Một Mình Tôi Diệt Sạch Drama Công Sở
Chương 4
13.
Sau khi Trương Vĩ bị đình chỉ, công ty cuối cùng cũng yên bình được vài hôm.
Tôi đang nghĩ chắc có thể lười biếng đến hết tháng, thì Triệu Lỗi đột nhiên nhắn tin với tốc độ tên lửa:
“Chị Vi ơi, mau xem camera kho kỹ thuật! Trương Vĩ lẻn vào rồi!”
Tôi lập tức đăng nhập hệ thống giám sát nội bộ, bật camera nhà kho kỹ thuật lên.
Trương Vĩ đeo khẩu trang, lén lút ôm một cái hộp dài bước ra ngoài.
Nhìn kỹ lại, tôi thấy hộp đó trông quen quen – đúng rồi, đó là chiếc máy chủ mới nhập về tuần trước, trị giá cả trăm ngàn tệ!
“Hắn điên rồi hả? Định ăn trộm đồ công ty?” Tôi vừa chụp màn hình, vừa hỏi Triệu Lỗi.
“Không biết nữa! Hắn vừa lẻn vào từ cửa sau, chắc có chuẩn bị từ trước!”
Không nói nhiều, tôi gửi ngay ảnh chụp màn hình cho Trưởng phòng Trương kèm lời nhắn:
“Sếp ơi, có trộm đột nhập kho kỹ thuật rồi. Mau cho người xuống xem, đừng để hắn ôm máy chủ chạy mất!”
Trưởng phòng Trương trả lời ngay:
“Tôi xuống liền!”
Chưa đầy 5 phút sau, Triệu Lỗi nhắn lại tường thuật trực tiếp:
“Chị Vi, Trưởng phòng dẫn theo bảo vệ tóm được hắn rồi! Cái hộp máy chủ bị cạy ra, hắn đang nhét linh kiện vào balo!”
Tôi nhắn lại:
“Tốt lắm, lần này bắt quả tang luôn, không chối đi đâu được.”
Chẳng bao lâu, nhóm kỹ thuật bùng nổ.
Có người post luôn ảnh Trương Vĩ bị bảo vệ khống chế tại chỗ.
Trưởng phòng Trương đăng thông báo ngắn gọn trong nhóm:
“Trương Vĩ có hành vi trộm cắp tài sản công ty, đã được chuyển cho phòng hành chính xử lý. Sẽ báo công an và truy cứu trách nhiệm hình sự.”
Cả nhóm lập tức bùng nổ bình luận:
• “Cái gì vậy trời? Định liều ăn cả ngàn à?”
• “Máy chủ trăm ngàn cũng dám trộm, hắn không muốn sống nữa chắc.”
• “Tưởng hắn chỉ mặt dày, ai ngờ gan cũng to đến thế!”
Chị Vương nhắn riêng cho tôi:
“Nghe nói hắn bị ngân hàng dọa siết nhà vì nợ quá hạn, nên mới định trộm máy chủ bán lấy tiền. Em nói xem đầu óc hắn bị gì vậy? Trộm đồ công ty mà tưởng không bị bắt chắc?”
Tôi gõ bàn phím:
“Chắc bị tiền bức đến điên rồi. Nhưng điên thì cũng không phải cái cớ để phạm pháp.”
Ngay sau đó, phòng hành chính phát đi thông báo toàn công ty:
“Sau khi xác minh, cựu nhân viên Trương Vĩ thuộc bộ phận kỹ thuật đã lợi dụng chức vụ, cố ý trộm linh kiện máy chủ tại kho công ty. Hành vi nghiêm trọng, hợp đồng lao động đã bị chấm dứt ngay lập tức. Công ty sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự theo pháp luật.”
Khi Trương Vĩ bị bảo vệ áp giải ra khỏi công ty, hắn đi ngang qua chỗ tôi.
Vừa thấy tôi, hắn như phát điên, giãy giụa hét toáng lên:
“Lâm Vi! Là cô hại tôi! Chính cô khiến tôi mất việc! Tôi với cô chưa xong đâu!”
