Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

MỘT CUỘC CƯỚI THAY, MỘT LẦN GẢ THẾ

Chương 9



Nước mắt dâng đầy nơi khóe mắt, sắp trào ra.  

 

Nhưng ta nhìn thấy một thiếu niên tìm tới.  

 

Hình như là huynh trưởng của Bùi Văn Nguyệt.  

 

Thiếu niên tìm thấy ta, thở phào nhẹ nhõm:  

“Chúng ta đều đang đi tìm muội.”  

 

Khi ấy, hắn đã là một thiếu niên tướng quân có chút tiếng tăm, ngày thường luôn mang theo khí thế uy nghiêm.  

 

Nhưng hôm đó lại dịu dàng an ủi ta:  

 

“Không sao đâu, đừng sợ.”  

 

“Ca ca đưa muội về.”  

 

Ta nắm góc áo thiếu niên, đi qua hành lang gấp khúc, qua đình đài lầu các.  

 

Lâu lâu lại có đom đóm bay lên rồi mất hút vào bụi cây.  

 

Dưới ánh trăng, ta nghĩ rằng, cứ thế này theo hắn cả đời cũng tốt.  

 



Nhưng chiến công của thiếu niên càng ngày càng nhiều, rất nhiều nữ tử kinh thành để mắt đến người tài mạo song toàn như hắn.  

 

Ta bắt đầu lo lắng, bất an, tự nhốt mình trong phòng suốt nửa tháng.  

 

Cuối cùng, ta nghĩ: so với việc mải mê phân vân về tấm chân tình mờ mịt của nam nhân, chi bằng đọc sách.  

 

Thế là ta giấu đi tình cảm của mình.  

 

****

 

Có lẽ vì chờ lâu không thấy câu trả lời, Bùi Văn Khánh bắt đầu lo lắng, khẽ gọi:  

 

“Tuyết Nhi.”  

 

Ta đáp lại:  

 

“Thích mà.”  

 

“Tại sao lại không thích?”  

 

“Nếu không thích, ta đã không đồng ý nhanh như vậy rồi.”  

 

***



 

Xa xa vang lên tiếng pháo nổ, Bùi Văn Khánh thử thăm dò, cuối cùng đặt một nụ hôn nhẹ lên môi ta.  

 

Đang yên lành thì chuyện bất ngờ xảy ra.  

 

Khi nụ hôn càng lúc càng sâu, giọng ca ca ta như cái loa vỡ vang lên trong nhà tù:  

 

“Các ngươi đang làm gì đó?”  

 

Chúng ta còn chưa kịp trả lời, hắn đã cúi đầu lẩm bẩm:  

 

“Chết tiệt, sao lại quên mất hai người này đã thành thân rồi.”  

 

Ngục tốt đến thông báo:  

 

“Tạ đại nhân, ca ca của ngài ăn cẩu lương suốt bảy ngày, ra tù thì đốt pháo ăn mừng ngay trước cổng nhà lao. Vậy nên bị bắt vào lại.”  

 

Ngục tốt còn nhắc nhở ca ta:  

 

“Cổng nhà lao là khu vực cấm đốt pháo, vi phạm sẽ bị giam ba ngày.”  

 

****

 



Ta cười đến sắp gãy cả bụng.  

 

Ta thậm chí còn ra khỏi tù sớm hơn ca ca mình, vì Bùi Văn Nguyệt đã gật đầu.  

 

Hảo tỷ muội làm Hoàng hậu, ta cũng được trải nghiệm cảm giác *một người đắc đạo, gà chó thăng thiên*.  

 

13

 

Một ngày nọ, ta vào cung để thăm Bùi Văn Nguyệt.  

 

Bùi Văn Nguyệt lén nói với ta:  

“Ngươi có biết vì sao sau lễ cập kê, chẳng ai dám cầu hôn ngươi không?”  

 

Lúc đó, ta đang vật lộn với món cua tiến cống từ Nam Hải.  

 

Ngẩng đầu lên từ đống thịt cua, ta trả lời:  

 

“Vì ta quá khác người, không theo lẽ thường.”  

 

Bùi Văn Nguyệt bực mình, gõ lên trán ta:  

 

“Ngươi đúng là đơn giản hết thuốc chữa.”  

 



“Dù có khác người thế nào, ngươi cũng là tiểu thư của phủ Thượng thư, lại có ca ca làm Thị lang.”  

 

“Người tới cầu hôn chắc chắn sẽ không ít.”  

 

“Đoán tiếp xem nào.”  

 

Miếng thịt cua thật sự rất ngon, cộng thêm tài nghệ của Ngự Thiện Phòng, khiến ta mê mẩn.  

Ta vừa nhai thịt cua vừa đáp một cách hờ hững:  

 

“Có lẽ vì cha ta không đáng tin.”  

 

Thấy ta ăn vui vẻ, Bùi Văn Nguyệt lại gọi thêm một phần cua rồi giải thích:  

 

“Là vì những người định tới đều bị ca ca ta dọa chạy mất.”  

 

“Lúc đó, hắn gần như túc trực 12 canh giờ trước cửa nhà ngươi.”  

