Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Muốn Hạnh Phúc Với Người Khác, Xin Đừng Dẫm Lên Tôi

Chương 4



12

Ngày thứ hai đi làm ở công ty mới, lễ tân gọi tôi lại nói có người gửi hoa.

Một bó hoa hồng đỏ thẫm trộn cùng hoa diên vĩ – không có thiệp.

Tôi chỉ nhìn một cái rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.

Nhưng hôm sau, hôm sau nữa… ngày nào cũng có một bó y hệt.

Tới ngày thứ mười, tôi không chịu nổi, tra số điện thoại của tiệm hoa rồi gọi.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, là giọng dịu dàng của Long Hiểu Đồng.

“Xin chào, tiệm hoa Châu Châu xin nghe…”

Tôi kìm nén cảm xúc, từng chữ từng câu đều rõ ràng:

“Ngày kia là hết thời gian chờ ly hôn, cô gấp gáp vậy sao?”

Cô ta như thỏ con bị kinh động, ấp úng nói:

“Chị hiểu lầm rồi, tôi… tôi chỉ là muốn giúp anh ấy thôi.”

Tôi tức đến bật cười.

“Hai người thật có duyên, đến cả cặp bồ cũng đều lấy lý do là ‘giúp đỡ nhau’.”

“Trước khi làm mấy chuyện ngu ngốc đó, cô có hỏi Cố Chuẩn Niên xem, anh ta đã từng tặng tôi bó hoa nào chưa?”

Tôi bị dị ứng phấn hoa. Hồi theo đuổi tôi, Cố Chuẩn Niên biết rõ và chưa từng vượt ranh giới.

Bên kia im lặng vài giây, rồi cô ta lên tiếng:

“Châu Châu bị bệnh… bây giờ cần anh ấy bên cạnh. Anh ấy vẫn luôn túc trực ở bệnh viện. Giang Thanh, con nít là vô tội…”

Tôi không thèm nghe tiếp, dứt khoát ngắt máy.

Nếu là một đứa trẻ khác, tôi có thể đã liên tưởng đến sinh linh bé nhỏ từng tồn tại trong bụng mình.

Nhưng Long Nguyên Châu không khiến tôi cảm thấy thương hại hay xót xa.

Vô tội à? Tôi cũng là người vô tội.

 



13

Ngày làm thủ tục ly hôn, Cố Chuẩn Niên đến muộn.

Trán anh ta lấm tấm mồ hôi, đi lên bậc thềm như muốn nói gì đó mà không thành lời.

Tôi liếc nhìn anh ta một cái rồi bước thẳng vào trong. Anh ta chỉ biết thở dài, lẽo đẽo đi theo.

“Giang Thanh… cái này cho em.”

Anh ta lấy ra một con khỉ vải từ túi áo, trên đó còn gắn cả mảnh thẻ tên chưa gỡ.

Giống y như con mà tôi từng có.

Hồi trăng mật, chúng tôi đến một thị trấn nhỏ ở Giang Nam ít người biết.

Con khỉ đó là hàng thủ công, không phải đồ sản xuất đại trà.

Anh ta lúng túng:

“Anh đã quay lại đó, may mà người bán vẫn còn ở đấy.”

Tay anh ta vẫn đưa ra, ánh mắt mong mỏi nhìn tôi.

Tôi mím môi:

“Đi thôi, tôi chỉ xin nghỉ đúng hai tiếng.”

Tôi không nhận lấy – dù nó giống hệt con cũ.

Tới phần ký tên, Cố Chuẩn Niên giữ tay tôi lại.

Có lẽ bị ánh mắt lạnh lùng của tôi dọa sợ, anh ta đành ngậm ngùi cúi đầu.

“Giang Thanh… em không muốn nghĩ lại sao? Em biết anh yêu em mà…”

Tôi rút tay ra, ký tên dứt khoát.

Khi đưa cây bút cho anh ta, tôi thậm chí còn bật cười thật lòng.

“Cố Chuẩn Niên, năm năm trời, mỗi mùa hè nếu anh chỉ cần nhớ đến cảm giác của tôi một lần, thì ta đâu có kết cục như thế này.”