Bảo vệ giữ chặt hắn, nhưng hắn vẫn gào lên:
“Cô cứ đợi đấy! Tôi sẽ không tha cho cô!”
Tôi ngẩng đầu, liếc hắn lạnh lùng:
“Trương Vĩ, trộm cắp là phạm pháp hình sự, không liên quan gì đến tôi. Nếu muốn trách, hãy trách anh quá tham. Trong tù được ăn uống đầy đủ, còn giúp anh tiết kiệm tiền nhà.”
Hắn bị kéo đi, cả văn phòng rộ lên những tiếng bàn tán xôn xao.
Triệu Lỗi nhắn tôi:
“Chị Vi, hắn lúc bị lôi lên xe vẫn còn trừng mắt nhìn chị, chị cẩn thận đấy nhé.”
Tôi trả lời:
“Yên tâm, chị biết rồi. Giờ hắn còn lo chưa xong thân, chẳng dậy nổi sóng đâu.”
Dù nói vậy, lòng tôi vẫn thấy bất an.
Chuyện giữa tôi và Trương Vĩ giờ đã không còn là mâu thuẫn công sở đơn thuần.
Một khi bị dồn tới đường cùng, ai biết được hắn sẽ làm gì.
Xem ra, từ giờ trở đi… phải cẩn thận hơn một chút rồi.
14.
Ngày hôm sau sau khi Trương Vĩ bị bảo vệ áp giải đi, Lý Na lại kéo đến công ty.
Nhưng lần này cô ta không làm loạn, mà là… xông thẳng vào phòng kỹ thuật, ném bản đơn ly hôn xuống bàn đánh “bộp” một cái.
Triệu Lỗi tường thuật trực tiếp cho tôi:
“Chị Vi! Lý Na như phát điên rồi! Nói Trương Vĩ lừa cưới, đòi anh ta ra đi tay trắng luôn!”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng thét chói tai ngoài hành lang:
“Trương Vĩ, đồ vô dụng! Cưới xong chưa được mấy ngày đã mất việc, lại còn định đi ăn trộm vào tù? Anh có xứng đáng với tôi không?!”
Không biết bằng cách nào Trương Vĩ đã quay lại công ty, chắc bị bảo vệ lỏng tay.
Giờ đang ngồi sụp dưới đất ôm mặt:
“Anh cũng đâu còn cách nào… còn tiền nhà, còn sính lễ, em tưởng anh muốn như vậy sao?”
“Không còn cách thì đi ăn trộm hả?” Lý Na quăng bản ly hôn tới trước mặt hắn:
“Tôi đã chuyển hết tiền trong tài khoản của anh rồi, coi như bồi thường tổn thất tinh thần! Ký đi! Đừng làm chậm trễ chuyện tôi tìm người khác!”
Trương Vĩ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu:
“Cô chuyển rồi? Đó là số tiền cuối cùng của tôi mà!”
“Tiền của anh?” Lý Na cười khẩy,
“Chẳng phải tiền đó anh ép đồng nghiệp mừng cưới mà có à? Đồ bẩn như vậy, tôi tiêu xài còn thấy xui!”
Xung quanh có không ít đồng nghiệp đứng xem, có người thì thầm:
“Đúng là trời sinh một cặp, cãi nhau còn y như đóng kịch vậy.”
Trương Vĩ đột nhiên đứng bật dậy, chỉ về phía bàn làm việc của tôi:
“Tất cả là do Lâm Vi! Nếu không phải cô ta luôn chống đối tôi, tôi sao thành ra thế này?”
“Tôi khổ rồi, ai cũng đừng hòng sống yên! Lâm Vi, cô ra đây cho tôi!”
Tôi vốn chẳng muốn đôi co, nhưng thấy hắn càng lúc càng điên, nên bước ra đối diện:
“Tôi đây. Kêu tôi có việc gì? Muốn nhờ tôi làm người làm chứng ly hôn cho hai người à?”
“Cô phá nát mọi thứ của tôi!”
Hắn nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt đầy oán độc:
“Tôi muốn cô phải trả giá!”
