguy của người nhà.
Đúng lúc ấy, thanh âm Hướng Viễn vang lên sau lưng: “Anh Đào.”
Ta kinh hỉ quay lại, chỉ thấy chàng bế Chân Chân đang ngủ say trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn ta:
“Anh Đào, ta và Chân Chân không sao. Lại đây, chúng ta hồi gia thôi.”
Ta không chút do dự bước về phía chàng và con.
15
Sau đó, ta đem hết thảy chuyện cũ kể cho Hướng Viễn. Chàng vốn cũng biết được đôi phần từ miệng Cố Duẩn và hai hài tử.
Quả thật, Cố Duẩn cùng Nguyên Gia và Dung Dung muốn ta quay về, muốn đưa ta hồi cung.
Họ đến tìm Hướng Viễn, nói ta vốn là thê tử của Cố Duẩn, là mẫu thân của hai đứa trẻ.
“Chỉ là chút hiểu lầm khiến Anh Đào giận lẫy mà thôi.” Cố Duẩn bảo vậy. Chàng còn muốn Hướng Viễn rời khỏi ta, đưa Chân Chân đi thật xa.
Hướng Viễn thẳng thắn cự tuyệt.
Cố Duẩn lộ thân phận, lấy danh nghĩa hoàng đế gây áp. Hướng Viễn chỉ nói:
“Nếu không giết ta, ta sẽ mãi mãi ở bên nàng.”
Chàng đối diện với ánh mắt của bậc đế vương mà không hề lùi bước:
“Anh Đào là người cương liệt, nặng tình sâu nghĩa. Nàng đã quyết đoạn tuyệt, thì sẽ không bao giờ quay đầu lại.”
Cố Duẩn chẳng tin, vậy nên mới muốn làm một lần thử cuối cùng.
Nhưng ta, đúng như lời Hướng Viễn nói — đã buông tay, thì là buông hẳn.
Cuối cùng, Hướng Viễn ôm lấy ta, khẽ khàng nói:
“Duyên xưa đã tận. Chuyện cũ hãy để gió cuốn đi.
Nay nàng có ta, có Chân Chân, chúng ta là một gia đình. Mãi mãi bên nhau.”
Tiệm ngọc đối diện cũng đã khép cửa. Cố Duẩn đưa Nguyên Gia và Dung Dung rời khỏi Thanh Châu.
Ngày mới lại đến.
Ta mở cửa lò rèn, tiếp tục cuộc sống thường nhật.
Hướng Viễn bế Chân Chân, cười tươi nói với ta: “Ta cùng Chân Chân đi mua bánh chẻo nhân cá thịt về ăn sáng.”
“Được.” — Ta cười, nhẹ đáp một tiếng.
(Đã hết truyện)
#GSNH200 - TRƯỞNG CÔNG CHÚA KHÔNG THA THỨ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Ngôn Tình,
Cổ Đại,
Chương trước tại địa chỉ: https://khotruyenhay.org/gsnh200-truong-cong-chua-khong-tha-thu/gsnh200-chuong-8
Chầm chậm, tôi tiến về phía Thẩm Vũ.
Trong kiếp trước, chính hắn đã lặng lẽ ra tay giết đệ đệ của tôi, rồi vứt bỏ tôi vào ngục tối, để mặc cho quân lính hành hạ và tra tấn tôi dã man.
Xuất hiện ở kiếp này, hắn lại muốn hạ nhục tôi thêm lần nữa, mơ tưởng biến tôi thành thiếp thất của hắn.
Thẩm Vũ — đáng chết, không thể tha thứ.
Tôi giơ đao, một đường thẳng xông tới, nhằm về phía hắn!
“Hạ Minh Châu!
Ngươi dám?!”
Tôi... có điều gì mà không dám?
Hạ Ninh Du lúc đó tựa đầu vào hắn, khi thấy mũi đao của tôi sắp sửa xuyên qua, nàng ta kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức đẩy hắn ra, rồi thu mình trốn về góc tường.
Đao trúng, máu tươi từ ngực hắn bắn ra như suối.