Anh ta đã có quá nhiều cơ hội để nói ra sự thật.

Quá nhiều thời điểm để quay đầu.



Anh ta lặng thinh, tay cầm bút run rẩy.

Từng giọt nước mắt rơi xuống giấy.

Anh ta vội vã tránh ánh mắt tôi, đưa tay lên lau mặt.

Chữ ký vốn ngay ngắn gọn gàng của anh ta, hôm ấy ngoằn ngoèo chẳng nhận ra nổi.

Lúc rời đi, anh ta nghẹn ngào gọi tôi phía sau:

“Giang Thanh… em có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi dừng bước, quay đầu nhìn tia hy vọng lấp ló trong mắt anh ta.

“Nếu đời này có quả báo, tôi mong tia sét nào cũng đánh trúng anh.”

Tôi không rộng lượng đến thế.

Tôi yêu hết lòng, thì cũng hận tận xương tủy.

 

14

Tình trường thất bại, có lẽ tôi thật sự gặp may trong sự nghiệp.

Sếp nhanh chóng cảm thấy quyết định nhận tôi là điều sáng suốt.

Sau khi tăng lương, đúng đợt vắng việc, ông còn cho tôi nghỉ dài ngày.

Tôi với Trần Đào chốt vé cái rụp, làm một chuyến du lịch nói đi là đi.

Chúng tôi phơi nắng trên bãi biển, tối đến thì vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Gần đến ngày về, hôm đó trời đổ mưa nhẹ.

Bãi biển chỉ còn lác đác vài người, bầu không khí nhàn nhã dễ chịu.

Tiếng trẻ con gào khóc giữa lúc yên ả bỗng vang lên chói tai.

Tôi và Trần Đào nhìn theo bản năng – cả hai đều hơi sững lại.

Long Nguyên Châu đang nằm lăn lộn giữa bãi cát, khóc hét om sòm, cát bay mù mịt.

Miệng hét toáng:



“Con không về! Con còn muốn đào cát!”

Trước mặt là Long Hiểu Đồng, đứng bất lực, không biết làm sao.

Bên cạnh là Cố Chuẩn Niên – người chồng cũ mà tôi đã mấy tháng không gặp lại – mặt đầy ẩn nhẫn và tức tối.

Tiếng hét của thằng bé rõ ràng khiến người xung quanh khó chịu, Cố Chuẩn Niên bắt đầu thấy lúng túng.

Đến lúc ánh mắt anh ta vô tình chạm vào tôi, anh ta như bị đóng băng.

Rồi lập tức đi về phía tôi.

Phía sau anh ta, tôi đã thấy ngay ánh mắt chợt tối sầm lại của Long Hiểu Đồng.

Cố Chuẩn Niên ngượng ngùng dừng trước mặt tôi…

 

15

“Em dọn nhà rồi à? Anh… anh đã đến tìm em mấy lần.”

Tôi nghĩ đây không phải lúc để ôn chuyện cũ, mặt lạnh như băng, không đáp lời.

Cố Chuẩn Niên ngượng ngùng cúi đầu, tay vô thức vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út — vẫn là chiếc nhẫn cũ của chúng tôi.

Động tác có phần gượng gạo.

Trần Đào bật cười khẩy, châm chọc:

“Giám đốc Cố rảnh ghê ha, không đi làm, ra biển chơi với con?”

Cố Chuẩn Niên liếc nhìn tôi, mặt đỏ ửng.

“Anh… anh nghỉ việc rồi.”

Tôi không vạch trần anh ta.

Tào Thao từng nói, dạo gần đây anh ta sa sút, liên tục để mất dự án.

Công ty đầu tiên điều chuyển vị trí, sau lại hạ lương.

Chỉ là không muốn mất mặt nên tự mình từ chức.

Lúc này, Long Hiểu Đồng ôm con đi tới, cố ý đứng sát vào cánh tay anh ta.