Tôi khoanh tay, lạnh lùng đáp:
“Anh tự huỷ hoại mình thì có.
Ngay từ lúc anh ép đồng nghiệp phải mừng cưới, đã định trước kết cục hôm nay rồi.”
Lý Na chán chẳng buồn nghe nữa, giục:
“Ký không? Không ký tôi kiện ra toà. Đến lúc đó, chuyện anh ăn trộm lòi ra, xem bố mẹ anh dám ngẩng mặt nhìn ai!”
Trương Vĩ run lên bần bật, cầm bút nguệch ngoạc vài nét lên tờ giấy rồi ném bút đi, lao ra khỏi công ty.
Lý Na giơ bản ly hôn lên, vung vẩy trước mặt mọi người rồi lạnh giọng:
“Lấy loại người này đúng là xui tám kiếp!”
Nói xong lóc cóc giày cao gót bỏ đi.
Mọi người tản ra, chị Vương thở dài:
“Một cái đám cưới mà loạn như gà bay chó sủa, đúng là nghiệp chướng.”
15.
Sáng thứ Bảy, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Vừa mở mắt đã thấy… một mảng đỏ chói ngay trước cửa nhà.
Trương Vĩ dám tạt sơn đỏ lên cửa nhà tôi.
Trên tường, bằng sơn trắng còn viết nguệch ngoạc:
“Đồ tiện nhân chết đi!”
Cô Vương hàng xóm bên cạnh sợ đến phát run:
“Tiểu Vi à… mau gọi ban quản lý nhà đi con!”
Tôi nhìn lớp sơn, tay còn run lên vì tức.
Bật camera giám sát, quả nhiên – đúng 3 giờ sáng, Trương Vĩ đeo khẩu trang lén lút tới, tạt sơn xong còn giơ tay làm động tác cắt cổ về phía camera.
Bảo vệ khu nhà chạy tới khi tôi đã bình tĩnh lại.
Triệu Lỗi gọi điện đến:
“Chị Vi! Em nghe rồi! Cái thằng chó đó mất hết nhân tính rồi! Chị báo công an đi!”
Tôi nói:
“Không báo.
Tôi muốn hắn bị xã hội dìm chết luôn.”
Tắt máy, tôi lôi hết tất cả bằng chứng lưu trong máy:
• Từ bài đăng ép cưới trên nhóm công ty
• Đoạn trừ lương Triệu Lỗi
• Clip trộm chìa khoá xe công
• Clip Lý Na làm loạn
• Video tạt sơn cửa nhà
• Cả bằng chứng cũ Triệu Lỗi nhờ bạn tìm về việc Trương Vĩ từng vay tiền không trả và bị đuổi khỏi công ty cũ…
Tôi gom hết lại, làm thành một clip dài 10 phút.
Sau đó tôi đăng lên diễn đàn nội bộ công ty, diễn đàn cư dân thành phố, và một loạt nền tảng video ngắn,
tag luôn tài khoản chính thức của công ty và trang tin địa phương.
Tiêu đề đơn giản nhưng đanh thép:
“Đồng nghiệp ép tôi mừng cưới 5888, không đồng ý thì bị tạt sơn đe doạ – xã hội giờ điên đến mức này sao?”
Triệu Lỗi là người đầu tiên share:
“Ủng hộ chị Vi đòi lại công bằng! Loại người như vậy phải lôi ra ánh sáng!”
Chị Vương cũng đăng story:
“Thật sự quá đáng! Phải cho mọi người thấy rõ bản chất hắn!”
Chưa đến 2 tiếng, video đã gây bão.
Phần bình luận như vỡ tổ:
• “Thằng này thần kinh à? Mừng cưới mà cũng ép buộc?”
• “Tôi ở cùng thành phố, công ty tôi cũng có loại mặt dày kiểu này. Xem xong mà nắm tay cứng ngắc.”
• “Cô gái à, bảo vệ bản thân nhé! Loại điên như thế phải tránh xa!”
• “Tra được rồi! Hắn tên Trương Vĩ, trước từng vay tiền rồi biến mất bên công ty tôi, giờ còn tạt sơn nữa!”