Ánh mắt hắn đầy sợ hãi, quay sang nhìn Hạ Ninh Du:
“A Du, ngươi…”
Nàng ta ôm lấy đầu, run rẩy như thể quá kinh hoảng:
“Xin lỗi, A Vũ ca ca…”
“Hoàng tỷ, hoàng tỷ, mọi chuyện đều do hắn gây ra, tỷ giết hắn là đủ rồi, xin tha cho muội.”
“Xin tỷ đừng giết muội…”
Tôi rút đao, cười nhạt:
“Kêu cả nhóm xuống đây cho ta!”
Tôi thuận tiện tiếp quản đoàn quân của Thẩm Vũ đóng giữ tại biên giới.
Họ vốn không muốn gây chiến với Bắc Ngụy, nhưng không dám trái lệnh hắn.
Khi thấy hắn bị tôi bắt giữ, liền lập tức quy phục.
Cuộc đời hắn quá kiên trì, một đòn đó chưa đủ để kết thúc.
Tôi ra lệnh kiểm tra người hắn, quả thực tìm thấy phù binh.
Đến lúc phải trở về kinh thành.
Tôi dẫn theo hai tù nhân — Thẩm Vũ và Hạ Ninh Du — cùng nhau trở về.
Ngày khởi hành đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng bắt đầu.
Hạ Ninh Du bị giam trong xe tù, vẻ đau khổ, đáng thương co rúm, ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía Thác Bạt Dục đang tiễn đưa tôi xa cách.
Chỉ có điều... hắn không hề liếc nhìn nàng một lần nào.
Ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên tôi.
Nàng ta như không cam lòng, nắm chặt song sắt, khản giọng hét lên:
“Thái tử điện hạ, ngài chẳng hiểu gì đâu!
Hạ Minh Châu từ lâu đã yêu A Vũ ca ca!
Nàng ấy từng dây dưa không dứt, đã không còn trong sáng nữa!”
Thác Bạt Dục chậm rãi quay đầu lại, bước tới gần.
Thấy vậy, Hạ Ninh Du nghĩ đã nắm được thế thượng phong, liền nuốt nước bọt, tiếp tục nói:
“Từ khi mới mười sáu tuổi, Hạ Minh Châu đã thường xuyên ở riêng cùng A Vũ ca ca, ai biết được bọn họ ngày ngày đã…”
Chưa kịp dứt lời, tiếng thét rú vang vọng khắp nơi.
Một dòng máu đỏ tươi bắn ra từ miệng nàng.
Thác Bạt Dục đã rút kiếm, không do dự chém đứt lưỡi của nàng.
Hắn lạnh lùng nói:
“Bổn thái tử không giống kẻ mù quáng như Thẩm Vũ.
Thủ đoạn bỉ ổi này, không có hiệu quả với ta.”
“Minh Châu là người thế nào, sao có thể để cho kẻ vô sĩ như ngươi xúc phạm?”
“Miệng ngươi quá bẩn, ta sợ nàng thấy sẽ chướng mắt — từ nay về sau, không cần mở lời nữa.”
Tôi chống trán, thở dài nhẹ nhõm: “Ngươi thật là...”
Thác Bạt Dục tiễn tôi đến tận biên giới, nắm lấy tay tôi, nói:
“Minh Châu, ta sẽ đợi nàng ở đây.”
Tôi khẽ gật đầu, ra lệnh: “Trói Thẩm Vũ vào phía sau ngựa, kéo đi!”
“Vâng!”
Chỉ sau hai ngày, tôi từ quân doanh biên giới trở về kinh đô.
Hoàng đệ Minh Khang cùng các đại thần văn võ đứng chờ đón trước cổng thành.
Khi tôi xuất hiện, tất cả đồng loạt quỳ xuống:
“Tham kiến Trưởng công chúa!”
So với trước, Minh Khang nay đã cao lớn, khí chất lộ rõ vẻ đế vương.
Hắn lao vào lòng tôi, lớn tiếng gọi:
“Tỷ tỷ!”
Tôi mỉm cười.
Trong kiếp này, hắn sẽ trở thành một minh quân chân chính, đưa Nam Tề đến cường thịnh và thịnh vượng.
Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, tôi đã thu phục một số đại thần từng theo Thẩm Vũ, đồng thời trừ bỏ hết các tay sai của hắn trong cung.
Còn những kẻ ngoan cố, đều bị tôi đưa ra chợ, chém đầu để răn đe thiên hạ.