Ánh mắt cô ta đầy thách thức, nhưng khóe môi vẫn nặn ra một nụ cười giả lả:

“Trùng hợp thật đấy, đi đâu cũng đụng mặt.”

Sắc mặt Cố Chuẩn Niên trầm xuống, cố ý nghiêng người né cô ta.

Nụ cười trên mặt Long Hiểu Đồng lập tức sụp xuống, ánh nhìn dành cho tôi lại thêm vài phần thù địch.

Long Nguyên Châu lại gào đòi được ba bế, nhưng Cố Chuẩn Niên làm như không nghe thấy.

Thằng bé tức tối vung tay chỉ vào tôi:

“Đồ đàn bà xấu xa!”

Tôi mỉm cười nhìn nó, nói rành rọt:

“Cháu dám nói thêm một câu nữa thử xem? Đồ đàn bà xấu chuyên xé miệng bọn nhóc láo toét đấy.”

Nó còn định nói gì, đã bị Long Hiểu Đồng bịt chặt miệng.

Cố Chuẩn Niên như kiệt sức, nói:

“Hai mẹ con về trước đi.”

Giọng nói lạnh nhạt làm sắc mặt Long Hiểu Đồng thay đổi, nhưng cô ta chỉ biết nghiến răng quay đầu bỏ đi.

Cố Chuẩn Niên vẫn nhìn tôi chằm chằm, như thể gom hết can đảm:

“Giang Thanh, mình… có thể nói chuyện một lát không?”

Tôi đứng yên bất động: “Có gì cứ nói ở đây.”

Trần Đào cũng ra chiều lắng nghe, nhưng mắt lại tràn ngập sự châm biếm.

Cố Chuẩn Niên thở dài:

“Châu Châu… dạo này phát bệnh mấy lần rồi…”

“Cô ta cứ liên tục ép anh có thêm một đứa con nữa.”

Tôi bật cười: “Chúc mừng nhé, đúng là anh thích làm bố kiểu sẵn có mà.”

Mặt anh ta đỏ lên rồi trắng bệch.

“Giang Thanh, em biết mà, anh không yêu cô ấy… Anh không muốn vì một đứa trẻ mà phải gượng ép cả đời…”



Anh ta nhìn tôi đầy khẩn thiết:

“Dù anh có sai, nhưng chẳng lẽ… anh không xứng đáng được hạnh phúc sao?”

Tôi kìm nén lời mỉa mai, gật đầu qua quýt:

“Chuyện làm lại cuộc đời và nước đổ khó hốt, anh còn phải học nhiều.”

Ánh sáng trong mắt anh ta dần tắt đi, lắp bắp:

“Anh thật sự nhớ quãng thời gian trước kia của chúng ta…”

“Mọi thứ đều đang diễn ra như những gì ta từng mong…”

Trần Đào thản nhiên ngắt lời:

“Ơ kìa, hay anh quay lại xem đứa con quý hóa của mình kìa, hình như đánh nhau rồi đấy.”

 

16

Hai đứa trẻ đang đánh nhau loạn xạ trên bãi cát.

Long Hiểu Đồng la thất thanh:

“Đừng đụng vào con tôi! Thằng bé đang bệnh!”

Nhưng rõ ràng, người đang cưỡi lên người kia cào cấu, cắn xé là Long Nguyên Châu.

Chỉ vì muốn giành món đồ chơi trong tay đứa trẻ kia, thằng bé lao lên xô ngã bạn.

Cố Chuẩn Niên bối rối kéo hai đứa ra, không ngừng xin lỗi.

Nhưng phụ huynh bên kia trẻ và nóng nảy, xông lên túm cổ áo anh ta, lập tức đánh nhau loạn cả lên.

Tôi và Trần Đào đã quay lưng rời đi.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tiếng hét và tiếng khóc la vang vọng phía sau.

Càng lúc càng nhiều người chạy ngược hướng, lao về phía biển.

Tôi bị dính mưa, về khách sạn liền vào tắm trước.

Điện thoại bên giường rung liên tục.



Trần Đào thì đang gọi video với Tào Thao, tình cảm mặn nồng.