Một luật sư nổi tiếng trên mạng còn làm hẳn video phân tích pháp lý:
“Cưỡng ép mừng cưới cấu thành hành vi tống tiền. Tạt sơn + đe doạ = gây rối trật tự xã hội. Nạn nhân nên báo công an ngay.”
Tài khoản công ty tôi cũng lên bài ngay trong đêm:
“Đã chấm dứt hợp đồng với nhân viên liên quan, ủng hộ nhân viên bảo vệ quyền lợi hợp pháp, lên án mạnh mẽ hành vi vi phạm pháp luật.”
Khi tôi đang xem bình luận, bỗng nhận được tin nhắn lạ.
Là từ… Trương Vĩ:
“Lâm Vi, giỏi lắm! Tao sẽ không bỏ qua cho mày!”
Tôi lập tức chụp màn hình, đăng tiếp video mới:
“Tập tiếp theo: tin nhắn đe doạ + bằng chứng tạt sơn, người này thật sự đã mất kiểm soát.”
Lượt xem vọt lên như tên lửa.
Muốn chơi chiêu ám?
Vậy thì…
Trương Vĩ lần này — đúng là toang toàn tập.
16.
Video mới đăng chưa đầy một ngày, cảnh sát đã tìm tới Trương Vĩ.
Lúc họ đến, hắn đang thu dọn hành lý chuẩn bị chuồn đi.
Triệu Lỗi nhắn tôi:
“Chị Vi! Cảnh sát nói hắn bị điều tra vì hành vi gây rối trật tự công cộng, mấy chuyện cũ của hắn cũng phải lật lại xem xét, không chừng bị giam mấy hôm.”
Tôi nhắn lại:
“Đáng đời. Sớm muộn cũng phải có người trị hắn.”
Đúng lúc đó, ban quản lý toà nhà gọi:
“Chị Lâm, bên em đã cử người đến xử lý vết sơn đỏ trước cửa nhà chị rồi. Mọi chi phí sẽ truy thu từ người gây ra. À, bọn em cũng đã lắp thêm ba camera nữa đối diện hành lang tầng chị. Chị cứ yên tâm ở nhé.”
“Cảm ơn anh nhiều. Phiền các anh quá rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm công ty càng lúc càng náo nhiệt.
Có người đào ra việc Trương Vĩ từng bị công ty cũ kiện vì vay tiền không trả.
Có người nói xe cưới hôm đó một nửa là thuê, tiền xăng cũng do Lý Na bỏ ra.
Chị Vương nhắn riêng:
“Nghe nói Lý Na đang đòi kiện hắn vì tội lừa cưới, đòi lấy lại sính lễ.”
Tôi trả lời:
“Đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy.”
“Trước cứ tưởng hắn chỉ mặt dày, ai ngờ lắm phốt vậy.”
Buổi chiều, cảnh sát gọi tôi lấy lời khai.
Nói Trương Vĩ đã thừa nhận chuyện tạt sơn, còn vừa khóc vừa xin hoà giải.
Tôi đáp thẳng:
“Không hoà giải gì hết. Sai tới đâu thì xử tới đó. Nếu hắn biết hối hận sớm, đã chẳng gây ra mớ chuyện này.”
Ngay lúc đó, trong nhóm lớn công ty xuất hiện một thông báo —
Là sếp lớn tự mình gửi:
“Sau khi cân nhắc, quyết định trao danh hiệu 'Nhân viên tiên phong trong việc bảo vệ văn hoá doanh nghiệp' cho đồng chí Lâm Vi, kèm thưởng tiền mặt 5.000 tệ. Mong toàn thể nhân viên noi gương tinh thần dám đấu tranh với hành vi tiêu cực của đồng chí Lâm.”
Triệu Lỗi gửi ngay sticker “quỳ lạy đại thần”,
Cả nhóm rần rần:
“Chị Vi uy vũ quá!”
“Quá đỉnh!”
Tôi nhìn màn hình, bật cười —
Ván này, tôi chẳng những không thiệt, mà còn… lãi đậm.