 

“May thay, cuối cùng cũng được toại nguyện.”  

 

Miếng cua trong miệng làm ta nghẹn, ta vội đặt đũa xuống, chạy về nhà.  

 

****

 



Bùi Văn Khánh đang luyện kiếm.  

 

Ánh kiếm loang loáng.  

 

Hắn là thiếu niên tướng quân oai phong nhất chốn sa trường.  

 

Thấy ta trở về, hắn buông kiếm, kéo ta vào lòng.  

 

“Sao lại về rồi?”  

 

Thật ra ta cũng không biết tại sao nhất định phải trở về, có lẽ khoảnh khắc đó ta chỉ muốn gặp hắn.  

 

Rất muốn.  

 

Ta nói rất nhiều lời ngượng ngùng.  

 

Những chuyện sau đó cũng không còn nhớ rõ.  

Chỉ nhớ hôm ấy tiết xuân đẹp lạ, hoa trong sân nở rộ, từng cánh từng cánh rơi đầy người.  

 

-HOÀN CHÍNH VĂN-

 

Phiên ngoại (Mẩu chuyện nhỏ từ góc nhìn của Bùi Văn Khánh)  

 



Suốt đời ân ái đến già, chỉ duy nhất một lần Bùi Văn Khánh nói dối Tạ Tri Tuyết.  

 

Đó là khi nàng hỏi vì sao hắn thích nàng.  

 

Hắn không dám nói thật, sợ rằng nàng sẽ cho là mình nông cạn.  

 

Thực ra, khi nghe câu hỏi ấy, hình ảnh đầu tiên nhảy vào tâm trí hắn chính là—  

 

Năm mười tám tuổi, hắn nhận lời nhờ vả của muội muội, đi tìm người hảo tỷ muội của nàng ấy.  

 

Đó là một cô nương mà trước đó hắn từng thấy từ xa.  

 

Khi tìm được, cô nương ấy đang hoảng sợ vì bị mèo làm giật mình.  

 

Dù vậy, nàng vẫn cố chấp không chịu khóc.  

 

Hàm răng cắn chặt, đôi mắt to tròn ngấn nước, phủ một màn sương mờ.  

 

Bùi Văn Khánh nhìn vào đôi mắt ấy, như nhìn thẳng vào mùa mưa Giang Nam.  

 

Và rồi, một ánh nhìn, một đời luyến lưu.  

 

(Hoàn.)  



 

(Đã hết truyện)

HÔN NHÂN CỦA TÔI NHƯ MỘT TRÒ ĐÙA (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình,

Tôi đẩy cánh cửa khách sạn nặng trĩu ra, hít sâu một hơi, có thể cảm nhận rõ bàn tay mình đang run rẩy.

Bề mặt cánh cửa lạnh lẽo trơn nhẵn khiến lòng bàn tay tôi như đang tì lên mặt băng.

Bản lề cửa phát ra âm thanh ma sát rất nhỏ, gần như có thể bỏ qua, nhưng lọt vào tai tôi lại sắc nhọn như xé toạc màng nhĩ.

Tôi bước từng bước không một tiếng động đi vào, khung cảnh bên trong lập tức đập thẳng vào mắt tôi, không hề che chắn.

Người đàn ông đang quỳ gối trên giường, quay lưng về phía cửa, vóc dáng ấy… lại quen thuộc đến đau đớn.

Anh ta mặc một chiếc sơ mi thủ công Ý, đã cởi một nửa—chính là chiếc tôi từng tự tay chọn cho anh.

Thẩm Mộ Thanh, người chồng đã cùng tôi đầu gối tay ấp suốt hai năm qua.

Giờ phút này, lại đang phủ lên người một người phụ nữ khác.

Tôi không hét lên, không khóc lóc, bình tĩnh như thể đang xem một vở diễn của người xa lạ.

Tôi lại hít sâu một lần nữa, nhìn về phía người phụ nữ trên giường.

Một gương mặt thanh thuần như mối tình đầu, trắng trẻo như thể có thể bóp ra nước, rất đẹp—khó trách khiến Thẩm Mộ Thanh không thể kiềm chế nổi.

Dưới đất là một chiếc váy liền thân màu trắng nhạt và đôi giày cao gót cùng tông.

Phong cách hoàn toàn trái ngược với tôi.

Trên giường, hai người càng lúc càng cuồng nhiệt, tôi chậm rãi lấy điện thoại ra, cố gắng giữ cho ống kính không rung, chụp lấy một tấm ảnh rồi lặng lẽ rút lui khỏi phòng.

“Sao lại ra nhanh vậy?” – Lâm Vãn, cô bạn thân của tôi, nhìn tôi đầy thắc mắc. “Tớ còn tưởng với tính cách của cậu, thể nào cũng xông vào đánh một trận mới chịu.”

Chân tôi hơi mềm nhũn, phải gắng hết sức dựa vào tường mới đứng vững nổi.