Tôi cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Nửa đêm sấm sét ầm ầm, những tia chớp rạch ngang bầu trời.

Sáng hôm sau, lúc ra quầy làm thủ tục trả phòng, tôi mới nghe mọi người xì xào bàn tán.

“Nghe chưa, tối qua ở bãi biển chết một đôi nam nữ đấy.”

“Hình như đánh nhau, có người còn quay lại cầm dao…”

“Gã đàn ông chết thảm lắm, cấp cứu đến rồi mà bị sét đánh thêm mấy phát nữa.”

“Người phụ nữ thì là người ra tay trước, có người thấy cô ta chạy đi lấy dao…”

“Còn một đứa trẻ bị đưa vào viện, không rõ sống chết ra sao.”

Tôi nhìn xa xa về phía bãi biển.

Người vây rất đông, chẳng nhìn rõ được bên trong.

Điện thoại tôi có rất nhiều cuộc gọi nhỡ — số lạ nhưng quen quen.

Tôi không nghĩ nhiều, kéo Trần Đào đi thẳng ra sân bay.

Lúc đi ngang qua bãi cát, dưới chân tôi có thứ gì đó sáng lên.

Tôi dừng lại, cúi xuống nhìn.

Là chiếc nhẫn cưới mà Cố Chuẩn Niên từng đeo, nằm cô độc giữa cát ướt.

Trần Đào vừa nghe điện thoại xong, mặt tái nhợt nhìn tôi:

“Tào Thao nói… Cố Chuẩn Niên, anh ta…”

Tôi ngẩng đầu nhìn biển — lúc này sóng lặng, gió yên.

Không ai có thể tưởng tượng được sự dữ dội đêm qua.

Nỗi đau dường như cũng trôi đi theo sóng nước.

Tôi giẫm lên chiếc nhẫn rồi tiếp tục bước về phía trước.

“Về nhà thôi, kẻo trễ chuyến bay.”



Hóa ra, trên đời này thật sự có quả báo.

 

[ TOÀN VĂN HOÀN ]

(Đã hết truyện)

Nhặt Được Ông Xã (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Ngôn Tình, Ngọt, HE, Hiện Đại, Hài Hước,

Tôi vùng vẫy lắc đầu.

 

Anh ta đột nhiên rút ra một con d a o quân đội Thụy Sĩ, đặt vào cổ tôi, rồi nói lại: "Nín lại."

 

Tôi sợ đến mức nước mắt sinh lý chảy ra, rồi nuốt ngược vào.

 

Tôi kinh hãi nhìn anh ta, đoán già đoán non về thân phận của anh ta.

 

Một ng ười đàn ông mang theo d a o quân đội Thụy Sĩ, trên người dính má u, lại hung dữ như vậy, chắc chắn là xã hội đen.

 

Anh ta cảnh giác nhìn ra bên ngoài đống rác, một lúc sau, ba người đàn ông mặc vest đen vội vã đi tới, nhìn xung quanh, tay còn cầm g ậ y.

 

Tôi sợ đến mức nín thở, bất động nhìn anh ta.

 

Ba người đàn ông đó lại bỏ đi, nói gì đó như "chạy không xa đâu".

 

Không lâu sau khi ba người đó rời đi, người đàn ông buông tôi ra, đau đớn nằm sấp trên người tôi.

 

Tôi đẩy anh ta, run rẩy nói: "Anh ơi, em sẽ không nói ra đâu, anh thả em đi được không?"

 

Anh ta đứng dậy khỏi người tôi, cất con d a o trở lại.

 

"Giúp tôi một việc, tôi sẽ cho cô một triệu tệ."

 

Anh ta buột miệng nói ra câu đó.

 

Tôi trố mắt nhìn anh ta, ngây người lắc đầu: "Tôi tôi tôi...

 

không cần."

 

Thật giả lời anh ta nói tạm thời chưa nói đến, ai biết tiền của anh ta có sạch sẽ không, lỡ tôi lên nhầm thuyền, b ị b ắ t, chẳng phải ch ết oan sao.