Còn Trương Vĩ?
Nghe nói vào trại tạm giam vẫn còn gây sự, bị quản ngục mắng suốt.
Chỉ có thể nói:
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
17.
Trương Vĩ bị tạm giam mấy ngày, cả công ty như đón Tết.
Triệu Lỗi mỗi ngày đều mang trà sữa cho tôi:
“Ăn mừng chị Vi trừ hại cho dân!”
Sáng hôm đó, vừa bắt đầu làm việc thì lễ tân công ty nhắn vào nhóm:
“Ngoài cổng có người tự xưng là người nhà Trương Vĩ, nói muốn gặp chị Lâm Vi xin lỗi.”
Lúc đó tôi đang nhai thịt bò khô chị Vương cho,
Triệu Lỗi ghé đầu qua:
“Không lẽ bố mẹ hắn? Có cần em đi theo không?”
“Đi xem thử, họ cũng đâu ăn thịt mình.”
Ra đến sảnh, thấy một bà cụ và một chú trung niên, mặc áo quần bạc màu, tay ôm túi vải cũ.
Thấy tôi đến, bà cụ mắt đỏ hoe:
“Cháu là Lâm Vi phải không? Bác là mẹ Trương Vĩ, đây là ba nó…”
Bác trai không nói gì, lấy từ túi ra một xấp tiền buộc dây thun, đưa tôi:
“Tiểu Vi, đây là số tiền Trương Vĩ nợ cháu… à không, nợ mọi người. Hai bác gom góp được bấy nhiêu, cháu xem có được không…”
Tôi không nhận, nhẹ nhàng nói:
“Bác trai, số tiền Trương Vĩ nợ đồng nghiệp đều có ghi lại rõ. Nếu thật lòng muốn trả, cháu gửi danh sách để bác trả đúng người.
Còn cháu thì… hắn không nợ gì cháu, không cần phải trả.”
Bà cụ lau nước mắt:
“Thằng nhỏ từ nhỏ đã ương bướng, không biết suy nghĩ. Lần này đúng là làm phiền cháu rồi…
Trong trại nó cũng hối hận rồi, nói ra ngoài sẽ đến xin lỗi cháu…”
“Không cần phải lạy lục gì cả,” tôi đưa bà cái khăn giấy,
“Nếu thực sự hối lỗi, thì ra ngoài sống đàng hoàng, làm lại cuộc đời. Hai bác cũng đừng quá lo. Con cái có số phận của con cái.”
Bác trai thở dài:
“Giờ tụi bác cũng không quản nổi nó nữa. Nhưng số tiền này, cháu nhất định phải nhận, nếu không bác trai bác gái áy náy lắm…”
Đúng lúc đó, Triệu Lỗi chạy lại thở hồng hộc:
“Chị Vi! Lý Na cũng tới! Nói muốn gặp chị!”
Vừa dứt lời, Lý Na giày cao gót lạch cạch bước vào.
Vừa thấy bố mẹ Trương Vĩ, cô ta lật mặt liền:
“Ồ, tôi tưởng hai người trốn cả đời chứ!”
Bà cụ giận run người:
“Con bé này, nói chuyện kiểu gì vậy hả?!”
“Tôi nói sai à?”
Lý Na rút điện thoại,
“Trương Vĩ còn nợ tôi tiền sính lễ, cả tiền tôi trả thay tiền nhà, tổng cộng tám vạn sáu, có giấy mượn nợ rõ ràng. Hai người tự lo liệu đi.”
Bác trai mặt tái xanh:
“Nhà tôi… lấy đâu ra nhiều tiền thế…”
“Không có tiền?” Lý Na cười lạnh,
“Vậy mà lúc đầu khoe nhà có điều kiện? Nói cho hai người biết, nếu không trả tôi kiện ra toà, yêu cầu cưỡng chế thi hành án!”
Tôi thấy căng rồi, vội chen vào:
“Hai bác về trước đi, chuyện tiền nong để từ từ tính.
Lý Na, có gì từ từ nói, đừng gây chuyện trước cửa công ty.”