“Hạ Lam, cậu không chịu nổi à? Có cần tớ gọi bảo vệ không?” – Lâm Vãn là tổng giám đốc của khách sạn này, chính cô ấy là người phát hiện Thẩm Mộ Thanh dẫn nhân tình đến đây, mới vội vã báo cho tôi đến bắt gian.

Tôi mệt mỏi lắc đầu, đưa lại thẻ phòng cho Lâm Vãn.

“Không sao đâu, tớ chụp được bằng chứng rồi. Không muốn gây rắc rối cho khách sạn của cậu. Ngày mai, tớ sẽ đi gặp con hồ ly tinh kia…”

Bố tôi là chủ tịch của Tập đoàn Quốc tế Hồng Thịnh, gia thế hiển hách, từ nhỏ tôi đã sống trong nhung lụa, vô ưu vô lo.

Hai năm trước gặp được Thẩm Mộ Thanh, tôi từng tưởng rằng đó là câu chuyện cổ tích giữa đời thực.

Giờ đây, cốt truyện cũ rích về một kẻ phản bội lại xuất hiện ngay trong chính cuộc hôn nhân cổ tích của tôi.

Tôi không thể chấp nhận được.

Và càng không thể tha thứ cho kẻ đã phá vỡ thế giới mộng mơ về “hoàng tử – công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi” trong tôi.

Tôi nhanh chóng tra ra danh tính người phụ nữ kia—tên là Hứa Niệm Sơ.

Lý lịch có thể nói là vô cùng xuất sắc, nghiên cứu sinh 985, đang học tiến sĩ.

Gia đình thuộc dòng dõi trí thức, bố mẹ, ông bà đều là cử nhân đại học.

Một cô gái tài giỏi được nuôi dạy trong gia đình như thế, vậy mà cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của tiền tài, đi làm tình nhân người ta?

Thật nực cười.

Tôi lạnh lùng cười khẩy lật xem tư liệu của Hứa Niệm Sơ, thậm chí còn có chút hiểu được vì sao Thẩm Mộ Thanh lại bị cô ta nắm được trong tay.

Một người phụ nữ vừa xuất sắc vừa xinh đẹp, khí chất lại thanh tao vượt trội, nếu tôi là đàn ông, có lẽ cũng sẽ thích.

Xem đồng hồ, đã đến giờ hẹn, tôi chọn một quán cà phê trong khách sạn này để gặp Hứa Niệm Sơ vào lúc 2 giờ chiều.

“Đinh linh—” chuông cửa nhẹ vang lên khi có khách bước vào quán.

Tôi biết là cô ta đã đến, liền ngẩng đầu lên theo tiếng động.

Hứa Niệm Sơ đứng ngay ở cửa, tựa như bông tuyết đầu mùa chưa kịp tan trong rừng, quanh người là một tầng sáng dịu mờ tĩnh lặng.

Dáng người thon thả, đứng thẳng như cây trúc xanh.

Nhìn kỹ khuôn mặt, quả thực đẹp đến tận xương tủy, lông mày mắt dịu dàng, trong trẻo như vừa được dòng suối núi rửa qua.

Mái tóc dài đen nhánh khẽ đổ xuống bờ vai, càng tôn lên xương quai xanh và vùng cổ trắng ngần như ngọc.

Sống mũi thanh tú, đôi môi hồng nhạt, gương mặt không phấn son mà nổi bật nhất chính là đôi mắt nâu hổ phách dịu dàng, thuần khiết như chưa từng vướng bụi trần, lại thấp thoáng vẻ từng trải của năm tháng.

Cùng là phụ nữ, tôi cũng bất giác ngây người.

Thua dưới tay một người như thế, tôi vừa cam tâm… lại vừa không cam lòng.

Hứa Niệm Sơ bước lại gần, ngược sáng mà đi, rất lễ phép khẽ gật đầu:
“Là cô hẹn tôi đến sao?”

Tôi máy móc gật đầu, tất cả những lời muốn chất vấn, muốn dạy dỗ, những giận dữ tôi đã chuẩn bị kỹ càng từ trước đều đột ngột lặng xuống.

Tôi đành đưa tay ra làm động tác mời:
“Mời ngồi.”

“Cô Hạ hẹn tôi đến, là vì chuyện của Thẩm Mộ Thanh?” – Hứa Niệm Sơ nhìn tôi, ánh mắt sạch sẽ như không dính chút bụi trần.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến cô ta hôm qua nằm trên giường kia, tôi thật sự đã nghĩ cô vô tội đến nhường nào.

“Tôi không hiểu, với điều kiện của cô, muốn tìm một người đàn ông ưu tú cỡ nào chẳng được? Sao cứ phải là Thẩm Mộ Thanh? Cô nhìn trúng anh ta ở điểm nào? Tiền? Quyền?”

Tôi vốn định cầm tách cà phê hất thẳng vào mặt cô ta, giờ cũng chỉ có thể tự uống một ngụm.

“Sao cô lại hỏi vậy? Chẳng lẽ thích một người nhất định phải vì tiền bạc và quyền thế sao? Không thể chỉ vì anh ấy là chính anh ấy à?”

Hứa Niệm Sơ chỉ mỉm cười nhàn nhạt.



Bình luận