 

Anh ta lại đè tôi lên đống rác, dùng cánh tay kẹp chặt cổ tôi, đe dọa: "Cô phải làm."

 

Tôi sợ đến mức không nói nên lời, nước mắt tuôn ra như mưa, rồi gật đầu.

 

Anh ta bảo tôi đừng sợ, anh ta không ă n th ịt ng ười.

 

Không ă n t hịt ng ười, nhưng g iết n gư ời.

 

Tôi run rẩy đỡ anh ta dậy, rồi nhìn vào thùng rác, hỏi anh ta: "Anh có thể giúp tôi lấy điện thoại ra được không?"

 

Anh ta nhìn vào thùng rác, cau mày, nói: "Đừng lấy nữa, tôi sẽ mua cho cô cái mới." “Không phải là tôi không mua nổi, chỉ là tôi đã dùng cái này hai năm rồi, trong đó có rất nhiều thứ quan trọng.”

 

Anh ta nhìn tôi, rồi buông tay khỏi vai tôi, “Cô đi lấy đi.”

 

Anh ta thấy ghê.

 

Tôi cũng thấy ghê.

 

Chúng tôi nhìn nhau một lúc, cuối cùng tôi chột dạ, vì anh ta lại giơ d a o lên.

 

Tôi tìm một cái túi nilon từ đống rác dưới đất, đeo vào tay, rồi lục tìm trong thùng rác để lấy lại điện thoại của mình.

 

Sau đó bọc nó lại trong túi nilon, nhét vào trong túi xách.

 

Tôi đưa anh ta về nhà tôi.

 

Anh ta ngồi trên ghế sofa, cởi áo sơ mi ra, tôi sững sờ.

 

Sau đó… mất mặt chảy cả m áu mũi.

 

Vai rộng, eo thon, cơ ngực, cơ bụng, cơ tay — thật sự quá gợi cảm.

 

Trên bụng anh ta có một vết cắt ngang, th ịt lòi cả ra ngoài, nhìn thôi cũng thấy đau.

 

“Có hộp thuốc không?”

 

Anh ta nhìn tôi, rồi nhếch miệng cười.

 

Tôi vội rút khăn giấy nhét vào mũi, ngượng ngùng đi tìm hộp thuốc.

 

“Cái này phải đến bệnh viện, bị viêm rồi đấy.”

 

Anh ta xử lý vết thương đơn giản, rồi quấn băng vài vòng, môi tái nhợt vì đau.

 

“Giờ không đi được, mai xem sao.”

 

Anh ta dựa vào sofa, thở hổn hển.

 

Một lúc sau, anh ta nghiêng đầu nhìn tôi hỏi: “Có thuốc lá không?”

 

Tôi chỉ ngăn kéo bàn trà, “Có đấy.”

 

Lần trước bạn tôi đến ăn lẩu, quên không mang thuốc lá về, tôi tiện tay bỏ vào ngăn kéo.

 

Tay anh ta vừa chạm vào ngăn kéo, trong đầu tôi bỗng lóe lên một chuyện, vội hét lên, nhưng không kịp nữa rồi, anh ta đã mở ra.

 

Tôi che mặt, qua khe hở ngón tay nhìn biểu cảm của anh ta.

 

Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta dần trở nên ngượng ngùng, rồi quay đầu nhìn tôi.

 

Sợ tôi chưa đủ xấu hổ, anh ta còn dùng hai ngón tay kẹp lấy thứ đó rút ra.

 

“Ha, dùng nhiều thế à?”

 

Anh ta nhướn mày nói.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào chuỗi bao cao su đó, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

 

Ánh mắt anh ta lại nhìn vào ngăn kéo, nhíu mày, lấy ra một cái đồ chơi massage, tò mò hỏi: “Cô… khát vậy sao?”

 

Tôi cười khô khốc hai tiếng, “Anh… hiểu lầm rồi, tôi không… cái này không phải tôi dùng.”

 

Anh ta cười khẩy: “Tất nhiên không phải cô dùng rồi.”

 

Muốn ch ết quá.