Tiễn bố mẹ Trương Vĩ đi xong,
Triệu Lỗi gửi tôi một sticker “Chiều nay đi nhậu mừng chiến thắng”.
Tôi trả lời:
“Chốt đơn.”
Cuộc đời ấy mà,
Không thể cứ dây dưa với mấy kẻ dở hơi mãi được.
Ăn một bữa ngon, còn hơn chấp mấy người không đáng.
[ TOÀN VĂN HOÀN ]
(Đã hết truyện)
SAU MỘT ĐÊM SAY TÔI TỈNH DẬY TRÊN GIƯỜNG CỦA ANH TRAI BẠN THÂN (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hài Hước,
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Sau một đêm say khướt, tôi tỉnh dậy trên giường của anh trai bạn thân.
Người đàn ông tôi đã thầm yêu suốt hai mươi năm, luôn lạnh lùng và hờ hững.
Nhìn dấu vết ân ái khắp cơ thể anh, tôi vội vàng mặc quần áo rồi bỏ chạy.
Tôi trốn sang nhà vị hôn phu thanh mai trúc mã.
Không ngờ, cả thành phố náo loạn vì Lục Sĩ Nhiên đi tìm tôi.
Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh và tự kiềm chế ấy, lại ép tôi vào góc tường, mắt đỏ hoe hỏi:
“Tại sao em không chọn anh?”
01
Nhà tôi là gia đình giàu nhất ở Khánh An, từ thời cụ đã bắt đầu làm ăn buôn bán.
Năm tôi năm tuổi, nhà bên cạnh chuyển đến một gia đình họ Diệp.
Không ngờ bọn họ còn giàu hơn cả nhà tôi, trực tiếp soán ngôi gia đình giàu nhất của chúng tôi.
Vì chuyện này, tôi tức lắm.
Hôm đó tan học, tôi thấy từ xe nhà họ Diệp bước xuống một cậu bé.
Tôi liền xách chân ngắn chạy tới, túm lấy cặp sách của cậu ấy.
Lớn tiếng quát: “Này! Đứng lại cho tôi!”
Cậu bé chậm rãi quay đầu lại.
Đến khi nhìn rõ khuôn mặt cậu ấy, lời mắng vốn đã chuẩn bị sẵn trong đầu tôi liền nghẹn nơi cổ họng.
Ực — tôi còn phát ra cả tiếng nuốt nước bọt.
Trời ơi, cậu ấy đẹp trai quá mức, còn hơn cả Tần Dục nhà họ Tần – người nổi tiếng đẹp như búp bê.
Khí thế của tôi tụt dốc ngay tức thì, lắp ba lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu tên gì vậy?”
“Diệp Tư Nhiên.” Cậu bé mặt không cảm xúc đáp lời.
Tôi từ nhỏ có một tật xấu, cứ nhìn thấy trai đẹp là đầu óc đơ luôn.
“Tôi, tôi, tôi nhớ cậu rồi, cậu… đi đi!”
Cậu ấy vẫn giữ nguyên gương mặt không biểu cảm.
Không biết là không thích cười, hay là đầu óc có vấn đề.
Đáng tiếc thật, gương mặt đẹp trai thế mà…
Tôi lắc đầu thở dài quay về nhà.
Mẹ hỏi tôi làm sao thế.
Tôi tiếc nuối nói: “Cậu bé đẹp trai mới chuyển tới nhà bên cạnh, hình như bị ngốc.”
Mẹ tôi phì cười: “Ngốc gì mà ngốc, người ta nổi tiếng là thần đồng đấy, bằng tuổi con mà đã học trên con ba lớp.”
Lần này tới lượt tôi ngơ ngác.
Thì ra cậu ấy không ngốc, chỉ là không thèm để ý đến tôi thôi…
02
Để chọc cho Diệp Tư Nhiên cười, tôi đã dùng đủ mọi chiêu trò.
Nhưng cậu ấy vẫn cứ giữ nguyên bộ dạng thờ ơ, lạnh lùng.