Mười năm âm mưu của Thẩm Vũ cuối cùng cũng sụp đổ trong tay tôi.
Ngục tối nằm dưới lòng đất lạnh lẽo.
Đi qua hành lang hẹp, âm u, ánh đuốc bập bùng phản chiếu lên tường tạo thành bóng dài.
Gió thổi qua làm những cặp cùm va vào nhau phát ra tiếng loảng xoảng, rét buốt tận xương.
Các vật dụng trong đó còn in rõ dấu vết máu khô.
Tôi cố ý để Hạ Ninh Du và Thẩm Vũ cùng bị giam chung một ngục.
Họ là đôi tình nhân từng thề thốt sống chết bên nhau, giờ đây mỗi người một góc, ánh mắt đầy thù hận.
Tôi dặn dò cảnh vệ mỗi ngày chỉ đưa vào một chiếc bánh bao, còn nói rằng hai người vì tranh giành đã đánh nhau kịch liệt.
Hạ Ninh Du đã không còn vờ yếu ớt nữa.
Còn Thẩm Vũ thì đang bị thương rất nặng.
Cả hai đều xem như không ai hơn ai, đôi bên đều có phần thiệt thòi.
Nhớ lại, kiếp trước, khi hoa kiệu đến biên ải, Hạ Ninh Du đã tự sát…
“Minh Châu!”
Chỉ vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt Thẩm Vũ lập tức sáng lên, vội vàng chạy đến gần cánh cửa ngục.
“Minh Châu, ta biết nàng vẫn còn cảm xúc với ta!
Chỉ cần nàng thả ta ra, ta bất cứ điều gì cũng chấp nhận!”
“Ta yêu nàng, chỉ vì bị ả tiện nhân kia mê hoặc nhất thời… Chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ bỏ nàng ta, chỉ cưới một mình nàng!”
Tôi nhấc chân đạp văng tay hắn đang níu lấy song sắt, nhìn hắn từ trên cao với vẻ khinh miệt:
“Chồng của ta là người có lòng dạ hẹp hòi, sao có thể để một người rác rưởi như ngươi còn tồn tại trên đời này?”
Hắn ngẩng đầu, không phục:
“Chúng ta đã có mười mấy năm tình nghĩa, nàng thật sự đã yêu hắn rồi sao?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Thẩm Vũ, giờ đây ngươi chỉ là một tù nhân trong tay ta.
Nếu không có sự chuẩn bị trước, ta e rằng đã sớm trở thành quân cờ trong tay ngươi rồi.”
Tôi bật cười, ánh mắt sắc như dao, trong đầu lại hiện lên hình ảnh bi thương của tôi cùng đệ đệ trong kiếp trước.
“Dù vậy, nếu muốn sống, vẫn còn cơ hội…”
Nghe vậy, ánh mắt hắn lập tức rạng rỡ.
Tôi nhìn Hạ Ninh Du đang ngồi một bên, khóe môi nhếch lên vẻ giễu cợt:
“Trong ngục này có hai người.
Ta sẽ không thả cả hai đâu.”
“Vậy thì… trước bình minh, hai người cứ chọn lấy một người để sống.”
Sau đó, tôi quay lưng rời khỏi.
Một lát sau, có tiếng rắc rối, vật lộn kịch liệt trong ngục vang vọng khắp nơi.
Sáng hôm sau, cảnh vệ mang tin: Người chết chính là Thẩm Vũ.
Nghe nói, Hạ Ninh Du đã dùng mảnh sành đâm chết hắn.
Tôi vỗ tay, ra lệnh thả Hạ Ninh Du, rồi ném nàng ra ngoài phố làm một kẻ ăn mày.
Mọi chuyện đã kết thúc.
Đã đến lúc trở về Bắc Ngụy.
Tôi thúc ngựa lao thẳng về phía bắc, tại biên cảnh, Thác Bạt Dục trong bộ giáp trắng và bào đỏ đứng sừng sững, chờ đợi tôi.
Trên cao, con ưng trắng đang vỗ cánh giữa trời cao.
Trong gió rét căm căm, tôi nghe thấy tiếng gọi dịu dàng của hắn vọng lại.
Kết thúc.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