 

Tôi lại giải thích: “Đây là công việc của tôi.”

 

Nói xong thì ngậm miệng lại, nhìn nét mặt anh ta là tôi biết anh ta hiểu lầm càng sâu.

 

Đừng nói là anh ta, đến tôi cũng thấy mình ngu thật.

 

Anh ta không nói gì, trong đống đồ chơi t ìn h dụ c trong ngăn kéo lấy ra một bao thuốc, cùng một cái bật lửa.

 

Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh ta, tôi chợt nhận ra mình không hút thuốc, vậy mà trong nhà lại có thuốc, và điều kỳ lạ hơn là anh ta còn xin tôi một điếu.

 

  Nhìn tôi giống mấy đứa không đàng hoàng lắm sao?

 

  Tôi lại cố gắng giải thích, "Tôi bán mấy thứ này mà, đây là công việc của tôi, không phải tôi dùng đâu.

 

Ông chủ bảo tôi viết báo cáo nên tôi mang về nghiên cứu, anh hiểu không?"   Anh ta nhắm mắt, mệt mỏi "ừ" một tiếng.

 

  Qua loa, quá là qua loa.

 

  Thôi, hiểu lầm thì hiểu lầm vậy.

 

  Anh ta nói tên là Quý Niệm Thâm, là một thương nhân.

 

  Đúng lúc tôi đang phân vân có nên báo cảnh sát không thì anh ta nghịch con dao trong tay, bảo rằng mình là thương nhân lương thiện, chỉ vì làm ăn đắc tội đối thủ nên bị truy sát.

 

  Thương nhân lương thiện mà còn bị truy sát?

 

  "Đừng báo cảnh sát."

 

Giọng anh ta đầy đe dọa.

 

  Tôi sợ hãi gật đầu, "Dạ."   Anh ta nói sẽ trả tôi một triệu tệ, bảo tôi đừng có keo kiệt, kiếm đồ ăn bổ dưỡng cho anh ta.

 

  Tôi vì trả viện phí cho anh ta mà tiêu hết cả tháng lương rồi.

 

  Còn đòi ăn ngon, sao không đi ăn c ứt đi.

 

  Anh ta suốt ngày cầm con dao quân dụng Thụy Sĩ gọt táo, tôi sợ nếu không đồng ý, anh ta sẽ dùng dao đó gọt luôn đầu tôi.

 

  Anh ta đưa quả táo đã gọt cho tôi, "Ăn không?"   "Ăn."   Không ăn chắc anh ta nhét vào mồm tôi, tôi sợ bị nghẹn ch ết.

 

  Tôi cắn miếng táo, ăn sạch sẽ.

 

  Anh ta tò mò nhìn tôi, "Sao cô ăn cả hạt táo?"   "Ha ha, tôi thích ăn."   Bị anh ta nhét vào thì thà tôi tự giác ăn sạch còn đỡ khổ hơn.

 

  Anh ta nói không thể để tôi hầu hạ không công, nên muốn giúp tôi làm việc nhà.

 

  "Anh biết làm gì ạ?"

 

Tôi nhìn anh ta như một tên nô bộc.

 

  Anh ta liếc nhìn bếp, "Tôi biết nấu ăn."   "Vâng ạ, ngài muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến tôi."   Anh ta cầm dao, thái thịt điêu luyện, từng nhát một, chém xuống dứt khoát, nhìn miếng thịt heo trên thớt, tôi như thấy quả thận của mình.

 

  Tôi run rẩy bước ra phòng khách, lấy điện thoại định báo cảnh sát.

 

  Vừa bấm số 110, chưa kịp nhấn nút gọi, đã nghe giọng nói âm trầm vang lên trên đầu, "Ăn không?"   Ngửa đầu nhìn ra sau, anh ta đảo ngược cả người, tay cầm đĩa thịt, còn sống, gắp một miếng bỏ vào miệng mình, rồi gắp một miếng nữa đưa cho tôi.

 

  Tôi hoảng hốt kêu "á" lên một tiếng, rồi ném điện thoại đi.