Tôi quyết định đổi chiến lược, ra tay từ em gái cậu ấy – Diệp Tinh Nhiên.
Tôi lấy con búp bê mà mình thích nhất ra, chẳng mấy chốc đã thu phục được Tinh Nhiên.
Con bé mê mẩn nghịch món đồ chơi mới.
Tôi tranh thủ hỏi: “Anh cậu sợ cái gì nhất?”
Nó lắc đầu: “Anh ấy chẳng sợ gì cả.”
Tôi chưa chịu thua: “Thế anh cậu thích cái gì nhất?”
Nó lại lắc đầu: “Cũng chẳng thích gì.”
Tôi nói: “Không thể nào, làm gì có ai mà không sợ gì, không thích gì chứ? Chắc chắn em đang nói dối chị.”
Nó ngẩng đầu, chống cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm… nếu thật sự phải nói thích cái gì… thì chắc là học, anh em thích học.”
Nhỏ xíu thế mà sở thích lại nhàm chán đến vậy sao?
Tôi đảo mắt một cái, lập tức nảy ra ý tưởng.
Hôm sau, bác gái nhà họ Diệp dẫn theo Diệp Tư Nhiên sang ngồi trong phòng khách nhà tôi.
Tôi vừa thấy cảnh này liền biết có biến, định chuồn đi.
Ai ngờ bị mẹ gọi lại: “Tô Tiểu Mặc, lại đây!”
Ba cặp mắt đổ dồn về phía tôi, tôi đành cam chịu bước tới.
Trên bàn xếp ngay ngắn mấy cuốn sách giáo khoa, bìa ngoài bị tôi vẽ nguệch ngoạc đầy hình.
Mẹ chỉ vào chúng, hỏi: “Là con làm phải không?”
Tôi chột dạ gật đầu.
Nhìn sang Diệp Tư Nhiên, cậu ta vẫn mặt lạnh như tiền.
Xì… đồ mách lẻo, chắc trong bụng đang cười khoái chí rồi!
Thấy tôi nhận lỗi, mẹ liền kéo tôi lại định đánh vào mông.
Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao người mà bị đánh mông, mặt mũi tôi để đâu chứ?
Tôi khóc oà lên.
Nhưng cái mông không thấy đau như tưởng tượng.
Quay đầu lại, thấy Diệp Tư Nhiên đang kéo tay áo mẹ tôi, nói: “Dì ơi, đừng đánh người.”
Tôi khịt khịt mũi, nhìn cậu qua hàng nước mắt, bỗng thấy hình ảnh cậu trở nên thật cao lớn.
Từ hôm đó trở đi, tôi trở thành cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau cậu ấy.
03
Diệp Tư Nhiên đẹp trai như thế để làm gì cơ chứ?
Chỉ riêng tháng này, tôi đã giúp cậu ấy chặn 50 lá thư tình và 30 lần tỏ tình.
Khổ không để đâu cho hết, tất nhiên cũng vì tôi có đến chín phần là tư tâm.
Phải nói thật, việc cậu ấy đến giờ vẫn còn “mẹ sinh chưa yêu ai”, có phần công lao của tôi trong đó.
Diệp Tinh Nhiên không biết tôi có mưu đồ với anh cô ấy, cứ tưởng tôi yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhiệt tình giúp anh trai chặn đào hoa xấu.
Từ tiểu học đến đại học, dưới sự “quấy rối bền bỉ” của tôi, cuối cùng Diệp Tư Nhiên cũng không còn mặt lạnh với tôi nữa.
Dù vậy, cậu ấy cũng hiếm khi cười với tôi.
Những lúc tôi nằm ngủ trên sách giáo khoa của cậu ấy, chảy cả nước miếng, cậu ấy mới thỉnh thoảng lộ ra vẻ ghét bỏ hiếm hoi.
Nhưng tôi cũng chỉ dám làm đến mức đó thôi.
Đừng nhìn tôi thường ngày ngang ngược thế nào, cứ gặp Diệp Tư Nhiên là mất hết khí thế.
Chỉ sợ một bước sai lầm, ngay cả tình hàng xóm cũng không còn.