 

  Tôi co rúm trên ghế sofa, ôm chặt chiếc gối trước ngực, cảnh giác nhìn anh ta, "Anh đừng có làm càn, tôi...

 

tôi..."

 

Anh ta ngồi trên ghế sofa, nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc, sau đó đặt đĩa xuống bàn và tự mình ăn.

 

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn kỹ, thấy miếng thịt trong đĩa của anh ta đã chín, mà anh ta ăn có vẻ ngon lành.

 

Tôi nuốt nước bọt, hỏi anh ta, "Là thịt chín phải không?"

 

Anh ta liếc tôi, cười âm u: "Sống đấy." "Á á á á á…" Tôi hoảng hốt chạy vào phòng, khóa cửa lại, sau đó nghe thấy tiếng cười lớn của anh ta ngoài phòng khách, còn mắng tôi là đồ ngu.

 

Vết thương của anh ta đã lành, đi lại cũng thoải mái, nhưng lại cứ dính lấy nhà tôi không chịu đi.

 

Tôi cũng chẳng cần một triệu tệ, chỉ mong anh ta nhanh chóng rời đi, nhưng tôi không dám nói thẳng, sợ anh ta lại rút dao ra.

 

Sếp giục quá, bảo tôi phải nộp ngay báo cáo đánh giá và phản hồi của khách hàng, nhưng trong nhà lại có một "Diêm Vương" ngày nào cũng bắt tôi hầu hạ, làm gì có thời gian mà làm việc.

 

"Anh ơi, anh có thể đi ngủ không?"

 

Tôi ngồi trước ghế sofa, gõ máy tính, nhưng tai lại toàn tiếng anh ta chơi game, không thể nào viết nổi.

 

Anh ta liếc nhìn màn hình máy tính của tôi, nhướng mày nói: "Đừng viết nữa, chơi game với tôi đi, tôi trả lương cho cô."

 

Lương cái quái gì, ở nhà tôi ăn uống miễn phí cả tháng, tôi còn chưa thấy cọng lông nào.

 

Tôi lười để ý đến anh ta, mở tin nhắn Taobao, hèn mọn nói lời hay với khách hàng, dỗ dành họ, mong họ gửi cho tôi trải nghiệm sử dụng.

 

Kết quả là họ nói tôi biến thái.

 

"Không cần đâu chị ơi, chị dùng thoải mái là được rồi." "Dạ vâng chị, cảm ơn ý kiến của chị, chúng em sẽ tiếp tục cải thiện ạ." "Cảm ơn sự thông cảm của chị." ...

 

Tôi vừa gõ chữ, vừa tức đến nghiến răng.

 

Toàn bận xin lỗi người ta, không nhận được một phản hồi hữu ích nào.

 

Báo cáo 5000 chữ, mới viết được cái tiêu đề.

 

Khó viết hơn cả luận văn tốt nghiệp của tôi.

 

"Có cần tôi giúp không?"

 

Anh ta ngồi trên ghế sofa phía sau tôi, chống cằm nhìn tôi, cười tươi rói.

 

Tôi dịch sang một bên, nhường máy tính cho anh ta:  "Cảm ơn anh nha, lại đây lại đây, anh giúp tôi hỏi đi."

 

Anh ta đột nhiên kéo tôi đứng dậy, đặt tôi ngồi lên đùi anh ta, nói: "Để tôi thử dùng mấy thứ này giúp cô, rồi cho cô phản hồi, sao?"

 

Đồ lưu manh, không biết võ đức gì cả.

 

Tôi lăn ngay sang một bên, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Không cần đâu, anh chơi game đi."

 

Anh ta nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng, mạnh mẽ nói:  "Một là tôi giúp cô thử dùng, hai là cô chơi game cùng tôi, cô chọn đi."

 

Hơi thở nóng bỏng của anh ta phả vào mặt tôi, tôi căng thẳng đến mức không nói nên lời, ấp úng: "Chơi...

 

chơi game." "Cửa này tôi qua không được, cô thử xem."

 

Anh ta đưa điện thoại cho tôi xem.

 



Bình luận