04
Chớp mắt đã quen biết Diệp Tư Nhiên hai mươi năm.
Giờ cậu ấy tiếp quản tập đoàn họ Diệp, làm tổng tài oai phong lẫm liệt.
Còn được vinh danh đứng đầu bảng “10 người đàn ông độc thân vàng được khao khát nhất ở Khánh An”.
Cậu ấy dường như bẩm sinh không hứng thú với phụ nữ.
Khiến hai vị trưởng bối nhà họ Diệp sốt ruột không thôi.
Thậm chí họ còn nghi ngờ Diệp Tư Nhiên có vấn đề sinh lý.
Thật ra, tôi cũng hơi nghi nghi.
Dù gì thì, tôi đây xinh đẹp rực rỡ, mơn mởn như hoa sắp nở, lượn lờ trước mặt cậu ấy hai mươi năm.
Mà cậu ấy vẫn thờ ơ như không có gì xảy ra.
Không phải có vấn đề thì là gì?
Gần đây nghe nói nhà họ Diệp lại sắp xếp xem mắt cho cậu ấy.
Bình thường Diệp Tư Nhiên đều từ chối, nên tôi vẫn yên tâm.
Không ngờ lần này, cậu ấy lại phá lệ không từ chối.
Tôi khổ công giữ gìn hơn hai mươi năm “tấm thân xử nam” cho cậu ấy.
Chẳng lẽ lại để một người phụ nữ không tên không tuổi nào đó hưởng sái?
Tức nghẹn trong lòng, buổi tối tôi rủ Diệp Tinh Nhiên đi bar giải sầu.
Ai ngờ tửu lượng của con bé quá kém, mới uống hai ly đã gục.
Tôi đành tự uống một mình, không biết từ khi nào đã nốc hết cả chai rượu Tây.
Mê mê man man, tôi như nhìn thấy Diệp Tư Nhiên đang bước về phía mình.
Cậu ấy cúi người xuống, ngũ quan sắc nét, đẹp đến mức không tưởng.
Tôi không kìm được, bắt đầu tay chân không yên.
Khi tôi tỉnh lại, trời đã sáng.
Toàn thân ê ẩm, đầu đau như búa bổ, hậu quả sau khi say rượu thật khiến người ta muốn nổ tung.
Tôi xoa đầu ngồi dậy, bất ngờ chạm phải… một người đàn ông.
Trong khoảnh khắc đó, hàng trăm suy nghĩ vụt qua đầu tôi.
Chẳng lẽ là trai bao tối qua, nhân lúc tôi say xỉn liền ra tay?
Không thể nào, mấy anh phục vụ toàn mặt mũi khó coi, tôi thiệt quá đi mất…
Tuy không phải kiểu bảo thủ, nhưng tôi đã giữ mình vì Diệp Tư Nhiên nhiều năm như thế, giờ đột ngột bị phá giới, lòng tôi hơi hụt hẫng.
Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý rồi nghiêng đầu nhìn.
Sau đó chết lặng tại chỗ.
Là… Diệp Tư Nhiên.
Gương mặt ấy, cả Khánh An này không ai có thể nhầm lẫn được.
Chúng tôi lúc này đều không mảnh vải che thân.
Chẳng lẽ…?
Một vài hình ảnh mơ hồ của đêm qua chợt hiện lên trong đầu.
Tôi ôm eo một người đàn ông, cứ thế mà mò mẫm xuống dưới.
Lột sạch quần áo anh ta, còn vừa khóc vừa nói đừng đi.
Sau đó thì — đè người ta xuống rồi cưỡng ép.
Tôi… tôi cưỡng ép Diệp Tư Nhiên?
Não tôi tạm thời sập nguồn.
Rồi tôi quyết định, trước khi cậu ấy tỉnh lại, phải chạy trốn.
Tôi rón rén nhặt lại quần áo vương vãi khắp sàn.
Thấy cậu ấy vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, len lén chuồn ra ngoài.
Sau lưng bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng không cảm xúc:
“Tiểu Lâm, bắt cô Tô về cho tôi.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